Sớm Chiều

Chương 5



Editor: Lăng
Tử Thần Điện là cung điện mà hoàng đế xử lý chính vụ hằng ngày, là nơi triệu kiến đại thần.

Cung điện rộng lớn, khí thế hào hùng, mái cong đấu củng [1], cao tận mây xanh, ngoại trừ Càn Nguyên Điện tổ chức đại triều hội thì đây là cung điện cao quý nhất cấm nội hoàng cung.

[1] Đấu củng (: 斗拱;: dǒugǒng) là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất.

Kết cấu này được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.

(Wikipedia)
So với với Càn Nguyên Điện trang nghiêm túc mục thì Tử Thần Điện dùng ngói lưu ly, thềm bạch ngọc, trụ bọc lá vàng, bảo thạch lót nền lại càng lộ ra vẻ hoa lệ quý giá.

Dưới cung điện hoa lệ như thế thì con người khó tránh có vẻ nhỏ bé.

Giờ Mùi còn chưa qua, trời vẫn nóng gắt như cũ.

Minh Tô cúi người có hơi mỏi, nhưng ánh mắt hoàng hậu nhìn nàng thì thật sự rất kỳ lạ.

Có kiềm nén giãy giụa, dịu dàng hoài niệm, bao nhiêu cảm xúc dồn lại như muốn nói rồi lại thôi, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Minh Tô nghi hoặc, lại cảm giác ánh mắt này có chút quen thuộc, nàng thầm nghĩ nghĩ khiến nhất thời cũng quên lên tiếng, mặc kệ hoàng hậu nhìn nàng.

Vẫn là Vân Tang thấy tình hình không đúng, ở phía sau Trịnh Mật nhắc nhẹ một tiếng: "Nương nương."
Trịnh Mật bị tiếng gọi này làm cho hoàn hồn, nhìn Minh Tô cười cười, khôi phục dáng vẻ hoàng hậu đoan trang tao nhã thong dong, ôn hòa nói: "Công chúa miễn lễ."
Minh Tô đứng thẳng, mắt nhìn cửa điện, nói: "Nương nương đang đợi phụ hoàng triệu kiến sao?"
Trịnh Mật nói: "Đúng vậy."
Minh Tô cười nhạt, nâng nâng tay áo: "Thế thì nhi thần cũng không quấy rầy nữa."
Hành lễ xong thì đi thẳng.

Tim Trịnh Mật thắt lại, lại không biết nói gì để giữ nàng ấy lại, chỉ có thể nhìn nàng ấy rời đi.

Minh Tô đi rất thong thả, đi ở dưới ánh mặt trời chói chang, có hai kẻ cận thị đi phía sau nàng.


Trịnh Mật biết một người trong số đó, là người đã hầu hạ Minh Tô từ năm mười tuổi, tên gọi Huyền Quá.

Trịnh Mật nhìn bóng lưng nàng ấy, bỗng nhiên nhăn mày, giương giọng nói: "Công chúa xin dừng bước."
Minh Tô nghe tiếng bèn quay đầu lại, trên mặt có hơi kinh ngạc, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng đã lăn lộn trong triều được mấy năm rồi, rất nhanh đã che giấu sự kinh ngạc lại, quay lại, thản nhiên hỏi: "Nương nương có gì dặn dò sao?"
Trịnh Mật lấy chiếc ô trúc trong tay Vân Tang, đưa cho nàng rồi nói: "Trời nóng như vậy, sao lại không mang ô để che nắng?"
Thể tạng Minh Tô sợ nóng, rất sợ thời tiết nóng, nếu không để ý cẩn thận mà để khí nóng nhiễm vào người thì sẽ không tránh khỏi đau đầu nóng sốt vài ngày, sẽ khó chịu trong một thời gian.

Người khác thì không nói, nhưng Huyền Quá này là người đã phụng dưỡng Minh Tô nhiều năm, thế mà lại lười nhác bất cẩn như vậy, ngay cả ô cũng không chuẩn bị.

Trịnh Mật cảm thấy Minh Tô bị qua quýt, trong lòng tức giận nhưng lại càng chua xót nhiều hơn.

Nếu như là trước đây thì, nàng và Minh Tô vẫn tốt đẹp thì cung nhân bên người nàng ấy, nàng có nhắc nhở vài câu thì cũng không có gì lo ngại.

Nhưng hiện giờ, nếu như nàng mở miệng thì đó là quá phận, nhiều chuyện.

Nàng đẩy ô trúc ra nhưng Minh Tô lại không tiếp, chỉ nhìn nàng, lại nhìn nhìn chiếc ô trong tay nàng.

Có lẽ là nàng ấy thấy nàng kỳ quặc, hay lại nghĩ là nàng đang cố ý lấy lòng.

Trong một khoảnh khắc thì Trịnh Mật đã muốn nói cho Minh Tô biết nàng là ai, nhưng lời nói đến bên miệng thì cuối cũng vân không dám, chỉ duy trì ý cười, nói: "Thời tiết quá nóng, nếu không che ô thì có khi công chúa sẽ bị cảm nóng, sẽ khó chịu.

Dùng của bổn cung đi."
Nói rồi lại đẩy ra cây ô ra thêm hai tấc về phía Minh Tô.

Ô này là do trong cung chế tạo, tài nghệ tinh xảo, rất chú trọng vật liệu sử dụng.

mặt ô là màu thiên thanh nhàn nhạt, nhìn rất mát mẻ, trúc ngọc làm thành cán ô, xúc cảm mát lạnh.

Đôi mắt Minh Tô hơi nheo lại, ánh mắt từ trên mặt ô lại chuyển tới trên mặt Trịnh Mật, trong mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu đánh giá.

Trịnh Mật cũng để mặc cho nàng ấy nhìn.

Minh Tô thu tầm mặt lại, cười khẽ một tiếng, nhận ô rồi giao cho cận thị phía sau, hành lễ nói: "Đa tạ nương nương."
Cuối cùng thì nàng ấy vẫn nhận lấy, Trịnh Mật thở phào nhẹ nhõm: "Không cần khách sáo."
Lần này Minh Tô đi thật rồi.

Trịnh Mật vẫn nhìn nàng ấy rời đi như cũ, cảm giác không nỡ dần dần trào dâng.

Cùng ở trong cung cấm nhưng thâm cung nội uyển này thật sự quá lớn, không biết lần sau gặp lại Minh Tô là khi nào nữa.

Minh Tô rời đi, ánh mắt phía sau kia hệt như là thực chất, lập tức dõi theo nàng.

Nàng cảm nhận được điều đó, hơi nhíu mày nhưng cũng không quay đầu lại.

Mãi đến khi đi đến con đường trước Tử Thần Điện, rẽ sang đường khác thì ánh mắt kia mới không dõi theo được nữa.

Lúc này Minh Tô mới dừng bước.

"Hoàng hậu này có chút đáng ngờ." Nàng nói, "Có vẻ quá mức thân quen." Đặc biệt là ánh mắt ban đầu, không giống như là mới gặp, mà ngược lại càng giống như cố nhân gặp lại nhau.

Nhưng nàng cẩn thận nghĩ lại thì lại chưa bao giờ quen biết nàng ấy.

Huyền Quá đang cầm ô sau lưng nàng, nghe vậy thì cười nói: "Bây giờ điện hạ đang nhận được hoàng ân to lớn, trong ngoài cung có ai lại không biết? Hoàng hậu nương nương sau khi vào cung thì lại vấp phải khó khăn, nhìn quanh lại không ai giúp đỡ, có muốn cùng kết thân cùng điện hạ thì cũng là hợp tình hợp lý."
Cũng không còn cách giải thích khác.

Minh Tô gật đầu, lại đi tiếp.

Ngược lại, Huyền Quá cầm chiếc ô hoàng hậu đưa cho, liếc mắt nhìn tiểu cận thị bên cạnh một cái, trách mắng: "Trời nóng như vậy mà lại không biết mang ô che nắng, nếu điện hạ có gì thì ngươi có gánh trách nhiệm nổi không?"
Hắn đi làm việc cho điện hạ nên không đi theo suốt được, ai ngờ cái tên này lại phụng dưỡng sơ ý đến như thế.

Cận thị kia cũng biết là sơ sót, một mặt nhanh chân đuổi kịp, mặt khác lại khom người thỉnh tội nói: "Tiểu nhân đáng chết, xin điện hạ trách tội."
Minh Tô không gì, vẫn đi về phía trước.

Huyền Quá nhìn sắc mặt nàng, đoán ý của nàng, đá cận thị kia một cái, nói: "Lần sau để ý một chút."
Chuyện này coi như cho qua, cận thị vội dạ vâng.

Trong lòng Minh Tô bỗng khó chịu, đột nhiên lại có vài phần phiền não, cũng không biết sự phiền não này đến từ đâu mà cứ quanh quẩn trong nàng, thật khiến người ta bực mình.


"Báo cho mẫu phi ta, tối nay ta dùng bữa cũng người." Nàng phân phó.

Cận thị kia dạ vâng, chạy về phía cung của Thục phi để truyền lời.

Minh Tô đi tiếp, rẽ vào vườn ngự uyển, cây cối dần dần khởi sắc, hoa cỏ đập vào mi mắt, tiếng ve kêu ầm ĩ không dứt khiến nàng có hơi đau đầu.

Nàng chợt nhớ lại, rất nhiều năm trước cũng có một ngày hè ve kêu ầm ĩ thế này, nàng đứng dưới một gốc cây lớn, chờ một......!
"Điện hạ, đi tiếp về phía trước nữa là Côn Ngọc Điện đấy ạ." Huyền Quá lên tiếng nhắc nhở.

Minh Tô chợt tỉnh lại, lúc này mới phát hiện là nàng đã vô tình đi đến Côn Ngọc Điện.

Nàng giật mình, trong lòng chợt chua xót, cúi đầu rồi nở một nụ cười tự giễu.

Nàng hiểu sự phiền não của nàng đến từ đâu rồi, là từ việc hoàng hậu tặng ô.

Nhớ tới một chuyện từ rất lâu về trước, người nọ cũng như vậy, cầm ô, nói dong dài, trời nóng, điện hạ mà không cầm ô che nắng thì sẽ khó chịu đấy.

Minh Tô vừa đi thì Trịnh Mật liền thấy tim mình trống rỗng, hoảng sợ không yên.

Nàng ấy quả thực là khác xưa rất nhiều, nội liễm rất nhiều, cũng kiêu ngạo hơn rất nhiều, không dễ làm thân.

Trước kia nàng ấy rất khiêm tốn nhã nhặn.

Trịnh Mật cũng không cảm thấy Minh Tô bây giờ có chỗ nào không ổn, ngược lại lại rất đau lòng vì sự thay đổi của nàng ấy.

Một người phải trải qua chuyện gì thì mới có thể thay đổi tính tình chóng mặt đến thế.

Lòng nàng có tâm sự nên đứng ngoài điện chờ cũng không khổ sở gì mấy.

Một lát sau, cửa điện mở ra lần nữa, lúc này là hoàng đế cho gọi hoàng hậu vào gặp.

Bên trong Tử Thần Điện còn xa hoa hơn cả bên ngoài, tất cả mọi vật đều là trân bảo, nơi nào cũng xa hoa quý giá.

Khi còn bé thì Trịnh Mật đã từng đi theo cô mẫu tới Tử Thần Đuện một lần, Tử Thần Điện khi đó cũng không phải như bây giờ, ôn nhuận mộc mạc hơn rất nhiều.

Hoàng đế tựa vào nhuyễn tháp ở bên cửa sổ, trên chiếc bàn cạnh hắn còn có vài bản tấu chương, như là tiện tay để đó, nghe thấy tiếng động thì hắn nhìn về phía này, sắc mặt hờ hững.

Trịnh Mật chỉnh đốn tinh thần, đi về phía trước làm đại lễ, cực kỳ nghiêm túc quỳ lạy, nói: "Thần thiếp thỉnh an bệ hạ."
"Hoàng hậu miễn lễ." Giọng nói của hoàng đế vang lên, uy nghiêm mà thâm trầm.

Trịnh Mật cắn chặt răng, nàng nhớ tới toàn gia họ Trịnh chết thảm, nhớ tới trước khi tổ mẫu lâm chung đã nói với nàng: "Mật nhi, con phải nghĩ cho kỹ, sống còn khổ hơn là chết."
Nàng gật đầu, nói: "Tổ mẫu, con nghĩ kỹ rồi, con muốn sống."
Tổ mẫu không nói nữa, chỉ là nhìn nàng bằng ánh mắt thương xót không nỡ.

Ngày hôm sau, tổ mẫu liền mang theo nữ quyến cả nhà treo cổ ở ngay chính đường Trịnh phủ.

Là nàng tự tay lấy từng thi thể xuống, đau khổ cầu xin bọn lính canh, van xin bọn họ bọc thi thể lại, dù chỉ là vài tấm chiếu rơm cũng được.

Nhưng bọn hắn lại mặc kể để thi thể nằm ở chính đường suốt ba ngày, ba ngày sau kéo ra bãi tha ma, đem thi thế cho dã thú ăn.

Lính canh đều là phụng mệnh hành sự, nàng không trách bọn họ, lại không thể không hận người hạ lệnh.

"Thần thiếp xin hướng bệ hạ thỉnh tội." Trịnh Mật nghe giọng nói của mình rất là bình tĩnh, thậm chí còn chứa đầy hối hận.

Nàng cố nén những giọt nước mắt đang trào ra, quỳ ở trên mặt đất, sợ vừa ngẩng lên thì sẽ bị hoàng đế phát hiện hận ý trong mắt nàng.

Hoàng đế lại nghĩ là nàng cung kính nhận sai, rất có hứng thú đánh giá nàng: "Ngươi biết sai rồi?"
"Thần thiếp biết sai rồi ạ."
Hoàng đế cười một tiếng, lại không nghe được có ý gì, nói: "Đứng lên đi."
Trịnh Mật lại bái: "Đa tạ bệ hạ." Vâng Tang đỡ nàng đứng lên.

Hoàng đế tiện tay cầm tấu chương ở trên bàn lên, nói: "Nếu ngươi đã biết sai thì trẫm liền sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Vân Tang vui vẻ, Trịnh Mật cũng thuận theo mà lộ ra ý mừng, nghĩ nghĩ, lại tỏ vẻ biết ơn, hạ thấp người, nói: "Đa tạ bệ hạ đã rộng lượng."
Hoàng đế hình như có lời muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ biết ơn trên mặt hoàng hậu thì bỗng hắn mất đi hứng thú mở miệng, nói: "Ngươi lui ra đi."
Vân Tang kinh ngạc, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, bệ hạ thậm chí còn không thèm hỏi hoàng hậu sai ở nơi nào.


Ra khỏi đại điện, Trịnh Mật hít một hơi thật sâu, chỉ ở trong đại điện này một lát mà nàng cảm thấy rất là ngột ngãt.

Phượng liễn dừng ngày thềm ngọc, nàng không muốn về ngay nên vẫy tay cho cung nhân lui, chỉ mang Vân Tang đi tản bộ một chút.

Vân Tang mấy lần đã muốn mở miệng, chỉ là thấy hoàng hậu yên lăng, không giống như muốn nói chuyện nên đành nuốt lời muốn nói xuống..

Trịnh Mật biết nàng ấy muốn hỏi cái gì.

Vì sao nửa tháng trước hoàng đế trách phạt nhẫn tâm đến thế mà bây giờ lại dễ dàng tha thứ đến vậy?
Trịnh Mật vẫn không biết giữa hoàng đế và Đường Ngọc đã xung đột gì, chỉ biết chắc chắn là chuyện đó cực kỳ nghiêm trọng, Nếu không thì Đường Ngọc cũng không đến mức tự sát.

Nhưng nàng nghĩ, người đã tranh chấp với hắn trước đó, không để ý hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, không hề có chút nhượng bộ, nhưng lần này lại không ngừng nhận sai, lại còn biết ơn vì hăn đã tha thứ, hoàn toàn không có vẻ quyết liệt như trước thì hoàng đế sẽ nghĩ như nào?
Tất nhiên là mất hứng thú, như thể một quyền đánh vào trong không khí, không có hứng nói nhiều với nàng nữa.

Bằng cách này, thì chút hứng thú của hoàng đế do tính tình mạnh mẽ của hoàng hậu cũng theo đó mà biết mất, thế là tương lai cũng sẽ không quá chú ý tới nàng nữa
Chỉ là bởi vậy mà cuối cùng vì sao đế hậu lại cãi nhau thì lại không biết được.

Tạm thời Trịnh Mật không để ý việc này này, nàng nghĩ làm sao để có thể đến gần án cũ năm năm trước, để rửa sạch oan khuất cho Trịnh gia.

Nàng suy nghĩ một hồi lâu, là rất khó, hoàng đế vẫn chưa bỏ bê chính sự, lại không tin nàng, tất nhiên sẽ không cho phép hậu cung tham gia vào chính sự.

Ngay cả tiền triều nàng cũng không thể lên thì càng không cần phải nói đến việc tiếp xúc triều vụ lẫn đại thầnf.

Nhưng Trịnh Mật cũng không nhụt chí, nàng đổi suy nghĩ, hoặc là mượn việc hoàng tử tranh ngôi Trữ quân [2].

[2]: Tên gọi trung lập của người đã chính thức được chọn để nối ngôi vua, có nghĩa là người kế vị hoàng đế.

Tên này không đồng nghĩa với Thái tử nha mọi người.

Tuy nàng không quyền không thế, nhưng hậu vị chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng, nếu hoàng tử muốn là chủ Đông cung thì việc ủng hộ của hoàng hậu cũng rất là quan trọng.

Trịnh Mật liền nghĩ tiếp theo ý tưởng này, nếu muốn nhúng tay vào truyện tranh Trữ quân thì nên chọn ngũ hoàng tử, hay là hoàng tử?
Về hai vị hoàng tử này thì nàng đều hiểu một chút, chỉ là không biết trong năm này, hai người này, còn có cả thế cục trong triều đã thay đổi đến đâu rồi.

Kim ô [3] về Tây mà trời vẫn nóng như cũ, nhưng ánh nắng hoàng hôn đã dịu lại hơn rất nhiều.

[3]: Theo truyền thuyết Hậu Nghệ thì mặt trời là do kim ô (quạ vàng) hóa thành.

Ý cảnh này của tác giả khá văn thơ nên mình để nguyên.

Trịnh Mật vừa nghĩ vừa đi, cảnh vật trước mắt đột nhiên quen thuộc hẳn.

Côn Ngọc Điện ở dưới ánh mặt trời lặn dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu dàng, dưới ánh chiều tà của hoàng hôn ngói thì ngói lưu ly vàng rực rỡ trong hồi ức cũng trở nên dịu nhẹ.

Lại tới nơi này.

Bỗng dung Trịnh Mật hoảng hốt, vô thức đi về phía trước, bước lên bậc thang trước điện
Côn Ngọc Điện thường ngày không thường lui tới, chỉ thi thoảng có hành yến hoặc yến tiệc thì có cung nhân đến dọn dẹp trước.

Vì thế mà cỏ hoang hai bên bậc thềm cũng đã dài ra, khiến người ta cảm thấy hoang vu lạnh lẽo
Trịnh Mật bước lên bậc thang, đi tới trước cửa điện, đang muốn đẩy cửa thì bên trong lại vang lên giọng nói của Minh Tô.

Nàng lập tức vui vẻ hẳn lên, ngay sau đó lại hoảng sợ, muốn lấy cái gì lý do đi vào, thấy Minh Tô lại nói cái gì đó.

Còn chưa chờ nàng nghĩ ra thì nàng đã nghe được đoạn đối thoại bên trong..


Bình Luận (0)
Comment