Editor: Lăng
Khuê phòng cũ của hoàng hậu vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ trước khi nàng ấy xuất giá, trong phòng sạch sẽ, không chút bụi trần.
Có thể thấy được là thường xuyên dọn dẹp, cũng nhận ra Đường Diễn có cảm tình rất sâu với hoàng hậu.
Phòng không lớn, còn chưa bằng một nửa tẩm điện của Minh Tô.
Nàng đứng trước cửa, đảo mắt nhìn sơ qua một cái, bên trong có bàn ghế, rương hòm, bàn trang điểm, trang sức, giấy trắng bút lông, ly ấm tách trà đều có.
Đường Diễn đứng ngoài cửa phòng, Minh Tô vừa bước vào trong vừa hỏi: "Đồ vật nơi này có từng bị động vào chưa?"
"Trừ bỏ hằng ngày dọn dẹp, thì tất cả đồ vật vẫn được giữ nguyên dạng từ lúc trưởng tỷ xuất giá." Đường Diễn đáp.
Minh Tô gật đầu, nói cách khác, đồ vật ở đây dù là hình thức hay bày biện thì cũng đều được chiếu theo thói quen làm việc của hoàng hậu.
Có lẽ là do mấy ngày nay vẫn còn trong kỳ nghỉ xuân, trong triều không có việc gì, chỉ có quan to hiển hách xã giao với nhau.
Nàng phải đi xã giao liên tục nên nhàm chán không thú vị, nên trong lòng muốn tìm chút gì đó thú vị.
Nàng bước vào trong phòng, thế mà lại cầm những đồ vật trong phòng lên xem xét tỉ mỉ.
Minh Tô ngắm nghía hứng thú dạt dào, trước tiên nàng đi xem bàn trang điểm, trên bàn còn để lại vài cây trâm, hoa tai cùng son phấn.
Đối với những món này thì nữ hài khó tránh khỏi sinh ra nhiều hứng thú hơn.
Minh Tô được Đường Diễn ưng thuận, bèn mở tráp đựng gương lược ra xem, lại còn lấy cả trâm thoa và hoa tai ra, cầm từng món một quan sát.
Những món đồ trang sức này tất nhiên là xa xa không bằng những gì hoàng hậu đang sử dụng.
Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng luôn có một sự kỳ dị.
Thế nên khi nhìn khắp nơi trong khuê các này đều thấy không tầm thường.
Minh Tô vẫn luôn cảm thấy những trang sức này quá giản dị.
Tuy hoàng hậu trang điểm không hoa lệ lộng lẫy, nhưng cũng tuyệt đối không mộc mạc đến thế.
Minh Tô suy nghĩ lại, chỉ cần nhìn vào hai lần cung yến hôm giao thừa và mùng một thì có thể thấy hoàng hậu trang điểm và y phục nàng ấy mặc, cùng với trâm thoa ngọc bội đều rất phù hợp.
Gia yến trừ tịch thiên về dịu dàng ấm áp, cung yến hôm mùng một lại có nội ngoại mệnh phụ, nên nàng ấy phải đoan trang đại khí hơn một chút.
Lại ngược dòng quá khứ lâu hơn, Minh Tô đã bắt đầu không nhớ rõ dáng vẻ hoàng hậu khi mới vừa vào cung.
Tuy nhiên, trong ấn tượng mơ hồ thì khi hoàng hậu trang điểm lại càng thiên về ôn hòa nhã nhặn, trâm vòng được sử dụng lại càng coi trọng chất liệu, thiên về chất ngọc hơn một chút.
Tầm mắt Minh Tô dừng lại trên cây trâm bạc bằng bạc đơn giản một lát, chỉ mới nhìn qua thôi thì cũng cảm giác được sự nghiêm nghị thanh lãnh.
Hoàng hậu đã khác rất nhiều so với trước khi xuất giá.
Cảm giác quái dị lại càng mạnh hơn.
Minh Tô trầm tư, sau một lúc lâu, nàng bỗng cười một chút, tự thấy mình nhiệt tình quá.
Đồ trang điểm của hoàng hậu chắc là do cô cô trang điểm trong cung tuyển chọn, mà trang sức nơi này có lẽ chỉ còn vài món sót lại.
Những món có khi chất tương đồng với hoàng hậu không để lại, mà đã bị nàng ấy đem vào cung rồi.
Nghĩ thế thì cảm giác quái dị phai nhạt đôi chút.
Nàng thả những thứ trong tay vào tráp y như cũ.
Sau đó lại cầm bộ trà cụ trên bàn lên xem.
Hoàng hậu giống nàng, đều yêu trà, bộ trà cụ này trong mắt Minh Tô rất là thô lậu.
Nhưng nàng nghĩ lại thì nơi này thanh bần như thế, nếu lại có một bộ trà cụ quý giá thì đó mới là thật sự cổ quái đó.
Nàng lại thả trà cụ về lại chỗ cũ, lại bước đến bên giường, chăm đệm bên trên được xếp gọn gàng, không có gì kỳ lạ.
Lại nhìn giá sách, trên kệ sách xếp không ít sách, nhìn kỹ thì đều là tứ thư ngũ kinh, cùng các loại chú thích.
Minh Tô nhịn không được, thế là lại bắt đầu so sánh với hoàng hậu mà nàng quen.
Thư tịch nghiêm túc như tứ thư ngũ kinh hẳn là hoàng hậu đã đọc qua rồi.
Nhưng chiếu theo cách nói chuyện khi các nàng ở chung thì hẳn hoàng hậu không chỉ đọc những thứ đó.
Nếu chỉ đọc qua những thứ này thì làm người tất sẽ rập khuôn nghiêm túc, giống như Đường Diễn vậy, trông như cổ giả.
Nhưng khi hoàng hậu nói chuyện thì thường xuyên dí dỏm sinh động, kiến thức cũng vô cùng uyên bác.
Minh Tô đứng trước kệ sách một lát, tiện tay rút một quyển ra, trên sách viết từng dòng chú thích, là chữ nhỏ trâm hoa vô cùng thanh tú.
Hóa ra chữ của hoàng hậu là như vậy, Minh Tô thầm nghĩ.
Nàng vẫn chưa thấy chữ viết của hoàng hậu, nên không thể so sánh được.
Cất sách lại, Minh Tô nhìn Đường Diễn ở ngoài cửa sổ.
Đường Diễn đã chờ có hơi mất kiên nhẫn rồi, đôi mắt sâu thẳm trên khuôn mặt nghiêm nghị vuông vức nhìn vào trong phòng.
Minh Tô vô thức suy nghĩ, tướng mạo cực kỳ giống, hẳn chắc chắn là tỷ đệ rồi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến nàng cả kinh.
Sao nàng lại đem hoàng hậu trong cung so sánh với hoàng hậu trước kia chứ, chẳng lẽ hoàng hậu còn có thể là giả sao?
Minh Tô đưa tay bóp mày, chậm rãi đi ra ngoài.
Nàng và Đường Diễn không có chuyện gì để nói, cũng lười quay lại trong sảnh nói chuyện nên trực tiếp mở miệng cáo từ.
Đường Diễn cũng không thèm giữ nàng lại, im lặng tiễn nàng ra ngoài cổng.
Minh Tô đứng ở ngoài cửa, quay đầu lại nhìn phủ đệ đơn sơ này, bỗng nàng mở miệng: "Nghe nói lệnh đường có một tay pha trà rất tốt, tiếc là cô không có phúc được nếm thử."
*Lệnh đường: Chỉ mẹ người đối diện, người đang nói chuyện.
Đường Diễn lạnh nhạt nói: "Tiên mẫu là con nhà nghèo, nào biết trà đạo là gì.
Tín Quốc điện hạ chớ có nói lời chê cười."
Minh Tô vừa nghe thì lòng thầm giật thót, chuyện này không giống như những gì hoàng hậu từng nói.
Đường Diễn thấy người đã tiễn xong thì cũng lười nói chuyện với nàng, đứng trong cổng vái chào qua loa rồi xoay người đi thẳng.
Tên hầu thấy hắn đi rồi thì cũng đóng cổng lại.
Cổng Đường trạch đóng chặt, ở nơi trời băng đất tuyết này rất có ý vị hiu quạnh ảm đạm.
Huyền Quá thấy điện hạ bị nhốt ở ngoài cửa như vậy thì không khỏi tức giận, đừng nói là điện hạ, dù đó là hắn thì cũng đã lâu chưa từng gặp qua người vô lễ như thế.
Hắn cả giận nói: "Sao trong kinh vẫn còn người không biết lễ nghĩa như thế chứ!"
Nói xong, hắn đang muôn khuyên điện hạ đừng khó chịu, lại chợt thấy điện hạ đứng ngơ ngác thẫn thờ.
Huyền Quá tức không rảnh tức giận, cẩn thận khẽ gọi: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Minh Tô lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Không sao."
Nàng nói rồi đi về phía xa giá.
Đến trước xa giá, nàng vẫn không khỏi dừng lại, nhìn Huyền Quá muốn nói rồi lại thôi.
Huyền Quá bị nhìn thì không khỏi run sợ, nghiêm túc đứng thẳng, không dám lên tiếng.
Minh Tô châm chước một lúc rồi mới hỏi: "Ngươi có cảm thấy trạch viện này quái quái thế nào không?"
Trạch viện này? Huyền Quá lập tức giận ngay, thật thà nói: "Đúng là quái lạ, chủ tử không biết lễ nghi, đến cả phó tì cũng không biết theo.
Tiểu nhân ở trong kinh nhiều năm nhưng chưa từng gặp người vô lễ như thế."
Minh Tô lắc đầu: "Không đúng không đúng, không phải cái đó."
Huyền Quá bèn hỏi: "Vậy điện hạ chỉ ý gì ạ?"
Hắn hỏi như vậy, trái lại làm Minh Tô không nói được gì.
Nàng dừng một chút mới hỏi: "Ngươi không cảm thấy nơi này không giống như là chỗ hoàng hậu ở trước kia sao?"
Huyền Quá kinh ngạc, chậm rãi nói: "Điện hạ có ý gì?" Hắn quay đầu lại nhìn thử.
Ngói đen tường trắng, trên cửa còn dán câu đối cùng môn thần, là một căn trạch viện bình yên giản dị.
Sao lại không phải là nơi ở trước kia của hoàng hậu chứ?
Minh Tô cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì ngược lại rất hợp với sự điềm đạm nhu hòa thường ngày của hoàng hậu.
Nhưng những gì nhìn thấy ở bên trong thì lại hoàn toàn không phải vậy.
Nàng khẽ thở ra một hơi, xoay người bước lên xe.
Hai ngày tiếp theo, Minh Tô không ngừng nghĩ về việc này.
Nàng rốt cuộc cũng nghĩ ra vì sao nàng vừa vào nơi đó thì lại có cảm giác với nơi đây không hợp với hoàng hậu rồi.
Cũng không phải là có ý chê nhà thanh bần thì sẽ không nuôi dưỡng được nữ nhi tri thư đạt lý, dịu dàng nhu mì như vậy.
Mà ý là không nuôi dưỡng ra được nữ tử có khí độ thong dong, kiến thức uyên bác như vậy.
Kiến thức cùng khí độ thường được hun đúc từ khi còn nhỏ, và được tích lũy từ khí vật gia thế mà ra.
Minh Tô cũng đã từng gặp qua những người xuất thân hàn vi những lòng dạ thâm sâu.
Người như vậy, thì chỉ cần vào cung mấy tháng thì sẽ bị nhuộm màu dần, nhìn không ra lại có gia cảnh thanh bần như vậy.
Nhưng hoàng hậu thì khác.
Nàng nhớ rõ vào ngày hè năm ngoái, khi hoàng hậu mới vừa vào cung thì các nàng đã gặp nhau.
Khi đó hoàng đậu đã vô cùng trầm ổn, tâm tình sống động, y phục khí độ, nói năng như thể đã ở trong cung rất nhiều năm, không có chút nào là không hợp cả.
Minh Tô thầm nghĩ, nơi trạch viện đó sao lại nuôi được cô con gái như vậy được.
Nếu là tiểu thư trong nhà quan lớn nhất phẩm, nhị phẩm thì mới giống được.
Rồi lại nhìn Đường Diễn, y theo tính của hoàng hậu thì không nên có dáng vẻ như thế.
Cũng không phải nói Đường Diễn không tốt, tính tình ngay thẳng, sống thanh bần vui đời đạo, bản tâm không bị lệch lạc vì nhân gian phú quý.
Đây là phẩm tính cực kỳ hiếm có.
Nhưng với tính tình hoàng hậu, ấu đệ do nàng ấy nuôi nấng thì hẳn nên phóng khoáng hơn chút chứ nhỉ?
Còn nữa, vong mẫu của hoàng hậu rõ ràng là không rành trà đạo, thế vì sao nàng ấy lại nói là tay nghề của mình học được từ chỗ mẫu thân?
Tóm lại là chỗ nào cũng lạ.
Minh Tô nghĩ mãi nhưng cũng nghĩ không ra, ngược lại còn khiến bản thân suy nghĩ nghĩ nhạy cảm hơn, nhìn gì cũng lấy lạ.
Như vậy không được! Nàng trực tiếp vào cung một chuyến, gặp mặt dò xét hoàng hậu.
Hôm vào cung là mùng bảy, mấy ngày nay thời tiết đẹp nên tuyết cũng tan một chút, đất tuyết ướt đẫm lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời.
Vì là năm mới nên người nào trong cung cũng đều vui vẻ, bầu trời đặc biệt quang đãng, từng đám mây trắng mang theo chút se lạnh, nhưng rồi lại không có gió lạnh thấu xương.
Nhẹ nhàng thoải mái, là một ngày rất đẹp.
Minh Tô thấy vậy cũng không còn sự nặng nề khi vắt óc suy nghĩ trong phủ nữa, tâm cảnh cũng sáng sủa hơn.
Hoàng hậu đang ở trong cung xem họa, trên các bức họa đề là nữ tử có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Thấy Minh Tô tới vấn an thì hoàng hậu rất vui, lập tức sai người mời nàng vào, lại mệnh cung nhân pha trà.
Minh Tô nhìn những bức tranh đó vài lần, hoàng hậu bèn cười nói: "Đều là mỹ nhân trong hành cung, còn có vài người là do kẻ dưới dâng lên.
Phi tần trong hậu cung nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy người đó, bệ hạ không chán thì bổn cung cũng nhìn chán rồi.
Bèn nhân năm mới chọn thêm vài người, cũng tiện để bệ hạ kéo dài dòng giống."
Đây là chuyện mà ngày ấy hai nàng đã nói qua, hoàng hậu đã bắt đầu hành động, không để lộ chút dấu vết nào, như thể là do mình nàng ấy tự chủ trương vậy.
Minh Tô chợt thấy áy náy, hoàng hậu tốt như vậy mà sao lại suy nghĩ chuyện vô lý vậy chứ.
"Nương nương nói chí phải, dưới gối phụ hoàng đúng là có phần đơn bạc." Minh Tô sầu muộn nói.
Trịnh Mật phát hiện, bèn ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nhìn nàng, cười nói: "Sao hôm nay công chúa lại rảnh tới chỗ ta vậy?"
Minh Tô đang muốn mở miệng thì cung nhân dâng trà lên.
Trà này đương nhiên không phải do hoàng hậu đích thân pha, nhưng Minh Tô không khỏi lại nhớ đến ngày ấy uống chung trà thô lậu ở ở Đường trạch.
Lòng nàng chùng xuống, cười nói: "Hai ngày trước gặp được Đường Thanh nên bèn đến thăm nương nương."
Nàng cố ý đọc sai tên Đường Diễn.
Nói xong thì cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng hậu.
Trịnh Mật đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Công chúa nói đến Diễn nhi sao, ấu đệ không thích xã giao, công chúa gặp hắn ở đâu?"
Nàng ấy nhận ra được, Minh Tô thở phào, cầm chung trà lên uống một ngụm.
Nhưng nghĩ lại thì tên họ Đường Diễn cũng không khó hỏi thăm lắm, hàng tháng hoàng hậu đều sai cung nhân về nhà thì có thể thấy được là chắc hẳn phải nắm rõ tình hình trong nhà.
Nàng thử thì cũng không thử được gì.
"Là hôm mùng năm nhi thần tới cửa bái phỏng nên gặp được." Minh Tô nói.
Trịnh Mật cười: "Vậy thì đúng rồi, Diễn nhi thích làm bạn với thi thư nhưng lại không thích giao thiệp với người khác, thường ngày rất ít khi ra cửa."
Lại nói tiếp, "Hắn làm người ngay thẳng, không được linh động lắm, nên nếu có thất lễ thì công chúa chớ trách tội."
Nghe thấy hoàn toàn là tấm lòng thương yêu ấu đệ.
Minh Tô không nói nữa, nói vu vơ rồi uống trà.
Nhưng Trịnh Mật lại có chút lo lắng, không biết vì sao nàng ấy lại đột ngột đi gặp Đường Diễn, vừa rồi gọi sai tên là cố ý hay vô tình đây?
Minh Tô bỗng nói: "Nhi thần cũng có uống chén trà nhỏ ở Đường trạch, tiếc là nước trà thô lậu, khác hẳn tay nghề của nương nương.
Nhi thần và quốc cữu tán gẫu lại nhắc đến chuyện lệnh đường tinh thông trà đạo, nhưng quốc cữu lại nói lệnh đường chưa bao giờ học trà đạo."
Nghe đến đây là Trịnh Mật đã hiểu.
Chắc chắn là Minh Tô không biết vì sao lại phát hiện nàng có sự khác biệt với trước khi xuất giá, nên mới cố ý đến thử.
Nàng có hơi căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh tự nhiên nói: "Khi ấu đệ còn chưa hiểu chuyện thì tiên mẫu đã qua đời.
Khoảng thời gian đó sinh kế trong nhà khó khăn, ta đặt việc tiết kiệm lên hàng đầu, đồ dùng trong nhà đều chỉ là vật đơn sơ thô thiển, nước trà cũng vậy.
Diễn nhi từ nhỏ chưa từng uống qua trà ngon, đương nhiên sẽ cho rằng trà đạo của tiên mẫu cũng không giỏi.
Bổn cung cũng là sau khi vào cung thì mới có trà ngon trong tay, nên mới lấy lại được đạo này."
Lời giải thích này cũng không có gì trắc trở, dù sao thì Đường gia trước giờ vốn sống đơn giản là chuyện cả cung đều biết.
Minh Tô sẽ tin thôi.
Trịnh Mật nói xong lại chú ý tới thần sắc của Minh Tô, thấy nàng không còn nghi ngờ nữa thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong an tâm lại có chút mất mát, nếu có thể thuận thế nói nàng chính là Trịnh Mật thì tốt rồi.
Nhưng nói ra thì có ích lợi gì chứ, Minh Tô đã sớm nhìn nàng không giống trước kia.
Hơn nữa, sắp tới các nàng còn phải làm đại sự, nếu như Minh Tô biết được nàng là ai, thì còn có thể tâm bình khí hòa ở chung với nàng sao?
Trịnh Mật nghĩ vậy thì lại càng thêm mất mát.
Người thương ở ngay trước mắt nhưng lại không thể nhận nhau, việc này tra tấn đến cỡ nào.
Chung trà vẫn còn bốc khói, trà cụ dùng cho hôm này được làm sứ men xanh, chất sứ trong vắt, men sứ ấm áp, rất thích hợp với hương trà thanh nhã trong chung.
Minh Tô lộ ra thần sắc mờ mít, nhìn thấy khóe mắt hoàng hậu có vài phần ảm đạm thì bỗng có chút mềm lòng.
Vì sao nàng phải tới đây một chuyến để thử chứ? Chẳng lẽ hoàng hậu còn có thể là giả sao? Nghi ngờ như thế, nếu hoàng hậu biết thì không chừng sẽ thất vọng buồn lòng đúng không?
Minh Tô cúi đầu dùng nắp chung trà khảy lá trà trên mặt nước.
Nàng mềm lòng rồi, nhưng những nghi ngờ suốt mấy ngày qua vẫn không thể kìm chế được mà cứ trào lên.
Như thể biết rõ chuyện này là một việc cực kỳ quan trọng vậy.
Minh Tô thầm cười nhạt, có thể là chuyện quan trọng gì chứ? A Mật đã không còn nữa, trừ việc đòi lại công đạo cho nàng ấy ra, thì còn chuyện nào là quan trọng nữa.
Nàng nghĩ nghĩ, khi ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp đôi mắt của hoàng hậu, nàng ấy đang nhìn nàng.
Trong mắt nàng có chút ảm đạm, nhưng con ngươi lại quyến luyến mềm mại, giống hệt người mà Minh Tô ngày ngày đêm đêm ngóng trông chỉ mong có thể gặp lại.
Tim Minh Tô đột nhiên đập mạnh, như có một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến mức không thể thở nổi.
Mặt nàng tái nhợt, nhìn chằm chằm hoàng hậu không thở nổi.
Như là lần đầu tiên quen biết nàng ấy, trong mắt ngập tràn sự xa lạ và không dám tin.
- ----
Sắp thôi chứ bé Tô còn ngơ lắm, chị Mật mà mạnh dạn thì đã không làm khổ bé Tô rồi.