Sớm Chiều

Chương 76



Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa, dường như trận tuyết đầu mùa năm nay muốn bay cho thật vui sướng.

Triệu Lương đi sau cung nhân, khom người cung kính như là tiểu hoạn quan thấp kém nhất trong cung này, lưng không dám đứng thẳng.

Chiếc mũ chóp cao của hắn bị phủ tuyết, vào điện không lâu thì bị tan ra.

Cửa điện và cửa sổ đều được đóng kín, không thấy được bên ngoài Trịnh Mật nhìn tình huống của hắn thì không khỏi ngẩn người, suy nghĩ hôm nay tuyết rơi lớn đến đâu, ngoài điện có lẽ lạnh lắm.

Vừa rồi khi Minh Tô đến thì trên đầu cũng dính chút tuyết, nhưng Trịnh Mật lại không thấy có chút hàn ý nào, thậm chí còn cảm thấy như có có một cây hồng mai đang nở rộ trên nền tuyết giữa đất trời mênh mông.

Không những không thấy hiu quạnh lạnh lẽo, mà ngược lại còn ấm áp như lửa trại vây quanh.

Triệu Lương vào điện, vừa thấy Trịnh Mật thì vội quỳ xuống, nghiêm trang dập đầu: "Tiểu nhân bái kiến thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế."
Trịnh Mật vẫn chưa cho bình thân, nàng ngồi trên cao hờ hững quan sát hắn.

Triệu Lương từ lâu đã không còn là đại hoạn quan trước ngự tiền nữa, từ lúc đến cung Thượng Hoa thì hắn cũng đã nhìn hết nhân gian ấm lạnh.

Sáng sớm hôm nay bỗng dưng thái hậu triệu kiện, hắn không dám chậm trễ, vội vàng đến đây.

Cũng không phải là vì lấy lòng, mà là sợ chỉ đến trễ một chút thì sẽ đắc tội thái hậu, những ngày tháng tương lai chỉ càng thêm khó khăn.

Triệu Lương quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, trên trán dần chảy một lớp mồ hôi mỏng, thái hậu vẫn chậm chạp không mở miệng.

Hắn càng thêm hoảng sợ, nếu không phải hắn đã hầu hạ thái thượng hoàng nhiều năm, đã được trải nghiệm nhiều thì e là bây giờ đã sợ đến mức ngất xỉu trên đất rồi.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc thái hậu đã mở miệng: "Nhiều ngày không gặp, gần đây Triệu trung quan khỏe không?"
Triệu Lương ổn định giọng, mặt nhìn trên đất trả lời: "Đa tạ thái hậu nương nương có lòng nhớ tới, tiểu nhân cảm tạ ơn đức thiên gia, không có chỗ nào không khỏe ạ."
Thái hậu cười một tiếng, tim Triệu Lương thắt lại thật mạnh.

Hắn kìm lòng không đặng, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại thấy đôi mắt lạnh lẽo của thái hậu, tim hắn đập thình thịch, vội quỳ rạp trên đất, không dám nói gì.

"Trung quan nói đùa rồi, trong cung có rất nhiều chuyện nịnh trên khinh dưới, chỉ sợ là trung quan chịu không ít ấm ức."
Nàng nói trắng ra thế khiến Triệu Lương nuốt nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy càng thêm sợ hãi, tiếp theo lại nghe thấy: "Nhưng nghe nói, trung quan vào cung khi còn nhỏ, cũng từng bị chưởng sự khinh nhục, nghĩ lại chắc cũng thích ứng rồi nhỉ?"

Đã nói đến thế, nếu Triệu Lương vẫn không biết thái hậu đang nói gì thì mấy năm sống trong cung sống quá uổng phí rồi.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của thái hậu.

Môi Triệu Lương khô khốc, gần như không nghe thấy giọng của bản thân: "Tất cả đều nhờ ơn từ bi của Minh Đức hoàng hậu nên tiểu nhân mới có ngày hôm nay."
Sau khi Trịnh gia được rửa sạch án oan thì tất cả người của Trịnh gia đều được rửa sạch mối nhục, thanh danh của thái phó cũng được lấy lại, phục quan truy tặng Tề quốc công, thụy hào Trung Túc, linh vị và tranh vẽ được cung phụng ở Lăng Vân Đài, được hoàng đế tự mình dẫn theo bách quan đến bái tế.

Tiên hoàng hậu cũng được lấy lại tôn vị, thụy hào Minh Đức, linh vị và tranh vẽ cũng được thờ phụng trong Tông Miếu.

"Trung quan còn nhớ rõ à." Thái hậu gật đầu, nàng nói câu này, không phải là hỏi lại, cũng không phải trào phúng, mà là chắc chắn.

Tuy nhiên, lời nàng nói cũng không hề dịu lại, trái lại còn càng thêm nghiêm khắc, "Đã là nhớ rõ, thì sao còn chần chừ, do dự hai bên."
Khi ngai vàng đổi ngôi, thì sợ nhất chính là thanh trừng.

Triệu Lương là cận hầu bên cạnh thái thượng hoàng, không ai biết rõ mối bất hòa của thái thượng hoàng và bệ hạ hơn hắn cả, cũng không ngoa khi nói là kẻ địch sinh tử.

Sau khi bệ hạ lên ngôi, để tránh thiên hạ nghị luận nên tạm thời không tiện ra tay với thái thượng hoàng, nhưng để xử lý một hoạn quan nho nhỏ như hắn thì chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn chút sức.

Cả tháng nay, Triệu Lương ngày đêm lo sợ, sợ một ngày nào đó đại họa giáng đầu.

Đến ngày hôm nay, thái hậu nương nương đã gọi đến.

"Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội!" Triệu Lương rốt cuộc vẫn là người trải qua nhiều chuyện bên người thái thượng hoàng, giữa lúc kinh hoàng liên tục dập đầu thì hắn vẫn đoán được đôi chút.

Nếu không có ích thì thái hậu cũng sẽ không gọi hắn đến nói làm gì.

Hắn liên tục dập đầu, lời thỉnh tội trong miệng cũng biến thành: "Tiểu nhân nguyện ra sức vì thái hậu nương nương, để lấy công chuộc tôi."
"Nói chuyện với trung quan thật là thoải mái." Trịnh Mật nói.

Triệu Lương biết là hắn đoán đúng rồi, cũng không dám ngẩng đầu, lập tức nói: "Xin thái hậu phân phó."
Trịnh Mật nhìn bạch mai trong bình bạch ngọc, không hiểu sao lại mất tập trung nữa, nghĩ là không nên đặt hoa mai vào bình bạch ngọc, cả hai đều trắng, quá sáng rồi.

Triệu Lương nơm nớp lo sợ chờ đợi, cuối cùng Trịnh Mật đã lên tiếng: "Mấy ngày gần đây bàn luận án oan của Trịnh gia không ít, ngươi nói một chút đi."
Triệu Lương tất nhiên không đoán được vì sao nàng lại hỏi chuyện này, nhưng cũng không dám giấu giếm, chuyện quan trọng hay không quan trọng, đều nói ra hết.

Hắn rất là thông minh, đến lúc này cũng đã nhìn ra thái hậu muốn điều tra chuyện gì đó từ hắn.

Thái hậu và bệ hạ là người thắng cuộc, cả cung cấm này và cả thiên hạ đều nằm trong tay hai ngài ấy.

Ngài ấy muốn tra gì mà không được, cớ gì phải triệu hắn đến trước mặt nói vòng vo.

Việc này chắc chắn không thể điều tra một cách lộ liễu, chuyện mà thái hậu không thể gióng trống khua chiêng làm, thì quá nửa là trong lòng kiêng kỵ.

Có thể khiến ngài ấy kiêng kỵ, e là cũng chỉ có mình bệ hạ.

Thế nên khi hắn nói chuyện cũng có trọng tâm, tuy cũng đề cập đến việc của hoàng đế, hoàng tử và chư phi trong hậu cung những năm qua, nhưng trọng tâm với nói về bệ hạ.

Trịnh Mật nghe rất cẩn thận, trước khi Trịnh gia bị diệt vọng thì đương nhiên nàng biết hết mọi chuyện.

Sau khi Trịnh phủ bị diệt vọng, chuyện nàng và Minh Tô xuất kinh, nàng cũng biết, khi đó Minh Tô cũng không giấu giếm gì.

Cho nên nàng suy đoán việc này đã xảy ra sau khi nàng và Minh Tô tách ra ở khách xá trong Dung thành.

Nàng nghe Triệu Lương kể từng chuyện từng chuyện một, càng nghe càng cau mày, nói: "Xem ra Triệu trung quan tính là trình bày qua loa cho xong chuyện nhỉ?"
"Tiểu nhân không dám." Triệu Lương vội dập đầu, dập thêm vài lần nữa thì chắc cái trán sẽ nát luôn.

Hắn đoán thái hậu e ngại bệ hạ nên mới không dám điều tra công khai, sao hắn không sợ cho được.

Thế nên tuy hắn đặt trọng điểm lên bệ hạ, nhưng những việc nhắc đến thì đa phần chỉ trông như có vẻ quan trọng.

Thật ra không khó điều tra được, nhưng không ngờ thái hậu dễ phát hiện đến vậy.

Đã bị bại lộ một lần, Triệu Lương nào dám ôm lòng may mắn lần nữa.

Hắn suy nghĩ một lát, nghĩ đến chuyện bí mật nhất của thái thượng hoàng cùng bệ hạ.


"Năm ấy sau khi bệ hạ hồi cung từ Giang Nam thì lập tức đi gặp thượng hoàng, lúc đó thượng hoàng cho toàn bộ cung nhân lui xuống, tiểu nhân cũng ra khỏi đại điện, canh giữ ở ngoài điện.

Thái thượng hoàng và bệ hạ nói chuyện với nhau một lúc, sau đó hai ngài ấy ra khỏi đại điện, thượng hoàng vẫn không lệnh cho tiểu nhân đi theo, chỉ cùng bệ hạ, hai người rời đi.

Đến khi sẩm tối thái thượng hoàng mới quay về, bệ hạ thì đến điện Trinh Quán, không đi cùng ngài ấy.

Tiểu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi thái thượng hoàng trở về thì tâm trạng rất tốt.

Ngay cả khi Thục thái phi nương nương đến tìm bệ hạ, cũng không chán ghét như mấy ngày trước, mà chỉ nói với ngài ấy là bệ hạ đã về điện Trinh Quán."
Những chuyện mà ngay cả Triệu Lương hầu hạ ngay bên thái thượng hoàng mà cũng không biết, thì sợ là một bàn tay cũng đếm được, việc này cực kỳ khả nghi.

Trịnh Mật nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Rồi sau đó như thế nào? Bệ hạ tự ý rời kinh, khi về có bị phạt không?"
"Chưa từng bị phạt, không những chưa từng bị phạt, mà còn được thượng hoàng trọng dụng." Triệu Lương bẩm.

Mặc phải lỗi lớn, không những không bị phạt mà còn được trọng dụng.

Trịnh Mật lờ mờ linh cảm chắc chắn là có liên quan đến việc đó.

Nàng hỏi tiếp: "Còn gì khả nghi nữa?"
Triệu Lương âm thầm châm chước từ ngữ, trên mặt không dám để lộ một chút trì hoãn nào, cố gắng tỏ ra là hắn biết gì nói nấy, dáng vẻ không chút giấu giếm, bẩm: "Còn có một chuyện, đó là Trịnh gia có một vị tiểu thư có tình cảm thanh mai trúc mã với bệ hạ.

Khi bệ hạ đến Giang Nam thì cũng đi cùng vị tiểu thư đó.

Lúc đó thượng hoàng đã hạ mật chỉ, người Trịnh gia, không một ai sống sót, nên đã phái người ám sát tiểu thư Trịnh gia ở Giang Nam.

Việc này thần nghe chính miệng Trình Trì Sinh bẩm báo.

Nhưng mấy năm sau, bệ hạ miệt mài kiên trì phái người tìm tung tích của tiểu thư Trịnh gia, khi thái thượng hoàng biết việc này lại không hề ngăn cản, có khi gặp nhau còn hỏi bệ hạ là có tìm được người chưa."
Tim Trịnh Mật chợt chùng xuống, nàng nghe hiểu.

Thái thượng hoàng đã gạt Minh Tô là nàng vẫn còn sống, lại hứa sẽ tha cho nàng một mạng như ân thưởng, muốn Minh Tô bán mạng cho hắn, cân bằng triều đình.

Thái thượng hoàng đã làm vô số chuyện khiến người ghê tởm, nhưng nghe đến đây, Trịnh Mật vẫn hận không thể lập tức tự tay đâm hắn.

Nàng nén sự giận dữ của mình xuống, cẩn thận suy nghĩ.

Minh Tô không dễ mù quáng tin vào người khác, thái thượng hoàng đã làm gì lại khiến nàng ấy chắc chắn là nàng còn sống.

Mấu chốt nhất là, hai người bọn họ đã đi đâu mà lại không mang theo cung nhân.

Triệu Lương vẫn còn đang nói tiếp, lúc này Trịnh Mật không cắt ngang, lẳng lặng nghe.

Nói thêm một lúc lâu, không còn chỗ nghi ngờ, nàng lại lệnh cho Triệu Lương dừng lại, để hắn quay về.

Bây giờ còn chưa đến giữa trưa.

Trịnh Mật nhìn bình bạch mai kia, nhìn hồi lâu, trong đầu nghĩ đến những gì Triệu Lương mới vừa nói.

Nàng bỗng đứng lên, chậm rãi đi qua đó, nâng bình bạch ngọc, thấy bằng một chiếc bình men gốm xanh vân hoa mai cùng họa tiết bạch long, Hoa mai trắng thanh nhã, một diễm lệ, một mộc mạc, hai thứ đứng chung, trông vô cùng đẹp mắt.

Trịnh Mật đem đặt bình bạch mai này vào lại chỗ cũ, đây là chỗ Minh Tô tự mình chọn, đặt ở nơi này thì nàng chỉ cần đưa mắt là có thể thấy ngay.

Trịnh Mật biết là Minh Tô mong nàng lúc nào cũng có thể nhìn thấy bạch mai, lúc nào cũng có thể nhớ là nàng ấy đã đưa bạch mai trong tuyết cho nàng.

"Nương nương......" Vân Tang bước đến xin chỉ thị, "Trưa rồi, có cần sai người truyền thiện không ạ"
Trịnh Mật đứng lên: "Không cần truyền thiện, bãi giá đến Thượng Hoa Cung."
Gần như Trịnh Mật chân trước vừa đi, thì chân sau Minh Tô đã đến.

Hôm nay, nàng đến Từ Minh Cung như thành nghiện, chỉ mới có mấy canh giờ mà nàng đã đến lần thứ hai.

Trịnh Mật đã sớm dặn dò với cung nhân, là nếu bệ hạ có đến thì hầu hạ cho nghiêm túc, ngài ấy muốn đi đâu, làm gì thì đều theo ý ngài ấy.

Cho nên hơn cả tháng này, Minh Tô ở Từ Minh Điện cũng thoải mái như ở tẩm điện của mình vậy.

Nàng vừa vào điện là đã thấy bình bạch mai nàng tặng cho A Mật, vẫn ở chỗ đó, nhưng đã đổi sang một chiếc bình đẹp hơn, không khỏi cười lên.

Nàng thấy Trịnh Mật không ở đây, bèn nghĩ đến đêm lại ghé sau.


Khi ra khỏi đại điện lại thấy cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử của thái thương hoàng, Minh Thân, năm nay mới bốn tuổi và vẫn chưa nhập học.

Vì mẫu phi cậu nhóc là Thuận phi phụng dưỡng thái hậu cực kỳ cung kính nên thái hậu đã để mẫu tử hai người lưu trong cung, vẫn chưa đến Thượng Hoa Cung làm bạn với thượng hoàng.

Thuận phi cũng thường sai Minh Thân đến bái kiến thái hậu.

Cũng lâu rồi Minh Tô chưa gặp thằng bé này, đợi nó hành lễ với mình xong thì mới hỏi: "Cửu hoàng đệ đến gặp nương nương sao?"
Minh Thân mới bốn tuổi, vừa mới nói rõ ràng, đi đường vững bước, không hiểu được nhiều đạo lý lắm.

Nhưng vì chưa nhiễm khói bụi trần gian nên khuôn mặt cậu nhóc đặc biệt hồn nhiên, khiến người ta yêu thích.

"Hồi bẩm bệ hạ, Minh Thân đến để bái kiến mẫu hậu." Cậu nhìn Minh Tô trả lời.

Từ lúc đăng cơ đến này, thì có rất ít người dám nhìn vào mắt nàng để nói chuyện.

Minh Tô có hứng thú chọc ghẹo đứa nhỏ, nói: "Nhưng nương nương không có ở trong điện, không bằng cửu hoàng đệ nói chuyện với trẫm đi."
Minh Thân không nguyện ý lắm, theo bản năng, cậu có hơi sợ hãi hoàng đế, nhưng Thuận phi đã dặn cậu rất nhiều lần, muốn cậu không được làm trái ý của bệ hạ và thái hậu.

Cậu đành phải nhỏ giọng nói: "Thần đệ lĩnh mệnh."
Minh Tô chỉ cảm thấy chọc thằng bé này rất thú vị, nhưng nó ngoan ngoãn không đi thì nàng lại không biết nên nói gì với nó cả.

Ngẫm nghĩ, nhìn thấy tên nội thị sau lưng hắn cầm một quyển sách, bèn hỏi: "Minh Thân đã bắt đầu nhập học rồi sao?"
"Vẫn chưa nhập học ạ, chỉ mới nghe mẫu hậu đọc sách cho thần đệ." Mắt Minh Thân sáng lên, ngữ điệu cũng hoạt bát hơn.

Minh Tô thầm nghĩ, A Mật còn chưa đọc sách cho ta đâu đó! Lòng nàng có hơi không vui, nhưng nàng là người lớn trầm ổn mà, tự biết không thể cáu giận với một đứa nhóc, chỉ cười cười nói: "Thế ư, đọc sách sao.

Vậy ngày nào đệ cũng đến à?"
"Dạ phải, ngày nào thần đệ cũng đến."
Tạm chấp nhận, nàng cũng là ngày nào cũng có thể gặp A Mật, không tính thua.

Minh Tô trong lúc vô thức đã nổi máu ganh đua, lại hỏi: "Nương nương thích yên tĩnh, đệ luôn tới làm phiền sự thanh tỉnh của nương nương thì sao được?"
Minh Thân nghe vậy thì lập tức ưỡn bộ ngực bé xíu lên, tự hài nói:: "Thần đệ sẽ không làm phiền mẫu hậu, mẫu hậu thích thần đệ mà.

Mỗi ngày đều dặn thần đệ ngày mai lại đến, còn tự tay làm rất nhiều điểm tâm ăn ngon ban cho, có đôi khi sẽ đưa thần đệ quay về.

Thần đệ cũng thích mẫu hậu."
Đôi mày Minh Tô dần nhăn lại, hàng ngày khi nàng rời đi thì A Mật cũng không dặn nàng là ngày mai lại đến.

Chưa kể hóa ra trong cung này, cũng không phải chỉ có mình nàng mới có thể nếm thử những chiếc bánh do chính tay A Mật làm.

Nàng đã có hơi cáu rồi, nhưng Minh Thân là một đứa bé được thái hậu và Thuận phi thương yêu, làm gì hiểu việc để ý sắc mặt, trái lại còn hỏi: "Sao bệ hạ lại gọi mẫu hậu là nương nương, nương nương nghe rất xa lạ, trong cung có rất nhiều nương nương mà.

Mẫu hậu rất ân cần, thế gian này chỉ có một mẫu hậu thôi."
Cậu nhóc nói xong còn gật gật đầu.

Minh Tô nhíu mày nhìn thằng bé.

Nhìn đến mức Minh Thân lờ mờ cảm thấy không ổn, nhìn đến khi nụ cười của Minh Thân biến mất, nhìn đến khi trong mắt Minh Thân có sự sợ hãi, nhìn đến khi Minh Tô mím cái môi nhỏ, sắp khóc, thì nàng mới nói tàn khốc: "Trẫm thấy ngươi còn chưa rành quy củ trong cung lắm, mai trẫm sẽ phái nữ quan đến dạy dỗ, ngươi lo mà học đi."
Nói dứt lời thì phất tay áo bỏ đi.

.


Bình Luận (0)
Comment