Sớm Chiều

Chương 88



Editor: Lăng
Trịnh Mật vẫn luôn cảm thấy cuộc đời này vất vả, duy chỉ có Minh Tô là nàng có thể an ủi nàng.

Chỉ khi nhớ đến nàng ấy mới là ngọt ngào, trừ nàng ấy ra, dù là thù nhà, thì những tao tội, khổ sở trong giáo phường, khi đang chạy trốn, và cả nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm đều đè ép nàng thở không nổi.
Nhưng thật ra Minh Tô cũng không dễ dàng hơn nàng là bao, nàng ấy vẫn luôn thấy áy náy, ôm sự bất lực thống hận thống hận về bản thân.

Mấy năm nay nhìn như làm càn điên cuồng, nhưng thực tế chỉ e chưa từng được ngủ ngon giấc, từng hành đồng chỉ sợ là vì ôm lòng chuộc tội.
Đáy mắt Minh Tô ươn ướt, nàng không dám nhìn Trịnh Mật, vội vàng cúi đầu.
"Buông đi." Trịnh Mật nói.
Minh Tô ngẩng đầu, lập tức chìm vào đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Mật: "Đêm qua không phải nàng đã rất vui vì giữa đôi ta không có kẻ khác sao? Ta cũng rất vui, đều đã qua cả rồi, sau này sẽ sẽ không bị bó buộc trong quá khứ, cũng không cần phải gánh vác nữa, chỉ có ta và nàng, như thế không tốt sao?"
Nàng ấy cũng muốn nàng thả xuống, Minh Tô nghĩ đến nhưng lời Lý Hòe đã nói trong mơ.
Kiệu dừng, Vân Tang đứng bên cửa sổ bẩm: "Nương nương, bệ hạ, đã đến cung Thượng Hoa rồi ạ."
Minh Tô không muốn nói thêm nữa, nghe vậy thì ngồi thẳng như muốn trốn, nghe tiếng động bên ngoài, đúng lúc cửa kiệu mở ra.

Minh Tô ra khỏi kiệu trước, nàng xoay người giơ tay giúp Trịnh Mật xuống kiệu.
Hôm nay cung Thượng Hoa rất ồn ào, khi các nàng đến đã có rất nhiều đại thần đến ngoài cửa cung, thấy hai người đến thì đều không dám vào trong trước các nàng, lục tục đừng chờ hai bên cửa cung, nhìn về phía này.

Động tác giúp thái hậu của hoàng đế cực kỳ tự nhiên, đỡ nàng ấy, đợi nàng ấy đứng vững vàng rồi mới thả tay, sóng vai đi về phía này.
Các đại thần lần lượt cúi đầu, chắp tay thi lễ chào hỏi.

Trịnh Mật nói miễn lễ nhưng bước chân vẫn không ngừng, vào cửa cung cùng Minh Tô.

Những đại thần đó xếp thành hai hàng, theo sát sau.
Chuyện ngày hôm qua đến quá đột ngột, các đại thần đều vội vàng đến, hơn nữa Minh Tô cũng có một số việc muốn thu xếp, nên cũng chỉ có vài vị trọng thần đến.


Còn hôm nay thì tất cả quan lại từ ngũ phẩm trở lên trong kinh đều đến.
Những phiên vương tông thất ngoài kinh nhập kinh để chúc mừng tân quân, sau khi kết thúc vẫn chưa kịp rời đi thì gặp phải việc này.

Giờ vừa đúng lúc ở lại chịu tang, miễn cho triều đình lại phải phái sứ giả đi báo tin lần nữa.
Trong ngoài đại điện người quỳ đầy đất, trước mắt bạc trắng.
Sau khi Minh Tô và Trịnh Mật đến, mọi người lại đứng dậy bái kiến hai người.
Trịnh Mật nói miễn lễ, Minh Tô lại có chút thất thần, ánh mắt nàng xuyên qua cả điện trắng xóa cùng đám người mặc tang phục, rơi vào chiếc quan tài mà chỉ thiên tử mới có thể dùng.
Buông đi.
Hai chữ này lặp đi lặp lại trong lòng Minh Tô, nàng hơi mất tập trung, nghĩ đến đủ chuyện trong quá khứ, và cả Trịnh Mật đứng cạnh nàng.

Nghĩ đến câu nói không bị bó buộc trong quá khứ, không cần phải chịu đựng của Trịnh Mật.
Các đại thân và tông thân trong điện thấy sau khi bệ vào điện thì vẫn chưa mở miệng, nên cũng không dám tự tiện lên tiếng, tất cả đều cúi đầu im lặng đứng.
Trái lại bỗng chốc thật sự có chút bi thương trong tang lễ.
"Bệ hạ......" Trịnh Mật kéo ống tay áo một chút Minh Tô.
Lúc này Minh Tô mới lấy lại tinh thần, nhìn quanh một vòng, không thấy Minh Thân đâu, hàng mi mảnh dài của nàng nhíu lại, hỏi xung quanh: "Minh Thân đâu? Sao còn chưa tới?"
Lễ bộ thượng thư đứng đầu vội bước ra khỏi hàng trả lời: "Bẩm bệ hạ, cửu điện hạ đã đến từ sớm, nhưng chỉ là điện hạ còn nhỏ không chịu xa mẫu phi nên đang ở cùng thái phi nương nương và nữ quyến ở trong điện kia ạ."
Minh Tô nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, bước đến một bước, đứng trước bài vị.
Nội thị đứng hầu hương nến một bên lập tức đốt ba nén hương dâng lên, Minh Tô cung kính cầm hương hành lễ xong, sau đó đứng một bên chờ Trịnh Mật hành lễ xong thì mới đi ra ngoài chung với nàng ấy.
Bọn họ vừa đi, đại thần trong điện tuy đang trông coi lĩnh cữu nên không dám thì thầm to nhỏ, nhưng tâm tư thì vẫn hoạt động.
Sao bệ hạ lại để ý đến cửu điện hạ hết lần này đến lần khác như thế?
Thái thượng hoàng, à không, bây giờ nên gọi là tiên đế, chư tử của tiên đế không cần phải nói đến những người bị kết án hoặc lưu đày, thì hầu như không có hoàng tử thành niên nào giao hảo với bệ hạ.

Vậy nhưng cửu điện hạ vì nguyên nhân còn nhỏ, nên tuy không có thành tựu gì nhưng cũng chưa từng đắc tội với ai.

Như một tờ giấy trắng sạch sẽ, không chừng qua một vài năm nữa, chờ ngài ấy lớn hơn thì bệ hạ sẽ giao cho trọng trách.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Đặc biệt là tông thất, tiên đế khắc nghiệt bạc tình.

bao nhiêu năm qua thà dùng ngoại thần chứ cũng không chịu dùng thân thích, chèn ép tông thất một cách hà khắc.
Gần chi thì còn đỡ, dù sao cũng có tước vị nên miễn cưỡng duy trì được thể diện, xa hơn nữa thì sống rất vất vả.

Có vài vị quận công vậy mà còn không bằng quan ngũ phẩm trong kinh.
Hiện tại thấy bệ hạ quan tâm đến cửu điện hạ thì trong lòng không khỏi ấm lên, thầm nghĩ vị này ít ra cũng tốt hơn cái vị nằm trong quan tài kia, mặc dù không gắng sức đề bạt nhưng cũng không chèn ép khắp nơi đâu nhỉ?
Lòng người xoay chuyển, đến giữa trưa thì có một tiểu nội thị chạy đến dâng bữa trưa, chúng thần ngẩng đầu đứng dậy.

Khi thấy bốn chữ "Đại Hành hoàng đế" mạ vàng trang nghiêm trên bài vị, chợt bỗng ý thức được lúc này mới thật sự là khí tượng của một triều đại mới.
*Đại Hành hoàng đế là cách gọi dành cho hoàng đế vừa mới mất nên chưa kịp đặt thụy hiệu, miếu hiệu, sau khi được đặt thụy hiệu và miếu hiệu thì sẽ gọi bằng cái tên đó chứ không gọi là Đại Hành hoàng đế nữa.

Việt Nam có vua Lê Hoàn, sau khi mất vì các con giao tranh nên không kịp đặt thụy hiệu và miếu hiệu, từ đó được gọi luôn là Lê Đại Hành.
Bọn họ nghĩ gì thì Minh Tô không biết, nàng ngồi trong thiên điện, bên cạnh là Thục thái phi.
Mẫu tử hai người nói chuyện, cung nhân đều được cho lui ra ngoài.
"Mẫu phi không muốn đến thì không cần đến, bây giờ cũng không ai dám nói gì đâu." Minh Tô nhẹ giọng nói.
"Quy củ bên ngoài vẫn phải tuân theo." Thục thái phi lại bình thản hơn rất nhiều.
Minh Tô cũng không khuyên nữa, Vân Tang mang hộp thức ăn đi vào, mở ra, là một chén canh sâm vẫn còn ấm.
"Nương nương sai nô tỳ hầm canh đem đến, bệ hạ uống một ít để tinh thần khá hơn đi ạ."
Vân Tang là cung nhân tâm phúc của thái hậu, thường ngày làm việc trọng yếu dạy dỗ cung đình giúp thái hậu, sa lại có thể tự mình vào bếp hầm canh được.

Cũng là do hôm nay thái hậu không có thời gian, gọi người khác lại không yên tâm nên mới sai nàng ấy đi.
Minh Tô nhận chén canh bằng sứ trắng, khóe môi vừa rồi còn mím chặt khẽ thả lỏng ra, còn có ý cười nhàn nhạt.

Nàng uống một hơi cạn sạch, lại hỏi: "Còn nhiều không? Cũng đem đến cho nương nương đi."

"Bệ hạ yên tâm, nô tỳ đã hiểu." Vân Tang hành lễ, nhận chén canh, cũng không ở lại lâu mà rời đi ngay.
Minh Tô nhìn nàng ấy ra khỏi cửa điện, vừa quay đầu thì thấy mẫu phi đang nhìn nàng, trên môi còn có nụ cười nhạt.
Minh Tô ngẩn ra, mới vừa rồi chỉ lo quan tâm A Mật bận bịu cả buổi sáng chắc chắn là rất mệt mỏi, cũng nên uống chén canh sâm để có tinh thần.

Thế mà lại quên mẫu phi cũng đang ở bên cạnh mất.
Nàng vội nói: "Mẫu phi có mệt mỏi không? Chỗ Vân Tang chắc chắn vẫn còn nhiều, nhi thần sẽ sai người đi......"
"Không cần vội." Thục thái phi cười nói, ánh mắt lại phá đặc biệt từ ái.
Khuôn mặt Minh Tô phủ một lớp hồng nhạt, quay mặt qua một bên, lúng túng không dám nói lời nào.
"Con nghĩ đến nàng ấy trước cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Thục thái phi nói
Minh Tô ngẩn ra, trong đầu phải đảo quanh một vòng thì mới hiểu được ý của thái phi.

Nàng bật dậy khỏi ghế, khoanh tay đứng trước mặt Thục thái phi: "Mẫu phi, con với nàng......"
Thục thái phi thấy nàng lo lắng như thế lại chợt thấy buồn cười, càng cảm thấy vui mừng, lắc lắc đầu nói: "Con vội gì chứ, đã làm hoàng đế rồi mà vẫn còn không ổn trọng như thế."
Minh Tô nào có chỗ nào không ổn trọng, chỉ là nàng trở tay không kịp, lại e sợ mẫu thân trách tội.
Dù sao thì A Mật cũng là thái hậu, trong mắt thế nhân thì thân phận hai người cách xa nhau, trái với lễ pháp.
"Con với nàng là......" Minh Tô không biết nên nói từ đâu, Thục thái phi im lặng nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhạt.

Do Minh Tô quan tâm quá hoá hoảng loạn nên không phát hiện, qua một lúc lâu mới định thần nói: "Chúng con sẽ không tách ra, nhi thần đã quyết ý muốn ở bên nàng lâu dài, ai cũng không thể kêu con lùi bước được."
Nàng nói rất quả quyết, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Nàng ấy cũng thế."
Vội vàng nói rõ thái độ của nàng và Trịnh Mật, vừa quả quyết mà ẩn ẩn trong đó còn có chút yếu đuối cầu xin mẫu phi đừng ngăn cản.
"Con đừng có hoảng." Ý cười nơi đáy mắt Thục thái phi trào ra, "Mẫu phi cũng không cảm thấy có gì không tốt."
Lúc này Minh Tô mới hiểu là mẫu phi là đã sớm biết, hơn nữa còn chấp thuận cho các nàng.
Có lẽ đây là chuyện tốt nhất trong thời gian này, nàng cũng vô thức cong môi, không thể giấu được nụ cười, lập tức liền quỳ xuống cung kính dập đầu với mẫu phi: "Đa tạ mẫu phi."
Dáng vẻ nàng ấy vui sướng đến thế làm Thục thái phi nhìn mà cũng cười theo, nàng ấy cúi người đỡ nàng dậy, lại nói những chuyện khác với nàng.
Đến khi rời đi, Minh Tô tiễn nàng ấy ra ngoài điện.
Ngoài điện có đông đảo cung nhân đứng hầu, bên hông cấm quân và cung nhân đều thít vải bố trắng, tua đỏ trên khôi giáp cấm quân cũng bị tháo xuống, trên giáp trụ cũng treo vải trắng.
Thục thái phi thấy vậy thì nụ cười cũng phai đi, nàng quay đầu lại nhìn phía Minh Tô.

Minh Tô nghĩ là mẫu phi có gì dặn dò nên bước lên một bước, Thục thái phi bỗng nắm lấy tay nàng.

Minh Tô cảm giác được tay mẫu phi lạnh lẽo, lòng bàn tay khô ráo, nắm tay nàng thật chặt.
"Nên buông xuống." Thục thái phi nói, nàng và Trịnh Mật cùng nghe Hiền phi nói về chuyện Lý Hòe, đương nhiên sẽ hiểu nỗi đau trong lòng và áy náy trên lưng Minh Tô.
Minh Tô không nói gì, cổ họng như bị nghẹn, vô cùng ê ẩm.
Dường cả một ngày này, tất cả mọi người đều khuyên nàng buông bỏ, khuyên nàng nhìn về phía trước, đừng bị trói chặt trong quá khứ.
Thục thái phi không đi được, nhưng nàng hy vọng Minh Tô có thể cởi bỏ những gánh nặng đau khổ trên lưng, đừng như nàng sống trong khung cảnh chật hẹp.
Tiễn Thục thái phi xong, Minh Tô vào điện, ngơ ngác ngồi yên.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng chuông tang, có lẽ sau giờ cơm trưa nên quần thần về điện tiếp tục quỳ linh cữu khóc tang.
Nàng vẫn thất thần, cho đến khi Huyền Quá dẫn vài tên nội thị tiến vào.

Nội thị cầm hộp đồ ăn tinh xảo, Huyền Quá nhìn vào bên trong, thấy hoàng đế không có ý lên tiếng thì phẩy tay, ý bảo bọn họ dọn món.
Ngự tiền chậm chạp không chịu truyền thiện, thiện phòng hâm nóng ngự thiện liên tục đã chờ sốt ruột.

Sợ làm chậm trễ ngọ thiện của bệ hạ làm bệ hạ đói lả, đến lúc đó trách tội xuống thì bọn họ không kham nổi, bèn sai người tìm Huyền Quá quyết định.
Ngự tiền chậm chạp chưa từng truyền thiện, đem nhiệt một hồi lại một hồi, sớm chờ nóng nảy, e sợ cho trì hoãn bệ hạ cơm trưa, đói lả bệ hạ, dưới, bọn họ gánh vác không dậy nổi, liền khiển người đi tìm Huyền Quá quyết định.

Huyền Quá bị phái đi hỗ trợ Lễ bộ thượng thư lo việc tang ma, thật sự bận rộn, suy nghĩ rồi sai ngươi trực tiếp bỏ ngự thiện vào hộp đồ ăn rồi mang đến.
Hoàng đế đang chịu tang nên không được ăn thịt và đồ tanh, trong hộp thức ăn đều là đồ chay.

Tuy là chỉ là đồ chay nhưng cũng được nấu nướng cực kỳ tỉ mỉ, mỗi món ăn chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến người bụng đói cồn cào.
Mấy tên nội thị dọn món xong thì hành lễ, lui xuống.
Huyền Quá cầm đũa, đứng hầu một bên, cung kính nói: "Bệ hạ, tốt xấu gì cũng dùng chút đi ạ."
Bọn họ ra vào quấy nhiễu làm Minh Tô hoàn hồn, nàng ngồi thằng, sống lưng hơi mỏi, bèn lật tay gõ hai lần, không nhận đôi đũa ngọc dát vàng trên tay Huyền Quá, mà lại hỏi: "Nương nương đâu? Đã ăn chưa?"

Trong cung có nhiều nương nương đến vậy, nhưng nương nương trong miệng nàng thì chỉ có một người thôi.

Huyền Quá biết nàng nhớ thương thái hậu chắc chắn sẽ hỏi, nên lúc đến đã sai người đi xem.
Lúc này đúng lúc bẩm: "Thái Hậu nương nương sai người sắp xếp nhóm mệnh phụ dùng ngọ thiện xong thì ra ngoài, chắc là đến tìm bệ hạ, có lẽ một lát nữa sẽ đến ạ."
Minh Tô nghe vậy thì trong lòng hơi thả lỏng, mặt mày cũng giãn ra, nàng vẫy vẫy tay, ý bảo từ từ.

Huyền Quá thấy vậy bèn đặt đũa ngọc xuống bàn ăn, lui qua một bên.
Chờ không bao lâu, quả nhiên Trịnh Mật đã đến.
Minh Tô đứng dậy đón nàng, Trịnh Mật bận rộn hồi lâu nên mệt mỏi, nhưng thấy nàng ấy thì cười cười, như thể chỉ cần thấy nàng ấy thì không còn mệt mỏi gì nữa.
Minh Tô cũng nhìn nàng cười, hai người bốn mắt nhìn nhau, có chút ngơ ngác.
Cung nhân đứng hầu trong điện thấy thái hậu đến, lập tức có người bước đến dâng thêm một bộ chén đũa.

Hai người ngồi đối diện nhau, Minh Tô vẫy lui cung nhân bố thiện, tự mình gắp thức ăn cho Trịnh Mật.
Hai nàng không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn nửa chén cơm là đã no rồi.

Nhưng Trịnh Mật lại khuyên Minh Tô ăn thêm, Minh Tô lại lắc lắc đầu.

Trịnh Mật cũng không ép nữa, nghĩ là lát nữa sẽ sai người đi thiện phòng nấu ít điểm tâm nàng thích ăn rồi lại đem đến.
"Vừa rồi mấy người mệnh phụ đều hỏi về chuyện cung yến hôm trừ tịch." Trịnh Mật nói chính sự.
Năm đầu tiên tân quân đăng cơ, việc có nhỏ bé tầm thường đến đâu cũng không được khinh thường.
Năm nào cũng có cung yến trừ tịch, các tông thất và đại thần đều được mời.

Đại thần thì còn đỡ, dù gì thì cũng thường xuyên được thấy thiên nhan, nhưng tông thân thì nóng lòng hơn.
"Trừ tịch......" Minh Tô chần chừ, chỉ mấy ngày nữa là đến giao thừa, tiên đế đang được đặt quàn ở đây, mà nàng lại lĩnh suất chúng thần ăn tiệc trong cấm nội, rõ ràng là không phù hợp, "Năm nay thì thôi bỏ đi, không được tổ chức."
*Quàn: Nơi đặt linh cữu.
Tổ chức cung yến tất nhiên là không được, Trịnh Mật cũng biết, bèn kiến nghị: "Ta thấy các nàng ấy đều hoảng sợ, nói vậy thì trong nhà mỗi người cũng đã bàn bạc rất nhiều lần, chỉ sợ nàng như tiên đế sẽ chèn ép tông thân.

Chi bằng đến lúc đó, trong cung hãy ban thưởng một ít để xoa dịu nhân tâm."
Sau khi nghe xong, Minh Tô suy nghĩ một phen, gật đầu nói: "Cũng được......"
Việc này cứ được quyết định như thế.
Các nàng thì thầm nói chuyện, khuôn mặt Minh Tô đột nhiên dịu xuống, nhìn nhìn Trịnh Mật, bên môi lộ ra chút ý cười, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Cung nhân đứng đầy trong điện, thường ngày các nàng ở chung đều rất cẩn thận tránh người khác, thấy Minh Tô như thế, Trịnh Mật bèn cho mọi người lui xuống.

Lúc này Minh Tô mới nhìn Trịnh Mật cười cười, nụ cười hồn nhiên vui mừng, nàng nói từng chữ một: "Mẫu phi biết được chuyện chúng ta rồi." Nàng không hề giấu Trịnh Mật, nói hết ra, "Người không phản đối, đồng ý chuyện của chúng ta rồi."
Chuyện này khiến nàng rất vui vẻ, nàng biết tất nhiên là không dễ nếu muốn ở bên A Mật quang minh chính đại, nhưng mẫu phi nàng có thể tỏ thái độ như vậy khiến nàng rất là biết ơn.
Trịnh Mật không ngờ chuyện làm nàng ấy vui như thế lại là việc này, nghĩ lại thì cũng đúng.

Đối với Minh Tô mà nói, có thể được mẫu phi cho phép thì chắc chắn là chuyện không thể nào tốt hơn.
"Sao mẫu phi lại nhìn ra được nhỉ?" Minh Tô dựa vào bàn, một tay chống mát, im lặng suy nghĩ nhưng lại không nghĩ ra, lại cười, "Chúng ta cẩn thận đến thế, rốt cuộc là để lộ dấu vết chỗ nào chứ?"
Dáng vẻ này của nàng ấy trông hơi trẻ con, ánh mắt Trịnh Mật không khỏi dịu xuống, mỉm cười lắc lắc đầu: "Đêm hôm trước, thái phi nương nương đến điện Thùy Củng nàng mà đúng lúc ta ở trong điện, thái phi không sai người thông báo, e là đã đợi ngoài điện một hồi lâu."
Đợi hồi lâu là không thấy nàng đi ra ngoài, là biết ngay nàng đã ngủ lại.
Minh Tô nghiêm mặt gật gật đầu, một lát sau mặt nàng dần đỏ lên, thấp giọng nói thầm: "Thế thì khéo quá, ngủ lại một đêm, không chừng mẫu phi sẽ gì đó......".


Bình Luận (0)
Comment