Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 100

Từ hôm đó trở đi, hương hoa sơn chi trên người Quý Mạc chỉ lặng lẽ xuất hiện vào lúc đêm khuya tĩnh mịch. Như thể sợ ánh sáng, sợ âm thanh, nó rụt rè, e ấp, giống như một đóa sơn chi khẽ nở vào sớm tinh mơ, dịu dàng mà cẩn trọng.

 

Lần này Cố Viễn Sâm sẽ không bẻ gãy đóa hoa ấy nữa.

 

Mỗi lần hương hoa ấy xuất hiện, anh lại càng thêm tin tưởng rằng giữa mình và Quý Mạc thật sự có độ tương thích cao.

 

Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm của anh dành cho cậu, bởi từ đầu, tình cảm ấy chưa từng được xây dựng trên độ tương thích hay pheromone.

 

Khoảng sân trước nhà được trang trí lại đơn giản, Cố Viễn Sâm cho người thiết kế và dựng lên một nhà bằng kính, bên trong đặt một chiếc xích đu có tựa lưng, đủ rộng để hai người ngồi.

 

Vào những buổi chiều đầy nắng, Quý Mạc rất thích ngồi trên xích đu chợp mắt.

 

Còn Cố Viễn Sâm, chỉ cần không đi làm, sẽ luôn mang theo một tấm chăn nhỏ đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng đắp lên cho cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh để cậu tựa đầu vào vai mình. Đôi khi anh không kiềm được mà hôn lén Quý Mạc một cái, chỉ là một cái hôn nhẹ lên trán, không dám vượt quá giới hạn.

 

Có lúc Quý Mạc chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ, có lúc thật sự thiếp đi. Nhưng mỗi lần cậu tỉnh táo, ngoài việc tim đập nhanh hơn một chút, chưa bao giờ cậu ngăn cản anh cả.

 

Cảm giác bình yên ấy thật vi diệu, cũng thật hạnh phúc. Đến mức về sau vào mỗi dịp cuối tuần, trước khi ngả lưng nghỉ ngơi trong nhà kính, Quý Mạc đều sẽ gọi Cố Viễn Sâm cùng đi.

 

Nếu anh không có ở nhà, cậu sẽ ngồi một mình lặng lẽ trong đó, chờ đến khi anh tan làm về mới thôi.

 

Dì Trương trông thấy hết, sợ Quý Mạc mệt, bèn nhẹ giọng khuyên bảo.

 

Quý Mạc hoàn toàn không chịu nghe lời khuyên. Cậu ngồi trên xích đu, như không thể kiểm soát bản thân, đếm từng buổi hoàng hôn trôi qua. Mãi đến khi nhìn thấy Cố Viễn Sâm bước vào biệt thự, cậu mới nở một nụ cười.

 

Cũng chính trong khoảng thời gian yên bình như thế, vào một buổi trưa tháng ba đầy nắng, Hàn Sâm đến thăm.

 

Bản án của Viên Lập Mân và Quý Phong đã có kết quả, đều không ngắn chút nào. Quý Phong do đang trong tình trạng thực vật nên được tạm tha điều trị tại nhà, toàn bộ quá trình điều trị do Quý Viễn Sơn phụ trách. Hàn Sâm hiểu rõ tâm tư của Quý Viễn Sơn, cũng không có ý kiến gì.

 

Giờ đây ông đã rảnh rang, việc đầu tiên là bay ngay đến C quốc báo tin vui này cho Quý Mạc. Trong lòng ông vẫn luôn canh cánh chuyện của Quý Mạc, nhưng mỗi lần gọi điện cậu đều nói "mọi thứ đều ổn". Hàn Sâm cứ tưởng đó là lời khách sáo, dẫu sao cũng không yên tâm. Nào ngờ khi vừa đến nơi, ông phát hiện cuộc sống hiện tại của Quý Mạc khác hẳn với trước kia, đúng là thay da đổi thịt.

 

Ngay cả tâm trạng của Quý Mạc cũng thay đổi rõ rệt.

 

Tiết trời tháng ba dễ chịu, muôn hoa đua nở. Cái bụng của Quý Mạc đã gần chín tháng, sắp đến kỳ sinh, đôi chân dưới phù nề chẳng đi lại được bao nhiêu, nên cậu ngồi sẵn trong nhà kính bằng thủy tinh chờ Hàn Sâm đến.

 

Vừa tới nơi, Hàn Sâm liền theo thói quen nói ngay chuyện chính. Nói xong, ông thấy Quý Mạc không lên tiếng bình luận gì, bèn chau mày nhìn quanh căn nhà kính trong suốt trước mắt, nói một câu khó hiểu: "Cố Viễn Sâm có vấn đề gì không đấy?"

 

Hôm ấy là ngày đi làm, Cố Viễn Sâm đã đến công ty. Quý Mạc nhờ dì Trương mang một ấm trà ra. Nghe thấy Hàn Sâm mở miệng mắng Cố Viễn Sâm, dì Trương có phần không vui trong lòng.

 

Vẫn là Quý Mạc áy náy liếc nhìn dì Trương một cái, bà mới chịu thôi không lên tiếng quay người vào nhà.

 

Quý Mạc giải thích: "Chú Sâm, là con thích như vậy."

 

"...Con thích mấy thứ này à?" Hàn Sâm vốn nghĩ Quý Mạc không hề có hứng thú với những thứ màu mè hoa lá như vậy.

 

Quý Mạc đỏ bừng vành tai, ngượng ngùng nói: "Hồi nhỏ con chưa từng được chơi xích đu, nên rất muốn thử. Anh ấy sợ con bị gió thổi lạnh nên mới dựng thêm một nhà kính. Con... con chưa từng thấy thứ gì như vậy, nên rất thích."

 

Hàn Sâm thở dài, không trách móc nữa, mà đổi giọng dịu lại: "Chuyện nhà họ Quý giờ cũng xem như tạm ổn rồi, con sắp đến ngày sinh rồi đúng không?"

 

Ẩn ý trong lời nói rất rõ, là nhắc nhở Quý Mạc nên chuẩn bị tinh thần để rời đi.

 

"Chú Sâm, con..." Tay Quý Mạc khẽ run khi đang cầm tách trà, cậu không muốn vòng vo, thẳng thắn nói: "Con muốn ở lại C quốc."

 

Hàn Sâm lập tức gắt lên: "Đừng hồ đồ!"

 

"Con không hồ đồ." Quý Mạc cúi đầu, trong tách trà có một cánh hoa rơi xuống màu hồng nhạt. Không đợi Hàn Sâm đáp lại, cậu lấy hết can đảm nói tiếp: "Con còn muốn hoàn thành việc học ở đây, cũng muốn vào viện nghiên cứu làm việc. Con cũng muốn được ở lại bên nhà họ Cố."

 

Hàn Sâm nheo mắt lại, vết sẹo nơi khóe mắt khẽ giật: "Là pheromone của Cố Viễn Sâm ảnh hưởng đến con?"

 

"Con đã bị hỏng tuyến pheromone, không còn gì để ảnh hưởng được con cả." Quý Mạc theo bản năng đưa tay chạm vào vết sẹo nơi tuyến cổ, cũng biết rõ Hàn Sâm đang lo lắng điều gì. "Chỉ là sau thời gian sống cùng nhau, con nghĩ con và anh ấy, cả hai đều có thể cho nhau thêm một cơ hội."

 

Bỏ qua quá khứ với nhà họ Quý và những lời nói dối, bỏ qua bao khó khăn chồng chất, họ có thể bắt đầu lại từ đầu.

 

Hàn Sâm gằn giọng, chất vấn bằng giọng điệu của một người giận vì thương: "Con quên mất mình đã hứa gì với ta lần trước rồi sao?"

 

Quý Mạc bị chặn lời, không biết đáp lại ra sao. Hàn Sâm hít sâu một hơi, rồi hỏi thẳng: "Con vẫn còn thích nó sao?"

 

Lần này, Quý Mạc không chút do dự ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào gương mặt thoáng giận của Hàn Sâm. Cậu nuốt những lời muốn nói trở lại vào cổ họng, khẽ gật đầu. Trong mắt ánh lên sự áy náy.

 

Cậu vẫn còn thích anh ấy, tình cảm ấy chưa từng bị cắt đứt hoàn toàn. Chỉ cần một chút hơi ấm, nó lập tức cuộn trào dữ dội, như có thể khiến trời long đất lở.

 

"Tiểu Mạc, con người không thể mãi vấp ngã ở cùng một chỗ." Hàn Sâm nhìn xuống bụng Quý Mạc, giọng trầm xuống: "Lần này con không rời đi, sau này sẽ càng khó thoát."

 

Một khi đứa trẻ sinh ra, có tình cảm với người nhà họ Cố, thì cũng giống như một sợi dây vô hình trói buộc lấy Quý Mạc. Hàn Sâm hiểu rõ cậu dù bên ngoài lạnh nhạt, dù lúc nào cũng có vẻ ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, nhưng một khi đã yêu ai thật lòng, cậu lại vô cùng mềm yếu và dễ tổn thương.

 

Thế nhưng Quý Mạc lại nói: "Lần này, con sẽ đứng bên anh ấy, chứ không phải là con đuổi theo hay ngước nhìn từ xa nữa. Anh ấy sẽ cùng con bước đi! Nếu con sai, anh ấy sẽ cùng con sửa sai. Nếu con bị bắt nạt, anh ấy sẽ đứng ra bảo vệ con."

 

Quý Mạc luôn ghi nhớ từng lời Cố Viễn Sâm từng nói, từ lần đầu gặp mặt thuở bé cho đến tận bây giờ.

 

Tình cảm này là sự cố chấp, mà cũng là sự lầm lỡ không muốn buông tay.

 

Hàn Sâm thấy không thể khuyên nổi, đập bàn đứng bật dậy. Âm thanh quá lớn khiến dì Trương đang đợi trong phòng giật mình. Nhưng ông không hề tức giận với Quý Mạc, tính ông vốn là vậy, luôn mang theo sự nóng nảy khó kiềm chế. Lòng bàn tay ông đỏ bừng, nhìn gương mặt quật cường của Quý Mạc trước mắt, Hàn Sâm nghẹn lời.

 

Ông không thể hét vào mặt Quý Mạc, thật sự không nỡ.

 

"Con nghĩ kỹ lại đi." Hàn Sâm chỉ có thể nói vậy, giọng khàn khàn.

 

"Chú Sâm, thật sự con đã suy nghĩ rất lâu rồi."

 

"Tiểu Mạc." Hàn Sâm gằn giọng: "Không nói đến chuyện khác, nhưng có một điều con buộc phải hiểu. Con ở lại đây, cũng có nghĩa là sẽ bị con trai của Viên Lập Mân theo dõi. Hắn đang ẩn trong bóng tối, còn con thì ở ngoài ánh sáng. Ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì? Đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của hắn."

 

Đến lúc đó, cả Quý Mạc và đứa bé trong bụng đều sẽ gặp nguy hiểm.

 

Không ai có thể trốn mãi trong biệt thự suốt đời, đúng không?

 

Cuộc nói chuyện này kết thúc trong không khí căng thẳng và nặng nề. Quý Mạc u uất suốt cả buổi, đến món pudding dâu tây cậu yêu thích dạo gần đây cũng chẳng đụng đến một thìa.

 

Hôm nay Cố Viễn Sâm tăng ca, lúc trở về thì Quý Mạc đã rửa mặt xong và vào phòng nghỉ. Bụng cậu đã rất lớn, thường chỉ có thể dựa vào gối mềm để nghỉ ngơi, không thể nằm thẳng được nữa. Mọi người trong nhà đều đếm từng ngày, chờ cậu sinh con.

 

Vừa thấy Cố Viễn Sâm về tới nhà, dì Trương lập tức kéo anh ra một góc, thì thầm báo cáo: "Hôm nay ông Hàn đến, hai người có vẻ cãi nhau, cả hai đều không vui."

 

Cố Viễn Sâm cứ ngỡ lại là chuyện gì bên phía nhà họ Quý, đang định vào phòng hỏi thử, lại bị dì Trương kéo tay giữ lại: "Thiếu gia, đây là cơ hội tốt đó!"

 

"?" Cố Viễn Sâm hơi ngẩn ra.

 

"Thiếu gia, ngoài cái chiêu lén gắp sườn hầm ra thì cậu không còn chiêu nào khác à?" Dì Trương sốt ruột, hệt như thể còn tức hơn cả ông Hàn, giọng đầy lo lắng: "Ông Hàn là người định đưa thiếu gia nhà họ Quý rời đi đấy! Giờ hai người họ cãi nhau, cậu không thấy là vì ai mà cãi à?"

 

Cố Viễn Sâm: "..."

 

Đứa bé sắp chào đời rồi. Nếu lần này mà anh không giữ được người, Quý Mạc thực sự sẽ rời khỏi anh mất.

 

Cố Viễn Sâm có chút không tin nổi: "Quý Mạc vì tôi mà cãi nhau với chú Hàn sao?"

 

Dì Trương đẩy anh một cái: "Chứ còn sao nữa? Mau vào đi!"

 

Thế nhưng Cố Viễn Sâm vẫn cứ cứng nhắc như thường lệ, vừa bước vào phòng, câu đầu tiên anh hỏi vẫn là về chuyện của Quý Phong và Viên Lập Mân.

 

Hôm nay Quý Mạc không buồn ngủ, nhẹ giọng đáp: "Mọi chuyện đều thuận lợi cả."

 

Cố Viễn Sâm ngồi xuống mép giường, không hỏi thêm nữa mà ân cần nói: "Để anh xoa chân cho em." Được Quý Mạc cho phép, anh khẽ vén chăn lên, bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân hơi phù nề của cậu.

 

Thật ra mỗi tối Cố Viễn Sâm đều giúp Quý Mạc xoa chân như vậy, để cậu dễ chịu hơn một chút. Mang thai không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều triệu chứng khiến Quý Mạc cảm thấy khó chịu. May mà có Cố Viễn Sâm tận tâm chăm sóc, cậu mới không vất vả đến mức đó.

 

"Anh làm cả ngày rồi, có mệt không?" Quý Mạc dịu dàng hỏi.

 

"Không mệt."

 

"Mấy hôm nay em cứ trằn trọc khó ngủ, bác sĩ nói đứa bé quá lớn rồi. Em muốn đi lại cho giãn gân cốt mà đi không nổi." Chân cậu đã sưng phù, đến mức mang giày cũng khó khăn.

 

Cố Viễn Sâm nhìn đôi chân sưng vù đến biến dạng của Quý Mạc, lòng quặn thắt: "Anh sẽ xoa bóp cho em nhiều hơn, như vậy có dễ chịu hơn chút nào không?"

 

Quý Mạc ngoan ngoãn nói: "Có chứ, nhưng em không muốn anh mệt quá."

 

"Chuyện này có đáng là bao, hơn nữa anh thích được ở cạnh em." Cố Viễn Sâm nói thật lòng, đầu ngón tay vẫn ấm áp, dịu dàng xoa vào những chỗ cậu khó chịu nhất.

 

Vết sẹo xấu xí nơi bắp chân Quý Mạc rõ mồn một, mỗi lần đầu ngón tay Cố Viễn Sâm lướt qua đó, anh lại khẽ chau mày.

 

Quý Mạc sớm đã nhận ra điều này, hôm nay mới khe khẽ nói: "Chỗ đó, nhìn xấu lắm."

 

"Hồi nhỏ nhà bị cháy, em nhảy từ cửa sổ xuống, bị mảnh kính đâm vào, nên mới để lại vết sẹo này." Quý Mạc khẽ nhúc nhích chân, rụt trở lại vào trong chăn. Cậu không thích việc Cố Viễn Sâm cứ nhìn chằm chằm vào vết sẹo ấy.

 

Bởi vì vết sẹo đó vốn đã không đẹp, cộng thêm đôi chân sưng phù do mang thai, những chỗ xấu xí lại càng lộ rõ hơn.

 

Thế nhưng Cố Viễn Sâm vẫn đưa tay nắm lấy bắp chân cậu, nói: "Không xấu chút nào cả."

 

Quý Mạc khẽ cắn môi, hàng mi cụp xuống.

 

Một giây sau, cậu nghe thấy Cố Viễn Sâm dịu giọng nói: "Anh chỉ là nghĩ đến lúc đó em đau đến mức nào, trong lòng rất khó chịu. Nhưng anh lại không thể tham dự vào quá khứ ấy, càng không thể xóa nó đi."

 

Điều Cố Viễn Sâm muốn xóa bỏ nhất, chính là nỗi đau mà vết sẹo ấy đã mang đến cho Quý Mạc. Nó là một dấu vết, cũng là một ký ức.

 

Quý Mạc ngẩng đầu lên, biểu cảm của Cố Viễn Sâm khiến cậu đau lòng. Cậu không thích thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy. Vết sẹo là để khép lại những khổ đau trong quá khứ, không phải để khiến người mình yêu phải đau lòng theo.

 

Quý Mạc hơi do dự. Sau khi bị Hàn Sâm phản đối lúc ban ngày, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng lúc ấy, đứa bé trong bụng khẽ động đậy, như tiếp thêm cho cậu một chút dũng khí.

 

Cậu mấp máy môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở lời.

 

"Hôm đó lửa cháy rất lớn, em cầu cứu Quý Phong, ông ta làm ngơ. Viên Lập Mân thì ghét em, bà ta bảo em đi chết đi." Quý Mạc khẽ chạm vào tay Cố Viễn Sâm, lòng bàn tay anh thật ấm áp. "Lần đầu tiên em hiểu thế nào là bị cô lập đến tuyệt vọng, bị người ta chán ghét. Lúc đó em từng nghĩ, hay là cứ chết quách đi cho rồi, sống làm gì nữa khi cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì."

 

Cố Viễn Sâm không ngờ cậu lại chủ động nhắc đến chuyện cũ. Đầu ngón tay anh khẽ run lên, ngay sau đó bị Quý Mạc siết chặt lại.

 

Đôi mắt Quý Mạc ánh lên một tầng nước mỏng, long lanh như sắp rơi lệ.

 

Cậu đang mở ra chiếc hộp cất giấu bí mật trong lòng bấy lâu nay, đồng thời cũng tháo bỏ lớp phòng bị quanh trái tim mình.

 

"Mẹ em mất, chú Sâm thì bị bắt, em không còn nhìn thấy chút hy vọng nào để sống trong nhà họ Quý. Gác mái nhỏ hẹp ấy, khu vườn không thuộc về em ấy, cái gì cũng thật khó khăn, mùa đông và mùa hè đều rất khó sống qua."

 

"......"

 

"Em luôn cảm thấy bản thân đã mục nát, đã thối rữa từ bên trong rồi."

 

"Quý Mạc! Nếu thấy đau, thì đừng nói nữa." Quý Mạc lắc đầu, khẽ hít mũi: "Anh biết tại sao hôm đó em lại nhảy từ tầng hai xuống không?"

 

Không đợi Cố Viễn Sâm trả lời, cậu nói tiếp: "Vì em nhớ tới anh, nhớ đến email mà anh từng gửi cho em."

 

Qua một bức thư điện tử, qua vài dòng chữ ngắn ngủi, Cố Viễn Sâm đã nói với cậu: [Anh nghĩ em là một người rất tốt.]

 

"Trước giờ chưa từng có ai khen em như vậy cả, em đã rất vui." Quý Mạc mỉm cười từ tận đáy lòng. "Cảm giác như sự tồn tại của em không hoàn toàn bị mọi người chán ghét, em cũng có thể dũng cảm sống tiếp."

 

Cố Viễn Sâm chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, anh ngập ngừng: "Là anh sao?"

 

"Là anh."

 

Chưa từng thấy ánh sáng, nên ánh sáng ngày hôm ấy đối với Quý Mạc chẳng khác nào một mặt trời cả.Có thể hơi cường điệu, nhưng đó là cảm nhận chân thật nhất của cậu lúc ấy.

 

Đôi mắt Quý Mạc ánh lên vẻ dịu dàng: "Cho nên em muốn sống tiếp, muốn gửi cho anh một email cảm ơn, muốn thật sự trưởng thành, và thật sự muốn đến gặp anh."

 

Trong thâm tâm mình, cậu luôn tin rằng chính Cố Viễn Sâm đã cứu lấy cậu. Trận hỏa hoạn ấy, vết thương do mảnh kính cứa vào da thịt không hoàn toàn chỉ là sợ hãi và đau đớn.

 

Đầu ngón tay mềm mại của Quý Mạc giờ đây đang bị Cố Viễn Sâm nắm chặt trong tay.

 

Cố Viễn Sâm sững người, anh nhìn thấy khóe mắt Quý Mạc long lanh giọt lệ, vội vàng vươn tay lau đi.

 

Nước mắt lẽ ra phải mằn mặn, vậy mà khi dính trên đầu ngón tay anh lại như một ngọn lửa nhỏ bỏng rát, đang bùng cháy.

 

Quý Mạc nói câu ấy một cách rất bình tĩnh, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi xuống, thuần khiết đến mức không vướng chút bụi trần: "Em cũng muốn đến để nói với anh rằng, em thích anh."

 

Chỉ để nói ra một câu ấy, cậu đã vượt qua muôn trùng núi cao vực thẳm, đường đi gập ghềnh trắc trở.

 

Tình cảm của Quý Mạc luôn rực rỡ như ngọn lửa, dẫu mưa lớn muốn dập tắt nó, dẫu gió rét cuồng loạn muốn cuốn đi, Cố Viễn Sâm vẫn ôm chặt lấy ngọn lửa ấy trong lòng.

 

Và thế là ngọn lửa nhỏ cuối cùng cũng thiêu cháy cả cánh đồng hoang. 

Bình Luận (0)
Comment