"Hắn vậy mà dùng công ty của cha tôi để uy h**p tôi, bắt tôi không được nói ra chuyện cậu và hắn có hôn ước!"
Uông Triết tưởng mình là đấng cứu thế, ra vẻ nghiêm trọng "vạch trần" tội trạng của Cố Viễn Sâm trước mặt Quý Mạc: "Cậu toàn tâm toàn ý thích hắn, còn hắn thì lại muốn giấu nhẹm chuyện đính hôn giữa hai người. Mà cậu cũng thấy đấy, người theo đuổi hắn nhiều như vậy, hắn giấu chuyện này chẳng phải là muốn ong bướm bay quanh à? Quý Mạc, hắn đang đùa giỡn cậu đấy chứ còn gì nữa?"
Uông Triết cực kỳ kích động, cứ như vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, túm lấy vai Quý Mạc nói không ngừng: "Cậu đừng ngốc nữa! Bề ngoài Cố Viễn Sâm thì có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng sau lưng là kẻ ghê tởm không thể tả! Hắn hèn hạ uy h**p tôi, còn định..."
Bốp.
Quý Mạc không để hắn nói hết câu, vung mạnh tay hất tay hắn ra. Ngay khoảnh khắc nghe Uông Triết lăng mạ Cố Viễn Sâm, sự giận dữ trong mắt cậu cuối cùng cũng không thể kìm nén.
Cậu ghét Uông Triết, kẻ như con ruồi vo ve bên tai, nói lảm nhảm mãi không dứt, lại còn tưởng mình là người có lý.
Trước đây cậu nhịn là vì không muốn gây chú ý trong trường, nhưng kết quả lại phản tác dụng. Uông Triết không chỉ khiến Quý Mạc bị bạn học cô lập, mà còn suýt khiến Cố Viễn Sâm hiểu lầm cậu.
Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, Quý Mạc nhờ vậy mà có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Cố Viễn Sâm hơn.
Nhưng cậu không hề cảm kích Uông Triết, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, đặc biệt là lúc này sau khi hắn vừa hạ thấp Cố Viễn Sâm, người mà cậu luôn giữ gìn trong tim, không khác gì rác rưởi.
Quý Mạc cố kiềm chế cơn choáng váng và buồn nôn, lạnh lùng nhìn Uông Triết: "Câm miệng."
Uông Triết chưa từng thấy vẻ mặt này của Quý Mạc, nhất thời chết sững.
Trong ấn tượng của hắn, Quý Mạc lúc nào cũng như một con thỏ nhỏ sợ sệt, dịu dàng ngoan ngoãn, đến cả từ chối ai cũng không nỡ nói nặng lời. Một Omega như vậy đáng lẽ phải được Alpha cưng chiều, nên được che chở dưới đôi cánh an toàn.
Chỉ là giờ phút này, Uông Triết bắt đầu hoài nghi điều mình đang thấy, cũng hoài nghi điều mình vừa nghe.
Giọng nói của Quý Mạc lạnh lẽo như sương giá mùa đông: "Một kẻ rác rưởi như cậu cũng xứng nhắc đến anh ấy sao?"
Cậu nhìn chằm chằm vào Uông Triết, sự yếu đuối và dịu dàng ngày thường đã tan biến không còn dấu vết. Quý Mạc hạ giọng, ánh mắt tối đi, giọng nói mang theo hiểm ý: "Nếu cậu dám dùng chuyện này để bôi nhọ, xúc phạm anh ấy trước mặt người khác. Tôi đảm bảo, cậu sẽ hối hận."
Hoa hồng tuy thơm, nhưng gai của nó cũng sắc bén vô cùng.
Hơn nữa, trong mùi hương hoa hồng của Quý Mạc còn ẩn giấu một bí mật không thể tiết lộ.
"Quý... Quý Mạc?" Uông Triết hai chân tê cứng, không thể tin nổi mình lại bị khí thế của một Omega dồn ép đến nghẹt thở, vô thức nuốt nước bọt.
Lúc này đây, Quý Mạc giống như một dã thú trưởng thành giữa rừng sâu, ánh mắt sắc bén, nanh vuốt giương cao để tự vệ không cần bất kỳ ai che chở.
Cậu xa lạ đến mức như một người hoàn toàn khác, dường như cái hình ảnh Omega yếu đuối trước kia chỉ là một ảo ảnh: "Cậu từng nghe qua cái tên Quý Tầng chưa?"
Uông Triết sao có thể chưa nghe nói. Thậm chí, cha hắn từng có ý định đến H quốc gặp mặt Quý Tầng để kết thân tạo quan hệ. Đáng tiếc, sau này Quý Tầng qua đời, còn người thừa kế thì chẳng đủ năng lực chống đỡ cơ nghiệp nhà họ Quý, khiến Quý gia dần sa sút.
Quý Mạc thản nhiên nói: "Ông ấy là ông nội tôi. Tuy ông đã mất, nhưng nhà họ Quý hiện tại vẫn không phải là nơi cậu có thể mơ tưởng trèo lên được."
"Cậu, cậu là người của Quý gia?!"
Quý Mạc không hề biểu lộ cảm xúc. Thật ra, cậu chẳng mấy muốn đem thân phận nhà họ Quý ra làm át chủ bài. Nhưng Uông Triết thực sự quá phiền phức, cần phải dứt điểm sớm tránh gây thêm rắc rối cho Cố Viễn Sâm.
Cậu cầm lấy túi xách: "Từ nay tránh xa tôi và Cố Viễn Sâm ra, nghe rõ chưa?"
Nói xong, Quý Mạc chống tay vào tường rời khỏi lớp học.
Uông Triết hoàn toàn sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ. Phải một lúc lâu sau, hắn mới như người vừa bị lừa dối mà nở nụ cười gượng gạo. Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chạy theo.
Nhưng khi vừa ra đến cổng khu giảng đường, hắn lại trông thấy Cố Viễn Sâm đang đến đón Quý Mạc.
Lúc đó, Quý Mạc như hóa thân thành một chú thỏ bé nhỏ đáng thương ngã nhào vào lòng Cố Viễn Sâm. Uông Triết hoàn toàn không dám tin, người vừa lạnh lùng dứt khoát đối diện mình và kẻ đang mềm mại nép trong vòng tay người kia lại là một.
Hoặc giả, từ đầu đến cuối, Quý Mạc chỉ đang khoác lên lớp vỏ ngụy trang vô hại.
Nhưng rốt cuộc cậu ta làm vậy để làm gì?
Nhà họ Quý dù hiện tại không còn huy hoàng như xưa, nhưng so với nhà họ Cố thì vẫn còn tạm coi là môn đăng hộ đối. Vậy mà Quý Mạc lại làm ra những chuyện như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì?
Uông Triết nghĩ mãi không ra. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải ánh nhìn của Cố Viễn Sâm, một ngọn lửa giận dữ không rõ từ đâu bỗng bùng lên trong lòng.
Hiển nhiên, ánh mắt của Cố Viễn Sâm đang xem hắn như một kẻ b**n th** vẫn bám riết lấy Quý Mạc không chịu buông.
Cố Viễn Sâm hơi nghiêng người, bảo vệ Quý Mạc trông "yếu ớt" đứng nép bên cạnh mình, còn đỡ cậu đi thẳng đến bên xe. Trước khi lên xe, anh lại liếc về phía Uông Triết bằng ánh nhìn như một lời cảnh cáo lạnh lùng.
Uông Triết luống cuống vuốt tóc, như thể vừa bị ai trêu cho một vố quá sức hoang đường. Hắn cười khẩy một tiếng: "Khốn kiếp, hai người họ chẳng phải đang diễn trò à?"
Mà ở phía bên kia, Cố Viễn Sâm đã để Quý Mạc ngồi vào ghế phụ, mặt không đổi sắc đóng cửa xe lại với vẻ cực kỳ khó chịu.
Toàn thân Quý Mạc khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe khi ngồi vào ghế phụ.
Trán cậu hơi nóng, da nổi đầy gai ốc. Ngay từ lúc vừa ngồi xuống ghế, tầm nhìn đã bắt đầu trở nên mờ mịt.
"Không phải vì dì Trương nói với tôi tài xế xin nghỉ, thì cậu định im lặng không nói một lời cứ thế khiến chân mình nặng hơn à?". Nửa tiếng trước, nhờ dì Trương cố tình nhắc nhở, Cố Viễn Sâm mới kịp nhận ra lý do Quý Mạc hỏi anh có tiết học hay không. Anh lập tức ra khỏi nhà, thậm chí không kịp thay đồ ở nhà vội vàng đến thẳng trường.
Bị Cố Viễn Sâm trách, Quý Mạc khẽ giải thích với giọng dịu dàng: "Anh à, sẽ không nặng thêm đâu ạ, em không đi nhiều."
"Khu biệt thự khó bắt xe, cậu định đi bộ ra ga tàu điện ngầm à?" Cố Viễn Sâm quá rõ khu vực nhà mình như thế nào.
Quý Mạc giống hệt một đứa trẻ vừa bị bắt tại trận, mấp máy môi khẽ chống chế: "Lúc về có thể gọi xe mà."
Cậu xem như đã ngầm thừa nhận chuyện mình đi bộ ra ga tàu.
Để anh yên tâm hơn, Quý Mạc vội nói thêm: "Hơn nữa chân em thật sự không sao, không hề nặng thêm chút nào, chắc tuần sau là có thể chuyển về ký túc xá rồi."
"Cậu suýt nữa lại ngã thêm lần nữa đấy." Cố Viễn Sâm không chừa cho cậu chút thể diện nào. Nếu anh không kịp đến đỡ lấy, rất có thể cái chân kia đã bị Quý Mạc tự hành cho gãy luôn rồi.
Cố Viễn Sâm hơi nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Quý Mạc: "Giữa trưa cậu không mặc áo khoác à?"
Quý Mạc giống như một học sinh nhỏ vừa mắc lỗi, khẽ giọng đáp: "Có mang, nhưng em không mặc."
Giọng cậu nghèn nghẹn, mũi hơi đỏ, mái tóc mềm xõa xuống khiến người ta nhìn vào không khỏi thấy xót xa.
Cố Viễn Sâm không nói thêm gì, chỉ tiện tay lấy từ ghế sau ra một chiếc áo khoác đen đưa cho cậu: "Mặc vào."
Quý Mạc ngẩn ra một chút, do dự nhận lấy, ngón tay vô tình lướt qua tay áo vẫn còn vương hơi ấm.
Cậu biết đó là áo của anh. Dù trông có vẻ rất tùy ý, nhưng lại khiến tim cậu đập loạn lên.
"Cảm ơn anh." Cậu lí nhí nói rồi nhanh chóng mặc vào. Cảm giác ấm áp bao lấy toàn thân.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa khẽ vang cùng tiếng Quý Mạc thỉnh thoảng hít mũi khe khẽ.
Cố Viễn Sâm nổ máy xe, lặng lẽ chỉnh nhiệt độ lên cao hơn một chút.
Anh nhìn Quý Mạc đang tựa vào cửa sổ, trông vừa mệt mỏi vừa khó chịu, bỗng hỏi: "Tối nay có ai nấu cơm cho cậu không?"
Quý Mạc chớp mắt, hơi do dự đáp: "Chắc em gọi đồ ăn ngoài cũng được."
Cố Viễn Sâm khẽ thở dài, như thể đã hạ quyết tâm: "Tối nay về nhà tôi đi."
Quý Mạc lập tức ngẩng đầu, mắt tròn xoe: "Hả?"
"Nhà tôi có người nấu cơm."
Quý Mạc sững người vài giây, mặt dần đỏ lên, khẽ khàng đáp: "Vâng."
"Anh Cố, em bắt taxi về được rồi." Quý Mạc cũng không biết nên nói gì, mỗi lần gặp Cố Viễn Sâm cậu lại lắp bắp, cứ như nói gì cũng sai. "Lỡ em lây bệnh cho anh thì không hay, ngày mai với mốt anh còn phải thi biện luận nữa mà."
Cậu biết rõ Cố Viễn Sâm vốn chẳng để tâm mấy chuyện này.
Cậu vừa đưa tay định mở cửa xe thì Cố Viễn Sâm lên tiếng: "Ngồi yên."
Cả hai lại rơi vào im lặng. Bất ngờ, Cố Viễn Sâm mở cửa bước xuống, để lại mình Quý Mạc trong xe. Giờ thì cậu muốn đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong. Mũi cậu nghẹt cứng, hương pheromone hoa hồng trên người cũng phảng phất theo, khiến cậu bất giác nhớ ra hôm nay mình chưa uống thuốc ức chế.
Trong ba lô có thuốc, nhưng cậu lại không nhớ để ở ngăn nào, đành cúi đầu lần mò tìm kiếm.
Thực ra lượng pheromone thoát ra như vậy cũng không đến mức nghiêm trọng. Nhưng Cố Viễn Sâm ghét, chỉ cần anh không thích, thì với Quý Mạc đó đã là tội lớn.
Nghĩ cũng nực cười, pheromone mà Cố Viễn Sâm ghét bỏ ấy, chính anh năm nào lại từng khen ngợi mùi hương hoa hồng này khi họ còn bé.
Nghĩ đến đây, lòng Quý Mạc bỗng dâng lên một nỗi chua xót và ghen tị không rõ hình dạng.
Nhưng lúc này.
"Pheromone này là của mình rồi." Quý Mạc tự giễu an ủi bản thân, vừa lục tìm hộp thuốc ức chế còn sót lại trong ba lô, vừa nghĩ: uống hết chỗ này, lại phải đi nhận thêm.
Trong ba lô hôm nay không có nước, cậu quên mua mất. Nhưng Quý Mạc đã quen với vị đắng của thuốc viên rồi, dù không có nước cậu vẫn có thể nuốt khô mà mặt không biến sắc, thậm chí còn có thể nhai nát rồi nuốt.
Chỉ là ngay khi cậu còn chưa bóc thuốc ra, cửa xe đã mở.
Cố Viễn Sâm trở lại, trên tay cầm một chai sữa dâu ấm. Quý Mạc khựng lại, bàn tay cầm thuốc dừng giữa không trung chỉ lặng lẽ nhìn Cố Viễn Sâm.
Cố Viễn Sâm đưa chai sữa cho cậu: "Uống chút đồ ấm đi."
Quý Mạc nhận lấy sữa dâu, hơi ấm từ vỏ chai lan ra lòng bàn tay, khiến ánh mắt cậu chợt sáng lên: "Anh Cố?"
"Đừng hiểu lầm." Cố Viễn Sâm nói.
Quý Mạc khẽ mím môi, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em không hiểu lầm."
Không có gì đáng để hiểu lầm cả, chỉ là Cố Viễn Sâm thấy cậu không khỏe, sợ cậu bị lạnh nên mua sữa ấm cho uống. Còn đặc biệt chọn vị dâu mà cậu thích nữa.
Quý Mạc sẽ không nghĩ nhiều đâu, vì Cố Viễn Sâm đã bắt đầu quan tâm đến cậu rồi. Điều đó, không cần phải hiểu lầm.
Đó là sự thật.
Tâm trạng ủ ê lúc trước lập tức tan biến. Một chai sữa dâu thôi cũng đủ khiến Quý Mạc vui vẻ trở lại. Vì thế cậu không chút do dự bỏ hai viên thuốc ức chế vào miệng, nuốt xuống không nhíu mày lấy một cái.
Vỉ thuốc ức chế trên tay đã hết sạch, vậy mà Quý Mạc lại hoàn toàn chẳng để tâm.
Ngược lại, chính Cố Viễn Sâm là người để ý từ sớm. Anh nhíu mày hỏi: "Cậu uống thuốc ức chế thường xuyên vậy à?"
"Ừm?"
"Thuốc ức chế dù sao cũng có tác dụng phụ đấy."
Quý Mạc nhét bao bì rỗng vào ba lô, đáp rất thản nhiên: "Em biết mà."
Cố Viễn Sâm nghẹn lời: "Biết mà vẫn uống kiểu đó à?"
Anh còn nhớ lần trước ba lô Quý Mạc rơi xuống đất, bên trong cũng rơi ra từng vỉ thuốc ức chế đã dùng hết sạch.
Anh thực sự không hiểu tại sao Quý Mạc lại cố ép bản thân đến mức ấy, không ai lấy thuốc ức chế ra ăn như cơm vậy cả.
Thấy Quý Mạc im lặng, Cố Viễn Sâm vốn không định can thiệp chuyện người khác, nhưng hiện giờ Quý Mạc đang tạm trú ở nhà họ Cố, nếu xảy ra chuyện gì, e rằng nhà họ cũng khó ăn nói với nhà họ Quý.
Nghĩ vậy, anh lấy lý do chính đáng mà nghiêm giọng nói: "Cậu là một Omega, không cần phải đè nén pheromone đến mức chẳng khác gì Beta, hoàn toàn không có mùi. Chỉ cần kiểm soát hợp lý, nồng độ trong phạm vi bình thường thì sẽ không gây nguy hiểm gì cả. Tôi biết chuyện Uông Triết đeo bám cậu là phiền thật, nhưng Quý Mạc, chẳng phải cậu đang quá cảnh giác rồi sao?"
Câu nói sau cùng khiến Quý Mạc ngẩng đầu lên như bị chạm phải dây thần kinh, tim cậu thắt lại, đôi mắt lập tức ngập đầy nước mắt uất ức.
"Anh... chính anh đã nói là không thích em..."
"Gì cơ?"
"Em sợ anh giận, sợ anh sẽ càng ghét em hơn." Đầu Quý Mạc như nặng trĩu, chắc là cậu thật sự đang sốt, lời nói bắt đầu không đầu không đuôi. "Nhưng nếu không uống thuốc, em thậm chí còn không dám ngồi chung xe với anh. Pheromone của em thật đáng ghét."
Dù là mùi hương hoa hồng với độ tương thích cao, hay chỉ là mùi sơn chi tầm thường thì trong lòng Quý Mạc, chẳng có loại nào là đáng yêu cả.
Giọng cậu nói ra vừa tủi thân vừa yếu ớt, khiến người ta nghe xong chỉ thấy đau lòng, chẳng nỡ trách mắng nửa lời.