Tuy nhiên, Lục Trạch An còn chưa kịp "ăn vạ" ở nhà họ Cố tới buổi tối thì đã bị ba Omega của cậu tới tận nơi bắt về.
Lần đầu tiên Quý Mạc gặp ba của Lục Trạch An là Hạ Thần, cậu cứ nghĩ ông sẽ có tính cách giống hệt con trai mình, không ngờ lại là kiểu mỹ nhân lạnh lùng như băng giá. Dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông Hạ Thần chỉ như mới ngoài ba mươi.
Chắc do giữ gìn tốt. Phong thái của ông cũng rất tao nhã, ăn mặc giản dị trong bộ đồng phục công sở, gương mặt suốt buổi vẫn là biểu cảm nhàn nhạt, như thể đã quá quen với sự nghịch ngợm của con trai. Trước những màn năn nỉ khóc lóc, làm nũng của Lục Trạch An, Hạ Thần gần như không có bất kỳ phản ứng gì.
Ông cứ thế túm cậu ta như xách một con gà con, kéo đi thẳng. Quý Mạc bị bỏ lại đứng đó, nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: Quả nhiên là người nhà của tướng quân Lục, ai nấy đều cảm giác chỉ số chiến đấu không hề thấp.
...
Hiện giờ trong nhà họ Cố ngoài dì Lý đến theo lịch để dọn dẹp và người làm vườn đang tỉa cây ngoài sân thì chỉ còn lại một mình Quý Mạc.
Hôm nay là ngày Lục Thu Viễn đi làm, còn Cố Viễn Sâm thì kín lịch học cả ngày.
Quý Mạc hiếm hoi mới có một ngày không có tiết, liền tranh thủ để chuẩn bị bữa tối.
Quý Mạc vốn không xa lạ gì với chuyện bếp núc. Trước kia ở nhà họ Quý, để có thể sống dễ thở hơn một chút, cậu thường xuyên chủ động xuống bếp giúp đỡ. Người giúp việc nấu ăn trong nhà luôn rất quan tâm cậu, làm gì cũng sẵn sàng để cậu cùng tham gia.
Ngày qua ngày, dần dà thành quen, tay nghề nấu nướng của Quý Mạc cũng khá hơn không ít.
Lúc người giúp việc cảm thấy không khỏe, Quý Mạc sẽ thay bà vào bếp.
Sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm trong bếp. Nếu may mắn, hôm đó còn được ăn ngon một chút.
Còn chiếc bàn ăn ở sảnh trước... đó mãi mãi là nơi Quý Mạc không bao giờ được bước tới. Chỗ đó thuộc về Quý Mộc - thiếu gia chính thức, chứ không phải dành cho cậu, một kẻ như kẻ ăn xin, thân phận thấp kém, bị nhét vào nhà họ Quý dưới cái danh "con riêng".
Nghĩ tới đây, Quý Mạc nhìn vào nồi nước đang sôi sùng sục, làn hơi trắng bốc lên nghi ngút. Cậu khẽ mỉm cười.
Dưới ánh đèn ấm áp, nhà họ Cố giống như một bến cảng yên bình giữa cơn gió giông.
Nơi này... có mùi của gia đình.
Trong nồi đang sôi sùng sục là món lẩu hải sản thập cẩm, mùi thơm nồng của gia vị đã lấn át hoàn toàn vị tanh nhẹ của hải sản. Hành lá và tỏi vừa mới cho vào khiến hương vị càng thêm dậy mùi.
Bên ngoài, trên bàn ăn đã bày sẵn mấy đĩa đồ ăn, món nào cũng đầy đặn, hấp dẫn.
Tất cả đều là những món mà Cố Viễn Sâm và Lục Thu Viễn yêu thích. Quý Mạc đã cẩn thận hỏi Lục Trạch An mới ghi nhớ được.
Cậu vẫn luôn tự thấy mình chẳng có sở trường gì đặc biệt, chỉ có thể dùng một bàn ăn đầy ắp chân thành này để báo đáp những ngày qua nhà họ Cố đã đối xử tốt với mình.
Tiếc là hôm nay dì Trương có việc xin nghỉ, nếu không thì cũng có thể cùng ăn, nếm thử một chút tay nghề của cậu.
Lúc Quý Mạc vừa bưng nồi lẩu ra đặt lên bàn, Cố Viễn Sâm cũng vừa vặn về đến nhà.
Anh về sớm hơn Lục Thu Viễn một chút. Vừa bước vào cửa, mùi hương của lẩu hải sản liền ập tới.
"Dì Trương nấu à?" Cố Viễn Sâm nhớ rõ dì Trương vốn không rành các món từ hải sản.
Không ngờ vừa lại gần, người anh thấy lại là Quý Mạc.
Quý Mạc đang vội vàng tháo dây tạp dề, thấy Cố Viễn Sâm bước vào thì luống cuống nắm tạp dề trong tay: "Hôm nay dì Trương xin nghỉ, em có nấu mấy món. Học trưởng, anh có muốn nếm thử không?"
Nói rồi cậu cúi đầu đi bày bát đũa, vành tai đã ửng đỏ, giọng cũng nhẹ nhàng: "Chú Lục vừa nhắn cho em, bảo là hôm nay sẽ về muộn, dặn bọn mình cứ ăn trước. Em đã để phần của chú trong bếp rồi."
Quý Mạc cười bẽn lẽn: "Học trưởng, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi ạ."
Dáng vẻ này chẳng khác gì một người vợ mới cưới.
Cố Viễn Sâm đưa mắt nhìn quanh, quả thật không thấy bóng dáng dì Trương đâu. Đối diện với một bàn đầy món ăn như thế, anh bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng: "Nếu dì Trương đã xin nghỉ, tôi và cậu ra ngoài ăn chút gì đó là được rồi, lần sau không cần phiền thế này đâu."
Ở nhà họ Cố, Quý Mạc vẫn được xem là khách. Cố Viễn Sâm nghĩ, để khách phải vào bếp nấu nướng, thật không phải phép, làm trong lòng anh rất áy náy. Nhưng anh không giỏi ăn nói, nên lời vừa rồi lọt vào tai Quý Mạc lại giống như một câu trách móc vô tình.
Lại làm việc dư thừa rồi.
"Ngày mai em sẽ dọn về ký túc xá, nên chỉ nấu một bữa này thôi." Quý Mạc do dự không biết nên làm gì, cứ tưởng Cố Viễn Sâm không thích đành nhỏ giọng xuống, tỏ ý nhún nhường: "Học trưởng, anh nếm thử một chút đi, em nghĩ chắc cũng không đến nỗi tệ?"
Thấy Cố Viễn Sâm vẫn chưa chịu ngồi xuống, Quý Mạc càng thêm hoảng. Cậu tưởng anh thực sự không muốn ăn phần cơm mình nấu: "Trong tủ lạnh vẫn còn món kho dì Trương làm sẵn, hay là... để em nấu mì cho anh bằng cái đó nhé?"
"Không cần đâu."
Sắc mặt Quý Mạc khi trắng khi đỏ, vội vàng gật đầu: "Xin lỗi, là em bảo dì Trương hôm nay không cần báo với hai người..."
Cậu đứng yên tại chỗ, chờ câu trách mắng tiếp theo của Cố Viễn Sâm, nhưng mãi vẫn không nghe thấy. Chỉ nghe anh nói: "Quý Mạc, tôi không có ý đó."
Cố Viễn Sâm bước lại gần, ngồi xuống cầm đũa lên: "Cảm ơn cậu đã nấu bữa tối, nhưng dù sao cậu cũng là khách, làm thế này thật sự khiến cậu phải vất vả quá."
"Không phiền đâu ạ!" Quý Mạc lập tức như được xoa dịu, từ buồn chuyển sang vui, lời nói ra còn có chút lắp bắp: "Em... em thích nấu ăn mà."
Lần đầu tiên cậu nấu một bàn đầy món ăn cho người mình thích, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Cậu sợ Cố Viễn Sâm ăn vào rồi lại nhíu mày chê dở.
Vì vậy khi múc canh cho anh, tay Quý Mạc có hơi run nhẹ. Tuy nhiên nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra sự hồi hộp đang len lén nơi đầu ngón tay cậu.
Nhưng Cố Viễn Sâm lại đặc biệt tinh ý trong những chuyện thế này.
Anh cũng biết câu vừa rồi mình nói có phần vụng về. Huống chi trước đó anh đã đồng ý với Quý Mạc về lời hứa một năm, nên lúc này anh không từ chối bát canh cậu đưa.
Không ngờ lại ngon đến bất ngờ.
Từng món ăn sau đó không một món nào sai lệch khỏi khẩu vị của anh, tựa như chúng sinh ra là để dành cho anh vậy.
"Học trưởng, có ngon không ạ?"
"Cũng khá lắm." Cố Viễn Sâm chủ động gắp thêm một đũa rau, rồi hỏi: "Cậu từng học nấu ăn à?"
"Trước đây em có học qua một thời gian với dì giúp việc trong nhà, nhưng so với dì ấy thì tay nghề của em vẫn còn kém xa." Quý Mạc khiêm tốn đáp.
"Không, ngon thật mà."
Có lẽ vì hôm nay lịch học dày đặc khiến Cố Viễn Sâm hơi mệt, mà buổi trưa lại chẳng ăn được bao nhiêu, nên bây giờ anh ăn nhiều hơn thường ngày.
Quý Mạc thấy tất cả trong mắt, vui đến ngọt ngào trong lòng. Chỉ là không dám nói ra, đành âm thầm mím môi cười khẽ, vừa ăn vừa giấu niềm vui. Ăn gì cũng thấy hình như đều có vị ngọt.
"Học trưởng, anh thử món này đi ạ."
"Học trưởng, món này cũng ngon lắm."
"Học trưởng, tôm này thịt rất mềm đó."
Cố Viễn Sâm nói: "Tôi tự gắp được."
"Vâng, học trưởng..."
Quý Mạc im lặng được vài phút, rồi lại lấy hết can đảm gắp một miếng nữa đặt vào bát anh. Lần này, Cố Viễn Sâm không từ chối.
Cứ thế, suốt bữa ăn Cố Viễn Sâm lại ăn không ít. May mà Quý Mạc đã để phần của Lục Thu Viễn sẵn trong bếp từ trước, chứ với kiểu ăn này của Cố Viễn Sâm, e là chẳng còn dư lại được bao nhiêu.
Quý Mạc đứng dậy định dọn bát đũa, nhưng Cố Viễn Sâm ngăn lại: "Cứ để đó đi, mai dì Trương sẽ đến thu dọn."
"Dì Trương hình như không được khỏe nên mới xin nghỉ. Mấy thứ này hôm nay để em rửa cũng được." Quý Mạc vừa nói vừa thu dọn bát đũa, động tác rất thành thạo khiến Cố Viễn Sâm không khỏi có chút bất ngờ.
Cậu quả thật không giống với những thiếu gia con nhà giàu mà Cố Viễn Sâm từng quen. Trên người Quý Mạc luôn có những điểm sáng rất kỳ lạ, không chói lóa, nhưng lại gần gũi và thực tế một cách lặng lẽ.
Nhưng điều đó cũng không đủ để khiến Cố Viễn Sâm thừa nhận rằng mình đã bắt đầu bị thu hút bởi cậu.
Anh tiến lên trước định giúp một tay, Quý Mạc vội vàng nói: "Học trưởng, không cần đâu ạ."
"Đây là nhà anh, không có lý nào lại để khách phải dọn bát đũa." Cố Viễn Sâm vừa nói vừa xắn tay áo. Cánh tay rắn chắc lộ ra dưới lớp vải, không một chút dư mỡ nào.
Anh bước lên trước một bước, mang bát đũa vào bếp rửa sạch trong chớp mắt.
Quý Mạc ngẩn người nhìn theo, rồi chân thành khen: "Học trưởng rửa bát giỏi thật đấy."
Cố Viễn Sâm không ngẩng đầu, chỉ cầm khăn khô lau từng chiếc đĩa: "Trước đây tôi từng đi làm thêm trong nhà hàng, chuyên rửa bát ở bếp sau."
"Làm thêm ạ?"
"Năm đầu đại học, tôi từng muốn sang H quốc tìm cậu. Nhưng lại không muốn tiêu tiền của gia đình, nên đi làm thêm." Anh vừa lau xong chiếc đĩa cuối cùng, vừa nói tiếp: "Mới đầu chưa quen, còn làm vỡ vài cái, bị chủ quán trừ lương."
Lau xong, anh đặt chiếc đĩa xuống quay lại nhìn thẳng vào Quý Mạc: "Nhưng cuối cùng, tất cả cũng thành công cốc."
Quý Mạc đứng yên tại chỗ, chính xác hơn là đôi chân như thể bị đóng chặt xuống nền đất.
Cố Viễn Sâm nhìn ra sự thất thần trong mắt cậu, nhận ra mình đã lỡ lời: "Chỉ là buột miệng nói ra thôi, tôi không cố ý khiến cậu khó xử."
Chỉ là một câu buột miệng... không hơn.
"Coi như tôi chưa từng nhắc tới chuyện đó."
Cố Viễn Sâm lau khô tay, lúc bước ngang qua người Quý Mạc nghe thấy cậu khẽ khàng đáp một câu: "Xin lỗi."
Đêm đó, Quý Mạc không ngủ yên.
Cậu co người lại trong chăn, hết lần này đến lần khác nhớ lại lời nói của Cố Viễn Sâm. Cậu nghĩ nếu năm đó bức email kia không được gửi đi, liệu bây giờ hai người sẽ sống trong mối quan hệ thế nào?
Càng nghĩ càng rối, vô số cảm giác hối hận và chua xót tràn ngập trong lòng cậu, một trái tim đơn độc đến lặng lẽ.
Đến cuối cùng, có một sợi dây vô hình trong đầu cậu như bị kéo căng, đau đến mức khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Nếu năm đó Cố Viễn Sâm thật sự sang H quốc tìm cậu, thì rất có thể khi gặp một người xuất sắc như anh, Quý Mộc thiếu gia thực sự sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc kia. Kể từ đó, Cố Viễn Sâm và Quý Mộc sẽ hạnh phúc bên nhau.
Còn cậu, một Quý Mạc giả mạo, sẽ chẳng còn chút liên quan nào.
Tất cả những gì xảy ra sau đó sẽ không bao giờ tồn tại.
Cậu cũng vĩnh viễn không có cơ hội bước vào thế giới của Cố Viễn Sâm.
Không ngờ rằng, chính bức email đã dồn cậu đến bước đường cùng năm đó lại hóa ra trở thành cơ hội duy nhất đưa cậu tới gần người ấy.
Sáng hôm sau, với sự giúp đỡ của tài xế nhà họ Cố, Quý Mạc quay trở lại trường từ rất sớm.
Trong thời gian Quý Mạc không có ở ký túc, Trần Duệ vẫn dùng chìa khóa của cậu để vào tắm nhờ, tiện thể còn giúp cậu dọn dẹp phòng. Thế nên lúc Quý Mạc vừa bước vào, căn phòng trông vẫn gọn gàng, sạch sẽ, trên bàn thậm chí còn chẳng bám chút bụi nào.
"Sao cậu còn mặc áo mỏng như vậy?" Trần Duệ rút điện thoại ra xem nhiệt độ hôm nay, rồi bĩu môi hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Quý Mạc vốn định tranh thủ đi mua ít đồ mùa đông: "Gần đây có chỗ nào bán quần áo không?"
Trần Duệ là thổ địa chính hiệu quanh khu này: "Có thì có, nhưng toàn mấy tiệm nhỏ không có thương hiệu gì, cậu không chê à?"
"Không sao, tớ không cần mặc đồ đắt tiền." Nói đúng hơn là, Quý Mạc chẳng mấy bận tâm chuyện quần áo, chỉ cần mặc thấy thoải mái là được.
Vậy nên Trần Duệ dắt cậu ra "phố rác" gần trường. Con phố này ngoài mấy tiệm ăn chen chúc ra còn có vài cửa hàng quần áo nhỏ trông chẳng mấy bắt mắt. Trần Duệ không vội về ký túc, liền kéo Quý Mạc đi mua mấy món ăn vặt, vừa ăn vừa tám chuyện.
Đang trò chuyện, như chợt nhớ ra điều gì, Trần Duệ lục trong túi áo rồi lấy ra hai tấm vé đưa cho Quý Mạc.
"Cuối tháng khoa Nghệ thuật tổ chức lễ hội văn hóa, tớ giúp cậu lấy hai vé vào cổng." Cậu ta huých nhẹ khuỷu tay vào cánh tay Quý Mạc, cười híp mắt: "Ở đó có một rạp chiếu phim nhỏ, cầm vé này là xem được suất chiều hoặc tối hôm đó, chọn một trong hai."
"Thử mời học trưởng Cố đi xem cùng xem?"
Quý Mạc hơi há miệng, tay cầm hai tấm vé ngập ngừng nói: "Anh ấy chắc sẽ không đi đâu, cậu đưa mình, chẳng phải sẽ phí mất sao."
"Cậu không thử rủ thì sao biết được anh ấy sẽ không đi?" Trần Duệ hận sắt không thành thép, lên tiếng trách nhẹ. "Bình thường cậu cứ trầm lặng thế, chẳng bao giờ tự tạo cơ hội cho mình, học trưởng Cố sao mà để mắt đến được?"
Quý Mạc vẫn không nói với Trần Duệ rằng trước đây cậu đã từng sống ở nhà họ Cố suốt một thời gian.
"Quý Mạc, thử một lần đi? Nghe nói lễ hội văn hóa của học viện Nghệ thuật rất đáng xem, đặc biệt là khu triển lãm tranh, toàn những tác phẩm được gọi là báu vật nghệ thuật đấy! Nếu không nhờ có bạn quen, tớ cũng chẳng xin được vé vào cổng đâu."
"Thế còn cậu, cậu có vé chưa?"
"Có rồi, tớ cũng lấy cho Lâm Tự một tấm." Trần Duệ rất khéo giao tiếp, nên quen biết rộng.
Khoa Nghệ thuật của Đại học C nổi tiếng sáng tạo và bay bổng. Lễ hội văn hóa hằng năm của họ luôn có nhiều hoạt động thú vị. Nhưng để tránh lượng người quá đông làm ảnh hưởng đến tác phẩm, trường giới hạn người vào bằng cách phát hành số lượng vé giới hạn mỗi năm.
Cuối cùng, Quý Mạc cũng bị Trần Duệ thuyết phục, cậu cất vé vào túi: "Cảm ơn cậu, Trần Duệ."
Sau đó cả hai cùng vào một cửa hàng quần áo gần đó, chọn mấy chiếc áo mùa đông có màu sắc đơn giản. Khi tính tiền, Quý Mạc còn khéo léo mặc cả được giá.
Trần Duệ nhìn cậu trả giá thành thục như vậy, trong lòng không khỏi thấy lạ: Cậu ta thật sự không biết rốt cuộc gia cảnh của Quý Mạc là thế nào. Sao nhìn đi nhìn lại, cứ thấy cậu ấy còn nghèo hơn cả mình vậy...
Nhưng hôm nọ lúc mời đám bạn phụ giúp vận chuyển hoa hồng đi ăn, dù Quý Mạc không đích thân đến, cậu vẫn đưa cho Trần Duệ một khoản tiền khá hậu hĩnh.
Lại thêm dạo gần đây Quý Mạc bảo đang tạm ở nhà người thân, vậy mà còn có xe riêng đưa đón suốt ngày, khiến Trần Duệ càng nghĩ càng thấy mù mờ.
Đang ngập trong nghi hoặc, cậu bỗng nghe thấy Quý Mạc nói: "Mình ra đằng trước rút ít tiền, cậu đợi mình một chút."
"Bây giờ ai mà chẳng dùng ví điện tử, quẹt thẻ cũng tiện, sao cậu mỗi tháng vẫn còn rút tiền mặt thế?" Trần Duệ chủ động xách giúp Quý Mạc túi đồ, vừa đi vừa trêu chọc: "Quý Mạc, cậu là người thời đồ đá à? Ha ha!"
"Ừm, tớ quen dùng tiền mặt rồi." Quý Mạc không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ chạy đến chỗ cây ATM phía trước.
Cậu không rút nhiều, chỉ lấy vừa đủ khoản chi tiêu một tháng, tối đa cũng chỉ khoảng hai nghìn. Thực ra Quý Mạc chưa bao giờ cần dùng đến từng ấy. Cậu sống rất tiết kiệm, bình thường một tháng tiêu hết một nghìn đã là nhiều, đôi khi còn ít hơn.
Chỉ là mọi khoản chi tiêu của Quý Mạc đều bị nhà họ Quý giám sát từ xa. Có lẽ, ba cậu, Quý Phong chưa từng thật lòng tin tưởng đứa con này.
Vì thế, nếu muốn để dành riêng cho mình một khoản phòng thân, Quý Mạc chỉ có thể lén lút rút tiền mặt mỗi tháng, gom góp từng chút một. Hai nghìn này, cậu báo về nhà với lý do là tiền ăn uống.