Hội trường dần tối lại, ánh đèn cam ấm áp trên sân khấu bật sáng, chiếu vào đôi mắt còn ngây ngô của Quý Mạc.
Lễ khai giảng dành cho sinh viên đại học của C Đại diễn ra khá đơn giản, chủ yếu là lãnh đạo và đại diện sinh viên lên phát biểu, xong là kết thúc. Bài phát biểu của đại diện sinh viên được xếp ở cuối chương trình, như một điểm nhấn kết thúc. Ngay khi người đó bước ra sân khấu, đã có không ít tiếng xì xào bàn tán vang lên dưới khán đài.
Người đại diện này có độ nổi tiếng chẳng hề thua kém Cố Viễn Sâm.
Quý Mạc không biết anh ta là ai, chỉ thấy nam Beta ngồi cạnh giơ ngón cái về phía sân khấu tỏ vẻ tán thưởng. Cậu cũng loáng thoáng nghe người bên cạnh thì thầm: hình như đó là bạn thanh mai trúc mã của Cố Viễn Sâm.
Chỉ cần nghe đến cái tên "Cố Viễn Sâm", mắt Quý Mạc lập tức sáng lên.
Cậu chăm chú nhìn người đang phát biểu trên sân khấu một lúc lâu, cuối cùng lại thở dài cụp mắt xuống.
Với Cố Viễn Sâm, Quý Mạc vừa chờ mong, vừa bối rối. Nhiều năm rồi cậu chưa gặp lại anh, lâu đến mức hình ảnh về anh trong trí nhớ đã trở nên mơ hồ. Có lẽ, năm tháng chưa từng có ý định để cậu nhìn thấy cuộc sống và quá trình trưởng thành của anh. Sau ngần ấy năm, hôn ước giữa họ giống như một mảnh giấy vụn.
Nam Beta ngồi bên bị người phía sau chạm nhẹ vào lưng: "Không phải là anh học trưởng Từ Phong đấy à?"
"Ồ, cậu cũng đậu vào C Đại à?" Từ Phong quay người lại, nhìn thấy cậu em khóa dưới hồi cấp ba.
"Thì đấy, năm lớp 12 tớ học chăm lắm mà." Cậu bạn cười rồi hỏi tiếp: "Sao anh lại ở đây? Anh năm ba rồi mà?"
Từ Phong thở dài, hạ giọng xuống như đang than thở: "Bị người ta nhờ vả, lát nữa phải dắt thằng nhóc ngốc kia đi ăn cơm. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cái tên tiểu bá vương kia sẽ giẫm lên đầu tớ mất."
Cái người được nhắc đến "thằng nhóc ngốc" chính là Tiêu Thừa đang đứng trên sân khấu phát biểu, là Alpha, tân sinh viên năm nhất, học bá được tuyển thẳng vào C Đại. Ngoại hình sáng sủa, học lực và hạnh kiểm đều nổi bật, là một trong những người bạn thân từ nhỏ của Cố Viễn Sâm.
"Anh đi một mình hả?" Người bạn kia cũng từng học cùng trường với Tiêu Thừa khẽ cười nói nhỏ: "Thằng Tiêu Thừa ngố ấy có chịu nghe lời anh không?"
Từ Phong bĩu môi: "Thì bởi vậy mới phải gọi cả Cố Viễn Sâm tới. Nó chỉ nghe lời của Viễn Sâm thôi."
Quý Mạc lập tức ngồi thẳng người.
Cậu nhìn về phía Từ Phong, thấy anh ta đưa tay chỉ ra phía cuối hội trường: "Kia kìa, đang ngồi dãy cuối hóng gió."
Quý Mạc vội quay đầu lại, khiến ghế rung mạnh một cái. Hành động đột ngột làm Từ Phong giật mình, cũng khiến mấy người xung quanh bị ảnh hưởng.
Cậu cuống quýt xin lỗi liên tục, trong cơn rối loạn, ánh mắt đã vội vàng tìm đến Alpha người đã nhường chỗ cho cậu.
Chỉ thấy hôm nay Cố Viễn Sâm mặc một chiếc áo thun trắng, quần dài màu tối, nơi cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đen thiết kế tối giản. Gương mặt anh tuấn, ngũ quan rõ nét, khí chất so với những người cùng tuổi cũng chững chạc hơn vài phần. Hình ảnh này hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ lúc còn nhỏ, khi anh lần đầu gặp Quý Mạc.
Chẳng trách Quý Mạc không nhận ra, Cố Viễn Sâm đã thay đổi rất nhiều.
Mà Quý Mạc cũng đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ có đôi mắt của Cố Viễn Sâm vẫn sáng, vẫn giống hệt như năm xưa. Anh nhận thấy ánh nhìn của Quý Mạc, khẽ nghiêng đầu liếc về phía này bằng một ánh mắt thản nhiên. Khoảnh khắc ấy, khi ánh mắt anh chạm đến, như có một cơn gió mang nắng nhẹ lặng lẽ thổi qua tim Quý Mạc.
Tám năm xa cách, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau khi trưởng thành.
Không có ánh nhìn dịu dàng, cũng không có xúc động mãnh liệt, chỉ là một khoảng cách xa lạ đến thế.
Trên sân khấu Tiêu Thừa vẫn đang nghiêm túc phát biểu điều gì đó. Nhưng Quý Mạc chẳng còn nghe lọt vào tai bất cứ lời nào nữa.
Khi biết người Alpha đã giúp mình chính là Cố Viễn Sâm, tim Quý Mạc như bị ném xuống hồ sâu, từng cơn sóng ngầm cuộn trào không ngớt.
Cậu ngồi thẳng người lại, ánh mắt vẫn hướng về phía anh, người mà cậu đã xa cách suốt tám năm. Cái nhìn ấy mang theo sự lưu luyến, như chẳng thể nào dứt khỏi hình bóng Cố Viễn Sâm.
Từ Phong bên cạnh khẽ ho hai tiếng, cũng chẳng kéo được sự chú ý của Quý Mạc. Anh bất lực lắc đầu, khẽ hất cằm về phía sau, hạ giọng nói với cậu em khóa dưới: "Người thiếu nước thì chết khát, người thừa nước thì chết chìm." Anh cứ nghĩ Quý Mạc chỉ là một đàn em giống bao sinh viên khác ở C Đại, đơn giản là đơn phương mê mẩn Cố Viễn Sâm.
"Nhóc này, đừng nhìn nữa. Thằng đó là kiểu ngoài lạnh trong còn lạnh hơn. Cậu càng nhìn, nó càng chẳng thèm để ý đến cậu đâu." Từ Phong cố ý bắt chuyện với Quý Mạc, không nhịn được mà bắt đầu phàn nàn về bạn mình.
Quý Mạc nghe vậy, theo phản xạ lập tức lắc đầu, như thể muốn bênh vực Cố Viễn Sâm. Nhưng nghĩ lại cậu hiểu gì về anh chứ? Đến cả việc nhận ra nhau, hai người cũng không làm được. Chỉ mới gặp hai lần, chẳng ai nhớ ai. Mình dựa vào đâu mà bênh vực anh ấy?
Nghĩ đến đây, tim Quý Mạc bỗng siết chặt lại vì hụt hẫng.
Cậu lại quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Cố Viễn Sâm.
Chỉ thấy lần này, Cố Viễn Sâm khẽ mỉm cười với Quý Mạc, như một cái gật đầu mang tính lễ phép, không hơn không kém. Người ngoài đều có thể nhìn ra sự lạnh nhạt ấy, nhưng khóe môi hơi cong lên kia lại khiến Quý Mạc như được tiếp thêm dũng khí. Vô số ký ức khi xưa bỗng cuồn cuộn ùa về trong tâm trí cậu.
Khu vườn thuở nhỏ thoảng hương sơn chi, những cuộc trò chuyện dưới bóng đêm qua tán lá, từng chiếc máy bay giấy chớp nhoáng bay trong đêm, và những bức thư thân mật gửi đi không ngớt.
Quý Mạc bất giác đỏ hoe đôi mắt, pheromone trên người cậu bắt đầu rối loạn theo cảm xúc, ngày càng trở nên hấp dẫn khó cưỡng.
Dù Từ Phong ngồi bên cạnh không ngửi thấy gì, nhưng mấy đàn em Alpha ngồi sau lưng đã cảm nhận được rõ rệt.
Huống hồ trong hội trường hiện giờ tập trung rất nhiều Alpha, pheromone của Quý Mạc chẳng khác nào mùi hương mê hoặc từ món ăn rơi giữa bầy sói.
May mắn thay, cậu luôn nghiêm túc uống thuốc ức chế đúng giờ. Lúc này pheromone của cậu tuy thu hút sự chú ý của nhiều Alpha nhưng không gây ra hỗn loạn hay khiến người khác cảm thấy khó chịu hay mất kiểm soát. Trong mắt người ngoài, loại pheromone hấp dẫn này trông chẳng khác gì do Quý Mạc cố tình phóng ra vậy.
Trong hội trường, đã có một vài Omega bắt đầu cau mày, thì thầm bàn tán về việc Quý Mạc "cố ý" phát tán pheromone.
Chỉ là bọn họ không biết mùi pheromone hoa hồng tỏa ra từ Quý Mạc thực ra không phải pheromone bẩm sinh của cậu. Chính vì vậy, cậu hoàn toàn không thể kiểm soát nó một cách tuyệt đối. Loại pheromone này sẽ trở nên nồng đậm hay nhạt đi tùy theo cảm xúc của Quý Mạc. Mà hiện tại trong hoàn cảnh ngồi cạnh một Alpha, pheromone của cậu lại vô thức tuôn trào mãnh liệt như sóng vỗ.
Cũng bởi thế không ít Alpha đã bắt đầu để mắt đến Quý Mạc, ánh nhìn đều mang theo sự tán thưởng nồng nhiệt.
Riêng việc thi đỗ vào C Đại đã là một điểm cộng lớn. Huống hồ Quý Mạc còn có ngoại hình nổi bật, pheromone lại là mùi hoa hồng quyến rũ. Ngay từ lúc cậu vừa bước vào hội trường đã có vài Alpha âm thầm liệt kê cậu vào danh sách "đối tượng muốn theo đuổi".
Không xa đó, Trần Duệ khẽ thì thầm đầy lo lắng: "Sao Quý Mạc lại bất cẩn thế."
Cô bạn Omega bên cạnh mang hương mật ngọt khẽ thổi móng tay mới sơn, uể oải ngáp một cái: "Cái này không phải bất cẩn hay không. Trong trường hợp thế này mà còn phóng thích pheromone, không ngu thì cũng là cố tình. Trần Duệ, cậu đừng có bắt chước kiểu như cậu ta đấy."
"Barbie khổng lồ" khoanh tay trước ngực, rõ ràng không có thiện cảm gì với Quý Mạc, lời nói càng không nể nang chút nào.
Trần Duệ im lặng không dám phản bác, dù sao người ta cũng là một "Barbie cao to lực lưỡng".
Quý Mạc rất nhanh đã nhận ra ánh nhìn xung quanh. Cậu vội thu ánh mắt về từ phía Cố Viễn Sâm, hấp tấp lấy ra viên thuốc ức chế trong túi áo, không màng vị đắng mà nhai liền hai viên.
Loại pheromone này thật sự quá phiền phức, khiến cậu buộc phải mang theo thuốc ức chế tiện dụng bên mình mọi lúc.
May mắn thay hiệu quả của thuốc rất tốt, chỉ trong chốc lát, pheromone của cậu đã bị đè xuống rõ rệt. Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi đó, đã có không ít đàn em quen biết nhắn tin vào điện thoại của Từ Phong hỏi về tài khoản mạng xã hội của Omega đang ngồi cạnh anh.
"Chậc."
Anh trả lời: [Tôi không quen Omega này.]
Trong lòng Từ Phong thầm cảm khái, Cố Viễn Sâm đúng là không biết hưởng phúc. Nếu là Alpha khác, được nhiều Omega vừa gặp đã phải lòng như thế, chắc vui mừng đến phát điên rồi.
Còn anh ta thì sao? Lúc nào cũng giữ bộ dáng nho nhã, hờ hững, như thể tự phủ lên người một tầng thần bí, ngày nào cũng "vô tình" đi quyến rũ người khác.
Từ Phong liếc nhìn Quý Mạc, người xa lạ mà anh không hề quen biết rồi gửi tin nhắn cho Cố Viễn Sâm: [Omega mà cậu vừa nhường chỗ hồi nãy hình như phải lòng cậu rồi đấy. Cậu đúng là tội lỗi ghê.]
Cố Viễn Sâm cúi đầu, trả lời một dấu chấm: [.]
[Tôi đoán lát nữa cậu ta sẽ đến hỏi xin cách liên lạc cho xem.]
Cố Viễn Sâm ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Quý Mạc lần nữa, rõ ràng là cố tình đối mắt với cậu.
Ngay lập tức, Quý Mạc như bị điện giật, bị ánh nhìn thẳng thắn ấy làm cho đỏ bừng cả mặt. Cậu vội quay đi, vành tai cũng đỏ lựng, giống như một chú thỏ con bé bỏng bị hoảng sợ, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Nhưng tất cả những điều ấy lại chẳng thể khiến Cố Viễn Sâm cảm thấy chút thiện cảm nào.
Bởi vì cảm xúc của Quý Mạc đối với một "người xa lạ" lại quá đỗi rõ ràng. Cậu hoàn toàn không biết cách che giấu, cũng chẳng biết phải làm sao để kiểm soát thứ tình cảm nôn nao ấy, thế nên tất cả đều bị phơi bày ra ngoài, đến mức chỉ cần một ánh nhìn cũng đã có thể nhìn thấu.
Khi trong mắt một người chứa đầy sao trời và ngọn lửa, tức là trong lòng người đó đang mang một giấc mơ.
Còn Quý Mạc đối với Cố Viễn Sâm lại giống như một kẻ đang theo đuổi giấc mộng ấy.
......
Cố Viễn Sâm ngồi thẳng lưng, anh không muốn dây dưa vào những phiền toái không cần thiết. Suy nghĩ một lát, anh nhìn về phía Tiêu Thừa đang kết thúc bài phát biểu trên sân khấu rồi gửi tin nhắn cho Từ Phong: [Tôi ra bãi đỗ xe trước, lát nữa cậu dẫn Tiêu Thừa ra ngã tư gặp tôi.]
Từ Phong quay đầu lại, giơ tay ra hiệu "OK".
Thế nhưng anh không biết ngay khi Cố Viễn Sâm vừa đứng dậy, Quý Mạc đã lập tức để ý thấy anh chuẩn bị rời đi.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Quý Mạc thực sự đã muốn đứng lên đi theo. Nhưng chỗ ngồi của cậu quá gần phía trước, hoàn toàn không tiện rời đi. Quý Mạc chỉ còn cách ngồi yên tại chỗ như ngồi trên đống lửa, từng giây từng phút đều là dày vò. Giá như biết trước, cậu đã chọn ngồi hàng ghế cuối, như vậy thì dù có lặng lẽ chuồn ra ngoài cũng chẳng ai để ý đến.
Đúng lúc cậu đang buồn rầu tiếc nuối, toàn bộ đèn trong hội trường bỗng nhiên vụt tắt.
Cả hội trường lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, một số giáo viên cao giọng yêu cầu mọi người không được rời khỏi chỗ ngồi, nói rằng đã có người đi kiểm tra đường dây điện.
Các sinh viên lần lượt rút điện thoại ra bật đèn flash để chiếu sáng, Từ Phong cũng không ngoại lệ.
Chỉ là... khi anh bật đèn lên, chỗ ngồi bên cạnh mình đã trống không từ lúc nào.
Đêm tháng chín, trời vẫn chưa tối hẳn.
Điện thoại hiển thị đã sáu giờ rưỡi, nhưng bầu trời vẫn còn vương chút ánh sáng cuối ngày. Quý Mạc chạy chầm chậm theo lối ra, cuối cùng cũng đuổi kịp Cố Viễn Sâm đang đi đến ngã tư.
Cậu lấy hết can đảm chặn anh lại.
"Chào ngài." Lời vừa thốt ra Quý Mạc đã hối hận. Cậu không nên nói "chào ngài", mà đáng lẽ nên gọi thẳng "Cố Viễn Sâm", hoặc gọi như hồi còn bé.
"Có chuyện gì sao?" Cố Viễn Sâm hơi bất ngờ, trong đầu không khỏi thắc mắc cậu ta làm thế nào mà từ dãy ghế phía trước kia lén chuồn ra được giữa hàng trăm con mắt đang nhìn.
"Em... em có chuyện muốn nói với anh." Quý Mạc đỏ bừng cả mặt, cuối cùng cũng đổi được từ "anh" thay cho "ngài", thu hẹp lại một chút khoảng cách, dù chỉ là rất nhỏ.
Cố Viễn Sâm nhìn vẻ lúng túng của cậu thầm nghĩ: hôm nay e là tránh không khỏi một phen khó xử rồi.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng anh vẫn giữ thái độ lịch thiệp, khách sáo. Hơn nữa, Cố Viễn Sâm cũng biết rõ giữa mình và Omega trước mặt có độ tương hợp pheromone rất cao.
Có lẽ vị đàn em này chỉ đơn thuần là bị pheromone dẫn dắt. Dù sao thì hai người cũng chỉ mới gặp lần đầu, nếu không nghĩ như vậy, thì thật sự anh không tài nào hiểu nổi tại sao lại có một Omega ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã nhất quyết đuổi theo anh từ hội trường ra tới tận đây.
Cố Viễn Sâm hỏi: "Em muốn nói gì với tôi?"
Trong cổ họng Quý Mạc như mắc một hòn đá, không lên cũng chẳng xuống được, đè nặng như cả trái tim đang nện từng nhịp "thình thịch thình thịch". Giữa sự yên tĩnh xung quanh, tiếng tim đập như bị khuếch đại đến mức vang dội.
Cố Viễn Sâm lại lên tiếng: "Tôi còn có việc, nếu không có gì quan trọng..."
Quý Mạc vội vàng mở miệng, vô tình cắt ngang lời anh: "Em là Quý Mạc."
Cố Viễn Sâm khựng lại, nhìn cậu thật lâu rồi khẽ hít vào một hơi chậm rãi, đầy nghi ngờ.
Ngay sau đó anh lại lộ ra một vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng có gì đáng nói: "Ừm. Còn gì nữa không?"
"......"
Còn gì nữa sao?
Cậu là Quý Mạc, người mà Cố Viễn Sâm đã từng đối xử rất dịu dàng.
Chỉ cần câu đó thôi... lẽ ra là đủ rồi.
Quý Mạc ngẩng đầu, vừa hoang mang vừa thất thần nhìn Cố Viễn Sâm lắp bắp hỏi: "Anh... anh không nhận ra em sao?"
Cố Viễn Sâm bình tĩnh nhìn cậu, trong đôi mắt không gợn lên chút sóng nào.
Là nhớ, hay là đã quên?
Quý Mạc hoàn toàn không đoán nổi. Cậu chỉ biết, hoàng hôn đã buông xuống, tháng chín sắp bước vào đầu thu. Đó là khoảng thời gian có hương hoa quế thoảng qua, còn hương sơn chi của mùa hạ... cũng sắp sửa rời đi mãi mãi.
"Anh..." Quý Mạc bối rối, buồn bã thốt ra: "Anh thật sự không nhận ra em sao?"