Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 49

Vì cái hẹn ấy, sáng sớm hôm sau Quý Mạc đã không thể ngủ nổi, dậy rất sớm.

 

Cậu nhận được tin nhắn từ điểm nhận hàng chuyển phát nhanh, nói có một kiện hàng từ nước ngoài gửi đến. Phản ứng đầu tiên của Quý Mạc là có lẽ do chú Hàn gửi. Cậu không biết tại sao chú lại đột ngột gửi đồ cho mình, nhưng không kịp ăn sáng, liền vội vàng chạy đến lấy.

 

Về ký túc xá, vừa mở ra là một phong bì giấy. Quý Mạc xé miệng phong bì, bên trong chỉ có hai tấm ảnh.

 

"Là... mẹ ư?". Khi nhìn thấy người trong bức ảnh, cậu buột miệng thốt lên. Nhìn bóng hình Tuệ Tưu trong ảnh, một cảm giác như thể đến từ kiếp trước trào dâng trong lòng cậu.

 

Năm ấy bị đưa đi, Tuệ Tưu không để lại cho cậu bất cứ tấm ảnh nào. Nhà họ Quý sau đó cũng đã dọn sạch toàn bộ dấu tích của bà. Cuộc chia ly năm ấy trở thành lần gặp cuối cùng của cậu và mẹ mình.

 

Không ngờ chú Hàn lại giữ được ảnh của mẹ.

 

Quý Mạc rút ra tấm thứ hai, một tấm ảnh chụp cậu khi tám tuổi cùng Tuệ Tưu. Cậu còn nhớ rõ, lần đó họ cùng đi công viên trò chơi, là chú Hàn chụp cho họ. Thời gian đã quá xa xôi, đến nỗi Quý Mạc chẳng còn nhớ được cảm xúc khi ấy là gì. Chỉ nhớ rằng hôm đó rất vui, cậu ăn rất nhiều bỏng ngô, còn được phá lệ cho ăn thêm một cây kem.

 

Những ký ức đẹp đẽ luôn thật ít ỏi, và ký ức về nhà họ Quý sau này đã sớm đè bẹp hết thảy những điều tươi sáng.

 

Rất nhiều chuyện, Quý Mạc đã quên.

 

Cảm xúc của cậu thật phức tạp. Ký ức về Tuệ Tưu vừa dịu dàng, lại vừa đau đớn. Cậu đặt bức ảnh chụp chung của mình và Tuệ Tưu vào một cuốn sổ ghi chép ít dùng tới, rồi nhét vào túi xách muốn mang theo bên mình.

 

Tấm ảnh còn lại, ảnh của một mình Tuệ Tưu. Quý Mạc giữ trong tay, định cất vào ngăn kéo.

 

Cậu nhìn mãi vào gương mặt trong bức ảnh, hình bóng của mẹ lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí, trong đó có cả biểu cảm của bà vào cái ngày đưa tiễn cậu đi xa, giống như vầng chiều tà sắp tắt nơi cuối chân trời.

 

Quý Mạc lặng lẽ nói với bà trong ảnh: "Mẹ à, con đang yêu một người. Nếu mẹ gặp anh ấy, nhất định mẹ cũng sẽ nghĩ rằng anh ấy là một người thật tốt."

 

Bức ảnh tất nhiên không thể trả lời cậu. "Chỉ tiếc là con không thể dẫn anh ấy đến để giới thiệu với mẹ được nữa rồi."

 

Trong mắt nhà họ Cố, người phụ nữ duy nhất xứng gọi là "mẹ" của cậu chỉ có Viên Lập Mân.

 

...

 

Quý Mạc gửi một tin nhắn cảm ơn cho Hàn Sâm, không lâu sau đó đã nhận được cuộc gọi từ ông.

 

Giọng của Hàn Sâm rất mệt mỏi, như thể vừa trải qua một chuyến hành trình dài đằng đẵng, cổ họng khàn đặc như có cát nghẹn trong đó. Quý Mạc có chút lo lắng, cậu không biết rốt cuộc những năm qua Hàn Sâm đã làm những gì. Chỉ cảm thấy ông cũng đã thay đổi nhiều.

 

"Chú Hàn, chú nhớ giữ gìn sức khỏe." Quý Mạc không tiện hỏi nhiều, đành dịu giọng dặn dò như thế.

 

"Còn biết quan tâm chú à?" Hàn Sâm khẽ ho, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. "Lần trước bận quá, không kịp trả lời tin của con. Nhưng chú thật sự rất vui khi biết Tết này con đã trải qua vui vẻ ở bên đó."

 

Quý Mạc chỉ lặng im lắng nghe.

 

Hàn Sâm lại nói: "Nhưng Tiểu Mạc à, những thứ đó có thực sự là của con không?"

 

"..."

 

"Chúng là của một người khác, một Quý Mộc khác, đúng không?" Hàn Sâm như muốn đánh thức cậu. "Con đã cướp đi tất cả những gì vốn không thuộc về mình, thì người khác cũng sẽ có thể cướp đi của con. Thứ không phải của mình, thì đừng nên tham."

 

"Chú đang muốn nói gì vậy?" Quý Mạc cắt lời ông.

 

"Chú vẫn hy vọng con có thể cùng chú rời khỏi nơi đó. Chú sẽ chăm sóc cho con thật tốt, Tiểu Mạc à."

 

Quý Mạc đáp lại: "Nếu ngày ấy, lúc con vừa bị đưa về nhà họ Quý, chú đã nói với con những lời này, thì con chắc chắn sẽ đi theo chú không do dự. Nhưng giờ, tất cả đều đã muộn rồi. Hơn nữa, con không phải là mẹ. Chú đừng nghĩ con cũng yếu đuối như bà ấy. Con không hèn mọn đến thế đâu."

 

"Con đang nói gì vậy chứ?"

 

Quý Mạc bật cười: "Quý Phong muốn lợi dụng con? Vậy thì để con lợi dụng ông ta trước. Dù gì, chỉ cần chứng cứ ấy vẫn còn nằm trong tay ông ta, thì con cũng chưa thể thoát khỏi nhà họ Quý."

 

"Chứng cứ gì? Ông ta đã làm gì con?"

 

"Là một thứ chứng cứ có thể hủy hoại con." Quý Mạc bình thản nói ra một sự thật. "Cho nên giờ con là người cam tâm tình nguyện ở lại trong cái lồng giam này. Con yêu Cố Viễn Sâm, và con muốn có được anh ấy. Con không giống mẹ. Điều con muốn, chỉ cần còn một tia cơ hội, con sẽ không bao giờ nhường cho kẻ khác."

 

Cậu một lần nữa nhắc lại sự khác biệt giữa cậu và mẹ.

 

Chỉ cần chứng cứ đó vẫn còn tồn tại, thì cho dù có trốn đến chân trời góc bể, Quý Mạc vĩnh viễn cũng chỉ là một con chuột nhắt phải lẩn trốn dưới lòng đất.

 

Nếu Quý Phong giao bằng chứng cho Cố Viễn Sâm, vậy thì cả đời này Cố Viễn Sâm sẽ căm hận cậu. Nếu Quý Phong giao nó cho cảnh sát, thì rất có thể Quý Mạc sẽ phải ngồi tù.

 

Tuy nhiên khả năng sau gần như không thể xảy ra, vì Quý Mạc biết rõ nhà họ Quý thực sự muốn gì. Cậu nhớ rất rõ, hơn một năm trước, chính mâu thuẫn xảy ra giữa cậu và Quý Mộc đã trở thành ngòi nổ cho một bi kịch sau đó.

 

Quý Mạc và Quý Mộc từ nhỏ đã là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Một người thực sự xuất sắc. Một người "trông có vẻ" xuất sắc.

 

Nhưng sự khác biệt ấy chỉ đến năm mười tám tuổi mới thật sự bộc lộ rõ ràng.

 

Dù Quý Mạc luôn học ở trường công, thành tích của cậu lại cực kỳ nổi bật, đến mức giành được suất tuyển thẳng vào Đại học D. Đó là ngôi trường mà Viên Lập Mân từng mơ ngày mơ đêm gửi Quý Mộc vào. Nhưng D là đại học hàng đầu cả nước, chỉ tuyển những học sinh có thành tích vượt trội, bất kể gia thế hay quan hệ cũng không thể chen chân.

 

Còn Quý Mộc thì sao?

 

Ngày ngày chỉ biết đến bar, tụ tập đua xe cùng lũ côn đồ đầu đường xó chợ, lại còn hống hách trong trường học, chẳng mảy may để tâm đến chuyện học hành. Đến mức ngay cả một trường đại học bình thường nhất cậu ta cũng có thể trượt.

 

Trước đó, Quý Mộc còn từng bị bắt vì tội lái xe khi say rượu, làm Quý Phong mất hết mặt mũi.
Viên Lập Mân đã tốn không biết bao nhiêu công sức và tiền bạc để che đậy những "vết nhơ" đó cho Quý Mộc.

 

Nhưng đáng tiếc là Quý Mộc vẫn luôn không chịu nghe lời, hết lần này đến lần khác mài mòn chút kiên nhẫn cuối cùng mà Quý Phong còn giữ lại cho cậu ta.

 

Cậu ta đã bị nuông chiều hư hỏng từ nhỏ, tự mãn vì pheromone của mình vượt trội, ngông cuồng chẳng khác gì một con công kiêu ngạo không bao giờ biết cúi đầu.

 

Vì vụ say rượu lái xe đó, Quý Mộc bị Quý Phong ra lệnh cấm túc ở nhà, không được phép bước chân ra khỏi cửa. Quý Phong cũng thu xe và cắt hết thẻ tín dụng, nổi trận lôi đình mắng cậu ta một trận ra trò.

 

Lúc ấy Quý Mạc đi ngang qua đầu cầu thang, mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo vọng xuống, chắc lại là những lời mắng kiểu "trông mãi chẳng nên người" quen thuộc.

 

Cậu cũng nghe thấy Quý Mộc ngạo mạn lớn tiếng phản bác: "Nhưng con với Cố Viễn Sâm có độ phù hợp lên tới 90% đấy chứ! Cha thì làm được gì con nào? Dù con có kém thế nào đi nữa, chẳng phải ông vẫn phải bấu víu vào con mới có thể ôm được cái đùi nhà họ Cố hay sao? Còn nói con phá gia chi tử? Gia sản ông nội để lại giờ cũng phải dựa vào việc bán con thì ông mới chống đỡ nổi."

 

"Bốp!"

 

Một tiếng tát giòn giã vang lên, theo sau là tiếng hét hoảng hốt của Viên Lập Mai: "Ông làm sao có thể đánh nó như thế?!"

 

"Không nhờ cái độ phù hợp kia, tôi đã đánh chết nó từ lâu rồi! Nó còn chẳng bằng một phần ba Quý Mạc."

 

"Thế ông đi tìm cái thằng con hoang mà ông với Tuệ Tưu sinh ra ấy đi! Ông thử xem độ phù hợp của nó là bao nhiêu?" Viên Lập Mai gào lên, không chịu nhường nhịn. "Nếu ông mà dám đánh chết Tiểu Mộc, cả đời này đừng hòng mơ trèo lên được nhà họ Cố! Không có nhà họ Cố, ông tính lấy gì mà lấp mấy cái lỗ thủng trong công ty của ông?!"

 

Quý Mạc sải bước quay về gác mái, cậu không muốn nghe nữa. Dù sao tất cả cũng chẳng còn liên quan gì đến cậu.

 

Nhưng cho dù cố tình tránh xa, thì cậu cũng chẳng thể thoát khỏi gông xiềng vô hình mang tên "nhà họ Quý".

 

Cậu vẫn sẽ phải chạm mặt Quý Mộc, người đang bị cấm túc trong căn biệt thự này. Hai người đối diện nhau, cùng mang một cái tên, cùng sinh một ngày, nhưng một người ở trên cao, kẻ còn lại lại thấp hèn đến đáng thương.

 

Quý Mộc bước đến trước mặt cậu: "Bỏ học đi."

 

"..."

 

"Tôi muốn cậu bỏ học, không được vào Đại học D!"

 

Quý Mạc thấy câu này quá buồn cười, liền quay người định rời đi, nhưng lại bị Quý Mộc thô bạo túm chặt lấy cánh tay: "Mày là thứ gì chứ? Dựa vào đâu mà ông ấy lại nói tao còn không bằng một phần ba mày? Loại con hoang như mày sớm muộn gì cũng bị cha đem tặng đi thôi! Cái thằng nhị thiếu nhà họ Lý để ý mày từ lâu rồi, đừng có mà giả vờ giả vịt nữa! Mày tưởng vào được Đại học D rồi thì cuộc đời mày sẽ khác à?"

 

Quý Mạc im lặng.

 

Cậu hiểu rất rõ sau khi lớn lên, đối với nhà họ Quý mà nói, cậu chỉ là một món hàng có thể đem ra trao đổi bất cứ lúc nào. Những lời Quý Mộc vừa nói, cậu đều biết cả.

 

Thấy cậu không lên tiếng, Quý Mộc cười khẩy vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ: "Chẳng lẽ mày nghĩ nếu vào được Đại học D thì có thể quay về trong nước tìm Cố Viễn Sâm? Mày thích vị hôn phu của tao đến thế cơ à?"

 

Ba chữ "vị hôn phu" được hắn cố ý nhấn mạnh, lạnh lùng đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim Quý Mạc.

 

Cơ thể Quý Mạc khẽ cứng đờ.

 

Cậu không ngờ Quý Mộc lại nhắc đến Cố Viễn Sâm, lại còn nhắm thẳng vào tâm tư yếu đuối và hèn mọn nhất của cậu.

 

"Bao nhiêu năm nay, tao vốn chẳng buồn đọc mấy cái email qua lại giữa hai đứa mày." Quý Mộc cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. "Nhưng mấy ngày này bị bố cấm túc, buồn quá nên tiện tay mở xem vài cái rồi thuận tiện giúp mày trả lời một bức thư."

 

Lời vừa dứt, Quý Mạc lập tức túm lấy cổ áo Quý Mộc, gương mặt vốn điềm tĩnh hoàn toàn biến sắc, hoảng hốt đến mức quên cả kiềm chế: "Cậu đã trả lời gì?!"

 

Quý Mộc bị hành động bất ngờ ấy dọa cho sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Buông ra."

 

Hô hấp của Quý Mạc dồn dập, bàn tay run rẩy, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng. Cậu cảm thấy tim mình tê dại. Cậu không biết rốt cuộc bản thân đang sợ điều gì.

 

Nhưng câu nói tiếp theo của Quý Mộc đã hoàn toàn đẩy cậu rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

 

Quý Mộc nheo mắt, như thể thưởng thức nỗi đau của kẻ khác: "Cố Viễn Sâm đúng là thú vị thật đấy. Hắn lại dám tỏ tình với mày."

 

"Hắn nói thế này: 'Hình như trong lòng anh vẫn luôn âm thầm thích em, không biết em có giống tôi không?'" Nói đến đây, Quý Mộc bật cười ha hả: "Buồn cười chết mất! Mấy người là học sinh tiểu học à? Ngây thơ đến mức này. Mà hắn không biết mày đã vào kỳ đ*ng d*c rồi à? Hắn không muốn ngủ với mày sao?"

 

"..."

 

"Hay là... nếu hắn biết mày không phải tao, thì sẽ chán ghét mày ngay lập tức? Thấy mày buồn nôn.

 

Những lời lẽ tr*n tr** và cay nghiệt ấy như những mũi dao, từng nhát từng nhát cắt vào tai Quý Mạc đầy ác ý, tàn nhẫn và lạnh lẽo, tàn nhẫn phơi bày thân phận dơ bẩn, không đáng được yêu thương của cậu.

 

Quý Mạc đứng sững tại chỗ, hai chân như cắm rễ xuống đất, không thể bước nổi một bước nào. Môi cậu tái nhợt, cứng đờ hỏi: "Cậu đã trả lời anh ấy thế nào?"

 

Thế nhưng Quý Mộc lại không trả lời thẳng câu hỏi: "Về sau, mày không cần viết mail thay tao nữa." Hắn xoay người bỏ đi, trong mắt ngập đầy vẻ chán ghét, như thể chỉ cần nhìn thêm một cái thôi cũng khiến hắn thấy buồn nôn.

 

Thế nhưng Quý Mạc không cam lòng. Cậu vội bước vài bước đuổi theo nắm lấy cổ tay Quý Mộc, giọng khẩn cầu, thậm chí có phần hèn mọn: "Thiếu gia, cho tôi tự mình trả lời anh ấy đi được không? Tôi hứa sẽ không nói gì vượt giới hạn. Tôi sẽ đóng giả cậu thật tốt."

 

"Giả làm tao?" Quý Mộc mạnh mẽ hất tay cậu ra, ngữ khí độc ác đầy ác ý trả đũa: "Nhưng giờ thì sao đây? Có vẻ mày chẳng còn cơ hội nữa rồi."

 

"Cậu không muốn biết tôi đã trả lời gì à?"

 

"..."

 

"Tao nói anh ta buồn nôn, bảo anh ta đừng quấy rầy tao nữa. Nhưng mà đại thiếu gia nhà họ Cố ấy lại chẳng chịu buông tha. Hết mail này đến mail khác gửi cho tao, sáng nay còn gọi cho mẹ nữa đấy!" Quý Mộc bật cười khẩy, ánh mắt sắc như dao: "Đương nhiên, tao bảo anh ta cút đi rồi."

 

Quý Mộc cực kỳ chán ghét hôn ước này, nếu có thể, cậu chỉ muốn hủy bỏ nó ngay lập tức.

 

Quý Phong và Viên Lập Mân đã nuông chiều cậu đến mức hư hỏng, khiến cậu không còn biết trời cao đất dày là gì, cũng trở nên ngạo mạn và vô lý. Lúc này đây, cậu hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả của việc mình làm. Cậu chỉ muốn nhìn thấy Quý Mạc đau lòng, chỉ muốn đạp kẻ giỏi giang như Quý Mạc xuống tận bùn đen.

 

"Mày nói xem, mày thật đáng thương, rõ ràng rất xuất sắc, vậy mà lại mang pheromone hoa sơn chi rẻ tiền đó." Quý Mộc khoanh tay, khóe môi nhếch lên lạnh lùng: "Còn tao, tuy không giỏi bằng mày, nhưng cho dù tao có từ chối Cố Viễn Sâm, chỉ cần sau này hai chúng tao gặp lại, độ phù hợp 90% vẫn sẽ khiến anh ấy bất chấp tất cả mà yêu tao."

 

Giọng cậu ta thản nhiên, từng chữ một như dội nước lạnh vào tim người khác: "Quý Mạc, đó là số mệnh."

 

Số mệnh của cậu.

 

Từng lời như dao sắc, dứt khoát cắt đứt mọi hy vọng mong manh trong lòng Quý Mạc.

 

Vì Quý Mộc bị quản thúc ở nhà, đã mấy ngày rồi Quý Mạc không thể vào phòng cậu ta để trả lời email. Cậu không biết mật khẩu đăng nhập hộp thư, chỉ có thể dùng máy tính của Quý Mộc để viết thư. Đây là quy định từ nhiều năm trước do chính Quý Mộc đặt ra.

 

Chỉ khi tuân thủ "quy định", Quý Mạc mới có cơ hội, mới có tư cách gửi đi một email cho Cố Viễn Sâm.

 

Còn bây giờ, cậu thậm chí còn không biết Quý Mộc đã trả lời Cố Viễn Sâm từ khi nào. Nếu đã qua nhiều ngày, vậy chẳng phải cậu đã bỏ lỡ thời gian để giải thích rồi sao?

 

Nhưng cậu còn có thể giải thích như thế nào đây?

 

Cậu không phải là Quý Mộc. Cậu là Quý Mạc. Cậu chỉ là một kẻ thế thân, một kẻ mạo danh.

 

Ngày hôm đó, không chỉ tấm chân tình của Cố Viễn Sâm bị giẫm nát dưới chân, mà cả trái tim của Quý Mạc cũng bị chà đạp một cách tàn nhẫn, đến mức không còn cảm nhận được chút ngọt ngào nào từng có nữa.

 

Quý Mạc loạng choạng một bước, cả người như bị xé vụn. Cậu bỗng không kiềm được cảm xúc, điên cuồng túm lấy cổ áo Quý Mộc, dốc hết sức đấm cậu ta một cú.

 

Sau đó là cú thứ hai: "Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu có biết anh ấy đã từng..."

 

Cậu có biết anh ấy đã từng tốt với "cậu" đến mức nào không?
Cậu có biết anh ấy đã từng thích "cậu" nhiều đến nhường nào không?

 

"Loại người như cậu, đê tiện, hèn hạ. Căn bản không xứng đáng làm hôn phu của anh ấy!" Quý Mạc gào lên.

 

Cậu bị người làm mạnh mẽ kéo ra đẩy vào góc phòng. Trong khoảnh khắc đó, Quý Mạc hoàn toàn quên mất nỗi sợ mà Viên Lập Mân từng gieo vào tim cậu. Cậu chỉ muốn hỏi Quý Mộc vì sao lại tàn nhẫn như thế?

 

Cậu thà để Quý Mộc vùi dập mình đến tận bùn đen, thậm chí xua đuổi cậu đi, còn hơn là nhìn Quý Mộc ra tay tàn nhẫn như vậy với trái tim của Cố Viễn Sâm.

 

Dù Quý Mộc không muốn, cậu ta rõ ràng vẫn có thể từ chối Cố Viễn Sâm bằng cách dịu dàng hơn.

 

Quý Mộc bị đấm đau, khóe miệng rớm máu, nhổ ra một ngụm máu đỏ thẫm, trong lòng cũng trào lên lớp lớp uất ức. Rõ ràng Quý Mạc chỉ là đứa con hoang hèn mọn, vậy mà lại vượt trội hơn cậu ta ở mọi phương diện. Rõ ràng người thừa kế thực sự của nhà họ Quý là cậu ta, nhưng Quý Phong lại luôn vô tình hay cố ý khen ngợi Quý Mạc.

 

Quý Mộc thấy tất cả đều thật ghê tởm, và cậu ta cũng căm hận bản thân, kẻ vốn dĩ chỉ là công cụ trong cuộc hôn nhân sắp đặt của nhà họ Quý.

 

Tình yêu mà cha cậu ta trao, chỉ dựa vào độ tương thích. Còn hình tượng hoàn mỹ mà mẹ ép cậu ta phải duy trì, cũng chỉ dựa vào độ tương thích.

 

Thật ra cậu ta và Quý Mạc chẳng khác nhau là bao, đều chẳng có gì cả.

 

Cậu ta chỉ tay vào Quý Mạc, gằn từng chữ: "Mày nhớ kỹ cho tao, mày chỉ là một con chó nhà họ Quý! Tao cho mày cái gì, mày mới được phép lấy cái đó! Tao không cho nữa, thì dù có ném đi, phá hủy đi, cũng không đến lượt mày có được!"

 

Từng lời nói như búa tạ nện vào lòng Quý Mạc, kéo cậu rơi xuống đáy vực hết lần này đến lần khác.

 

"Mày hôm nay lại dám đánh tao?!" Quý Mộc mắt đỏ ngầu, th* d*c từng nhịp, bước nhanh tới, bất ngờ túm lấy cổ áo Quý Mạc, ngón tay gần như siết chặt vào tuyến thể sau gáy của cậu. Hương hoa sơn chi lờ mờ thoảng ra, mang theo nguy hiểm tiềm tàng.

 

Quý Mộc bỗng nảy ra một ý ác độc, ánh mắt u ám, hung hiểm đến rợn người. Từ một vài góc độ, dáng vẻ cậu ta lúc này giống hệt Viên Lập Mân. "Chờ đó mà xem!", cậu ta rít lên đầy đe dọa.

 

-----------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vì dịch bệnh, đầu năm tôi đã xin làm việc tại nhà. Những ngày đầu công việc hơi bận, hơn nữa bản thảo của phần "hoa sơn chi" còn chưa sửa xong nhiều, nên xin nghỉ hai ngày.

 

Chương sau sẽ đăng vào ngày 6, sẽ bắt đầu nội dung chính xoay quanh những chuyện đã xảy ra năm xưa ở nhà họ Quý, tất cả sẽ được làm rõ. Sau đó chúng ta sẽ bước vào tuyến truyện "chạy trốn" liên kết với chương đầu tiên (dĩ nhiên trước đó sẽ có cảnh "lên xe" v.v...).

 

Cuối cùng, nếu mọi người sốt ruột thì hãy tích chương rồi đọc, đừng hối thúc tôi. Làm ơn đừng thúc, tôi mà bị thúc là dễ rối lắm. Sau khi bước vào tuyến "chạy trốn", sẽ còn rất nhiều tình tiết cần được viết tiếp.

 

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện!

Bình Luận (0)
Comment