Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 53

Quý Mạc không quay lại tòa giảng đường mà về thẳng ký túc xá, cất bức ảnh vào trong vali và khóa lại. Ban đầu cậu định mang theo bên người làm kỷ niệm, nhưng suýt nữa lại xảy ra chuyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên cất kỹ thì hơn.

 

Cậu ngồi lại trong phòng một lúc, đến khi thấy thời gian vừa vặn mới ra ngoài, định quay lại sân bóng.

 

Không ngờ, ngay trên con đường nhỏ gần cửa ký túc xá, cậu lại bắt gặp Trần Duệ. Nhưng Trần Duệ đang quay lưng lại nên không phát hiện ra cậu. Đối diện Trần Duệ là một người phụ nữ trung niên sắc mặt tiều tụy, đường nét khuôn mặt có nét giống cậu ta, rất có thể là mẹ Trần Duệ.

 

Quý Mạc chần chừ, không biết có nên tiến lại chào hỏi hay không, vì dường như mẹ Trần Duệ đang rất sốt ruột, nói gì đó với cậu ta.

 

Đại khái là những câu như: "Con không thể mặc kệ ba con được", "Con muốn dồn mẹ vào chỗ chết à?", "Rốt cuộc con có tiền không?!"

 

......

 

Quý Mạc không cố ý nghe lén, nhưng rõ ràng Trần Duệ đang gặp chuyện.

 

Chỉ thấy cậu ta lấy ra một xấp tiền lẻ trong túi, dúi cả vào tay mẹ mình. Đây là số tiền mà cậu ta tích góp từng chút một bằng cách làm chân chạy việc, học hộ cho người ta.

 

Giọng Trần Duệ cứng nhắc: "Tiền công dịp Tết con dùng để đóng học phí rồi. Nếu mẹ thật sự muốn chấm dứt cuộc sống thế này, thì phải để con giữ lại tiền mà học đại học. Con cực khổ lắm mới thi đậu đại học C, con không thể không học! Phải có bằng cấp thì mới có công việc tốt, vậy mới thật sự kiếm được tiền mà trả nợ cho ba."

 

"Nhưng còn ba con bây giờ thì sao?! Chờ ba năm nữa à?" Mẹ Trần Duệ gần như sắp sụp đổ. "Mẹ kêu con ở đây tìm một Alpha có tiền mà con cũng không chịu. Chi bằng đừng học nữa, đi làm sớm đi! Chứ không ba con sống sao nổi?!"

 

"Ông ta tự đi mà trả nợ cờ bạc của mình! Con làm được gì?!" Trần Duệ bất ngờ lớn tiếng.

 

May mà giờ này con đường nhỏ không có mấy người. Trần Duệ định kéo tay mẹ rời đi thì quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt của Quý Mạc.

 

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không khí ngượng ngùng đến cực điểm. Còn chưa kịp để Quý Mạc nói gì, Trần Duệ đã cúi đầu vội vàng kéo mẹ mình rảo bước rời khỏi con đường nhỏ.

 

"Trần Duệ!"

 

Trần Duệ khựng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn Quý Mạc với ánh mắt chứa đựng sự tự ti mà ngày thường chưa từng có. Cậu cắn chặt răng, cuối cùng vẫn kéo mẹ mình rời đi.

 

Quý Mạc không đuổi theo, chuyện này trở thành một mối bận lòng trong cậu.

 

Trần Duệ là một trong số ít bạn bè của cậu ở đại học C. Cậu biết gia cảnh Trần Duệ khó khăn, nhưng chưa từng thấy cậu ấy đi vay tiền ai bao giờ. Trái lại, Trần Duệ lúc nào cũng tươi cười đi làm thêm, sống một cuộc sống vừa chăm chỉ vừa đầy cố gắng. Không ngờ tình cảnh trong nhà cậu ta lại thảm hại đến thế.

 

Quý Mạc nghĩ mãi không yên, cuối cùng vẫn nhắn cho Trần Duệ một tin: [Cậu ổn chứ?]

 

Nhưng Trần Duệ không trả lời.

 

Quý Mạc lơ đễnh ăn bữa tối cùng Cố Viễn Sâm và Lục Trạch An, suốt cả buổi ăn cậu cứ thất thần, lòng lo lắng không yên cho Trần Duệ.

 

Sau khi về tới khu ký túc xá, cậu gõ cửa phòng sát bên.

 

Người mở cửa là Lâm Tự. Cô mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng, khoác thêm áo ngoài, uể oải ngáp một cái: "Trần Duệ không có ở đây."

 

Đối mặt với Lâm Tự quyến rũ như thế, Quý Mạc lại nhớ đến chuyện Trần Duệ từng nói Lâm Tự là một "đại lão cải trang nữ". Cậu lén liếc nhìn ngực của Lâm Tự, quả nhiên là phẳng lì, hoàn toàn không giống vòng một ngồn ngộn mà ban ngày mình thấy.

 

Nhưng lúc này, Quý Mạc chẳng còn tâm trí quan tâm chuyện đó nữa.

 

"Cậu có biết Trần Duệ đi đâu không?"

 

"Tôi làm sao mà biết được?" Lâm Tự không hiểu sao lại có chút giận dỗi, nói như hờn trách: "Ngày nào cậu cũng kè kè với cậu ta, giờ còn hỏi tôi?"

 

Quý Mạc và Lâm Tự vốn không hợp nhau: "Làm phiền rồi."

 

Cậu đang định quay về phòng mình thì nghe Lâm Tự hỏi: "Trần Duệ có chuyện gì sao?"

 

"......"

 

"Không nói là ý gì đây?" Lâm Tự bắt đầu thấy lo, giọng cũng dịu lại: "Rốt cuộc cậu ta bị sao thế? Tôi thừa nhận lúc nãy hơi gắt, nhưng đâu có nhằm vào cậu, mau nói đi, Trần Duệ xảy ra chuyện gì?"

 

Quý Mạc không định kể rõ: "Không có gì đâu, tôi chỉ có chút việc cần tìm cậu ấy thôi."

 

Nói rồi, Quý Mạc bước vào phòng mình. Trước khi đóng cửa, cậu còn nghe thấy Lâm Tự bực mình lẩm bẩm: "Thật là khó hiểu!"

 

Quý Mạc ngồi xuống giường, mày cau lại đầy phiền muộn. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày lo lắng cho bạn bè như vậy. Từ nhỏ đến lớn cậu đâu có bao nhiêu bạn bè. Trần Duệ thật sự là người bạn thân thiết nhất mà cậu có ở đây, cậu không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì cả. Nếu Trần Duệ cần tiền, cậu có thể cho mượn.

 

Dù sao với mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Cố Viễn Sâm, chắc hẳn Quý Phong cũng sẽ không trách cậu vì cho Trần Duệ vay tiền.

 

Quý Mạc nghĩ ngợi đủ điều, nghĩ đến mức gần ngủ gật thì bất ngờ nhận được tin nhắn trả lời của Trần Duệ: [Chuyện ban ngày, cậu có thể giữ bí mật giúp mình không?]

 

Quý Mạc: [Tất nhiên rồi.]

 

Trần Duệ: [Cảm ơn cậu.]

 

Ngay sau đó, một tin nhắn nữa lại tới.

 

Trần Duệ: [Gần đây nhà mình hơi phức tạp. Những lời mẹ mình nói chắc cậu nghe thấy rồi, nhưng đó không phải là ý muốn của mình. Quý Mạc, cậu còn muốn làm bạn với mình không?]

 

Quý Mạc không cần suy nghĩ: [Chúng ta vẫn luôn là bạn. Nếu cần giúp gì, cứ nói với mình.]

 

Trần Duệ: [Tớ muốn tự mình thử giải quyết trước.]

 

Điện thoại Quý Mạc lại đổ chuông, là Cố Viễn Sâm gọi tới.

 

Đã tám giờ tối rồi. Bình thường giờ này Cố Viễn Sâm sẽ học bài hoặc đọc tài liệu, hôm nay sao lại rảnh mà gọi cho cậu?

 

Quý Mạc bắt máy, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ bên kia: "Anh đang ở trước ký túc xá của em."

 

Quý Mạc sững người, thậm chí còn quên cả cúp máy, hoảng hốt xỏ giày rồi chạy vội xuống dưới.

 

Chỉ thấy Cố Viễn Sâm đang đứng dưới đèn đường, tay xách một giỏ dâu tây.

 

"Anh?" Quý Mạc bước đến gần, dưới ánh đèn vàng nhạt, đường nét gương mặt của Cố Viễn Sâm trông đặc biệt dịu dàng.

 

Anh đưa giỏ dâu cho cậu: "Em tối ăn ít quá, nên anh mua cho em chút dâu."

 

"Dâu tây mùa này khó mua lắm mà? Anh kiếm ở đâu ra vậy? Có phải tìm rất cực không?" Quý Mạc ngơ ngác nhận lấy, trong lòng dâng lên hàng ngàn cảm xúc, nhất thời chẳng nói nổi câu nào.

 

Trước giờ chưa ai đối xử với cậu tốt như vậy. Chỉ vì bữa tối ăn không ngon miệng mà người kia đã chạy đi tìm mua cho bằng được loại trái cây cậu thích, rồi mang đến tận nơi.

 

"Không khó kiếm đâu." Giọng Cố Viễn Sâm nhẹ nhàng như sương chiều, anh nắm lấy tay cậu. Quý Mạc cảm động đến nghẹn lời, cũng tự trách mình vì đã khiến Cố Viễn Sâm phải lo lắng.

 

"Em xin lỗi. Là bạn em gặp chút chuyện, nên em mới không nuốt nổi cơm. Em hơi lo cho cậu ấy."

 

Cố Viễn Sâm khẽ hỏi: "Có cần anh giúp gì không?"

 

"Không cần đâu." Tay cậu được Cố Viễn Sâm nắm lấy, trong lòng như có mùa xuân nở rộ.

 

Thấy ánh sáng rạng rỡ trong mắt cậu, Cố Viễn Sâm không nhịn được mà mỉm cười. Anh sợ mình cứ ở lại thì sẽ luyến tiếc mãi không nỡ rời đi, bèn buông tay ra: "Được rồi, tối nay ngủ sớm một chút nhé. Anh về trước đây."

 

"Học trưởng!" Quý Mạc bất chợt gọi anh lại.

 

Cố Viễn Sâm quay đầu.

 

Quý Mạc đỏ bừng cả mặt, giọng nói gần như vỡ ra: "Ôm... ôm em một cái rồi hẵng đi, được không?"

 

Cố Viễn Sâm nhìn cậu, tim như bị chạm khẽ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh. Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Quý Mạc: "Được."

 

Biết rằng điều đó sẽ khiến Quý Mạc vui, nên anh, người bạn trai này lại càng thêm dịu dàng chu đáo.

 

Từ đó về sau, chỉ cần có thời gian anh đều mua cho Quý Mạc những món đồ có vị dâu tây, sữa, bánh kem, thậm chí cả gối ôm cũng hình dâu. Đến mức mà Quý Mạc ngay cả trong mơ cũng toàn mơ thấy cả núi dâu tây.

 

Trước kia chỉ cần được ăn vài trái dâu tây thôi cũng thấy hiếm hoi, giờ thì cả người cậu như bị đặt vào trong hũ mứt dâu rồi.

 

Cậu từng nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, nhưng cho dù tỉnh dậy bao nhiêu lần thì đây vẫn là hiện thực.

 

Dần dần, Quý Mạc bắt đầu quen với cuộc sống như vậy. Mỗi lần đón lấy món quà vị dâu từ tay Cố Viễn Sâm, trái tim cậu cũng mềm ra thêm một chút.

 

Ban đầu, cậu còn căng thẳng vì lo Cố Viễn Sâm cứ ngày ngày tới trường tặng đồ sẽ gây chú ý. Nhưng về sau quen rồi, cậu thậm chí còn to gan hơn, thỉnh thoảng kéo tay anh đi dạo khắp khuôn viên trường.

 

Mấy ý nghĩ nhỏ nhặt ấy của cậu lộ ra rõ mồn một, chỉ thiếu nước dán lên lưng Cố Viễn Sâm mấy chữ to đùng: "Đây là Alpha của Quý Mạc."

 

Cố Viễn Sâm tuy không thích phô trương, nhưng thấy Quý Mạc vui vẻ như vậy anh cũng đành chiều theo.

 

Còn những món quà ngọt ngào mang hương dâu tây ấy phần lớn là do Lục Thu Viễn ở sau lưng bày mưu tính kế giúp đấy.

 

"Tiểu Mạc thích dâu tây, thế thì dễ thôi." Lục Thu Viễn vừa thu dọn hành lý, vừa hào hứng nói. "Sau này hai đứa kết hôn, dọn ra ngoài ở thì mua hẳn một căn biệt thự lớn hơn. Cả khu vườn cải tạo thành vườn dâu luôn, muốn ăn lúc nào thì vào hái lúc đó."

 

Cố Viễn Sâm nghe xong có phần không hiểu nổi ý tưởng này: "Cũng không đến mức phải vậy."

 

Lục Thu Viễn cúi đầu tiếp tục loay hoay với đống hành lý, vừa bận rộn vừa cằn nhằn: "Con và cha con đúng là cùng một kiểu, chẳng hiểu lãng mạn là gì cả."

 

Hai ngày tới ông phải bay ra nước ngoài tham dự một hội thảo học thuật, Hạ Thần cũng sẽ đi cùng. Lần này là về nghiên cứu "Làm sao sử dụng pheromone để đánh thức người thực vật", hiện tại tiến triển khá tốt, Lục Thu Viễn không thể không tranh thủ nắm chắc cơ hội.

 

Ông ngẩng đầu liếc nhìn Cố Viễn Sâm: "Trước đây cậu đối xử với nó lạnh nhạt thế, nó chịu không ít uất ức đâu đấy."

 

Lục Thu Viễn quá hiểu tính khí "cứng đầu cố chấp" của Cố Viễn Sâm, cũng biết hồi trước Quý Mạc đến tìm anh bao lần đều bị cự tuyệt thế nào.

 

Thế nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, có vài việc ông vẫn muốn hỏi cho rõ ràng: "Trước đó con cứ khăng khăng chuyện mấy cái mail và cuộc gọi kia, giờ không sao rồi chứ? Hồi đó con còn nói nhất định không tin nó cơ mà."

 

"Trước kia là do con chưa đủ hiểu rõ em ấy. Bây giờ con tin rằng chuyện đó không phải do em  ấy làm." Cố Viễn Sâm khẽ nhíu mày, "Chỉ là... những chuyện của nhà họ Quý, hình như không thể nói rõ ràng trong một hai câu."

 

"Không thể nói rõ ràng là sao? Tiểu Mạc có kể gì với con không?"

 

Điều khiến Cố Viễn Sâm thấy bức bối nhất chính là điểm này: "Em ấy muốn nói thì nhất định sẽ nói cho con biết." Anh nhớ lại trong mấy bức thư trước, Quý Mạc từng bóng gió đề cập đến tình hình phức tạp ở nhà họ Quý, nên anh cũng không tiện gặng hỏi thẳng. "Ba, thật ra trước đây cha   con..."

 

Lục Thu Viễn khoanh tay, nhìn anh: "Chắc là cha con bảo con phải cẩn thận với Tiểu Mạc, đúng không?"

 

"..."

 

"Lời tuy hơi khó nghe, nhưng không phải không có lý." Lục Thu Viễn thở dài. "Những năm gần đây, nhà họ Quý quả thực xuống dốc, hành động cũng kỳ quặc khó hiểu. Thật ra trước khi Tiểu Mạc về nước, ba đã nhờ người điều tra sơ qua rồi, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì cả."

 

Chính vì không phát hiện ra gì mới càng thấy bất thường.

 

Hơn nữa, nhà họ Quý luôn rất xem trọng hôn ước này, thế mà trước kia lại để mặc cho Quý Mạc và Cố Viễn Sâm mất liên lạc suốt một năm trời.

 

Lục Thu Viễn cũng không giấu được chút tư tâm: "Ba tuy nhìn người không chuẩn trong chuyện hôn nhân của mình." Ông dừng lại giây lát, rồi cười nhẹ nhàng: "Nhưng ba vẫn luôn cảm thấy Tiểu Mạc là một đứa trẻ tốt. Sau một thời gian tiếp xúc, ba vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó."

 

Nghe ông nhắc đến Quý Mạc, nơi đáy lòng Cố Viễn Sâm như có băng giá tan chảy.

 

Thế nhưng trong anh vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc.

 

Anh nói thật lòng: "Có rất nhiều chuyện về nhà họ Quý khiến con cảm thấy kỳ lạ. Nhưng dù mang theo những nghi ngờ đó, con vẫn không cách nào ngăn được bản thân yêu em ấy lần nữa. Ba, con muốn tin Tiểu Mạc một lần. Con cũng hy vọng sau này có rất nhiều chuyện em ấy có thể chủ động nói với con."

 

Anh không muốn để Quý Mạc phải tổn thương thêm lần nào nữa. Hai trái tim đến gần nhau cần có thời gian. Trước kia là Quý Mạc đã cố gắng, bây giờ đến lượt anh nỗ lực vì cậu ấy.

 

Nghe vậy, Lục Thu Viễn cũng nhẹ lòng hơn với những điều mình lo lắng. Ông mím môi vỗ nhẹ lên vai Cố Viễn Sâm, dịu giọng nói: "Dù gì thì từ giờ đến lúc hai đứa kết hôn vẫn còn một đoạn dài, cứ từ từ mà ở bên nhau cho tốt. Chuyện giữa nhà họ Cố và nhà họ Quý, tạm thời đừng quá vội."

 

Rất nhiều chuyện thật thật giả giả, nhưng đa phần đều là nước cờ trên thương trường. Riêng với Quý Mạc, Lục Thu Viễn vẫn tin rằng một đứa trẻ ở độ tuổi ấy vẫn giữ trong lòng một trái tim thuần khiết. Bởi vì mỗi lần Quý Mạc nhìn Cố Viễn Sâm, trong ánh mắt ấy luôn ngập tràn tình cảm không thể che giấu. Điều này không thể giả vờ được, Lục Thu Viễn từ lâu đã nhìn thấy rõ điều đó.

 

Và chỉ có một chuyện là chắc chắn chính là độ tương hợp cao giữa hai người.

 

Cố Viễn Sâm thật sự bị Quý Mạc thu hút.

 

-------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chương sau sẽ bắt đầu dần dần giải thích rõ những chuyện đã qua. Cũng sắp chạm đến mốc thời gian của chương đầu rồi, chắc khoảng mười chương nữa là có thể "ôm bóng chạy mất" (cụ thể là chương mấy thì đừng hỏi nhé, tôi vẫn chưa viết tới đó...). Dù sao thì cũng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~

 

-------------

 

lledung: Lẹ lẹ chị ơ. Để tội cháu em

Bình Luận (0)
Comment