Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 6

Lịch huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất được sắp xếp vào hai ngày sau, và trong chuyên ngành của Quý Mạc, cậu là Omega duy nhất.

 

Xét đến việc Omega trưởng thành sẽ có kỳ ph*t t*nh, Quý Mạc đã được cấp trước một lượng thuốc ức chế đủ dùng trong khoảng một tháng.

 

Trường đại học C quản lý sinh viên Omega rất nghiêm ngặt, thậm chí còn bố trí riêng nhân viên y tế chuyên chăm sóc Omega, mỗi tháng sẽ đến từng ký túc xá để phát thuốc ức chế miễn phí đúng định kỳ.

 

Sau khi về nước, Quý Mạc mới biết rằng ở trong nước thuốc ức chế cho Omega không chỉ ở dạng viên uống (thay vì dạng tiêm), mà còn được phát hoàn toàn miễn phí. Chỉ cần là công dân Omega của quốc gia này, vào đầu mỗi tháng mang theo căn cước đến các trạm y tế được chỉ định là có thể nhận đủ số lượng thuốc dùng trong tháng.

 

Việc thuốc ức chế được cải tiến từ dạng tiêm sang viên uống, lại còn chuyển từ tính phí sang miễn phí đã trở thành phúc lợi lớn cho cộng đồng Omega. Tất cả những điều đó đều không thể thiếu công lao của Lục Thu Viễn, ba của Cố Viễn Sâm.

 

Hơn nữa, chính gia tộc Cố cũng là công ty sản xuất thuốc ức chế hàng đầu hiện nay.

 

Vì vậy việc Cố Viễn Sâm có sức ảnh hưởng và được yêu thích trong trường học cũng có liên quan rất lớn đến điều này.

 

Lúc trước Quý Mạc chọn chuyên ngành này, một là vì cậu thật sự hứng thú với lĩnh vực này, mong muốn sau này có thể làm việc trong trung tâm nghiên cứu; hai là nếu có cơ hội, cậu cũng hy vọng được vào làm ở công ty của nhà họ Cố.

 

Nghĩ đến đây, cậu uống hai viên thuốc ức chế.

 

Trần Duệ ở phòng bên mang sang một hộp bánh nhỏ mới mua sáng nay, là vị dâu tây mà Quý Mạc thích.

 

Nhìn thấy lọ thuốc ức chế đặt trên bàn, Trần Duệ không kìm được mà trò chuyện: "Này, mình với Lâm Tự cũng vừa được phát thuốc ức chế lúc nãy. Nhân viên y tế dặn kỹ lắm luôn, bảo trong lúc tập huấn nhất định phải uống đúng giờ đó." Lâm Tự chính là cô bạn cùng phòng "búp bê khổng lồ" của Trần Duệ.

 

Trần Duệ lẩm bẩm, pheromone của cậu là hương cỏ xanh, vốn cũng không phải kiểu dễ k*ch th*ch ai, trừ mấy ngày đến kỳ ph*t t*nh ra thì cơ bản chẳng cần uống thuốc mỗi ngày.

 

"Omega gì mà bắt uống thuốc suốt, dù mấy viên này tác dụng phụ gần như không có, nhưng dù gì cũng là thuốc mà. Trường này nghiêm quá mức luôn ấy." Trần Duệ vừa nhăn mặt vừa than thở, rồi nói tiếp với vẻ ao ước: "Giá mà mình có bạn trai Alpha thì tốt rồi, nghe nói Alpha đánh dấu tạm thời là có thể ngăn pheromone ảnh hưởng nguyên cả tháng luôn đó!"

 

"Trường C gì cũng không thiếu, chỉ thiếu Omega như tụi mình. Alpha thì đầy ra đấy, cậu thích ai thì cứ yêu thôi!"

 

"Haizz, nhưng pheromone của mình bình thường quá, chẳng có gì đặc biệt cả... Chứ như cậu thì tốt rồi, mùi hoa hồng thơm dễ chịu thế kia, không biết đã khiến bao nhiêu Alpha phải chết mê chết mệt!" Trần Duệ ghé sát lại thần thần bí bí nói tiếp. "Tòa bên cạnh có mấy Alpha hỏi xin cách liên lạc của cậu đó, còn hỏi tới tận mình luôn cơ!"

 

Quý Mạc lập tức căng thẳng: "Cậu không đưa thật chứ?"

 

"Dĩ nhiên rồi~ Mình còn thấy cậu lén đi theo học trưởng Cố Viễn Sâm hôm đó nữa cơ mà." Trần Duệ cười gian xảo: "Mà này, mình có chỗ bán thời khóa biểu của mấy học trưởng đấy, cậu có muốn không?"

 

"......"

 

"Không muốn thì thôi vậy."

 

"...Cho, cho mình xin một bản đi." Quý Mạc đỏ bừng cả mặt. Cậu còn chẳng có cả số liên lạc của Cố Viễn Sâm, đã muốn theo đuổi thì ít nhất phải biết thời gian biểu chứ, để còn nắm được lúc nào học trưởng có mặt ở trường.

 

Trần Duệ lập tức lộ ra biểu cảm như vừa nghe được tin siêu hot: "Biết ngay mà, cậu thật sự định theo đuổi học trưởng Cố!"

 

Quý Mạc ngượng ngùng cười, không nói gì, nhưng cũng không phản bác. Coi như ngầm thừa nhận rồi.

 

Trò chuyện một lúc, Trần Duệ lại bắt đầu than vãn chuyện thuốc ức chế. May mà Quý Mạc là kiểu người kiên nhẫn, chịu được cái tật lải nhải của cậu ta.

 

"Trần Duệ, thật ra uống thuốc ức chế cũng là để bảo vệ chính cậu đấy. Huấn luyện quân sự là thời gian đặc biệt phải tập luyện lẫn với đám Alpha trong lớp, mà trong mồ hôi của tụi con trai ấy toàn là mùi pheromone. Omega nào ý chí yếu một chút rất dễ bị dẫn đến kỳ ph*t t*nh."

 

Trong những trường hợp như thế này, chuyện "lỡ tay" xảy ra rất thường xuyên. Trước đây còn có người bị đánh dấu rồi mang thai.

 

Về lý mà nói đại học cũng không cấm sinh con hay kết hôn. Nhưng một khi chuyện đó xảy ra, thì vừa ảnh hưởng đến việc học, vừa kéo theo hàng loạt rắc rối. Nhiều Alpha và Omega sau khi đánh dấu xong lại bắt đầu hối hận, nói là do bị pheromone điều khiển nên mới vậy.

 

Mà như thế còn là nhẹ.

 

C đại từng xảy ra tai nạn chết người khi một Omega không uống thuốc ức chế đúng giờ bị một Alpha cưỡng ép đánh dấu.

 

Trên đời này có rất nhiều người ý chí yếu đuối, mà đôi khi có kẻ chỉ là đang giả vờ yếu đuối thôi.

 

Dù xã hội đã phát triển, Omega có thể đi học, đi làm, hòa nhập như người bình thường, nhưng ngoài xã hội vẫn còn nhiều kẻ mang lòng dạ hiểm độc.

 

Dưới sự thuyết phục của Quý Mạc, Trần Duệ cuối cùng cũng chịu chấp nhận việc trong suốt thời gian quân trường phải uống thuốc ức chế mỗi ngày.

 

Hai người họ khá hợp nhau, nói chuyện cũng thoải mái. So với cô bạn cùng phòng có tính cách thẳng thừng khó gần kia, Trần Duệ vẫn thích ở bên Quý Mạc hơn.

 

Tiếc rằng Quý Mạc không học cùng chuyên ngành với cậu ta, nên nhiều hoạt động không thể làm cùng nhau.

 

Chiều hôm đó Quý Mạc có một cuộc hẹn. Vì ra ngoài vội quá nên cậu quên mang theo điện thoại.

 

Nhà hàng mà Lục Thu Viễn đặt cách trường không xa, đi taxi khoảng mười lăm phút là tới. Nhưng lần này, ông ấy vẫn tự mình lái xe đến đón Quý Mạc.

 

Nói đến mới nhớ, đã tám năm rồi Lục Thu Viễn và Quý Mạc chưa gặp lại nhau.

 

May là Lục Thu Viễn từng xem ảnh gần đây của cậu, vừa trông thấy người đang đứng chờ bên đường đã lập tức nhận ra ngay. Ông xuống xe bước nhanh tới thân mật ôm lấy Quý Mạc, còn đùa: "So với hồi nhỏ, cháu thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì bác nhận không ra rồi."

 

Quý Mạc khẽ rụt vai một cách không tự nhiên, sau đó cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười: "Cháu chào chú Lục."

 

Lục Thu Viễn nhìn ra được sự căng thẳng trong cậu, liền dịu giọng lại: "Cháu chịu quay về nước bác thật sự rất vui. Xin lỗi nhé, vừa rồi có phải làm cháu hoảng không?"

 

"Không đâu ạ, chú Lục."

 

Trên xe, trái tim Quý Mạc vẫn như mắc nghẹn nơi cổ họng. Cậu ngồi yên vị ở ghế phụ, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, dáng ngồi nghiêm chỉnh không chê vào đâu được, dù đã thắt dây an toàn rồi mà vẫn giữ tư thế không khác gì khi đang đối diện giáo viên chủ nhiệm.

 

Lục Thu Viễn nhẹ nhàng trấn an: "Ở trước mặt bác, cháu cứ thoải mái một chút."

 

Quý Mạc khẽ gật đầu, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.

 

Mười mấy phút đường xe vụt qua nhanh chóng, lúc họ tới nhà hàng thì Cố Viễn Sâm vẫn chưa đến.

 

Lục Thu Viễn chọn một nhà hàng Âu cao cấp, không gian trang nhã đặc biệt đặt một phòng riêng có thể nhìn ra quang cảnh đêm thành phố. Ông bảo Quý Mạc gọi món trước, không cần đợi Viễn Sâm: "Cháu cứ gọi vài món mình thích trước đi." Ông vừa xem giờ, vừa ung dung gửi cho Cố Viễn Sâm một tin nhắn.

 

[Con đang ở đâu?]

 

Cố Viễn Sâm không trả lời tin nhắn. Lục Thu Viễn khẽ nhướng mày, lại gửi thêm một dòng nữa: [Nếu con không đến, tháng sau ba sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa đấy.]

 

Lần này thì Cố Viễn Sâm trả lời ngay: [Ba, ba có thể đừng đùa kiểu này được không?]

 

[Ba thấy Tiểu Mạc là một đứa trẻ rất tốt, lễ phép, ngoan ngoãn, hơn cái tính ương bướng của con nhiều.]

 

[Không thể chỉ nhìn bề ngoài.]

 

[Sao con cứ cố chấp như vậy?]

 

[Những gì con cần nói với Quý Mạc, con đã nói hết hôm kia rồi.]

 

Lục Thu Viễn bị cậu con trai ngày càng không nghe lời làm cho đau đầu, đang định gõ thêm vài dòng thì nghe thấy Quý Mạc hỏi nhân viên phục vụ: "Cho em hỏi, món tôm này có thể làm không cay được không ạ?"

 

Nói xong, cậu phát hiện ánh mắt của Lục Thu Viễn đang nhìn mình, liền đỏ bừng cả tai, ngượng ngùng đẩy thực đơn về phía ông: "Cháu không rành gọi món lắm, hay là để chú gọi giúp cháu nhé."

 

Lục Thu Viễn nhìn lướt qua trang thực đơn vừa mở ra, đúng lúc đang là món tôm sốt.

 

Cố Viễn Sâm thích ăn tôm, nhưng lại không ưa kiểu chế biến cay mặn như tiêu muối. Nhà hàng này chỉ có đúng một món tôm, mà ghi chú nguyên liệu bên dưới lại có tiêu và muối. Có lẽ vì thế mà Quý Mạc mới cẩn thận hỏi như vậy.

 

Lục Thu Viễn hỏi: "Là Viễn Sâm nói với cháu à?"

 

Quý Mạc biết ông đang hỏi điều gì, liền thành thật trả lời: "Lúc trước bọn cháu viết thư, anh ấy từng nhắc đến."

 

"Nói đến thư từ, về sau bác mới biết thì ra hai đứa đã liên lạc lâu như vậy rồi." Lục Thu Viễn thầm thở dài trong lòng, càng nhìn Quý Mạc lại càng thấy thuận mắt, cảm thấy đứa trẻ này thật lòng quan tâm đến Viễn Sâm.

 

Ông lật lật thực đơn, hỏi qua ý Quý Mạc mấy món ăn. Trong lúc đó, ông không gọi món tôm sốt kia, mà chọn những món hợp khẩu vị của Quý Mạc hơn.

 

"Viễn Sâm hôm nay có việc đột xuất, chắc sẽ không đến được." Lục Thu Viễn tìm đại một cái cớ cho con trai. "Vậy hai bác cháu mình ăn trước đi, tiện thể bác cũng có vài chuyện muốn hỏi cháu."

 

Thật ra Quý Mạc từ đầu đã biết Cố Viễn Sâm sẽ không đến, nhưng trong lòng vẫn âm thầm ôm một chút hy vọng.

 

Bây giờ nghe Lục Thu Viễn nói vậy, cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên.

 

Ánh chiều tà dần buông ngoài cửa sổ, qua tấm kính lớn của nhà hàng có thể nhìn thấy một góc thành phố rực rỡ ánh đèn. Đèn đóm sáng trưng như bầu trời sao bao quanh họ. Đây lẽ ra là một khung cảnh rất đẹp, cũng là nơi rất thích hợp để gặp lại.

 

Lục Thu Viễn gắp món ăn cho Quý Mạc, không vội hỏi điều gì, chỉ trò chuyện xoay quanh chuyên ngành ở trường. Khi biết Quý Mạc sau này cũng muốn vào trung tâm nghiên cứu làm việc, thiện cảm trong lòng ông lại càng tăng thêm vài phần.

 

Mãi đến khi hai người gần ăn xong, kim giờ đã chỉ tám giờ, Lục Thu Viễn mới nhân lúc phục vụ mang lên món tráng miệng, khẽ nhắc đến một chuyện: "Bác từng nghe Viễn Sâm nói trước đây cháu đã từ chối nó. Nhưng nó không nói với bác lý do là gì."

 

Từ ngày hôm đó, Cố Viễn Sâm bắt đầu kháng cự hôn ước này, nhiều lần nhắc với ông rằng cậu muốn hủy bỏ.

 

"Bác vốn nghĩ cháu sẽ không chịu quay về nước, hôn ước này rồi cũng sẽ tự nhiên kết thúc. Nhưng bác không ngờ cháu không những chấp nhận lời mời về nước của bác, mà còn thi đỗ vào chính ngôi trường của Viễn Sâm."

 

Lục Thu Viễn trầm ngâm một lát, rồi tìm được cách nói phù hợp: "Cảm giác như lần này cháu trở về là nhắm thẳng đến Viễn Sâm vậy."

 

Ông đi thẳng vào vấn đề, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại là người tính cách rõ ràng, có gì nói nấy.

 

Thực ra Lục Thu Viễn cũng không quá cố chấp với Quý Mạc. Điều ông quan tâm nhất chính là độ phù hợp giữa pheromone của cậu và con trai mình. Vì ông hiểu rất rõ một cuộc hôn nhân có mức độ tương thích thấp sẽ là nỗi khổ thế nào, lạnh lẽo, xa cách, thiếu cả nhiệt độ lẫn lòng thương. Ông tuyệt đối không muốn Cố Viễn Sâm phải bước vào loại hôn nhân như thế, lặp lại con đường mà chính ông đã đi qua.

 

Chính vì thế ông đặc biệt xem trọng chỉ số tương thích. Có lẽ bởi bản thân chưa từng có được, nên lại càng khát khao và coi trọng.

 

Quý Mạc hơi sững người, lặng lẽ đặt đũa xuống.

 

"Cháu chưa từng từ chối anh ấy." Cậu cúi đầu, hàng mi dài khẽ rung lên. "Một lần cũng không."

 

Khóe môi Lục Thu Viễn nhếch lên, nụ cười ông lúc nào cũng thân thiện, gần gũi.

 

Trước mặt ông là món tráng miệng vừa được phục vụ, ông khẽ nói: "Trước kia, sự hưng thịnh của nhà họ Cố phần lớn nhờ vào các cuộc hôn nhân chính trị. Nhưng những năm gần đây chúng ta đã không còn cần đến điều đó nữa. Bác vốn có thể thuận theo ý Viễn Sâm hủy bỏ hôn ước này."

 

Ông hơi lắc đầu, vẻ mặt bất lực.

 

"Thế nhưng... chỉ số tương thích giữa cháu và nó thật sự rất cao. Có thể suốt đời này nó cũng sẽ không gặp được người thứ hai phù hợp như thế. Cháu cũng vậy."

 

Tương thích là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nhưng cho dù có tương thích đến đâu, cũng vẫn cần hai người đồng lòng cùng hướng về nhau.

 

Nếu không mọi thứ đều vô nghĩa.

 

"Tiểu Mạc, bác thật lòng chào đón cháu quay lại bên Viễn Sâm. Nhưng bác cần biết điều cháu thực sự nghĩ trong lòng là gì."

 

Kim đồng hồ trên tường chỉ 8 giờ 15 phút.

 

Kem trên món tráng miệng của Quý Mạc bắt đầu tan chảy, như thể quá khứ cũng đang hòa tan vào đĩa trái cây bên dưới.

 

"Cách đây một năm có người dùng hòm thư của cháu để gửi cho anh ấy một bức thư đầy lời lẽ cay nghiệt." Quý Mạc chân thành nhìn Lục Thu Viễn. "Người đó gửi xong liền xóa đi, mãi sau này cháu mới biết chuyện."

 

"Ai đã gửi?"

 

"Một người..." Quý Mạc khựng lại một nhịp rồi nói tiếp, "Một người 'bạn'. Người ấy ghen tị với cháu, cũng oán trách cháu. Đó là lỗi của cháu, là vấn đề từ chính cháu."

 

"Vậy cháu hoàn toàn có thể giải thích với Viễn Sâm, sao lại để kéo dài đến tận bây giờ?"

 

Bị chạm trúng điểm yếu, Quý Mạc chỉ có thể khổ sở lắc đầu: "Hồi đó... cháu mắc một trận bệnh nặng, đầu óc mơ hồ, bỏ lỡ thời điểm thích hợp để giải thích. Ngay cả cuộc gọi mà anh Viễn Sâm gọi đến cho mẹ cháu, cũng không phải do cháu nghe. Mọi chuyện rối ren trùng hợp, muốn giải thích rõ cũng khó. Mãi sau này tỉnh táo lại, cháu mới liên tục gửi thư cho anh ấy nói hết mọi chuyện, nhưng chưa một lần nhận được hồi âm. Cháu đoán chắc anh ấy đã bỏ dùng hòm thư đó rồi. Cháu cũng từng thử gọi điện, nhưng anh ấy hình như đã đổi số."

 

Lục Thu Viễn nhíu mày: "Nếu đã vậy, cháu có thể bảo cha mẹ liên hệ với bác, hoặc trực tiếp tìm Viễn Sâm mà."

 

"Nhưng công việc kinh doanh nhà cháu sa sút, nhà họ Quý không còn vẻ vang như trước nữa. Nếu không nhờ bác Cố ra tay giúp đỡ trong mấy năm gần đây, e rằng Quý gia đã nợ nần chồng chất. Gia đình cháu không chắc liệu nhà họ Cố còn muốn cháu tiếp tục giữ vị trí hôn ước này không. Cha cháu ông ấy không dám mạo hiểm, càng không dám tùy tiện dò hỏi. Ông ấy cũng trách cháu không bảo vệ được hòm thư của mình."

 

Nếu không có tờ giấy kiểm tra độ tương thích pheromone, nhà họ Cố và nhà họ Quý vốn dĩ chẳng có quan hệ gì. Sự hỗ trợ trong làm ăn xét cho cùng cũng chỉ là sự bố thí từ phía nhà họ Cố. Nói trắng ra, nếu không có mức độ tương thích ấy, thì nhà họ Quý với tình hình kinh doanh sa sút hiện nay chẳng đủ tư cách để đứng ngang hàng với họ Cố.

 

Quý Mạc mím môi: "Cho đến khi bác gửi lời mời cháu về nước, cháu mới hiểu ra mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn. Nhà họ Cố chưa từng buông bỏ cháu. Cháu muốn trở nên xuất sắc hơn, đỗ vào C Đại nơi anh ấy đang học, rồi tự mình đến đây để có được sự tha thứ của anh ấy."

 

Cũng chỉ là một năm thôi. Một năm qua, Quý Mạc không cam lòng chỉ được nghe về Cố Viễn Sâm qua những bức thư, qua lời người khác kể lại.

 

Cánh bướm sinh ra là để bay về phía xa xôi, chứ không phải ru rú giữa nh** h**, chờ đợi.

 

Cậu muốn tự mình đứng trước mặt Cố Viễn Sâm, nói lời xin lỗi, cầu được tha thứ, và cùng anh ấy yêu nhau.

 

Chân thực, rõ ràng, và nắm lấy mọi điều cậu hằng khát khao.

 

"Chú Lục, tuy trong hôn ước này quả thực có sự tính toán từ phía nhà họ Quý," Quý Mạc nhìn ông ánh mắt kiên định: "Nhưng tình cảm của cháu dành cho anh ấy chưa từng vì những toan tính ấy mà sinh ra."

 

"Cháu thích Cố Viễn Sâm. Cháu trở về là vì anh ấy."

 

Những lời này là những điều mà ngày hôm đó Quý Mạc chưa kịp nói với Cố Viễn Sâm, cũng là những điều mà Cố Viễn Sâm không cho cậu cơ hội để nói ra.

 

Nhưng Quý Mạc biết, Lục Thu Viễn sẽ nói lại với anh. Ông không giống ba mẹ của cậu, Lục Thu Viễn là một người ba thật sự nghĩ cho Cố Viễn Sâm, là một người ba tốt.

 

Một tràng giãi bày chân thành khiến Lục Thu Viễn nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

 

Nhưng ông có thể nhìn ra Quý Mạc đang cố hết sức để che giấu sự hối hận và buồn bã của mình. Cậu cúi đầu xuống, khẽ khàng cầu xin một cách tội nghiệp: Xin chú hãy tin cháu, một lần thôi... có được không?

 

Thế nên, khi thấy viền mắt Quý Mạc hoe đỏ, Lục Thu Viễn cũng không đành lòng, ông quyết định ít nhất nên cho hai đứa một cơ hội để làm quen lại từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment