Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 9

Cơn mưa bất chợt hôm đó khiến Quý Mạc đưa đi một chiếc ô.

 

Những ngày sau đó thời tiết lại rực nắng, chói chang như chính tâm trạng của Quý Mạc, khiến đám tân sinh viên đang tham gia quân sự khổ sở vì nắng gắt gay gắt đến nghẹt thở.

 

Dù đã bôi kem chống nắng đầy đủ, Trần Duệ vẫn bị cháy da sạm đi hẳn một tông. Tối nào cậu ta cũng ỉ ôi than thở sắp kiệt sức đến nơi, tiện thể than phiền luôn về việc bạn cùng phòng Lâm Tự chiếm nhà tắm quá lâu, khiến Trần Duệ phải thường xuyên qua phòng Quý Mạc mượn nhờ phòng tắm.

 

"Quý Mạc, nghe nói tên Uông Triết gì đó học cùng chuyên ngành đang theo đuổi cậu đúng không?" Trần Duệ vừa tắm xong, vừa lau đầu vừa tám chuyện chưa có ý định rời đi ngay. "Sáng nay bạn cùng phòng tớ Lâm Tự nghe được đấy. Là thật à?"

 

"Cậu ta đúng là hơi kỳ quặc thật."

 

"Cái tên Uông Triết đó còn mạnh miệng tuyên bố trước mặt người khác là kiểu gì cũng phải cưa đổ cậu cho bằng được đấy!"

 

Trước kia, người mua nước cho Quý Mạc chính là Uông Triết, một Alpha là con nhà giàu, ba mẹ mở công ty, bản thân là thế hệ thứ ba của một gia đình giàu có. Bình thường tính tình hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải người xấu, chỉ là thay bạn gái thay như thay áo.

 

Nghe nói Uông Triết theo đuổi ai là chịu chi tiền không tiếc tay, lúc chia tay cũng vung tiền như rác. Vậy nên đa số những người ở bên cậu ta chẳng có mấy ai thật lòng, chủ yếu là nhằm vào ví tiền của cậu ta.

 

Về ngoại hình, Uông Triết là một Alpha không quá nổi bật, pheromone cũng chỉ ở mức tầm trung. Nếu không phải nhà có tiền, e là cậu ta chẳng có cơ hội vênh váo như bây giờ.

 

Nhưng người này lại nổi tiếng cố chấp, đã nhắm trúng ai thì bằng mọi cách cũng phải theo đuổi cho bằng được, dù chỉ yêu đương được một ngày cũng nhất quyết phải cưa đổ trước đã.

 

Lần này ngay từ đầu năm học, cậu ta đã nhắm vào Quý Mạc.

 

Không hẳn là vì Quý Mạc quá hợp gu, mà là do pheromone hương hoa hồng trên người cậu quá mức quyến rũ. Uông Triết đã khoe khoang với bạn bè rằng, nhất định sẽ cưa đổ Quý Mạc trong vòng một tháng.

 

............

 

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, Quý Mạc chỉ động lòng với một Alpha duy nhất đó là Cố Viễn Sâm.

 

Mối tình đầu của cậu là Cố Viễn Sâm, và hiện tại người mà cậu thích vẫn là Cố Viễn Sâm. Đối với tình cảm của người khác, cậu luôn quá mức chậm hiểu. Nếu không nhờ Trần Duệ nhắc nhở, có khi đến giờ cậu vẫn chưa nhận ra Uông Triết đang theo đuổi mình.

 

Trần Duệ vỗ vai Quý Mạc, giọng vừa trách móc vừa bất lực: "Cậu ngốc thật đấy, kiểu này sớm muộn cũng bị người ta lừa cho coi."

 

Quý Mạc mím môi: "Uông Triết đang lấy tôi ra để cá cược à?"

 

"Cũng gần như thế." Trần Duệ chỉ nhắc cậu nên cẩn thận hơn, rồi cũng không nói gì thêm nữa.

 

Mới khai giảng được một tuần, Uông Triết đã bám lấy Quý Mạc như keo dính. Ngày nào cũng tặng đồ ăn, quà cáp, đi đâu cũng theo sát, không cách nào dứt ra được. Đến mức cả chuyên ngành đều biết hắn đang theo đuổi Quý Mạc.

 

Dù Quý Mạc đã khéo léo từ chối nhiều lần, nhưng chẳng có tác dụng. Uông Triết đã trót vỗ ngực cá cược, thì nhất định sẽ dốc toàn lực mà theo đuổi cậu.

 

Điều đó khiến Quý Mạc vô cùng khó chịu. Cậu không hề có cảm tình với Uông Triết, cũng không muốn biến mình thành trò cười trong mắt người khác. Nhưng vì mới về nước, gần như không có bạn bè hay chỗ dựa, cậu cũng chẳng muốn tùy tiện gây thù chuốc oán với ai.

 

Vì vậy, Quý Mạc gần như cố tình tránh mặt Uông Triết, đến cả đi học cũng phải đi sớm hơn để tránh vô tình chạm mặt.

 

Nhưng quan trọng hơn cả, việc tránh Uông Triết cũng cho cậu cơ hội lén đi nghe ké lớp của sinh viên năm ba. Mà đặc điểm chung của những lớp học đó chính là có Cố Viễn Sâm tham dự.

 

Từ sau lần đưa ô hôm đó, cậu và anh chưa có cơ hội nói chuyện lại lần nào.

 

Cậu bất đắc dĩ mới nghĩ đến cách nghe ké lớp này, chỉ để có thể nhìn thấy anh.

 

Chính vì bản thân đang bị Uông Triết bám riết, nên Quý Mạc lại càng lo lắng không biết trong mắt Cố Viễn Sâm mình có giống như kiểu người "mặt dày dai như đỉa" đó không. Vậy nên cậu càng cẩn trọng hơn trong mọi hành động.

 

Nhưng thực ra Cố Viễn Sâm đã sớm để ý đến cậu rồi.

 

Buổi học nào cũng vậy, hàng ghế cuối lớp luôn xuất hiện một tân sinh viên Omega năm nhất xa lạ, nhìn lâu ngày ai mà chẳng nhận ra. Huống chi số lượng Omega ở đại học C ít đến đáng thương.

 

Quý Mạc cũng rất chú ý đến việc kiểm soát pheromone. Cậu sợ rằng chỉ cần nhìn thấy Cố Viễn Sâm thôi, mình sẽ vô thức phát ra pheromone có hương hoa hồng ngọt ngào dễ khiến người khác say mê. Vì thế cậu luôn đều đặn nuốt hai viên thuốc ức chế, gần như lấy thuốc làm cơm. May là lịch học của Cố Viễn Sâm không quá dày, có hôm anh không có tiết, Quý Mạc có thể ở lại ký túc xá nghỉ ngơi không cần uống thuốc cả ngày.

 

Nếu không, dù thuốc ức chế có ít tác dụng phụ đến mấy, thì cũng không thể dùng như vậy được.

 

Còn bên này, Từ Phong thì lại rất phấn khích, liên tục nhắc nhở Cố Viễn Sâm: "Fan nhỏ của cậu lại đến rồi kìa~"

 

Cố Viễn Sâm chẳng thèm ngẩng đầu lên lấy một cái.

 

Từ Phong sờ cằm ngờ vực hỏi: "Hình như cậu ta thực sự thích cậu đấy, đã tỏ tình chưa vậy?" Biết chắc Cố Viễn Sâm sẽ không trả lời, Từ Phong liền chống cằm cười cợt: "Hay để tôi theo đuổi cậu ta nhé?"

 

"Cậu điên à?" Cố Viễn Sâm bất chợt lên tiếng.

 

"Tôi tuy không ngửi được mùi pheromone, nhưng ít nhất cũng nhận ra đây là một Omega rất xuất sắc, còn hơn đám người từng theo đuổi cậu trước đây cả trăm lần. Còn cậu thì sao, lúc nào cũng giả vờ nghiêm túc."

 

Cố Viễn Sâm mặt lạnh không đáp lại.

 

Ngay khi anh định nghiêm túc mở miệng, Từ Phong lập tức nhún vai vội vàng xuống nước: "Đùa tí thôi, làm gì nghiêm trọng thế."

 

"Trong giờ học thì đừng lắm lời." Cố Viễn Sâm nhắc.

 

Thầy giáo giảng bài trên bục đã nhìn về phía họ mấy lần.

 

Từ Phong gãi đầu sau, trong lòng lại lầm bầm mắng Cố Viễn Sâm "giả đứng đắn", đang chán chán thì quay đầu lại bắt gặp Quý Mạc đang lén lút nhìn về phía này. Ánh mắt hai người giao nhau, Quý Mạc hoảng hốt cúi gằm mặt, nhanh như chớp trốn sau một quyển sách, bất động như thể muốn biến thành không khí.

 

Từ Phong phì cười, bị thầy trên bục liếc một cái dữ dội mới chịu ngậm miệng.

 

Cuối thu năm nay chẳng hiểu sao mưa nhiều đến lạ. Tiếng mưa lách tách rơi phủ kín những âm thanh vụn vặt trong lớp. Có vài sinh viên lén rời đi từ phía sau, vì thầy giáo đã kéo dài buổi học gần 20 phút.

 

Quý Mạc vừa nghe những kiến thức xa lạ, vừa lặng lẽ ghi chép. Một nửa tâm trí cậu đặt nơi Cố Viễn Sâm, nhưng vẫn không quên học hành. Cậu là kiểu người từ bé đã mê học, cho dù chỉ đến nghe ké, vẫn không kìm được mà chăm chú ghi bài.

 

Từ tiểu học, cậu luôn là học sinh đứng nhất lớp. Cũng vì thế mà từng bị đố kỵ, xa lánh cả ở trường lẫn ở nhà.

 

"Kết thúc ở đây nhé." Lời chốt của giảng viên khiến cả lớp thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vội vã thu dọn rời đi.

 

Thầy giáo liếc mắt nhìn Từ Phong: "Em theo tôi lên văn phòng một chút."

 

Từ Phong nuốt khan một cái: "..."

 

Cố Viễn Sâm thì chẳng có ý định chờ cậu ta.

 

Ngồi ở hàng ghế cuối, Quý Mạc cúi đầu nhanh chóng thu bút lại, định rời khỏi lớp trước khi Cố Viễn Sâm nhìn thấy mình. Ba lô của cậu đặt trên chiếc ghế trống bên cạnh, có người đi ngang qua vô tình va vào làm chiếc ghế đổ xuống đất. Người kia vội vàng nói xin lỗi rồi bỏ đi luôn, cũng không đỡ giúp cậu.

 

Cái ba lô cùng chiếc ghế ngã rầm xuống sàn, từ miệng ba lô mở hé rơi ra vài món đồ lặt vặt cùng mấy vỉ vỏ thuốc ức chế đã dùng hết. Quý Mạc lập tức ngồi xuống nhặt, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào sàn, một đôi giày đen xuất hiện ngay trong tầm mắt cậu.

 

Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Cố Viễn Sâm đang đứng trước mặt.

 

Quý Mạc lập tức lúng túng, mặt đỏ bừng, vội vàng nhét hết đồ vào ba lô một cách luống cuống, sau đó đứng dậy lùi lại một bước: "Học... học trưởng..."

 

Cố Viễn Sâm liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Chỉ thấy ngoài kia mưa rơi như thác đổ từ trên trời xuống, mãnh liệt như thể muốn nhấn chìm cả đại học C.

 

"Cậu đến nghe ké à?"

 

"Vâng..."

 

Cố Viễn Sâm cố giữ bình tĩnh: "Cậu mang ô không?"

 

Quý Mạc lắc đầu.

 

Cố Viễn Sâm liếc nhìn đồng hồ: "Tôi còn việc phải làm, tôi đưa cậu đến cổng ký túc xá được không?"

 

"Không cần đâu, không cần đâu, em đợi ở đây một lát là được rồi." Quý Mạc ngốc nghếch đáp: "Học trưởng có việc thì đi trước đi, không cần lo cho em đâu."

 

Không ngờ Cố Viễn Sâm thật sự quay người bỏ đi, thật sự không lo cho cậu.

 

Quý Mạc ngớ người, đứng ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn. Cuối cùng cậu gãi gãi đầu mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cửa sổ đợi mưa tạnh.

 

Tòa giảng đường này có bãi đỗ xe ngay trước cửa, Cố Viễn Sâm đỗ xe ở đó, chưa đến vài giây là lên xe được.

 

Cách đó không xa Tiêu Thừa đã che ô đi tới.

 

"Anh Sâm." Tiêu Thừa lên xe, dù có che ô người vẫn hơi ướt.

 

"Sao tự đi đến đây? Để anh qua đón em chẳng phải tốt hơn sao." Cố Viễn Sâm tìm một cái khăn lông trong xe đưa cho cậu.

 

Tiêu Thừa lau sơ qua: "Trạch An gọi điện cứ như đòi mạng, em thấy anh chưa tới nên qua luôn, dù sao ký túc xá của em cũng gần chỗ này."

 

Cố Viễn Sâm khẽ cười, vừa đưa tay thắt dây an toàn thì đã nhận được cuộc gọi từ em họ là Lục Trạch An, cũng chính là đại thiếu gia nhà họ Lục, người được gọi là "Tiểu Bá Vương". Từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên với Trạch An và Cố Viễn Sâm luôn giữ thái độ nhẫn nại và ôn hòa.

 

"Anh Sâm ơi!" Lục Trạch An hét toáng lên trong điện thoại: "Tiêu Thừa lại trốn em rồi! Hôm nay cậu ấy còn không nghe máy nữa!"

 

"Nhưng em cũng không thể gọi như đòi mạng vậy được," Cố Viễn Sâm vừa nói vừa liếc sang Tiêu Thừa đang ngồi trong xe. "Cậu ấy đang ở trên xe anh, bọn anh đến liền. Em tới nhà hàng rồi à?"

 

Hôm nay là sinh nhật của Lục Trạch An, họ đang chuẩn bị tới chúc mừng.

 

"Chưa, em còn đang ở lớp ôn thi, sắp sửa đi đây." Lục Trạch An uể oải nói: "Tiêu Thừa nói chỉ khi nào em đậu được vào đại học C thì mới chịu quen em... Em phải tranh thủ học hành, đến sinh nhật cũng không dám lơ là!"

 

Cố Viễn Sâm nghe xong chỉ thấy Tiêu Thừa đúng là hơi quá đáng. Anh liếc nhìn Tiêu Thừa một cái, rồi sau khi cúp máy liền nói đầy ẩn ý: "Tiêu Thừa, cậu quá đáng rồi đấy. Cậu cố tình đúng không?"

 

Tiêu Thừa làm vẻ mặt vô tội.

 

"Cậu bắt Trạch An thi đậu đại học C, thì cả đời này khỏi yêu đương gì với nhau luôn."

 

Thằng nhóc đó đời nào mà đậu nổi, có ôn thi lại mấy năm cũng thế.

 

Tiêu Thừa cũng chẳng buồn phủ nhận chiêu này hơi độc, còn có vẻ muốn than thở trước mặt Cố Viễn Sâm: "Em cũng hết cách rồi, bị cậu ta bám tới đường cùng..."

 

Nói rồi Tiêu Thừa vô thức nhìn ra cửa sổ xe, bắt gặp ánh mắt Quý Mạc đang đứng nhìn xuống từ tầng hai.

 

"Anh Sâm, cậu Quý Mạc bên khoa bọn em đang theo đuổi anh à?"

 

Cố Viễn Sâm vẫn đang dò bản đồ, chau mày một lúc mới nhớ ra Quý Mạc và Tiêu Thừa học cùng lớp.

 

Không thấy phản hồi, Tiêu Thừa tiếp tục: "Cậu ấy cũng xui xẻo thật đấy."

 

"Sao cơ?"

 

"Tuần trước sau khi đưa ô cho anh, cậu ấy ngồi đợi trong toà giảng đường mãi đến tối mịt, đợi mưa tạnh mới về." Tiêu Thừa bởi vậy mà có ấn tượng sâu sắc với Quý Mạc. "Hôm nay trời lại mưa kiểu này, chắc cũng phải chờ đến tối mới dứt."

 

Cố Viễn Sâm dừng xe bên lề đường, hỏi: "Sao cậu biết?"

 

"Hôm đó em cũng có mặt, nhưng đang nghiên cứu một đề tài nên không chào anh."

 

Cố Viễn Sâm khựng lại một giây, hơi do dự hỏi: "Hôm đó cậu ấy đi một mình à?"

 

"Ừ."

 

Cố Viễn Sâm bỗng thấy như ngồi trên đống lửa, thì ra hôm trước Quý Mạc đã nói dối.

 

Anh siết chặt vô lăng, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt hôm nay của Quý Mạc, bất giác dâng lên chút lo lắng. Từ đây về ký túc xá của Quý Mạc còn khá xa, nếu cậu ấy cứ thế dầm mưa quay về, kiểu gì cũng sẽ ốm mất.

 

Liệu cậu ấy có gọi cho bạn bè hay bạn cùng phòng nhờ mang ô đến không?

 

Nhưng rồi Cố Viễn Sâm lại nhớ lời Tiêu Thừa kể, hôm trước Quý Mạc đã từng ngồi đợi mưa tạnh đến tận tối một mình.

 

Anh do dự vài giây, cuối cùng quyết định đưa Tiêu Thừa đến cổng trường trước: "Tiêu Thừa, anh có chút việc. Em vào tiệm trà sữa kia chờ anh một lát, tiện thể mua cho Trạch An một cốc luôn nhé."

 

Tiêu Thừa nghe xong thì hơi ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe.

 

Chỉ là cậu không đi vào tiệm trà sữa, mà rẽ sang hiệu sách bên cạnh. Tiện tay chọn cho Lục Trạch An hai quyển tài liệu ôn thi, định bụng lát nữa tặng luôn cùng quà sinh nhật.

 

Tác giả có lời muốn nói: Để mình nghĩ xem hôm nay nên nói gì... Nghĩ xong rồi, nói xong rồi đó.

Bình Luận (0)
Comment