Chương 157:
Nghe vậy, Cố Sở Sinh hơi sửng sốt. Một lúc sau mới phản ứng lại.
Hắn cũng không ngạc nhiên khi nghe tin Triệu Nguyệt muốn hạ thủ người nhà của Vệ Uẩn. Với tâm tư âm ngoan hẹp hòi của Triệu Nguyệt, hắn ta sẽ không thực sự cứng đối cứng trên chiến trường với Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn là một quân tử quang minh chính đại, nhưng Triệu Nguyệt là một tiểu nhân chân chính. Vì vậy Vệ Uẩn và Sở Du sẽ không bao giờ nghĩ ra Triệu Nguyệt sẽ làm gì, nhưng Cố Sở Sinh lại có thể đoán được điều đó.
Cố Sở Sinh không nói gì. Một lúc sau, hắn không nhịn được hỏi: "Cái gì cũng có thể làm?"
"Đúng vậy."
"Ta muốn ngươi buông tay, rời khỏi nàng ấy?"
"Có thể."
"Ta muốn ngươi sau này không bao giờ đi vào Hoa Kinh. Ta ở trong triều, ngươi làm chỗ dựa cho ta?"
"Nếu ngươi không làm việc ác, vậy có thể."
"Ta muốn ngươi buông tha cho Diêu Dũng và Triệu Nguyệt, không báo thù?"
Vệ Uẩn run rẩy một chút, nhưng mà hắn siết chặt nắm tay, vẫn là cắn răng mở miệng nói: "Có thể."
Cố Sở Sinh im lặng nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn khàn giọng nói: "Ta biết ngươi nhất định có cài người ở Hoa Kinh. Nếu bây giờ ta trực tiếp tiến vào kinh thành, Triệu Nguyệt sợ là sẽ thật sự hạ thủ. Ta mời ngươi quay về Hoa Kinh, cùng với trưởng công chúa bảo vệ nàng. Ta sẽ đánh thẳng trực diện vào thành, vào Hoa Kinh, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. "
“Vậy thì tại sao ngươi không trực tiếp đến đàm phán với Triệu Nguyệt, hắn ta muốn cái gì ngươi làm cái đó, không được sao?
"Thuộc hạ của ta nhiều như vậy, thiên hạ này có nhiều người như vậy."
Vệ Uẩn không chút do dự mở miệng: "Ta có thể không cần tất cả, nhưng nếu ta cầm tính mạng của người khác đi trao đổi với A Du, ta sợ cả đời này nàng ấy sẽ khinh thường ta, mà ta cũng sẽ coi thường chính bản thân mình.”
"Vậy tại sao ngươi lại đàm phán với ta?"
Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn chằm chằm. Vệ Uẩn nhướng mi: "Chỉ bằng việc bây giờ ngươi còn đứng ở Tuyền Dũng, ta nguyện ý đàm phán với ngươi."
Một đại học sĩ nguyện ý đi hàng nghìn dặm để tự mình cứu giúp thiên tai, nếu có xấu xa thì xấu xa ở đâu.
Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bình tĩnh nhìn lại Cố Sở Sinh. Một lúc lâu sau, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía mặt trời mọc ở phía xa, chớp chớp đôi mắt ướt át: "Mà thôi, nàng gặp chuyện không may, làm sao ta có thể bỏ qua được, phải trở về thôi."
"Nơi này có một danh sách." Vệ Uẩn lấy từ trong tay áo ra một danh sách và một khối ngọc bội: "Những người này là người ta xếp vào kinh thành. Đến lúc cần thiết, ngươi có thể điều động bọn họ."
Cố Sở Sinh nhìn lướt qua danh sách, gật đầu, sau đó nói: "Ta sẽ chuẩn bị đi ngay bây giờ."
Vệ Uẩn đáp lại một tiếng, trước khi Cố Sở Sinh quay đi, hắn rốt cuộc cũng nói: "Còn có một chuyện nữa."
Cố Sở Sinh quay đầu lại “Hả?” một tiếng. Vệ Uẩn nhướng mày, trong mắt tất cả đều khắc chế tâm tình: “Hài tử trong bụng nàng...”
"Nàng mang thai?!"
Cố Sở Sinh đột nhiên hỏi ngược lại. Vệ Uẩn không dám nhìn hắn, ánh mắt nhìn xuống đám cỏ dại trước mặt, tiếp tục nói: "Nếu như nàng nguyện ý sinh ra, bất kể là nam hay nữ, nó đều là người thừa kế của vương phủ ta sau này...."
Sắc mặt của Cố Sở Sinh trở nên vô cùng xấu xí. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, lùi lại một bước, chắp tay, cung kính nói: "Cố đại nhân, thê nhi của ta, đều nhờ cậy ngươi!"
"Thật là..." Cố Sở Sinh nhất thời không biết mắng như thế nào mới được, nhìn Vệ Uẩn cung kính khom lưng hành lễ, cuối cùng phất tay áo, tức giận nói: "Sinh ra được cũng chưa chắc mang họ của ngươi, ngươi tạm thời đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại nếu đã đến bước này, ta sẽ trở về, dựa theo kế hoạch hành động ban đầu. Trong vòng một tháng, chờ Triệu Nguyệt phát độc, ta với trưởng công chúa sẽ cùng nhau nhau chấp chính. Đến lúc đó chúng ta sẽ khống chế Triệu Nguyệt, phát lệnh ân xá cho thiên hạ. Ngươi trực tiếp dẫn quân đến Côn Châu, thay thế toàn bộ người ở Hoa Kinh thành người của ngươi, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan."
"Được."
Cố Sở Sinh nghe được lời này, cũng không kéo dài thời gian nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, được người của Vệ Uẩn hộ tống, một đường chạy thẳng đến Hoa Kinh.
Sở Du đến Hoa Kinh trước Cố Sở Sinh bốn ngày. Cả đoạn đường nàng đều bị cho uống thuốc ngủ. Đến lúc nàng hoàn toàn thanh tỉnh, nàng phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đen kịt.
Căn phòng này không có ánh sáng, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón tay. Sở Du kêu một tiếng: "Có ai không?"
Có tiếng vang truyền đến. Căn phòng không quá lớn. Sở Du tùy tiện lục lọi, cuối cùng đụng phải một bức tường, nàng đưa tay lấy khăn tay trên người thả xuống đất, sau đó lần theo bức tường đo đạc căn phòng. Sau khi đi một vòng, nàng có thể đoán được đại khái kích thước của căn phòng này.
Sau đó nàng ngồi xuống, ôm lấy mình trong bóng tối.
Nhốt một người trong căn phòng tối, không nói lời nào, không làm gì, là một khởi đầu không tệ. Nhưng không được bao lâu, Sở Du bắt đầu có chút nóng nảy, nàng cảm thấy ù tai. Bên tai tựa như có tiếng mèo cào, có tiếng vật nhọn chạm vào, nàng bắt đầu đau đầu, không nhịn được đứng lên hô to: "Có ai không?! Có ai không?!"
Nàng liên tục gọi người. Rất lâu sau, cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Nàng đột ngột quay đầu lại. Một lát sau nghe thấy một tiếng "cạch", cả căn phòng đột nhiên sáng bừng, ánh sáng đâm vào mắt. Nàng không kìm được lấy tay che mặt. Sau đó ngọn đèn được đốt lên. Nàng nghe thấy tiếng người lần lượt bước vào, cuối cùng nàng chậm rãi từ từ bỏ tay xuống, nàng nhìn thấy Triệu Nguyệt đang ngồi trước mặt nàng.
Hắn ta mặc áo choàng màu vàng, ngồi trên ghế, chống cằm, gương mặt tuấn tú của hắn ta tự tiếu phi tiếu, ánh mắt hắn ta nhìn nàng, nhưng lại tựa như không có tiêu điểm.
"Sở đại tiểu thư."
Hắn ta nhẹ giọng mở miệng: "Lại gặp mặt."
Sở Du không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn ta. Triệu Nguyệt mỉm cười: “A, không đúng, trẫm không nên gọi là Sở đại tiểu thư, trẫm nên gọi ngươi là gì nhỉ, Thế tử phu nhân?” Hắn ta đưa tay lên gõ đầu mình một cái, sau đó lộ ra vẻ bỗng nhiên bừng tỉnh: "Trẫm hiểu rồi, nữ nhân mang thai hài tử của Bình Vương, phải là Bình Vương phu nhân chứ nhỉ? Chỉ là không biết, phu nhân là phu nhân thứ mấy của Bình Vương? Coi như là phu nhân thứ nhất, trẫm lại không biết từ khi nào mà Bình Vương có Bình Vương Phi?"
"Ngươi nói chuyện này để làm gì?"
Sở Du lãnh đạm mở miệng. Triệu Nguyệt thở dài: "Vệ Uẩn khiến cho trẫm không vui, trẫm không thể trả lại cho hắn sao?"
"Đáng tiếc." Triệu Nguyệt dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ cằm: "Phu nhân và thê tử của ta là hảo hữu, lại còn mang thai, ta không thể làm gì quá mức được."
"Bệ hạ đối với trưởng công chúa thật là tình thâm nghĩa trọng." Sở Du trào phúng: "Vậy thì tại sao không nể mặt trưởng công chúa, đưa ta trở về?"
“Nàng ấy sẽ không đồng ý đâu.” Triệu Nguyệt cười nói, trong mắt chứa đầy sự lưu luyến: “Trẫm là phu quân của nàng ấy. Cho dù nàng ấy nhẹ dạ không cho trẫm hành hạ ngươi, thì nàng ấy cũng tuyệt đối không giúp các ngươi. Trẫm là phu quân của nàng ấy, là phụ thân của hài tử của nàng ấy. Giống như Vệ Uẩn hướng về ngươi, ngươi dám vì Vệ Uẩn mà phạm thiên hạ rộng lớn này. Nàng ấy cũng dám như vậy.”
Sở Du không nói gì, trực giác của nàng cảm thấy lúc này trạng thái của Triệu Nguyệt có chút kỳ quái. Vì vậy nàng trầm mặc một lát, sau đó dò hỏi: "Trưởng công chúa có khỏe không?"
Triệu Nguyệt sửng sốt, phản ứng có vẻ hơi chậm. Một lúc sau hắn ta mới nhận ra nàng đang nói cái gì, gật đầu nói: "Khỏe."
"Hài tử gần năm tháng rồi."
Triệu Nguyệt cười rộ: "Trẫm đã nghe thấy thai máy, trẫm nghĩ, đây nhất định là thái tử."
Sở Du không nói gì. Nhưng Triệu Nguyệt có vẻ hơi mệt mỏi, hắn ta đứng dậy nói: "Trẫm mệt rồi. Đại phu nhân, nếu ngươi có cảm thấy nhàn hạ thoải mái, ngươi có thể viết thư cho Vệ Uẩn. Hắn chỉ cần nguyện ý lui binh vì ngươi, giao đại quân cho trẫm, đơn phương độc mã đến Hoa Kinh, trẫm sẽ đảm bảo ngươi không cần phải lo lắng. Nếu hắn không nghe lời... "Triệu Nguyệt quay đầu lại, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "Trẫm không ngại, gửi cho hắn từng đoạn từng đoạn cơ thể ngươi. A, còn có hài tử của các ngươi nữa."
Ánh mắt của hắn ta nhìn xuống bụng Sở Du. Ánh mắt có chút tan rã, dường như không nhìn rõ, trong đó không có một chút nhiệt độ nào, nhưng lại giống như một lưỡi dao, mang theo huyết khí dày đặc.
"Trẫm sẽ mổ lấy hài tử của ngươi ra, gửi cho hắn. Như vậy, một nhà ba người các ngươi, có thể đoàn tụ rồi."
"Bệ hạ." Sở Du cười rộ lên: "Thần thiếp thật sự sợ hãi."
"Nếu thật sự sợ hãi..." Triệu Nguyệt nhướng mắt nhìn về phía Sở Du: "Thì viết thư cho hắn đi!"
“Được.” Sở Du gật đầu: “Đem bút mực đến đây, ta phải nghĩ xem, nên viết như thế nào.”
“Đưa cho nàng.” Triệu Nguyệt phất tay áo, xoay người đi ra ngoài. Thị vệ để lại bút mực cho Sở Du, xoay người định rời đi, Sở Du dùng bút gõ lên trên bia mực: “Lại mang đến cho ta thêm một đĩa cánh gà chua ngọt, không có gì ăn, không viết được."
“Ngươi!” Thị vệ quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm Sở Du. Sở Du lập tức đón nhận ánh mắt của đối phương, cầm bút chỉ vào hắn: “Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, ta là phụ nữ có thai, nếu như ngươi dọa ta sinh non, hoặc là hù chết, sợ xảy ra chuyện không may, bệ hạ của các ngươi không còn vốn liếng để tìm Vệ Uẩn gây phiền phức, đến lúc đó bệ hạ của các ngươi, chính là giết chết các ngươi trước tiên đó nha!"
Lời nói này ngược lại rất đúng. Vì vậy thị vệ cầm đao nhất thời muốn chém không được mà không chém cũng không được. Giằng co một hồi, cuối cùng hắn ta hét lên một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Sở Du cúi đầu mài mực, mở miệng nói: "Đừng quên cánh gà! Nếu không mang cho ta, đợi chút nữa ta sẽ làm phiền các ngươi, phiền chết các ngươi!"
Sở Du bị giam trong phòng bốn ngày thì Cố Sở Sinh trở về Hoa Kinh.
Tin tức về hắn về Hoa Kinh đã truyền đến tai Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt đang nghe Trương Huy đọc sổ con cho hắn ta. Hiện giờ hắn ta đã không thể nhìn thấy rõ thứ gì, nhưng mà hắn ta không thể để cho bất cứ ai biết được. Vì vậy hắn ta chỉ có thể ỷ lại Trương Huy đọc tất cả sổ con cho mình nghe. Thái y đều lần lượt đến chẩn bệnh nhưng đều không tìm ra nguyên do. Triệu Nguyệt đã để Trương Huy an bài, mời đại phu Ngọc Lâm Lang trong chốn giang hồ vào cung để chẩn bệnh cho mình.
Khi nghe tin Cố Sở Sinh trở về, hắn ta cười nhạt: "Hắn thực sự dám trở về!"
"Không chỉ đã trở lại..." Trương Huy nói nhỏ: "Danh vọng còn rất cao. Nghe nói bách tính nghe tin hắn vào thành, liền tự động đi nghênh đón hắn."
Triệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới tin tức này. Một lát sau, quay đầu lại nói: "Mai phi thế nào rồi?"
"Tất cả đều tốt." Trương Huy nói nhỏ: "Gần đây đang tự may y phục nhỏ cho hoàng tử. Ngày hôm qua còn hỏi thăm tin tức của bệ hạ."
Nghe vậy, trong mắt Triệu Nguyệt hiện lên tia ấm áp, nói: "Địa đạo trong cung đã được đào thông rồi sao?"
"Đã thông."
Trương Huy trầm giọng nói: "Một khi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nô tài nhất định sẽ hộ tống Mai phi và tiểu hoàng tử ra khỏi thành an toàn."
Triệu Nguyệt nghe vậy ừ một tiếng, gật đầu.
Trương Huy thấy Triệu Nguyệt không nói thêm gì, chần chừ một chút, do dự nói: "Bây giờ người, người có muốn đi gặp nương nương một lúc không?"
Triệu Nguyệt trầm mặc. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn ta mới nói: "Chờ nàng ngủ dậy ta sẽ qua. Ban ngày ta đã gặp nàng. Nàng thông minh như vậy, nhìn thấy trạng thái của ta khác thường, nhất định sẽ lo lắng vô cớ. Như vậy đối với nàng và hài tử đều không tốt."
Trương Huy đáp ứng, sai người sắp xếp. Chờ Trương Huy lui xuống, Triệu Nguyệt duỗi ngón tay ra.
Hắn ta không dám nói cho Trương Huy biết, hình như, hắn ta có vài đầu ngón tay, không thể cử động được nữa.
Sau khi Triệu Nguyệt nghỉ ngơi một lúc. Bên ngoài truyền lời Cố Sở Sinh muốn cầu kiến. Hắn ta lệnh Trương Huy kéo rèm, hắn ta ngồi trong rèm, chờ Cố Sở Sinh đi vào.
Cố Sở Sinh bước vào đại điện, quỳ xuống hành lễ với Triệu Nguyệt, bình tĩnh nói: "Thần gặp qua bệ hạ."
"Cố đại nhân thật can đảm."
Triệu Nguyệt cười nói: "Cướp lương thảo của Diêu đại nhân để cứu tế nạn dân, làm mất Nguyên Thành, bây giờ còn dám trở về Hoa Kinh?"
"Thần không sai, tại sao lại không dám quay về?"
Cố Sở Sinh quỳ trên mặt đất, bình thản trả lời. Triệu Nguyệt vỗ mạnh vào tay vịn, tức giận nói: "Ngươi còn có mặt mũi nói ngươi không sai?! Nếu như ngươi không sai, tại sao lại mất Nguyên Thành? Ngươi cướp lương thảo của Diêu Dũng để làm gì? Ngươi không tuân theo thánh lệnh, ở lại Thanh Châu lâu như vậy để làm gì?!"
"Bệ hạ!" Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên nhìn hắn ta: "Người là đế vương, dân chúng đang gặp tai họa, có nên cứu tế hay không? Nếu như nên cứu, như vậy thì lúc không có chiến tranh, thần tham ô lương thảo quân dụng đi cứu người. Mặc dù có sai sót nhỏ, nhưng không ngại chuyện quốc gia đại sự, vậy có gì sai? Nguyên Thành là do tướng sĩ bỏ thành chứ không phải do vi thần bỏ thành. Vi thần chỉ là văn thần, vì bách tính còn lưu lại trong thành mà bị quân địch bắt đi, may mắn còn sống. Làm sao có thể sai? Bệ hạ, nếu vi thần có sai, vậy sai lầm duy nhất của vi thần chính là, trong lòng bệ hạ, vi thần sai rồi."
Triệu Nguyệt không nói gì. Hắn ta nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh qua tấm rèm.
Thật ra hắn ta đã không thể nhìn thấy rõ mọi thứ, nhưng hắn ta cảm nhận được rất rõ ràng đối phương giống như một con mãnh hổ, ở đằng sau bức rèm, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hai người trầm mặc tựa như đang chơi cờ trong im lặng, đoán xem ai thua trước.
Lúc này Triệu Nguyệt rất muốn gọi người đến bắt Cố Sở Sinh lại. Nhưng thế lực của Cố Sở Sinh trong kinh thành rắc rối khó gỡ, hắn ta sợ lúc này gọi người vào, người đi vào sẽ phần lớn là người của Cố Sở Sinh. Hắn ta chưa từng thăm dò con bài chưa lật của Cố Sở Sinh, không dám tùy tiện khai chiến. Hai người họ tựa như mỗi người đang cầm một cây dao kề vào cổ đối phương, ai cũng không dám động thủ, chỉ có thể giằng co như vậy.
Một lúc lâu sau, Triệu Nguyệt thở ra một hơi dài, hắn ta cười khẽ đứng lên: "Cố đại nhân nói đúng. Gần đây tâm tình của trẫm không tốt, giận chó đánh mèo lên Cố đại nhân. Có điều, trong lòng trẫm luôn xem Sở Sinh là huynh đệ, trẫm có một phần lễ vật muốn đưa cho Sở Sinh. Trẫm hy vọng lúc Sở Sinh sẽ nhận được lễ vật này, sẽ hiểu rõ tấm lòng của vi huynh. Ngày sau sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá vi huynh, không phải trở thành đồng lõa với bọn đạo chích."
Nghe vậy, Cố Sở Sinh có chút kinh ngạc: "Lễ vật mà bệ hạ nói là..."
"Sở Du."
Triệu Nguyệt đi đến phía trước dò xét. Thần sắc Cố Sở Sinh rét lạnh, hắn siết chặt nắm đấm, khắc chế vẻ mặt của mình, cũng nở nụ cười: "Ý của bệ hạ là?"
"Hiện tại Sở Du đang ở chỗ ta làm khách. A, nàng ta còn đang mang thai hài tử của Vệ Uẩn, không ngờ sao?"
Triệu Nguyệt cười lớn: "Bọn họ, một người là tẩu tử, một người là tiểu thúc, tình ngay lý gian, làm ra cái chuyện loạn luân thì thôi đi, còn muốn sinh ra nghiệt chủng này nữa. Sở Sinh..." Triệu Nguyệt thở dài: "Chắc hẳn là tâm tình của ngươi bây giờ rất tệ, đúng không? Nhưng không sao, chờ trẫm giết Vệ Uẩn, đứa bé này, trẫm sẽ lấy cho ngươi, sau đó trẫm sẽ đích thân làm chủ hôn cho ngươi, ngươi thấy sao?"
Cố Sở Sinh không nói gì, hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, trong lời nói của hắn đều chứa đựng sự cảnh cáo: "Người đừng động vào nàng."
Lời nói này khiến cho Triệu Nguyệt rất hài lòng. Hắn ta khẽ "hừ" một tiếng, chậm rãi nói: "Ta động hay không động vào nàng ta..." Hắn ta ôn hòa nói: "Còn phải xem ngươi làm như thế nào nữa, Cố đại nhân."
Khi Cố Sở Sinh ra khỏi hoàng cung thì đêm đã khuya. Mùa xuân ở Hoa Kinh đến sớm hơn ở Thanh Châu, trời ấm hơn rất nhiều. Cố Sở Sinh đứng một mình trên hành lang. Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người lại, ẩn vào trong màn đêm.
Trước tiên, hắn phải đi tìm những người trong danh sách của Vệ Uẩn. Sau khi hắn cầm ngọc bội của Vệ Uẩn đi kết nối với bọn họ, hắn hỏi thăm tỉ mỉ thói quen làm việc, nghỉ ngơi của Triệu Nguyệt, rồi nói với những người đó: "Tối mai các ngươi hãy liên lạc với trưởng công chúa. Người của ta và người của Vệ Uẩn cùng một phe, đưa trưởng công chúa ra khỏi cung."
Mọi người gật đầu, sau đó bọn họ tách ra. Đêm hôm sau, Cố Sở Sinh đứng bên ngoài hoàng cung chờ.
Mà lúc này, một nữ tử bị mù được dẫn vào trong nội điện.
Nữ tử này mặc một thân bạch y. Tuy bị mù nhưng bước đi giống như người bình thường. Nàng đi vào nội điện, cung kính hành lễ với Triệu Nguyệt, giọng nói bình thản và thong dong: "Ngọc Lâm Lang ra mắt công tử."
“Đứng lên đi.” Giọng Triệu Nguyệt có chút hư nhược. Lỗ tai Ngọc Lâm Lang động đậy, đứng lên. Triệu Nguyệt vén rèm lên, có thể nhìn thấy một bóng người mờ mịt, khóe miệng khẽ nhếch: “Nghe nói y thuật của Ngọc cô nương tinh thông, nhưng lại trời sinh bị mù. Không biết tại sao Ngọc cô nương không tự chữa trị đôi mắt của mình trước?"
"Nếu ta tự chữa khỏi mắt của ta, công tử sẽ để cho ta đứng ở chỗ này sao?"
Ngọc Lâm Lang mỉm cười. Triệu Nguyệt cười nhẹ: “Đúng là một cô nương thông minh."
Nói xong, Trương Huy tiến lên đặt một gối dưới tay Triệu Nguyệt, sau đó cung kính mời Ngọc Lâm Lang, nói: "Ngọc đại phu, bên này, mời."
Ngọc Lâm Lang cũng không để ai đến đỡ mình, nàng tự mình ngồi xuống ghế, đưa tay đặt lên cổ tay Triệu Nguyệt.
“Bệnh của ta, đã xem qua rất nhiều thái y rồi.” Triệu Nguyệt cười nhẹ: “Tất cả đều nói bởi vì ta quá mức mệt mỏi, nhưng ta không tin, cho nên ta muốn thỉnh Ngọc cô nương đến xem.”
Ngọc Lâm Lang không nói gì, đổi một tay khác để chẩn mạch cho Triệu Nguyệt. Sau đó nàng hỏi tỉ mỉ sinh hoạt ăn uống hàng ngày của Triệu Nguyệt, triệu chứng và thói quen của Triệu Nguyệt. Sau đó nàng viết một đơn thuốc, cho người đi sắc, sau đó lại dùng ngân châm đâm vào huyệt vị trên người Triệu Nguyệt. Sau khi rút kim ra thì cho vào trong nước thuốc vừa mới sắc xong.
Nước thuốc lập tức thay đổi màu sắc. Ngọc Lâm Lang bình tĩnh nói: "Màu gì?"
Trương Huy vội vàng đứng dậy, thấy màu sắc trong nước thuốc càng ngày càng đậm, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu đen.
Trương Huy kinh hoảng nói: "Màu đen."
Ngọc Lâm Lang gật đầu, lộ ra vẻ hiển nhiên. Triệu Nguyệt cười nói: "Trong lòng Ngọc cô nương đã có đáp án?"
"Kỳ thực giống như suy nghĩ của công tử, ngài không mắc bệnh, mà là bị trúng độc."
Sắc mặt Triệu Nguyệt bất động, hắn ta đã đoán trước được từ lâu rồi. Ngọc Lâm Lang chậm rãi nói: "Loại độc này rất hiếm gặp, là độc dược mãn tính, quá trình hạ độc ít nhất cũng phải cần một tháng. Loại độc dược này thường được hạ trước khi quan hệ, nó có thể làm tăng sự khoái cảm. Sau hai tháng, lúc người trúng độc giao hoan sẽ cảm thấy tay chân tê dại, mắt mờ, thường xuyên đau đầu. Thêm hai tháng nữa thì bắt đầu miệng không nói được, hai mắt không nhìn thấy được, tứ chi không thể cử động, cuối cùng mất ý thức, chậm rãi chết đi."
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Huy đột nhiên thay đổi. Ánh mắt Triệu Nguyệt có chút hoảng hốt mở mịt. Lúc lâu sau, hắn ta mới chậm rãi nói: "Ngoài tính dục, còn có những cách khác để hạ độc không?"
Ngọc Lâm Lang nhìn Triệu Nguyệt có chút kỳ quái, sau đó cúi đầu nói: "Loại độc này chủ yếu thông qua dịch thể, việc giao hoan, mồ hôi, nước mắt, dịch thể.... Bất kỳ sự tiếp xúc với dịch thể liên quan nào đều có thể.... Đương nhiên, nếu người hạ độc có tính kiên nhẫn, có thể hạ độc thông qua mùi hương trong một khoảng thời gian dài, cũng không phải là không thể, nhưng phải cần ít nhất mấy năm mới được. Cho nên hầu hết mọi người sẽ không làm việc này."
Triệu Nguyệt nghe nói như thế, chậm rãi nở nụ cười: "Bản thân người hạ độc, có thể bị ảnh hưởng gì không?"
Lần đầu tiên Ngọc Lâm Lang thấy có người quan tâm đến người hạ độc. Nàng không khỏi cảm thấy vị công tử này thật kỳ quái, nhưng mà đã nhận lấy tiền của người ta, nàng vẫn gật đầu nói: "Người hạ độc không bị ảnh hưởng gì, nó sẽ chỉ làm tăng tính dục cho người đó. Vì vậy một số quý tộc sẽ sử dụng nó như một loại xuân dược."
“Vậy loại độc này có thể giải không?” Trương Huy bất mãn bởi vì Triệu Nguyệt cứ một mực hỏi những chuyện không liên quan, lo lắng nói.
"Ngay từ đầu thì có thể giải, nhưng công tử trúng độc đã sâu. Ta chỉ có thể giảm bớt triệu chứng. Chuyện giải độc, sợ là không thể."
“Có thể kéo dài được bao lâu?” Triệu Nguyệt bình thản nói, giống như không quan tâm đến việc sống chết. Ngọc Lâm Lang do dự một chút, cuối cùng nói: “Thời gian sống, cái này, còn phải tùy vào tình hình hiện tại của công tử. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì được một năm. Có điều, ít nhất thảo dân có thể bảo đảm cho công tử ra đi thanh thản."
"Thế nào gọi là ra đi thanh thản?"
Triệu Nguyệt bật cười. Ngọc Lâm Lang lãnh đạm nói: "Là ra đi giống như một người bình thường, sẽ không thành một hoạt tử nhân*. Muốn làm cái gì thì làm, thẳng cho đến ngày chết. Có điều, nếu như vậy, thời gian sống, sợ là sẽ không quá dài."
*Hoạt tử nhân: Ngươi đần độn.
Triệu Nguyệt còn chưa nói gì, Trương Huy đứng bên cạnh đã tức giận mắng: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Ngươi, cái đồ lang băm, nói cái gì mà chết hay không chết?! Ngươi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho công tử nhà ta, nếu không ta sẽ giết..."
"Trương thúc."
Triệu Nguyệt nhàn nhạt nói, Trương Huy lập tức im miệng, hai mắt đỏ bừng, cuối cùng lui về phía sau.
“Ngọc cô nương.” Triệu Nguyệt vén rèm lên, lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của Ngọc Lâm Lang. Hắn ta lãnh đạm nói: “Hài tử của ta còn khoảng bốn tháng nữa sẽ ra đời. Nếu ta cầu một phần thể diện, liệu ngươi có thể để cho ta sống cho đến lúc nó ra đời hay không?"
"Cái này..." Ngọc Lâm Lang do dự một chút, cuối cùng nói: "Ta sẽ thử."
"Cảm ơn cô nương."
Triệu Nguyệt bật cười, lông mày cong lên. Nếu không phải hắn ta mặc một thân minh hoàng, sự dịu dàng trên gương mặt hắn ta sẽ giống như một tiên sinh dạy học bình thường.
“Vậy thì..” Hắn ta khẽ thở dài: “Thỉnh cô nương, cho ta một phần thể diện cuối cùng."
"Công tử yên tâm." Ngọc Lâm Lang lãnh đạm nói: "Ta có thể làm sẽ tận lực làm."
Triệu Nguyệt gật đầu. Ngọc Lâm Lang gọi Trương Huy đến, kê một phương thuốc đưa cho hắn ta, rồi gói những thảo dược kia thành một cái bọc, dùng vải cột lên che hai mắt Triệu Nguyệt lại.
"Để như vậy một đêm, ngày mai ngài có thể nhìn thấy rõ mọi vật."
"Cám ơn."
Trương Huy đưa Ngọc Lâm Lang đi. Đến lúc quay lại thì thấy Triệu Nguyệt ngồi một mình trên ngai vàng. Hắn ta mặc một thân long bào minh hoàng cửu móng, đầu đội hoa quan, một tấm vải trắng cột sau đầu che hai mắt lại.
Hắn ta vẫn duy trì bộ dạng mỉm cười, yên lặng ngồi ở nơi đó. Trương Huy bước lên phía trước, do dự một chút, cuối cùng nói: "Bệ hạ không cần nghe lời hồ ngôn loạn ngữ của đám lang trung giang hồ, thuộc hạ sẽ phái người đi tìm lương y khác."
“Nàng ta không hồ ngôn loạn ngữ, ta và ngươi không phải đã rõ ràng rồi sao?” Triệu Nguyệt đứng lên. Trương Huy lập tức đi đến dìu hắn ta. Triệu Nguyệt sờ soạng đi ra bên ngoài cửa cung, chậm rãi nói: “Cho người loại bỏ hết tất cả huân hương. Sau này người bên cạnh ta không được phép mang túi hương.”
"Bệ hạ..." Trương Huy run rẩy nói: "Từ lâu đến nay, người chỉ lâm hạnh Mai phi nương nương..."
Triệu Nguyệt sửng sốt một chút, một lúc sau mới kiên quyết nói: "Không phải nàng ấy."
"Người đã từng động thủ hại chết trượng phu của nàng ấy, giết ca ca của nàng ấy, lại đem nữ nhi duy nhất của nàng ấy gả đi phiên bang..."
Cả người Trương Huy run rẩy. Hắn ta đã muốn nói ra những lời này từ lâu rồi, nhưng lại không dám nói, ai cũng không dám nói. Ai cũng biết vị Mai phi kia trong hậu cung có vị trí như thế nào trong lòng hoàng đế, nhưng bây giờ, hắn ta không thể không nói được.
"Thâm thù đại hận sâu như vậy..." Trương Huy rốt cục nói: "Người cho rằng nàng ấy buông bỏ được sao?"
Triệu Nguyệt không nói gì. Hắn ta đứng trên hành lang, gió đêm rất nhẹ nhàng, mang theo sức sống của mùa xuân.
"Lúc ta còn bé,..." Hắn ta chậm rãi nói: "Ta từng nghĩ rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều đẹp đẽ. Ta cho rằng đời người chỉ cần tích đức làm việc thiện là có thể nhận được điều tốt. Nhưng mà thiện lương của ta không đổi lấy được hồi báo tốt, chỉ nhận được sự khi dễ."
"Ta là Thế tử của Tần Vương phủ, nhưng không ai kính trọng ta. Kế mẫu và đệ đệ của ta muốn giết ta hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đều nhục nhã ta, mà phụ vương ta lại mặc kệ, ngồi bên cạnh xem. Rất lâu sau, ta nghĩ, ta chết đi, mới là chuyện tốt đối với mọi người."
"Chỉ có nàng ấy là không đối xử với ta như vậy."
Khóe miệng Triệu Nguyệt khẽ nở nụ cười: "Nàng ấy đối xử với ta rất tốt. Mọi người đều khinh thường ta, đều nghĩ ta là một kẻ dư thừa. Chỉ có nàng ấy che chở ta, ở bên cạnh ta. Ta đã từng muốn làm một người tốt. Trương thúc." Thanh âm Triệu Nguyệt trầm xuống: "Lúc ta có nàng ấy, ta từng nghĩ, cả đời này, ta ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy một đời là tốt rồi. Thế nhưng sau đó ta lại phát hiện,ta nhường nhịn, lòng ta mềm yếu, kết quả là nàng ấy lại gả cho Mai Hàm Tuyết. Vì vậy ta trở về Tần Vương phủ, làm Thế tử gia, hại chết Mai Hàm Tuyết. Ngươi cho là nàng ấy không biết sao? Nàng ấy biết."
Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói: "Ta đoán là nàng ấy biết. Nhưng lúc Tần Vương phủ bị thua, nàng ấy vẫn cứu ta."
"Giữa ta và nàng ấy, ngăn cách bởi mấy dòng máu. Phụ vương nàng ấy giết hoàng gia gia của ta, ca ca nàng giết phụ vương của ta, ta giết trượng phu và ca ca của nàng. Giữa chúng ta vốn là huyết hải thâm cừu. Nhưng đối với ta, ta lại yêu nàng ấy hết lần này đến lần khác, nàng ấy lại cũng buông tha ta hết lần này đến lần khác. Từ thời niên thiếu cho đến nay, mỗi lần ta chán nản, nàng ấy vẫn chưa bao giờ bỏ rơi ta. Trương thúc, đời này ai cũng có thể phản bội ta, nhưng nàng ấy thì sẽ không."
"Nếu nàng ấy phản bội ta..." Triệu Nguyệt dừng lại, cuối cùng thì thào: "Ta nên tin ai bây giờ?"
Cho nên nàng ấy sẽ không phản bội hắn ta, hắn ta cũng không phản bội nàng ấy.
Cả đời này, điều duy nhất hắn ta có thể tin tưởng, chính là nàng ấy.
“Nhưng lòng người rồi sẽ thay đổi.” Trương Huy lo lắng nói: “Bệ hạ, con người có thể tha thứ cho một người một lần, hai lần, nhưng sẽ không..."
"Trương Huy!"
Triệu Nguyệt lên tiếng: "Câm miệng!"
Trương Huy sững sờ, thật lâu sau, hắn ta quỳ xuống, nhắm mắt lại, run rẩy nói: "Vi thần biết sai."
Triệu Nguyệt không nói gì. Dường như hắn ta cảm thấy có chút lạnh. Một lúc lâu sau, hắn ta kéo áo lên, cuối cùng nói: "Thôn đạo địa cung kia, lúc mấu chốt, ngươi mang theo Mai phi ra ngoài. Đến lúc đó ngươi đừng để cho nàng tỉnh táo, mang nàng ra ngoài. Ngươi hãy bảo hộ nàng ấy và tiểu hoàng tử thật tốt. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cứ tự mình đi đi."
"Ta đã chuẩn bị một thân phận mới cho ngươi và những huynh đệ khác ở Bắc Địch, đến đó hãy cố gắng sống tốt."
"Bệ hạ..."
Trong giọng nói của Trương Huy mang theo âm thanh khóc nức nở.
Nhưng hắn ta không nói nên lời, cái gì cũng không nói ra được. Vị quân chủ mà hắn ta hầu hạ, vào thời khắc cuối cùng, vẫn cho bọn họ một con đường lui.
Vì vậy không phải hắn ta không biết, mà là hắn ta đã biết, nhưng hắn ta vẫn phải giả vờ như mình không hiểu gì, cưỡng ép nắm bắt huyễn cảnh trong mơ.
Khi Ngọc Lâm Lang xem bệnh cho Triệu Nguyệt, thì người của Cố Sở Sinh đã liên lạc được với trưởng công chúa. Hiện tại Triệu Nguyệt không thường xuyên đến chỗ của trưởng công chúa. Ban đêm trưởng công chúa nghỉ ngơi một mình. Dưới sự phối hợp của trưởng công chúa, kế hoạch tiến hành cực kỳ thuận lợi. Cố Sở Sinh đợi ở ngoài cửa cung một lúc thì trưởng công chúa vội vàng xuất hiện trước mặt Cố Sở Sinh, lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Người lên xe ngựa trước đi."
Cố Sở Sinh hạ rèm xe xuống, để trưởng công chúa lên xe. Trưởng công chúa đi lên, Cố Sở Sinh mới thấp giọng nói: "Sở Du bị Triệu Nguyệt bắt, dùng để áp chế Vệ Uẩn. Bây giờ ta tính dùng người làm một con tin để đổi lấy Sở Du."
Trưởng công chúa trưởng hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu nói: "Được. Hiện tại hắn rất để tâm đến hài tử này. Tuy rằng rất ít khi đến gặp ta, nhưng bình thường luôn cho người đến hỏi thăm hài tử."
"Hiện tại thân thể của hắn như thế nào rồi?"
Cố Sở Sinh vội vàng hỏi. Trưởng công chúa cứng đờ người, cúi đầu nói: "Hắn thường xuyên đau đầu, bắt đầu quên một vài chuyện, mắt cũng không nhìn thấy rõ. Hắn không dám để cho người khác biết, nhưng ta có thể nhìn ra. Gần đây hắn cho người đi tìm danh y khắp nơi, hắn vẫn luôn cho rằng ta không biết gì."
"Cho dù bây giờ hắn có tìm được danh y, cũng không thể cứu được. Nhưng mà, nếu hắn biết việc này là do người hạ độc..."
Cố Sở Sinh nhíu mày. Trưởng công chúa cười khẽ một tiếng: "Hậu cung có nhiều phi tần như vậy, ta cũng không tin là hắn chưa từng ngủ với họ. Hắn tra từng người từng người, tra ra được sao?"
Giọng nói của nàng ấy mang theo ý lạnh, Cố Sở Sinh phát hiện sự khác thường của nàng ấy, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, lãnh đạm nói: "Đừng khổ sở."
“Ngài đang nói cái gì vậy?” Trưởng công chúa cười rộ lên, đưa tay vén tóc ra sau tai: “Không buồn, hắn có thể chết, ta rất cao hứng.”
Cố Sở Sinh do dự một chút, cuối cùng nói: “Ta rất tò mò.” Hắn ngước mắt lên nhìn nàng ấy: “Người đối với hắn, thật sự không có tình nghĩa sao?"
"Có." Trưởng công chúa lớn cười nhẹ, đứng lên: "Tại sao lại không có được? Chỉ là, Cố đại nhân..." Trưởng công chúa nhìn hắn: "Đời người chưa bao giờ là một đường thẳng. Không phải ta nói ta yêu hắn, có nghĩa là ta không giết hắn. Ta yêu hắn, nhưng gia cừu là thật, khuất nhục cũng là thật. Hắn sủng hạnh nữ tử khác là thật, hắn không xứng làm quân là thật. Bất luận là vì gia tộc của ta, nữ nhi của ta, chính bản thân ta, còn có lê dân bách tính giang sơn trong thiên hạ này, ta đều phải giết hắn. Sau khi giết hắn, ta sẽ cho hắn nhập vào quan tài của ta, phong hắn làm phò mã."
"Ta không phủ nhận chuyện ta yêu hắn." Trưởng công chúa bình thản nói: "Điều này không có gì đáng hổ thẹn. Nhưng mà, điều này sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì. Cố đại nhân, ngài yên tâm."
Cố Sở Sinh không nói gì.
Hắn yên tâm.
Kiếp trước trưởng công chúa cũng làm như vậy. Cho dù yêu Triệu Nguyệt, nhưng nàng ấy vẫn quyết đoán giết chết hắn ta, sau đó phong hắn ta làm phò mã, nhập vào hoàng lăng.
Cố Sở Sinh rủ mắt xuống. Trưởng công chúa liếc mắt nhìn hắn một cái, có chút hiểu rõ nói: "Cố đại nhân lần đi rồi trở về này, tựa hồ có sự khác biệt rất lớn?"
Cố Sở Sinh không nói chuyện. Trưởng công chúa quay đầu nhìn về hướng Hộ Quốc Tự, lãnh đạm nói: "Phật môn thanh tịnh. Gần đây cứ mỗi lần lòng ta rối loạn khó an, sẽ tụng kinh niệm phật. Nếu Cố đại nhân không bỏ xuống được chấp niệm, không ngại thử xem sao."
"Tạ công chúa chỉ điểm."
Cố Sở Sinh chân thành nói tạ ơn.