Sơn Hà Chẩm

Chương 169

Lúc Cố Sở Sinh nghe thấy tiếng mưa rơi, hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ.
 
Hôm nay hắn đã gần hoa giáp chi niên, cơ thể xương cốt không còn giống như trước nữa. Trận mưa này có chút lạnh, hắn nhịn không được ho nhẹ.
 
*Hoa giáp chi niên: sáu mươi tuổi
 
Cố Nhan Thanh đi vào, thấy hắn đứng trước cửa sổ, không nhịn được nói: “Phụ thân, sao người lại mở cửa sổ?”
 
Cố Sở Sinh mỉm cười, sắc mặt dịu dàng: “Đêm nay trời mưa thật tốt.”
 
Cố Nhan Thanh thở dài: “Người còn đang bệnh, đừng nhìn mưa đêm nữa.”
 
Cố Sở Sinh không nói gì, hắn cười đi đến trước thư án, bưng chén thuốc lên, nhấp từng ngụm nhỏ.
 
“Lũ lụt ở Đức Châu như thế nào rồi?”
 
“Phụ thân.” Cố Nhan Thanh có chút không vui, “Người cũng đừng quan tâm đến những thứ này nữa, hãy dưỡng bệnh thật tốt là được rồi!”
 
Cố Sở Sinh ho khan, lắc đầu: “Không an tâm được, dù sao cũng muốn hỏi.”
 
“Người ấy, chính là thiếu một người bên gối.” Cố Nhan Thanh có chút bất đắc dĩ: “Phụ thân, mẫu thân đã đi nhiều năm như vậy, người cũng nên buông xuống. Người hãy tìm một người, già hay trẻ, có người là tốt rồi.”
 
“Tiểu hài tử, quản chuyện người lớn làm gì?”
 
Cố Sở Sinh nhẹ giọng mắng. Cố Nhan Thanh nhịn không được cãi: “Phụ thân, hài nhi của con đã biết gọi phụ thân.”
 
“Vậy con cũng vẫn là nhi tử của ta.”
 
Cố Sở Sinh lập tức phản bác. Cố Nhan Thanh còn muốn nói gì đó, Cố Sở Sinh đột nhiên ngắt lời hắn.
 
“Được rồi, ta biết con muốn nói gì. Chỉ là Nhan Thanh...” Hắn bình thản nói: “Trên đời này, tất cả mọi chuyện đều có thể chấp nhận được, duy chỉ có tình cảm là không thể.”
 
“Nếu không biết mình muốn cái gì, vậy thì cái gì cũng đừng cầm lấy.”
 
Cố Nhan Thanh vội vàng muốn phản bác, nhưng nhìn thấy biểu tình của Cố Sở Sinh thì dừng lại.
 
Cố Sở Sinh giống như lại rơi vào hồi ức, vẻ mặt nhu hòa: “Hơn nữa, ta đã từng có được, nên sẽ không cưỡng cầu.”
 
“Cả đời này của ta có rất nhiều chuyện muốn làm, ta nhớ kỹ nàng, là được rồi.”
 
【1】
 
Ấn tượng ban đầu của Cố Sở Sinh về Sở Du đến từ Sở Cẩm.
 
Lúc Cố Sở Sinh còn đang ở trong bụng mẫu thân hắn, thì phụ thân hắn đã được thăng chức từ Thái thú Lan Châu lên làm Công Bộ thị lang. Trên đường hồi kinh, bọn họ gặp phải một đám sơn phỉ. Mẫu thân hắn chấn kinh muốn sinh, dưới cơn nguy cấp, là Sở Kiến Xương đi ngang qua cứu giúp, cả nhà bọn họ mới giữ được bình an. Phụ thân của Cố Sở Sinh là người có ân tất báo, lập tức đồng ý, sau này Cố Sở Sinh chính là bán tử* của Sở gia. Gọi hắn là Sở Sinh, ngụ ý là, sinh ra vì Sở gia. Sở Kiến Xương cảm động trước ý của phụ thân Cố Sở Sinh, vì thế khi Cố Sở Sinh vừa mới sinh ra, hai nhà đã định ra quan hệ thông gia.
 
*Bán tử: Con rể
 
Sau khi Cố Sở Sinh sinh ra không lâu, Tạ Vận có thai, sau đó sinh ra một đôi song bào thai, cả hai đều là nữ hài. Lúc ấy chiến loạn, Sở Kiến Xương ở trên chiến trường cản một kiếm cho Trấn Quốc Hầu. Vì cảm ơn, Vệ gia đã cùng Sở gia định ra việc hôn sự. Vệ gia định thân, Cố gia tất nhiên không dám tranh đoạt, cuối cùng định ra, đích trưởng nữ Sở Du hứa hôn cho Vệ Thế tử Vệ Quân, đích thứ nữ* Sở Cẩm hứa hôn với Cố Sở Sinh.
 
*Thứ nữ: Ở đây nghĩa là sau con đầu, cùng một mẹ sinh ra. Khác với thân phận ‘thứ tử’ của Tống Thế Lan.
 
Bên ngoài truyền rằng, Sở gia có được hai mối hôn sự tốt, chính là do Sở Kiến Xương dùng mạng đổi lấy, điều này nói cũng không sai.
 
Bởi vì lo lắng Vệ gia là tướng môn thế gia, Cố gia là dòng dõi thư hương, vì thế Sở gia tách hai đứa nhỏ ra nuôi dưỡng. Sở Kiến Xương mang Sở Du đến biên cương Tây Nam để nuôi dưỡng, còn Tạ Vận vốn sinh ra từ dòng dõi thư hương thì nuôi dưỡng Sở Cẩm ở Hoa Kinh.
 
Lúc đó Tây Nam chiến loạn thường xuyên, hài tử lại không chịu được đường xa mệt nhọc, vì vậy tròn mười hai năm, Sở Du vẫn luôn ở biên cương, chưa từng trở về.
 
Trước năm mười hai tuổi, Cố Sở Sinh chưa từng gặp qua Sở Du. Lúc còn nhỏ cơ thể hắn không tốt, luôn là ở nhà uống thuốc, bằng hữu duy nhất chơi với hắn cũng chỉ có Sở Cẩm của Sở phủ. Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, sau này cũng sẽ trở thành phu thê, vì vậy Sở Cẩm rất chiếu cố hắn, sẽ sắc thuốc cho hắn, lau mồ hôi cho hắn, sẽ ngọt ngào gọi hắn: “Sở Sinh ca ca.”
 
Mà tiếng xưng hô này, sẽ làm cho Cố Sở Sinh nhớ kỹ trách nhiệm từ nhỏ của hắn -- Hắn là bán tử của Sở gia, sinh ra vì Sở gia.
 
Vì vậy từ nhỏ hắn đã xem Sở Cẩm là thê tử của mình mà chăm sóc, cho dù tuổi nhỏ, hắn không hiểu thê tử là gì.
 
Lúc đó, tuy Sở Du chưa từng trở về nhà, nhưng mà trong Sở gia đều nói về truyền thuyết của Sở Du. Mỗi lần Sở Kiến Xương và Sở Lâm Dương trở về, đều sẽ nói về đích trưởng nữ này với người trong nhà. Mà Tạ Vận luôn treo cái tên đích trưởng nữ này trên miệng. Cho dù Sở Lâm Dương và Sở Kiến Xương đi rồi, cũng sẽ lấy mấy chuyện này ra kể lại với bọn họ, nói đi nói lại.
 
Ví dụ như, tính cách của Sở Du hào sảng, võ công cao cường, ví dụ như có dũng có mưu, thiện lương nhạy bén.
 
Khen nhiều đến mức Sở Cẩm cực kỳ chán ghét Sở Du, thường nói với Cố Sở Sinh: “Tỷ tỷ của muội... Chính là một hương thôn dã phụ, người man rợ.”
 
Sau này lớn hơn một chút, Sở Cẩm học được cách nói vòng vo, nên thay đổi từ ngữ: “Tỷ tỷ của muội, tính cách ngay thẳng, chỉ biết dùng đao thương côn bổng, sau này về Hoa Kinh, cũng không biết sẽ phải chịu thua thiệt gì.”
 
Trong lòng Sở Cẩm khúc khuỷu quanh co, làm sao Cố Sở Sinh không biết được? Cho dù có thay đổi từ ngữ, trong lòng hắn cũng hiểu được ý tứ của Sở Cẩm. Tâm địa của tiểu nữ nhi, có chút độc ác, hắn cũng không ngại.
 
Dù sao, hắn cũng là trượng phu của Sở Cẩm, che chở Sở Cẩm, cũng là chuyện phải làm.
 
【2】
 
Hắn ôm địch ý với Sở Du, mãi cho đến năm mười hai tuổi.
 
Lúc mười hai tuổi, hắn theo phụ thân đến biên cương Tây Nam. Phụ thân hắn chủ trì công việc tu sửa một công trình phòng ngự ở Tây Nam, hắn cũng đi theo học hỏi.
 
Ngày hắn và phụ thân hắn đến đó, là Sở Kiến Xương tự mình đến nghênh tiếp. Khi đó vẫn còn là sáng sớm, xa xa đã thấy rõ chim hỉ thước bay qua núi mang theo ánh bình minh chiếu sáng xuống, là một đội ngũ dẫn đầu là Sở Kiến Xương, phía sau dẫn theo hai vị niên thiếu. Một vị lớn tuổi hơn, mặc y phục màu đen, hắn suy đoán đây chính là Sở Lâm Dương, mà một vị khác... Lại là một vị cô nương. Nhìn qua mười một mười hai tuổi, mặc y phục màu đỏ, mái tóc buộc cao.
 
Nàng lớn lên thật sự rất xinh đẹp, khác với Sở Cẩm. Hốc mắt nàng rất sâu, lông mi dài, đôi mắt vừa to vừa sáng, có sức sống và trong sáng mà ít khi nhìn thấy được trên người nữ tử khác ở Hoa Kinh, là một loại xinh đẹp mang theo sự rực rỡ, khiến cho người nhìn vào có chút chói mắt.
 
Lúc đó, hắn vừa mới tỉnh ngủ, mặc một cái áo rộng màu đỏ thêu chỉ vàng, trên đầu mang ngọc quan, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng nhung màu trắng, trong quý khí mang theo một chút đáng yêu.
 
Phụ thân hắn mang hắn đến trước mặt Sở Kiến Xương. Hắn quy củ hành đại lễ với Sở Kiến Xương, mang theo vẻ trầm ổn hiếm có của thiếu niên, nói: “Gặp qua Sở bá phụ, gặp qua thế huynh, gặp qua……” Ánh mắt hắn dừng lại trên người Sở Du. Do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn cách xưng hô giống với Sở Cẩm: “Sở Du muội muội.”
 
Lúc hắn chào, đều nhìn về phía đối phương. Vì khi hắn gọi một tiếng “Sở Du muội muội”, đôi mắt xinh đẹp đẽ của hắn dừng lại trên người nàng.
 
Thiếu nữ nghe thấy hắn gọi, hơi mở to mắt, sau đó đột nhiên rúc về phía sau lưng Sở Lâm Dương.
 
Người của Sở gia có chút lúng túng. Sở Lâm Dương vẫn duy trì nụ cười rồi kéo Sở Du ra, nhỏ giọng nói: “Muội làm cái gì vậy? Đi ra!”
 
“Không nên, không nên.” Giọng nói trong trẻo của Sở Du vang lên: “Tiểu công tử này quá dễ nhìn, muội sợ hù đến hắn.”
 
Cố Sở Sinh: “...”
 
Lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác bị đùa giỡn.
 
Loại cảm giác này không tốt lắm. Vì vậy hắn nghĩ, đây quả nhiên giống như lời Sở Cẩm nói, hương thôn dã phụ.
 
Đêm hôm ấy, hắn nghỉ ngơi ở Sở phủ. Khí hậu ở Tây Nam và Hoa Kinh hoàn toàn khác nhau. Ban đêm ánh sao sáng như ngọc, mang theo mùi hoa nhàn nhạt. Ở phía xa có nữ tử đang hát khúc nhạc mà hắn nghe không hiểu. Dưới hoàn cảnh như vậy, hắn không nhịn được muốn đàn một khúc, nên ôm cầm đi ra ngoài sân. Mới vừa bước vào sân, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Sở Du truyền đến từ hoa viên, hình như đang nói chuyện với những người khác. Nàng rất hưng phấn nói: “Ai da, các ngươi không biết Cố Sở Sinh kia, lớn lên rất tuấn tú. Ngày hôm nay ta vừa mới thấy hắn, tim đã đập rất nhanh. Hắn nhìn ta, gọi ta Sở Du muội muội. Ta bỗng đột nhiên hiểu lời của Đổng tam nương nói, xương cốt mềm nhũn là có ý gì...”
 
Nữ tử bên cạnh nghe xong đều cười rộ lên, một nữ nhân mím môi nói: “Đại tiểu thư, người còn nhỏ, hiểu cái gì?”
 
Cố Sở Sinh nghe thấy những nữ tử đó bắt đầu bàn tán về tướng mạo của mình, hắn nghĩ, quả nhiên là thô tục.
 
Vì vậy hắn ôm cầm, trở về phòng.
 
Mấy ngày sau, Sở Du tìm tới cửa. Nàng vẩy cây roi to, tùy tiện nói: “Cố đại ca, ca ca ta nói huynh ở trong phòng cũng ngột ngạt, nói ta đến chiếu cố huynh, nếu không ta dẫn huynh đi dạo nhé.”
 
Gương mặt Cố Sở Sinh lạnh lùng. Sở Du bị thái độ lạnh lùng này dọa, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Cái kia, Cố đại ca, có phải ta nói sai gì không?”
 
“Sở Đại tiểu thư không nói gì sai.” Cố Sở Sinh lãnh đạm: “Chỉ là dù sao tuổi của ta và Đại tiểu thư cũng không còn nhỏ nữa, Đại tiểu thư đưa ta đi dạo, sợ là không thích hợp.”
 
“Có cái gì không ổn?” Sở Du có chút mông lung. Cố Sở Sinh liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút khinh thường nói: “Đại tiểu thư ngay cả nam nữ thụ thụ bất thân cũng không hiểu sao?”
 
“Ta cũng không kéo huynh, ôm huynh, hôn huynh, ta sao lại không nam nữ thụ thụ bất thân với huynh rồi?” Sở Du có chút mất hứng, nhíu mày nói: “Huynh là muội phu tương lai của ta, huynh cho rằng ta coi trọng huynh hả?”
 
Nghe vậy, Cố Sở Sinh lạnh lùng cười, cũng không tin. Hắn chính tai nghe được Sở Du nói mấy lời không an phận với hắn, làm sao còn có thể tin mấy lời quỷ này của Sở Du?
 
Sở Du thấy hắn không muốn đi ra ngoài, cũng không nói tiếp, chỉ nói: “Không đi thì thôi, ta đi một mình.”
 
【3】
 
Sở Du không mang theo hắn đi. Dù sao Cố Sở Sinh vẫn còn nhỏ, nín nhịn nửa tháng, cuối cùng vẫn không nhịn được, bắt đầu ra ngoài đi dạo. Hắn thường xuyên nhìn thấy Sở Du. Không vì lý do nào khác, nơi nào có nhiều người, thường thường sẽ có Sở Du ở đó.
 
Hắn thấy nàng dẫn người cưỡi ngựa chạy phóng đến từ đầu đường, cũng thấy nàng một thân lầy lội đánh nhau với người khác ở võ đài. Hắn phát hiện Sở Du, người này, đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm ở chỗ đó. Hơn nữa người này, thật sự quá quen thuộc thành trì này, ăn chơi phóng túng, đều là những nơi thú vị nhất của thành trì này. Vì vậy hắn bắt đầu lặng lẽ đi theo nàng, ăn qua tiệm cơm nàng ăn, chọn món ăn nàng đã ăn, đi đến tửu lầu nàng đi qua, đi qua con đường nàng đã đi.
 
Hắn mang theo bộ dạng của thế gia Hoa Kinh, trôi qua những ngày tháng giống như Sở Du, lại phát hiện, cũng khá thú vị. 
 
Cuộc sống của thiếu nữ mới mẻ động lòng người, một chút cũng không giống với các quý nữ thế gia ở Hoa Kinh.
 
Sau đó hắn cũng phát hiện, Sở Du đối với hắn có lẽ thật sự cũng không có suy nghĩ không an phận gì. Bởi vì Sở Du thực sự không có nhiều văn hóa, từ ngữ để hình dung cực kỳ thiếu thốn. Hễ nhìn thấy một nam nhân đẹp mắt một chút, đều nói với người khác “Ta cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là xương cốt mềm nhũn rồi. ” Cố Sở Sinh nghe vậy thì bật cười, nghĩ Sở Du cô nương này, xương cốt đại khái đã sớm vỡ vụn rồi.
 
Nữ tử như vậy……
 
Hắn nghĩ nghĩ, may mà gả cho Vệ Quân, nếu đổi lại là hắn, sợ là đã sớm bị nữ nhân không an phận như vậy chọc cho tức chết.
 
Hắn thích nữ tử giống như Sở Cẩm, hiểu quy củ, hiểu biết rộng lớn, giỏi văn chương, hiểu âm luật.
 

Có điều -- Nếu như Sở Du không phải thê tử của hắn, từ phía xa nhìn một cô nương linh động như vậy, hình như cũng không tệ.
 
Hắn cứ như vậy đi theo phía sau Sở Du. Đi theo nàng hơn nửa năm, thỉnh thoảng hai người gặp nhau, cũng sẽ không mặn không nhạt lên tiếng gọi, hô một tiếng: “A, huynh cũng ở đây hả.”
 
Lâu lâu, hắn cũng sẽ mỉm cười với nàng, thỉnh thoảng mời nàng uống một chén rượu nhạt, ngược lại cũng sống yên ổn với nhau.
 
Mãi đến năm ấy hắn mười ba tuổi, nước Trần đánh bất ngờ, thành Từ Châu bị phá.
 
Lúc đó quân chủ lực của Sở Kiến Xương không ở đây, Sở Du lại đi ra ngoài chơi một mình. Sở Lâm Dương cầm trường thương, thúc giục hắn: “Ngươi ra khỏi thành, giúp ta tìm muội muội, lập tức dẫn nàng đến Yến Thành!”
 
Hắn biết tình hình khẩn cấp, vội khoác áo choàng, đeo trường kiếm, cưỡi ngựa xông ra ngoài.
 
Hắn tìm Sở Du khắp nơi ở nơi đồng hoang. Lúc Từ Thành bị phá, hắn cuối cùng cũng tìm được Sở Du. Lúc đó vẻ mặt nàng mờ mịt, mang theo một chút kinh hoàng. Nàng đứng trên đồng vắng, nhìn khói báo động cuồn cuộn của Từ Thành. Trong nháy mắt đó, hắn cuối cùng vẫn nghĩ, dù sao cũng vẫn là một tiểu cô nương.
 
Hắn vội vã đi nhanh về phía nàng, vươn tay, cao giọng nói: “Sở Du, lên đây!”
 
Sở Du ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn. Sau đó mắt nàng chợt sáng lên, hô to: “Cố Sở Sinh?!”
 
“Lên đây.” Hắn gọi nàng: “Ta đưa muội đi.”
 
Sở Du do dự một lúc, cuối cùng nàng nắm lấy tay hắn. Sau đó, hắn ôm nàng, dùng áo choàng ôm nàng vào trong lòng, khiển trách: “Sao đi ra ngoài lại ăn mặc ít như vậy?!”
 
Trời còn đang có tuyết, không sợ bị đông lạnh chết sao?
 
Lần này Sở Du không có giở trò, nàng yên lặng ôm hắn, nghe nhịp tim của hắn và tiếng vó ngựa.
 
Hắn nghĩ là nàng sợ, nên mềm lòng, nhịn không được nói: “Muội đừng lo lắng, ta sẽ đưa muội đến Yến Thành. Phụ thân và ca ca của muội sẽ không có chuyện gì, ta ở cạnh muội.”
 
Sở Du ôm hắn, rất lâu sau, nàng mới cúi đầu, nói “Ừm”.
 
【4】
 
Hắn mang theo nàng chạy một đêm, cuối cùng cũng bảo vệ nàng đến được Yến Thành.
 
Sau khi đến Yến Thành, tâm tình của nàng có chút sa sút, hắn cho là nàng bị hù dọa, cũng không nghĩ nhiều.
 
Mấy ngày sau, hắn đến thăm nàng, nàng đều trốn hắn, hắn cũng không biết vì sao. Thiếu niên tính tình cao ngạo, bị cự tuyệt vài lần thì dứt khoát không đi nữa. Ai cũng chẳng phải là ai của ai, cần gì phải để bị người ta sỉ nhục như vậy?
 
Lúc đó hắn không hiểu, cô nương không thích một người, mới có thể bình thản, nếu như thích, chỉ có thể sợ hãi rụt rè.
 
Dù sao cũng là muội phu tương lai của Sở Du, tính tình Sở Du như vậy, hắn làm sao có thể cho phép mình suy nghĩ nhiều hơn?
 
Hắn vẫn luôn không gặp Sở Du. Thẳng đến lúc hồi kinh. Ngày hồi kinh, hắn cố ý nói bóng nói gió, để Sở Lâm Dương đi báo tin cho Sở Du, sau đó hắn muốn chờ Sở Du đến tiễn hắn, trong lòng nghĩ, cho dù chỉ là bằng hữu, Sở Du cũng sẽ đến đưa tiễn hắn.
 
Ai ngờ, hắn chờ từ sáng cho đến hoàng hôn, vẫn không chờ được nàng. Hắn cũng không biết bản thân tức giận cái gì, kẻo mành che xuống, tức giận nói: “Đi.”
 
Trong lòng hắn nghĩ, sau này Sở Du trở về Hoa Kinh, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đi đón nàng.
 
Hắn nói được làm được. Sau khi Từ Thành loạn lạc, Sở Kiến Xương cuối cùng cảm thấy biên cương không yên ổn, đưa Sở Du trở về Hoa Kinh. Hắn nghe nói nàng trở về, cũng không đi gặp nàng. Cho đến khi hắn bị phụ thân mang đến Sở gia dự tiệc, hắn mới nhìn thấy Sở Du.
 
Sở Du trở lại kinh, giống như một con chim ưng bị chặt mất đôi cánh, hoàn toàn không dung hợp với mọi người. Nàng nhìn thấy hắn, giống như không quen biết. Nếu nàng không nhận ra hắn, hắn cũng sẽ không cố ý giao hảo.
 
Chỉ là thỉnh thoảng nàng lại giẫm phải góc váy rồi té xuống, lúc mọi người cười, hắn sẽ nhắc nhở Sở Cẩm, để Sở Cẩm đến đỡ nàng lên.
 
Hắn vốn tưởng rằng cuộc đời vẫn như vậy, sau này vào quan trường, thú Sở Cẩm, phục vụ đất nước, tận trung với quân chủ.
 
Cho đến Thuần Hi năm thứ bảy, hắn mười lăm tuổi, Tần Vương mưu phản.
 
Ban đầu khi Tần Vương mưu phản, hắn đã phát hiện phụ thân hắn có gì đó không đúng, hắn thông tuệ, chốc lát đoán được phụ thân hắn muốn gì.
 
Từ lúc khai quốc, phụ thân hắn có tình cảm sâu đậm với Triệu thị, lại càng nhận được Tần Vương trọng đãi. Tần Vương gặp nạn, ông sẽ không thể không để ý.
 
Lúc Triệu Nguyệt xuất hiện ở nhà hắn, hắn rất chấn kinh. Cho dù lúc đó Triệu Nguyệt đã được phụ thân hắn thay hình đổi dạng trở thành một người làm bình thường.
 
Hắn biết nội tình trong nhà, cũng biết thủ đoạn của hoàng đế. Hắn biết rõ, với những thủ đoạn đơn thuần của phụ thân hắn, chắc chắn không thể bảo vệ được Triệu Nguyệt. Nhưng mà Triệu Nguyệt cũng đã tới Cố gia, dù thế nào đi nữa, Cố gia cũng khó thoát khỏi cái chết.
 
Vì vậy vào một đêm mưa to, hắn để ám vệ lục soát bên ngoài một vòng, xác định đã tìm thấy dấu vết của các ám vệ nằm vùng, hắn biết, số kiếp của Cố gia đã định rồi.
 
Phụ thân hắn khóc lóc cầu xin hắn.
 
“Ta có thể chết, nhưng mà huyết mạch của Triệu thị không thể đoạn được!”
 
Sắc mặt Cố Sở Sinh trắng bệch. Hắn nhìn bộ dạng phụ thân khóc rống lên như vậy, cuối cùng nói: “Con có một biện pháp.”
 
Triệu Nguyệt ngồi trong phòng thong dong uống trà, nghe được lời hắn nói thì ngẩng đầu lên, nhìn Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh quay đầu nhìn Triệu Nguyệt, run rẩy nói: “Ta nghe nói, Thế tử có giao hảo với Trưởng công chúa?”
 
Triệu Nguyệt rũ mắt không nói gì. Một lúc lâu sau, Triệu Nguyệt cười nhẹ nhàng: “Ta cũng không biết nàng có thể cứu ta hay không, nhưng ngươi có thể thử một lần xem.”
 
Cố Sở Sinh đi thử.
 
Hắn phái người liên lạc với Trưởng công chúa, nhận được hồi âm. Trưởng công chúa sắp xếp người trong cung, tất cả những việc mà hắn phải làm, chính là đưa Cố gia ra khỏi chuyện này, để cho Triệu Nguyệt "chết", để Thuần Đức Đế an tâm.
 
Hắn đích thân cầm kiếm, đưa phụ thân mình vào cung. Hắn tố cáo phụ thân của hắn, để thể hiện lòng trung tâm của mình, hắn đích thân chém phụ thân của hắn.
 
Thuần Đức Đế nhìn hắn tay đầy máu tươi quỳ trên mặt đất, cuối cùng cũng yên tâm, thở dài nói: “Khó cho ngươi tuổi còn nhỏ, mà đã có lòng trung thành như vậy. Thôi được rồi, ta lưu lại Cố gia ngươi. Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hình như năm nay ngươi phải vào cung làm thư đồng của Thái tử đúng không? Mà thôi, ngươi đi Côn Dương, bắt đầu từ một huyện lệnh, đối với ngươi mà nói, cũng là tôi luyện.”
 
Hắn thiên ân vạn tạ. Lúc đi ra cửa cung, hắn không dám rửa tay. Hắn giấu đôi tay đầy máu trong tay áo, nhất thời không biết nên đi đâu.
 
Hắn giống như một du hồn, thế gian này đã không có chỗ cho hắn dung thân. Hắn bước đi theo bản năng, đến khi phản ứng kịp, thì đã dừng ở trong ngõ của Sở gia.
 
Hắn không biết bản thân là đến tìm Sở Cẩm, hay là Sở Du. Hắn chỉ là mờ mịt đứng ở ngõ nhỏ, sau đó trông thấy hai vị công tử trẻ tuổi.
 
Một người nhìn qua khoảng chừng hai ba hai tư tuổi, một người khác cũng chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi. Vị công tử lớn tuổi kia mặc một thân tố y, đầu đội ngọc quan. Vị công tử nhỏ tuổi hơn mặc một thân hắc y, tóc búi cao, hai lọn tóc mai rủ ở xuống hai bên, lộ ra mỹ nhân tiêm* tinh xảo.
 
* Mỹ nhân tiêm: Còn thường được gọi là kiểu tóc mỹ nhân vì những cô gái nào có dấu hiệu này đều có khuôn mặt rất xinh đẹp. Đặc điểm dễ nhận biết nhất là mép tóc ngay giữa trán dài xuống một tý hơi giống chữ M và đối xứng 2 bên. Xét về mặt nhân tướng học, những người có tướng "mỹ nhân tiêm" rất khéo léo, ăn nói duyên dáng, hài hước, dí dỏm và có duyên ngầm nên dễ được người khác giới chú ý, được rất nhiều người theo đuổi.
 
Thiếu niên kia đang trèo tường, thanh niên thì mỉm cười nhìn. Cố Sở Sinh nhìn thấy bọn họ, sửng sốt một lát rồi phản ứng kịp.
 
Vị công tử nhỏ tuổi hắn không biết, nhưng hắn biết vị công tử lớn tuổi.
 
Vệ Thế tử, Vệ Quân.
 
Vệ Quân ở chỗ này, vậy thiếu niên kia tất nhiên là thân đệ đệ của hắn - Vệ Uẩn.
 
Hắn lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn động tác của bọn họ, biết là có ý gì.
 
Năm tới Sở Du sẽ xuất giá, Vệ Thế tử muốn đến nhìn xem tân nương tử đợi nhiều năm như vậy có bộ dạng gì, cũng là bình thường.
 
Nhưng mà không biết vì sao trong lòng hắn lại như có lửa đốt. Hai tay hắn giấu trong tay áo, lạnh lùng nhìn hai huynh đệ này, dồn nén nói: “Vệ Thế tử, nửa đêm canh ba đưa huynh đệ của mình đi làm loại chuyện tình này, sợ là rất không đúng mực?”
 
Nghe thấy vậy, Vệ Uẩn có chút chột dạ, lại có chút tức giận. Vệ Quân trầm mặc một lúc, xấu hổ cười, nói với Vệ Uẩn: “Tiểu Thất, ta đã nói đệ không nên bướng bỉnh như vậy. Thói quen tùy tiện trèo tường này của đệ không biết khi nào mới bỏ được? Xuống đây đi, vi huynh đưa đệ trở về.”
 
Vệ Uẩn: “...”
 
Lời nói này rất thẳng thắn lại thành khẩn. Vệ Quân quay đầu, nhìn Cố Sở Sinh, hành lễ nói: “Tiểu đệ luôn có thói quen trèo tường vào ban đêm, ta mới đuổi đến nơi này, còn chưa kịp tới ngăn cản, để Cố công tử chê cười.”
 
Cố Sở Sinh không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo như nước.
 
Vệ Quân không để ý tới hắn, vẫy vẫy tay, Vệ Uẩn nhảy xuống, Vệ Quân chắp tay nói: “Cáo từ.” Sau đó dẫn Vệ Uẩn xoay người rời đi.
 
Cố Sở Sinh lẳng lặng nhìn hai người, cảm nhận được máu tươi dính trên tay.
 
Dựa vào cái gì?
 
Hắn nghĩ.
 
Dựa vào cái gì mà bọn họ sống dễ dàng như vậy, muốn cái gì có cái đó, mà hắn lại mất tất cả.
 
Cố gia sụp đổ, phụ thân hắn không còn, hắn đích thân chém phụ thân hắn, hắn hai bàn tay trắng. Sở Cẩm sẽ không gả cho hắn, hắn quá hiểu nữ nhân này. Mà Sở Du...
 
Trong lòng hắn đột nhiên sợ hãi.
 
Sở Du không phải của hắn.
 
Đó là thê tử của Vệ Quân, không phải của hắn.
 
【5】
 
Một năm này Cố Sở Sinh chưa từng ra ngoài.
 
Phụ thân hắn đã không còn, nhưng Thuần Đức Đế vẫn giữ bí mật, giả vờ bắt đầu thẩm vấn mọi người. Lúc đó người người trong triều đều nguy hiểm. Mà hắn trốn ở trong phòng, không làm bất cứ chuyện gì, chỉ ở trong phủ đọc sách, vẽ tranh, uống rượu.
 
Hắn cảm thấy cuộc đời mình, đoán chừng đã bị hủy hoại.
 
Hắn biết nếu hắn cố gắng chắc chắn có thể Đông Sơn tái khởi, thế nhưng Đông Sơn tái khởi thì thế nào, hắn có thể so sánh được với Vệ Quân sao?
 

Hắn mỗi ngày đều say xỉn, không còn sự quản thúc của phụ thân, trong phủ hắn là lớn nhất, ai cũng không dám nói gì hắn cả.
 
Một năm sau, hết hạn chịu tang, hắn cũng nên đến Côn Dương nhậm chức. Mà lúc này, Sở Du tròn mười lăm tuổi, đã định ra hôn kỳ với Vệ gia rồi.
 
Hắn theo bản năng lảng tránh hôn kỳ của Sở Du. Trước khi rời khỏi Hoa Kinh, Sở Cẩm đến tìm hắn.
 
“Sở Sinh ca ca.” Nàng ta khóc cầu xin hắn: “Huynh từ hôn đi. Tỷ tỷ của ta thích huynh, ta không thể làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ của ta được.”
 
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nghe Sở Cẩm khóc, thanh âm điềm đạm đáng yêu, nhưng nội tâm hắn lại là một mảnh yên tĩnh.
 
Hắn quá hiểu rõ tính tình của Sở Cẩm, nhịn không được bật cười: “Thực ra không phải tỷ tỷ muội thích ta, là muội không muốn đến Côn Dương với ta đúng không?”
 
Sở Cẩm hơi sửng sốt. Cố Sở Sinh nhìn bộ dạng ngơ ngốc của nàng ta. Nàng ta giống như một đóa hoa yêu kiều, từ nhỏ chính là được nuôi dưỡng trong lồng kính, dùng đồ sứ tinh xảo nhất để bảo dưỡng.
 
Nàng ta đến từ hôn, chính là một bản tuyên án cho tất cả kết quả của cuộc đời này của hắn vào lúc này - Cố Sở Sinh hắn không xứng với nàng ta.
 
Nàng ta và hắn đều tỉnh táo, ích kỷ giống nhau, bình tĩnh cay nghiệt giống nhau.
 
Hắn lẳng lặng nhìn nàng ta, nhớ đến bộ dạng thuở nhó nàng ta gọi hắn là Sở Sinh ca ca. Hắn cười trào phúng: “Ta sẽ không từ hôn.”
 
“Thế nhưng A Cẩm...” Hắn đưa tay lên vuốt mặt nàng ta, sắc mặt bình tĩnh: “Theo ta, muội sẽ không hối hận.”
 
Nghe thấy lời này, Sở Cẩm phẫn nộ thét lên. Nàng ta chất vấn hắn - Cố Sở Sinh, ngươi xứng sao? Ngươi nhìn xem một chút bộ dạng của ngươi, ngươi xứng với ta sao?!
 
Hắn không đáp lại, tay cầm chén trà, run nhè nhẹ.
 
Sau khi Sở Cẩm trở về, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đêm trước khi hắn rời Hoa Kinh, Sở Du đột nhiên gửi cho hắn một phong thư, nói muốn đi Côn Dương với hắn.
 
Hắn nghĩ cô nương này nhất định là điên rồi. Nhưng thời khắc nhìn thấy phong thư, nội tâm hắn lại có chút mềm mại. Thực ra Sở Du đi Côn Dương với hắn, đối với hắn mà nói là một chuyện tốt, tất nhiên cũng là một chuyện xấu.
 
Với thân phận và năng lực của Sở Du, có lẽ sẽ trợ giúp cho hắn rất nhiều. Chuyện xấu chính là với dòng dõi của Vệ gia, sợ là không cho phép một chuyện nhục nhã như vậy, cũng không tha cho hắn.
 
Nhưng gia phong của Vệ gia sẽ không để cho Vệ gia làm ra chuyện quá giới hạn, dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng sẽ có lợi.
 
Hắn đáng lẽ nên nhận phong thư kia, nhưng nhìn bút tích, nghĩ đến bộ dạng cô nương giục ngựa uống rượu, hắn đột nhiên nở nụ cười.
 
“Nói nàng đừng đến.”
 
Hắn thấp giọng mở miệng, nói với hạ nhân: “Hãy gả cho Vệ Quân, ta không thích nàng, nói nàng đừng đến.”
 
【6】
 
Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn đến.
 
Đêm đó nàng cưỡi ngựa chạy đến, dùng bội kiếm vén màn xe của hắn lên, lộ ra gương mặt minh diễm của nàng.
 
Hắn không biết một khắc kia hắn có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tựa như ánh sáng tràn ngập khắp nơi, mà hắn ở trong bóng tối quá lâu, xong, càng cảm giác có chút thấp thỏm lo âu.
 
Vì thế hắn nhẹ giọng mắng: “Nàng tới đây làm gì?”
 
“Đến đi cùng với chàng.” Cô nương cười tủm tỉm nói, sau đó nàng nghiêm túc, lẳng lặng nhìn hắn: “Cố Sở Sinh, về sau ta sẽ ở bên cạnh chàng, chàng đừng sợ.”
 
Thiếu niên không nói gì, hay tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt y phục trên đầu gối, hắn nhìn nàng chằm chằm, không dám mở miệng, bởi vì hắn sợ lúc đó giọng nói khàn khàn sẽ tiết lộ nội tâm hắn.
 
Sở Du thấy hắn không nói gì, cười cười, nàng buông mành, dặn dò người đi cùng với nàng, lên tiếng nói: “Khởi hành!”
 
Nàng nói được làm được, nàng thật sự buông bỏ được việc hôn nhân, vứt bỏ Vệ Quân, ngàn dặm đi đến làm bạn với hắn.
 
Hắn ở trong đêm tối nhìn gương mặt của cô nương, hoàn toàn không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn biết, đêm hôm đó, nàng mệt mỏi ôm kiếm, lúc nàng tựa vào vai hắn ngủ thiếp, thì hắn đột nhiên cảm thấy, hắn sẽ có một ngày trở lại.
 
Có một ngày, hắn sẽ trở lại Hoa Kinh, sẽ báo thù gia cừu, có thể càng mạnh hơn Vệ Quân, sẽ dưới một người trên vạn người, sẽ...
 
Xứng với nàng.
 
Chỉ là lúc đó hắn không biết nội tâm chân chính của mình là gì. Hắn chỉ cảm thấy gió đêm có chút lạnh, hắn đưa tay lên, ôm nàng vào trong ngực, dùng tay áo khoác lên trên người nàng.
 
Sở Du chối bỏ hôn sự với Vệ gia, tất nhiên không có khả năng trở về được nữa. Nếu hắn không cần nàng, nàng sẽ không còn chỗ nào để đi, vì vậy hắn thú nàng.
 
Nhiều lần hắn tự nói với chính mình, hắn là vì báo đáp ân tình của nàng, là vì không để cho nàng trở về trở thành trò cười của người khác. Nhưng khi hắn nghe nói Vệ gia đi chiến trường, tiền tuyến ở Bạch Thành cách Côn Dương không xa, mà lúc Sở Du tự mình hỗ trợ áp giải lương thảo, hắn mím môi, nói với Sở Du: “Chúng ta thành thân trước đi. Một cô nương gia như nàng làm những chuyện này, còn ra thể thống gì nữa. Sau khi thành thân, ta đi với nàng.”
 
Sở Du chợt quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ, giống như lấp lánh đầy ánh sao.
 
Đó là một hôn lễ rất đơn giản, không có ai. Bọn họ tự bái lạy thiên địa, là được rồi.
 
Đêm hôm đó hắn thực sự rất ngốc, Sở Du tính tình ngay thẳng, còn chê cười hắn. Hắn tức giận, đưa lưng về phía nàng không nói lời nào. Nàng liền nhẹ giọng dỗ dành hắn. Hắn vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, cuối cùng lúc ôm nàng, hắn đột nhiên nghĩ, dường như cả đời như vậy, cũng rất tốt.
 
Lúc đó hắn cảm thấy thời gian rất ngọt ngào, rất tốt. Thẳng đến khi tin tức Vệ gia chiến bại truyền đến.
 
Cả nhà Vệ gia, ngoại trừ Vệ Uẩn, đều chết trận ở Bạch Đế Cốc.
 
Hắn vốn không muốn nói cho Sở Du, lại vẫn để cho Sở Du nghe được tin tức này. Đêm hôm đó, nàng không trở về phòng, nàng đứng ở trong viện, một đêm không ngủ.
 
Hắn khoác y phục đứng ở hành lang dài, trào phúng nói: “Nàng đây là đang làm cái gì vậy? Chết cũng không phải phu quân của nàng, nàng cần gì phải làm bộ ra bộ dạng như vậy?”
 
“Là ta phụ hắn.”
 
Sở Du từ từ nhắm hai mắt lại, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Vệ Thế tử, là ta phụ bạc hắn.”
 
Hắn nghe thấy lời này, cả người đột nhiên tức giận.
 
Hắn nhớ tới bộ dạng người thanh niên mỉm cười dưới ánh trăng kia, nhớ tới Vệ Quân một thân vinh quang. Nam nhân này, sinh ra mang theo ánh sáng, chết đi cũng chính trực. Hắn rõ ràng biết, Sở Du chưa từng nhìn thấy Vệ Quân, nếu Sở Du gặp qua Vệ Quân, sợ là cũng sẽ không đến Côn Dương tìm hắn.
 
Nàng không tới tìm hắn...
 
Vậy thì sao?
 
Hắn tự nói với chính mình, Sở Du có thích hắn hay không, cũng không quan trọng, cũng không sao. Hắn không hiếm lạ gì, không quan tâm, không có quan hệ gì!
 
Vậy mà hắn vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cái loại tuyệt vọng và nhục nhã lúc còn ở Hoa Kinh bao phủ lấy hắn, hắn không nhịn được tiến lên, kéo nàng lại, nói: “Nàng trở về cho ta. Nàng và hắn có quan hệ gì? Nàng phụ hắn cái gì?! Ta mới là phu quân nàng, nàng trở về!”
 
Nàng không động. Hắn kéo nàng. Hai người lôi kéo nhau. Sở Du đột nhiên hất tay ra, rống một tiếng: “Chàng muốn làm gì?!”
 
Hắn vốn chỉ là thư sinh, cho dù có chút công phu mèo ba chân, Sở Du dùng công phu thật, nàng cũng không thèm nhìn hắn thi triển công phu trước mặt nàng.
 
Hắn bị nàng đánh ngã xuống đất, đánh vào cánh cửa, đau đến mức hắn hít một ngụm khí lạnh. Sở Du sững sờ tại chỗ. Cố Sở Sinh hơi thở dốc. Sở Du có chút không biết làm sao: “Thật xin lỗi... Ta...”
 
“Nàng nói nàng xin lỗi cái gì?”
 
Cố Sở Sinh cười lạnh ra tiếng. Hắn siết nắm tay, khuất nhục thật lớn bao trùm lấy hắn, hắn chống người tự mình đứng lên, cười giễu cợt, nói: “Nàng còn hoài niệm vị hôn phu đã chết ở Bạch Đế Cốc kia. Nếu như nàng quá nhớ hắn, ta cho nàng một phong hưu thư, hai người kết âm hôn, cũng không phải là không được.”
 
Nghe thấy lời này, sắc mặt Sở Du trắng bệch. Cố Sở Sinh thấy nàng cuối cùng cũng đổi sắc mặt, trong lòng cuối cùng cũng có chút vui sướng, hắn xoay người, tự mình trở về phòng.
 
Chờ đến lúc chỉ còn một mình hắn, hắn mới phát hiện rốt cuộc bản thân hắn vừa mới làm gì.
 
Vì sao hắn có thể lo lắng như vậy? Vì sao hắn có thể thất thố với Sở Du như vậy?
 
Nỗi sợ hãi ngập trời, tựa như nhắm thẳng vào một đáp án. Đáp án này làm cho hắn hoảng hốt lo sợ. Hắn không nhịn được lật bàn, vội vàng lùi vào bức tường.
 
Hắn không thích Sở Du.
 
Hắn nghĩ, cả cuộc đời này, hắn sẽ không thích ai cả.
 
【7】
 
Thời gian hắn chung sống với Sở Du, vẫn luôn là đối chọi gay gắt.
 
Thiếu niên tính tình lớn, Sở Du mắng không lại hắn, hắn đánh không lại nàng.
 
Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời hắn. Tất cả mọi chuyện hắn đều dựa dẫm vào Sở Du, Sở Du nhìn thấy bộ dạng của hắn chật vật, khúm núm, bị người nhục nhã, cũng là chuyện thường tình.
 
Hắn từng khóc một mình trong đêm, là Sở Du cưỡng ép hắn mở cửa, ôm hắn vào lòng, tùy ý để hắn khóc rống lên.
 
Hắn từng đắc tội hương thân bị ép phải dập đầu nhận tội. Là Sở Du xông vào trạch viện, đánh với người ta đến toàn thân đầy máu, tay cầm trường kiếm cũng không chịu quỳ xuống, nói với hắn - Cố Sở Sinh, đứng lên.
 
Sở Du mắng hắn nhu nhược. Hắn hận Sở Du gây phiền phức, không biết chuyện trọng đại trước mắt.
 
Hai người họ vừa tranh chấp, vừa nương tựa vào nhau. Nàng có thể vì hắn đầu rơi chảy máu, hắn cũng có thể vì nàng mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bọn họ cùng nhau áp giải lương thảo, cùng nhau đi qua Bắc Địch. Lúc trời lạnh, hắn biết nàng sợ lạnh, sẽ đắp nhiều chăn hơn cho nàng một chút, sau đó ôm nàng.
 

Nàng luôn nói không cần, hắn liền mắng nàng: “Nàng có nửa phần bộ dạng của nữ nhân hay không?”
 
Sau này hắn nhớ lại khoảng thời gian này, lúc đó tuy rằng bọn họ thường xuyên cãi nhau, nhưng thật sự rất yêu nhau. Hắn làm khâm sai bị đuổi giết, nàng có thể vác hắn lên chạy, nàng cười nói với hắn: “Chàng nhìn xem, chàng vẫn là phải dựa vào ta đi?”
 
Hắn mắng nàng một câu: “Cút.”
 
Nàng ở bên cạnh hắn ở phương bắc năm năm. Nàng giúp đỡ hắn đi hết cả một con đường. Vệ Uẩn bình định được phương Bắc, hắn cuối cùng cũng trở lại Hoa Kinh, làm Hộ Bộ thượng thư.
 
Mà lúc này, bọn họ đã thành thân gần năm năm. Nàng vẫn chưa có hài tử. Người khác đều âm thầm chê cười Cố Sở Sinh, nói hắn không biết sinh. Hắn buồn bực hất đổ bàn của một vị đồng liêu trong yến tiệc, trở thành chuyện cười ở Hoa Kinh.
 
Nàng cái gì cũng không biết, chỉ là mỗi ngày vô cùng vui vẻ uống thuốc, đi võ đài, đánh nhau với người khác, hoàn toàn không có nửa phần dáng dấp của Cố Đại phu nhân.
 
Hắn vì nàng mà tìm đại phu khắp nơi. Cuối cùng cũng tìm được rồi một vị đại phu nói cho bọn họ biết, nàng tập võ đều là chiêu thức cực âm, vốn là không có chuyện gì, nhưng mấy năm nay nàng bị thương quá nhiều, thế cho nên đã tổn thương đến căn nguyên, thể chất thiên hàn, hơn nữa kết hợp với loại võ công này, làm cho nàng không dễ thụ thai. Hơn nữa cứ tiếp tục như vậy, âm dương mất cân bằng, về sau sợ là về sau bệnh tật không ngừng.
 
Hắn nghe thấy vậy, luôn mãi do dự, cuối cùng nói với nàng: “Một thân võ công của nàng, phế bỏ đi.” 
 
Nàng ngẩn người, sau đó mắng hắn một tiếng: “Có bệnh.”
 
“Nàng cũng không thể cả đời này không sinh hài  tử cho ta.” Hắn cuối cùng cũng có chút không chịu nổi, quát lớn: “Sau này nàng là Thượng thư phu nhân, nàng còn cần một thân võ công này làm gì?! Nàng cảm thấy là ta không bảo vệ được nàng, hay là không muốn ta bảo vệ nàng? Toàn bộ Hoa Kinh này đều xem ta như trò cười, nàng có nghĩ cho ta hay không?!”
 
Sở Du không nói gì, nàng đưa lưng về phía hắn, nàng nghe thấy sự khổ sở trong lời nói của hắn. Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Ta chỉ là cảm thấy... Mỗi người nên có cuộc sống riêng của chính mình.”
 
Lời nói này đâm hắn bị thương. Hắn cũng không biết mình thế nào nữa. Hắn nghe nàng nói như vậy, hắn cảm thấy rất sợ, hắn lạnh lùng nói: “Nàng không cần có cuộc đời của nàng, nàng chỉ cần làm tốt Cố Đại phu nhân là được rồi.”
 
Nàng trầm mặc không nói gì. Hắn càng hoảng hốt, không nhịn được nói: “Nếu nàng không làm, tự có người tới làm.”
 
“Vậy để người khác làm đi!”
 
Sở Du đột nhiên nói ra, quay đầu lại, cầm lấy thanh đao trên thắt lưng, lạnh giọng nói: “Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám đến!”
 
“Được.” Cố Sở Sinh gật đầu: “Nàng chờ đó. Nàng cho rằng nàng là cái thứ gì chứ? Nàng cho rằng Cố phủ này, thật sự chỉ có một nữ nhân là nàng thôi hay sao?!”
 
Nói xong hắn liền xông ra ngoài, chạy loạn khắp kinh thành, sau đó gặp được Sở Cẩm.
 
Sở Cẩm mặc y phục phụ nhân, trên đầu cài một cây trâm bằng bạc. Nhiều năm như vậy, nàng ta dường như không thay đổi gì mấy, nàng ta quay đầu lại, gọi hắn: “Sở Sinh ca ca.”
 
Một tiếng kia đánh thức hắn. Lần đầu tiên hắn ý thức được, hắn thật sự đã trở lại.
 
Hắn, Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng từ bùn đất trở lại, hắn cuối cùng cũng có năng lực, có thể lại nâng niu đóa hoa yêu kiều kia.
 
Sở Cẩm giống như là chấp niệm của cả đời hắn. Hắn nhẹ nhàng cười, có quyết định.
 
【8】
 
Hắn quyết định thú Sở Cẩm. Lúc này Sở Cẩm không kháng cự, thậm chí còn nịnh nọt hắn.
 
So sánh với Sở Du kiên cường khí khái, Sở Cẩm nhu hòa động lòng người, thật sự chính là đóa hoa hải đường không thể xinh đẹp hơn. Hắn thích nói chuyện phiếm với Sở Cẩm, cũng bắt đầu thích cuộc sống ở bên ngoài.
 
Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ*...
 
*Lục lễ: có sáu lễ: lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh. Lễ nạp thái: là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy. Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này. Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái. Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu. Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái. Thân nghinh: là lễ đón dâu về nhà trai.
 
Hắn đưa lưng về phía Sở Du, lặng lẽ chuẩn bị tất cả. Đến ngày hôn kỳ, Sở Du sắc mặt tái nhợt đột nhiên trở về nhà, đã rất lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau. Hắn nghĩ là nàng đã biết chuyện hắn muốn thú Sở Cẩm, nhưng không nghĩ rằng nàng lại đột nhiên nói với hắn: “Sở Sinh, chúng ta làm hòa đi.”
 
Cố Sở Sinh có hơi sửng sốt, Sở Du đi đến, ôm hắn, thấp giọng nói: “Những lời bọn họ nói chàng, ta nghe thấy, là ta không hiểu chuyện. Một thân công phu này của ta, ta tìm sư phụ phế đi rồi. Sở Sinh, ta sẽ làm Cố Đại phu nhân thật tốt, ta sẽ không để cho người khác chê cười chàng nữa.”
 
Cố Sở Sinh không nói gì. Rất lâu sau, hắn ôm nàng, chậm rãi nói: “Nàng đừng sợ.” Hắn cũng không biết nên nói cái gì, hắn chỉ ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng, khàn giọng nói: “Sau này, ta sẽ bảo vệ nàng.”
 
Hắn hoãn hôn kỳ, xem như chưa có gì xảy ra.
 
Sở Cẩm cũng không giục, thậm chí còn nhàn nhã chờ hắn. Hắn hỏi Sở Cẩm, nàng ta lấy tự tin từ đâu vậy. Sở Cẩm mỉm cười: “Sở Sinh ca ca nói thật kỳ quái, phần tự tin này của muội, không phải là ca ca cho hay sao?”
 
“Thứ ca ca muốn...” Nàng ta đặt tay lên ngực hắn, vẻ mặt dịu dàng: “Chuyện kia, còn chưa đạt được sao? Có điều là nhất thời thương tiếc, còn có thể thương tiếc cả đời hay sao? Tỷ tỷ là thê tử của Sở Sinh ca ca, ta nhập môn, tỷ tỷ cũng sẽ không làm gì. Dù sao, tỷ tỷ thích huynh, không phải sao?”
 
Nàng thích hắn, cho nên sẽ bao dung hắn. Nếu nàng không bao dung, đó chính là thích hắn chưa đủ.
 
Hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào, điều này đã trở thành suy luận nhất quán của hắn. Hắn luôn luôn khảo nghiệm tình cảm của nàng đối với hắn.
 
Vì thế hắn kéo tay Sở Cẩm xuống, gật đầu nói: “Muội nói đúng.”
 
Hắn và Sở Du trải qua một khoảng thời gian giống như tân hôn. Cơ thể của Sở Du điều dưỡng tốt, cuối cùng cũng mang thai.
 
Lúc đó Sở Du rất vui. Nàng không đâm chọc hắn, hắn nói cái gì, nàng đều vui tươi hớn hở làm theo. Hắn cũng không nói ra lời khó nghe nào đối với nàng.
 
Hắn nhìn nàng làm y phục cho hài tử, nhìn bộ dạng nàng ngốc nghếch lại dịu dàng, trong lòng cũng cảm thấy được cái gì đó lấp đầy. Có đôi khi hai người bọn họ cùng nhau thử làm y phục cho hài tử, nhưng cả hai người đều không biết thêu thùa may vá, ai cũng không làm được.
 
Bụng của Sở Du mỗi ngày một lớn, hắn quên hết mọi chuyện, chỉ toàn tâm toàn ý chờ hài tử được sinh ra.
 
Niềm vui của hắn truyền đến tất cả mọi người. Mọi người trong triều đều chúc mừng hắn, ngoại trừ Vệ Uẩn. Có một ngày, lúc hắn đang trò chuyện làm phụ thân cùng với những đồng liêu khác, thì Vệ Uẩn đi đến bên cạnh, dửng dưng nói: “Người bỉ ổi, cũng xứng làm phụ thân sao?”
 
Lời nói này làm cho sắc mặt hắn lạnh lùng lại, hắn nhìn chằm chằm Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Vệ Hầu gia, đây là có ý gì?”
 
“Thê tử trong nhà mang thai, bên ngoài lại có hồng nhan tri kỷ.” Trong mắt Vệ Uẩn mang theo sự châm chọc: “Nếu Cố Đại phu nhân biết chuyện này, không biết có hối hận hay không, năm đó ngàn dặm xa xôi, đến cứu một người lòng lang dạ sói như ngươi.”
 
Nghe thấy lời này, sắc mặt Cố Sở Sinh đại biến.
 
Đời này hắn hận nhất, chính là chuyện năm đó Sở Du bỏ trốn đến cứu hắn.
 
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, trào phúng nói: “Vậy cũng không phải là bỏ rơi ca ca của ngươi, đến tìm ta hay sao? Vệ Thế tử không giữ được người, có thể trách ta sao?”
 
“Ca ca ta không giữ được người?” Vệ Uẩn nhìn hắn, sắc mặt lãnh đạm, giống như không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái: “Nếu ngươi để Sở Du nhìn thấy ca ca của ta một lần, nàng còn có thể đi tìm tặc tử như ngươi sao?”
 
Nói xong, Vệ Uẩn cười nhạt: “Thật sự là mắt bị mù.”
 
Lời nói này khiến cho Cố Sở Sinh thiếu chút nữa không thể thở được. Hắn đang muốn nói gì, lại thấy gã sai vặt chạy đến, nói cho hắn biết tin tức Sở Du sinh non.
 
Hắn vội vội vàng vàng chạy về phủ, nghe Sở Du ở trong phòng hô to, hắn gấp đến độ đi qua đi về, đi tới đi lui, mắng hạ nhân: “Trông coi phu nhân thế nào?! Tại sao lại để nàng thành như vậy?!”
 
“Đại nhân.” Cuối cùng quản gia cũng không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Phu nhân biết chuyện của Cẩm phu nhân.”
 
Nghe thấy vậy, đầu óc Cố Sở Sinh ong lên một tiếng.
 
Hắn hơi hé miệng, một câu nói cũng không ra được.
 
【9】
 
Sau khi Sở Du sinh xong, hắn đến nhìn nàng.
 
Nàng rất yếu. Hắn đứng ở bên cạnh nàng, một câu cũng không dám nói. Rất lâu sau, hắn cuối cùng ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, cúi đầu nói: “Nàng cực khổ rồi.”
 
Sở Du mệt mỏi mở mắt ra, ánh mắt nàng rất lạnh, nói: “Buông ra.”
 
“Không sao.” Hắn khó khăn nặn ra bộ dáng tươi cười: “Ta ở bên cạnh nàng.”
 
“Bẩn.” Nàng phun ra một chữ. Cố Sở Sinh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta không cảm thấy bẩn.”
 
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng cuối cùng cũng giải thích.
 
“Ngươi bẩn.”
 
Bộ dạng tươi cười của Cố Sở Sinh cứng đờ lại.
 
Hắn nhìn Sở Du, trong mắt Sở Du không giấu nổi sự chán ghét. Hắn trầm mặc trong chốc lát, trong lòng có gì đó xông đến.
 
Hắn đột nhiên bật cười.
 
“Nàng hối hận?”
 
Hắn hỏi nàng.
 
Nàng nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi. Hắn bật cười: “Nàng hối hận có đúng hay không? Lúc trước không nên lựa chọn ta, không nên ở cùng một chỗ với ta. Nàng nên gả cho Vệ Quân, thậm chí còn là Vệ Uẩn, đều rất tốt.”
 
“Nhưng hắn đã chết!” Cố Sở Sinh đứng lên, hắn cười thành tiếng: “Hắn đã chết! Nàng không có đường lui. Sở Du, đời này của nàng, đã định sẵn chỉ có thể ở bên cạnh ta, nàng biết không?!”
 
Sở Du không nói gì, mắt nàng run rẩy, nước mắt chảy ra, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
 
Hắn cảm thấy những giọt nước mắt kia như như đục khoét lòng hắn, làm cho hắn vừa đau vừa tuyệt vọng, nhưng bên trong lại mang theo mấy phần vui vẻ. Loại cảm giác tự ngược này mang tới khoái cảm, mới khiến hắn cảm thấy, Sở Du đang đáp lại hắn.
 
“Nếu, thích Sở Cẩm...” Nàng khàn giọng nói: “Tại sao, lại thú ta?”
 
“Nếu, muốn thú nàng ta...” Nàng vừa nói vừa khóc nức nở: “Tại sao, không buông tha ta?”
 
Không buông tha nàng.
 
Tất nhiên là không buông tha cho nàng.
 
Trong đầu hắn tựa như có một con thú khổng lồ gầm thét hỏi -- Hắn dựa vào cái gì mà buông tha nàng?
 
Nàng gả cho hắn, có hài tử của hắn, cả đời này, cả kiếp sau nữa, nàng đều là thê tử của Cố Sở Sinh hắn.
 
Nhưng hắn không muốn nói những lời này, hắn sợ nói ra, sẽ lộ ra nội tâm nhếch nhác kia của hắn.
 
Vì vậy hắn bình tĩnh nói: “Không phải nàng cầu sao?”
 
“Sở Du.” Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Cả đời này nàng là Cố Đại phu nhân, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời.”
 
Sở Du không nói gì, nàng cười khẽ, mở miệng: “Cố Đại phu nhân?” Nói xong, nàng đột nhiên mở mắt, dùng tất cả khí lực, ném cái chén trên tay, giận dữ nói: “Ta không thèm!”
 
Chiếc chén kia đập vào đầu hắn chảy máu, giống như đoạn tình cảm này.
 
Hai người bọn họ, đều giãy giụa máu tươi nhễ nhại, chính hắn cũng không biết, rốt cuộc là sai ở đâu.
 
【10】
 
Hắn thú Sở Cẩm, vốn dĩ là bình thê, nhưng cuối cùng, chỉ là một quý thiếp.
 
Sở Cẩm cười tủm tỉm nói với hắn: “Làm quý thiếp cũng không sao, chỉ cần muội làm chủ hậu viện là được.”
 
Vì vậy hắn đi hỏi Sở Du, hỏi nàng có nguyện ý giao việc bếp núc ra hay không. Lúc đó hắn nghĩ, nàng chỉ cần mềm mại với hắn, là được rồi.

 
Nhưng nàng không, nàng ôm lấy hài tử, nói với Trường Nguyệt: “Lấy toàn bộ sổ sách và chìa khóa giao ra đây.”
 
Nàng thậm chí còn không thèm liếc hắn lấy một cái.
 
Sau khi nàng sinh hài tử, nàng không còn nói chuyện với hắn nữa. Nếu không cần thiết, nàng thậm chí sẽ không xuất hiện cùng một lúc với hắn. Hắn cảm giác được sự chán ghét sâu sắc, thậm chí hắn còn cảm thấy, trong sinh mệnh của Sở Du, chỉ có hài tử, hắn không quan trọng gì.
 
Hắn muốn nói chuyện với nàng. Vì vậy hắn luôn đi làm phiền nàng, buộc nàng phải đưa phòng ngủ chính cho Sở Cẩm, ở trước mặt hạ nhân làm trò trách cứ nàng. Nàng rất ít khi để ý tới, ngoại trừ nói đến hài tử của nàng. Nhưng mà đòn phản kích của nàng từ trước đến nay vừa tàn nhẫn lại vừa hiểm độc. Nàng biết rõ tất cả những chuyện hắn trải qua, tất cả sự thảm hại, luôn luôn đem những chuyện mà hắn chật vật trong quá khứ nói ra trước mặt mọi người. Sau đó nhìn hắn tức giận, nàng liền vui vẻ.
 
Hai người họ cứ liều mạng tổn thương đối phương như vậy, nhưng bọn họ không có thời gian để hàn gắn như khi thời niên thiếu.
 
Có một đêm, hắn uống say, hắn quá nhớ nàng, vì vậy hắn len lén đến gặp nàng, hắn thấy nàng ôm hài tử, dịu dàng lại viên mãn.
 
“Nhan Thanh à.” Nàng nói: “Sau này nương và con sẽ trở thành một gia đình, ai chúng ta cũng không cần, có được không?”
 
Hài tử cười khanh khách, mà hắn như rơi xuống vực thẳm.
 
Ai cũng không cần, vậy có phải là, cũng không cần hắn hay không?
 
Hắn đột nhiên rất hận hài tử kia. Hắn đột nhiên cảm thấy, hài tử kia giống như đoạt đi tất cả của hắn. Hắn tựa như phát điên, muốn cướp hài tử đi.
 
“Sở Cẩm thiếu một hài tử.” Hắn bình tĩnh nói: “Để cho nàng ấy nuôi đi.”
 
Cuối cùng nàng cũng có phản ứng, nàng giống như người điên vồ hắn, hắn hạ lệnh cho hạ nhân đè nàng lại, mang hài tử đi.
 
Hắn giao hài tử cho Sở Cẩm. Hôm sau tỉnh lại, hắn cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn đột nhiên không muốn quản nàng nữa, vì vậy hắn cũng không đoái hoài đến nàng nữa. Hắn cứ nghĩ là mọi việc vẫn sẽ tiếp tục như vậy, kiếp này cứ trải qua như thế đi. Thẳng cho đến khi Trường Nguyệt bị phạt.
 
Nàng quỳ trước mặt hắn, khóc lóc thảm thiết, cuối cùng nàng cũng cầu xin hắn.
 
Nhưng mà nàng cầu xin lại là một bức hưu thư.
 
Giày vò lâu như vậy, nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng cũng muốn rời khỏi hắn -- Vì một hạ nhân.
 
Hắn nhịn không được tức giận cười. Hắn muốn hỏi nàng, ở trong lòng nàng, hắn là cái gì? Hắn có bao nhiêu phân lượng? Một hạ nhân mà thôi, có thể khiến nàng muốn rời khỏi hắn?
 
Hắn muốn giáo huấn nàng, nhưng không nghĩ đến, hạ nhân kia chết.
 
Khi biết được Trường Nguyệt chết, hắn hốt hoảng, hắn vội vàng chạy tới phòng Sở Du, đã thấy nàng ngồi xổm ở trong phòng, trong tay ôm một thanh kiếm.
 
Gương mặt nàng mờ mịt mang theo sự tĩnh lặng, hắn đứng ở cửa, cẩn thận gọi nàng.
 
“Phu nhân.”
 
Sở Du không nói gì. Rất lâu sau, nàng cúi đầu, vuốt ve kiếm, bình tĩnh nói.
 
“Đại nhân.” Nàng nói: “Mẫu thân ở Càn Dương gửi thư, thân thể bà không tốt, cần người chăm sóc, ta đi đây.”
 
Cố Sở Sinh có hơi sửng sốt, hắn không nói được lời nào. Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng nói -- Được.
 
【11】
 
Nàng đi.
 
Hắn nghĩ, chuyện này có lẽ cũng không tệ. Dây dưa lâu như vậy, hắn cũng mệt mỏi.
 
Dù sao... Hắn cũng không thích nàng.
 
Người không liên quan, cần phải đi rồi.
 
Nhưng mà hắn lại không nhịn được nghĩ, nếu nàng cầu xin tha thứ trở về, vậy cứ trở về đi.
 
Dù sao nàng cũng là mẫu thân của Nhan Thanh, là thê tử của hắn.
 
Hắn vẫn chờ nàng cầu xin tha thứ, nhưng mà nàng ở Càn Dương, tựa như biến mất.
 
Nàng không gửi cho hắn một bức thư.
 
Trượng phu của nàng, hài tử của nàng, tựa như không có quan hệ gì với nàng.
 
Lúc đầu hắn còn có thể phẫn nộ, sau đó phần phẫn nộ này hóa thành băng giá, giằng co với nàng.
 
Giằng co rất nhiều năm, cuối cùng nàng gửi cho hắn một lá thư. Lá thư này lẫn lộn với những lá thư khác, không có ai cố ý nhắc nhở hắn, chờ đến lúc hắn nhìn thấy, đã là rất lâu sau đó rồi. Đó là nàng thỉnh cầu hắn, nói nàng muốn trở về, thăm phụ thân nàng.
 
Hắn nhìn thấy vậy thì bật cười.
 
Không thăm trượng phu, không thăm hài tử, chỉ nhớ phụ thân nàng?
 
Vì vậy hắn cự tuyệt nàng.
 
Hắn chờ nàng nói ra đúng câu trả lời.
 
Nhưng mà rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng nhận được một bức thư khác của nàng.
 
“Thiếp bệnh nặng, sắp đến ngày tàn, nguyện vọng duy nhất chính là mong gặp lại phụ mẫu, để thỏa nguyện nguyện vọng cuối cùng, mong quân còn nhớ tình xưa, đừng ngăn cản nữa.”
 
Lúc hắn nhận được tin này, hắn nghĩ, Sở Du lại bày ra trò gì nữa.
 
Nhưng mà hắn lại biết rõ, có lẽ là Sở Du nói thật.
 
Nếu như không phải bệnh nặng, dựa theo tính tình của nàng, muốn gặp, nàng sẽ đến gặp, sao còn thành khẩn cầu hắn như vậy?
 
Hắn suốt đêm chuẩn bị ngựa, đưa sổ con vào trong cung. Sở Cẩm mang Nhan Thanh đến, dò hỏi: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
 
Cố Sở Sinh lạnh nhạt nói: “Sở Du bị bệnh, nói muốn gặp người nhà, ta đón nàng trở về.”
 
Sở Cẩm ngẩn người. Một lát sau, nàng ta rũ mắt nói: “Thiếp đi cho.”
 
“Nàng lại muốn làm cái gì?”
 
Hắn nhíu mày. Lần này Sở Cẩm mất đi nụ cười, nàng ta đưa tay lên vuốt tóc, bình tĩnh nói: “Nếu tỷ ấy không chống đỡ được để về đến Hoa Kinh, dù sao cũng được nhìn thấy người nhà.”
 
Cố Sở Sinh không nói gì, cuối cùng hắn cũng đồng ý.
 
Hắn lên đường ngay trong đêm, vó ngựa không ngừng. Sau khi đến phủ, hắn trước tiên đi thay y phục, nhưng mà chính cái lúc hắn đi thay y phục đó, nàng đã ra đi.
 
Lúc hắn đến, lại chỉ nhận được một lời cuối cùng của nàng. Nếu được sống lại, nguyện năng dữ quân, tái vô gút mắt*.
 
*Nguyện năng dữ quân, tái vô gút mắt: Ngụ ý là mong muốn không còn quan hệ gì với đối phương nữa.
 
Hắn run rẩy ôm nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy nàng.
 
【12】
 
Rất nhiều thứ, mất đi mới biết trân trọng.
 
Rất nhiều người, rời đi mới biết yêu nhau.
 
Nàng đi rồi, hắn tốn hai mươi năm, từng chút từng chút thừa nhận, hắn thích nàng.
 
Cuối cùng hắn vì hôn khế* của nàng và Vệ gia, chết dưới kiếm của Vệ Uẩn.
 
*Hôn khế: Khế ước hôn nhân
 
Sau đó hắn trùng sinh, hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ bắt đầu lại với Sở Du một lần nữa, nhưng hắn lại không hề nghĩ rằng khi đã bỏ lỡ, thì chính là vĩnh viễn bỏ lỡ.
 
Hắn từng hận, từng tuyệt vọng, từng không từ thủ đoạn, nhưng cuối cùng cũng hiểu, chuyện tình yêu, vốn cũng chỉ là chuyện của một người.
 
Hắn giúp Vệ Uẩn nhận lấy tất cả bêu danh, trở thành hạ thần phản quốc.
 
Sau khi quân Sở toàn thắng, hắn bị đại thần tống vào ngục.
 
Hắn vốn phải chết, nhưng Vệ Uẩn và Trưởng công chúa ra sức bảo vệ hắn, còn để cho hắn tiếp tục lên Thừa tướng.
 
Lúc đầu thiên hạ đều mắng chửi hắn, sau này lại dần dần nhỏ tiếng đi.
 
Cả đời này hắn đều đặt quốc gia và bá tính lên đầu, không thú thê, không nạp thiếp, càng không yêu đương.
 
Cho dù cả đời hắn bị người mắng mỏ. Lúc ghi sách sử, cũng không quên viết hắn là một thần tử phản quốc. Nhưng mà bá tính của triều đại đó, phần lớn lại tôn kính hắn.
 
Bởi vì hắn mở cổng thành, bảo vệ trăm vạn bách tính Hoa Kinh, điểm này, bá tính rõ ràng hơn so với bất cứ ai khác.
 
Mưa dần nhỏ lại, sau khi nói chuyện xong với Cố Nhan Thanh, hắn cũng có chút mệt mỏi.
 
Hắn trở về giường, nằm xuống ngủ. Cố Nhan Thanh bưng chén thuốc đi ra ngoài. Thê tử hắn đứng ở cửa, thấy hắn đi ra, nhịn không được thở dài nói: “Phụ thân chàng lại nói về chuyện vị phu nhân không có bóng dáng kia sao?”
 
Cố Nhan Thanh gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Người già rồi, trí nhớ hồ đồ. Năm đó một mình ông bò lên từ Côn Dương, nào có vị phu nhân nào trợ giúp? Phụ thân ta... Cũng không biết lúc nào mới có thể thanh tỉnh.”
 
Cố Sở Sinh nằm ở trên giường, nghe Cố Nhan Thanh nói, nhịn không được nhếch khóe miệng.
 
Bọn họ đều xem hắn là người hồ đồ, nhưng hắn lại biết, hắn không hồ đồ một chút nào.
 
Hắn nhớ rất rõ.
 
Hắn yêu người kia, thê tử của hắn, cả đời sống ở trong tâm trí hắn, trong lòng hắn.
 
Nhìn xem, cho đến hôm nay, hắn vẫn có thể nhớ rõ -
 
Cô nương kia cưỡi ngựa chạy đến, ở trong đêm mưa vén màn xe của hắn lên, nói to: “Cố Sở Sinh, chàng đừng sợ, ta đến tiễn chàng.”
 
Cả đời này, hắn yêu lê dân bá tính, yêu sông núi xinh đẹp, yêu Đại Sở vĩ đại, núi sông hùng vĩ.
 
Nhưng mà hắn yêu nhất, chính là cô nương kia.
 
Hắn vướng mắc cả đời, lo lắng cả đời. Hắn tự ti lại kiêu ngạo, bứt rứt lại chấp nhất, dùng cả đời, cuối cùng, thừa nhận -
 
Hắn thích nàng, đơn phương thích nàng.

 


Bình Luận (0)
Comment