Ngày thứ hai, hoàng hậu nương nương mặc thường phục, khoác một chiếc áo lông cáo trắng, tay cầm bình tro cốt, chỉ dẫn theo ta cùng A Nhiễm xuất cung.
Khi người đặt chiếc bình vào tay Mộ Thượng thư, mắt nhìn đối phương giống như già đi vài chục tuổi và Mộ phu nhân đang khóc ngất bên cạnh, nhịn không được quay đầu đi.
Phàm là nữ nhi tiến cung, bản thân lại có chút năng lực thì đều tìm cách đưa người vào cung chăm sóc với con gái, Lương phi vì sao mà chết, Mộ thượng thư trong lòng rõ ràng, nhưng đối phương lại là hoàng đế đương triều, hăn có năng lực như thế nào?
"Khi A Dao còn sống, rất nhớ món bánh hoa đào của Mộ phu nhân." Hoàng hậu nương nương cuối cùng lại dùng xưng hô trước đây, thở dài, "Người nay đã không còn, xin Mộ thượng thư và Mộ phu nhân bớt đau buồn".
"Cảm ơn Nương Nương." Mộ phu nhân đã bình tĩnh lại, quỳ hành lễ nói.
"Không sao, ta và A Dao.." hoàng hậu nói xong lại dừng lại, giống như trút được gánh nặng, trong ánh mắt chứa vô vàn ấm ấp "dù sao cũng có nhiều năm tình cảm chị em"
Cả căn phòng rơi vào im lặng.
Khi Hoàng hậu quay lưng rời đi, Mộ Thượng thư dẫn theo toàn bộ gia quyến dùng lễ bái trang trọng nhất hướng về phía người lạy một lạy, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt vì mất đi nữ nhi yêu, đối với nữ nhi mà ông đã chứng kiến từ lúc còn hoạt bát khờ dại biến thành bình tĩnh, lạnh lùng như ngày hôm nay, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần kính trọng "Lão thần, tạ nương nương đại lượng"
Lúc ngẩng đầu lên, hoàng hậu nương nương đã bước ra khỏi cửa chính Mộ gia.
Mộ thượng thư dìu phu nhân đứng dậy, hai người nhìn nhau lắc đầu bất lực.
Trong cung vị đó làm sao có thể xứng vào nữ nhi nhà họ La chứ?
Ở trước cửa Mộ phủ, hoàng hậu bỗng nhiên đứng lại, người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt, vươn tay ra khỏi ống tay áo, ngửa tay lên trời, khi đầu ngón tay cảm thấy lạnh lẽo, mới thu tay lại, cười nói: "Tuyết rơi rồi, hoa mai trong cung cũng sắp nở rồi."
"Đợi quay về cung nô tỳ đi xem xem. Nếu nở rồi thì cắt mấy cành mang về, cắm vào bình hoa." Ta và A Nhiễm đi hai bên người nương nương, có lẽ cô ấy nhớ đến lần bị ốm năm đó của nương nương, có chút quở trách nói: ' Nương nương người đừng đến đó chịu lạnh nữa, nhìn ở đâu mà chả là nhìn ".
Hai ta đều biết, mỗi năm hoàng hậu nương nương sẽ đến Mai Uyển đứng vài ngày, thật ra cũng không phải chưa từng khuyên, năm nào cũng khuyên, nhưng đều không có tác dụng.
Xét cho cùng, đối với nương nương, đó cũng chỉ là nơi nhìn vật nhớ người mà thôi.
Đường từ Mộ phủ trở về hoàng cung không xa, nhưng hôm nay Hoàng hậu nương nương mặc thường phục xuất cung, trên đường lại có những người bán hàng nhỏ, hoàng hậu cũng lán lại rất lâu.
Trước đây hoàng hậu không phải chưa từng ra khỏi cung, nhưng hầu như đều ngồi trên ghế liễn, mọi việc trong hậu cung lại bận rộn như thế, việc việc đều cần người quan tâm, cho nên chưa bao giờ thoải mái như lúc này.
" Tiểu thư thích món đồ chơi hình người làm bằng đường này à? "
Đang ngẩn ngơ thì nghe thấy một ông già giơ tay cầm một con rối làm bằng đường sống động hỏi hoàng hậu nương nương.
" Lão gia gia, ngươi có thể làm một con rối hình tướng quân dung mãnh không."
Vài mảnh bông tuyết chậm rãi trôi xuống, ông lão làm con rối đường cười gật đầu, hoàng hậu cũng cười theo.
Trong khoảng khắc ấy ta dường như lại nhìn hoàng hậu trước khi vào cung.
Ngây thơ, có chút đơn thuần, mang vẻ đẹp của kẻ không hiểu thế sự.
Cho dù sau này xảy ra bao nhiêu chuyện khiến người cảm thấy phẫn uất, nhưng rốt cuộc cũng không thể quét sạch sự mềm yếu trong lòng người, cho dù có nhiều người trong hậu cung vì chỉ thị của thái hậu mà có những lời nói làm tổn thương người, người cũng chưa từng để ý, cho dù nghe thấy cũng giả vờ không biết.
Cũng không phải là vì sợ sảy ra xung đột với đám người hoàng thượng, mà vì không muốn làm khó những cung nhân đó.
Ta nghĩ, chả trách Lâm thiếu tướng trước khi chết, vẫn nắm chặt lá bùa bình an mà nương nương thêu, người con gái như người, đáng để hưởng mọi tốt đẹp của thế giới này.