Vị Ương Cung
Ta dùng kéo cắt tâm nến, chỉ giữ lại hai cây để lấy ánh sáng.
Vừa mới cất kéo đi, Hoàng Hậu nương nương đã từ trên giường ngồi dậy, mái tóc như thác nước đổ phía sau lưng người, khiến cho người trông càng gầy yếu.
"A Kỳ, ngươi nhìn thấy ánh trăng ngoài biên cương bao giờ chưa?"
Người hỏi với âm thanh rất bình thản, nhưng trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
Ta nên trả lời như thế nào đây, ta trước giờ chưa từng đến biên cương.
Trước khi gặp được người đó, ta trôi qua những ngày cơm không đủ no áo không đủ ấm, khi đó trong đầu óc ta, chỉ nghĩ làm sao trộm được thức ăn, buổi tối có thể ngủ ngon giấc hay không.
"Ta từng nhìn thấy rồi, lúc bấy giờ chàng vẫn còn là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, cuộc sống ngoài biên cương gian khổ, nhưng chàng sẽ gửi vài bức tranh cùng với thư về cho ta." Hoàng hậu nương nương chân trần đi chầm chầm tới bên cửa sổ, rồi giơ ngón trỏ chỉ về mặt trăng tròn trịa trên không trung, "Trong những bức tranh của chàng từng có một mặt trăng, tròn hơn, sáng hơn trăng ở Thượng Kinh, nhưng lại có chút ảm đạm"
Ta kính cẩn bước sau Hoàng Hậu nương nương, thấy người mãi không nói tiếp, nhịn không được ngẩng đầu nhìn.
Lại thấy một dòng nước mắt chảy dài theo gò má người, rơi xuống mặt đất.
Ta hiểu những lời người chưa nói hết, những bức thư ngắn mà tình ý nông nàn họ từng trao gửi cho nhau, ngày hôm nay chỉ có thể đặt ở dưới đáy hòm, không dám động vào.
"Nương Nương, lúc nô tỳ còn nhỏ từng nghe tổ mẫu nói, không thể dùng tay chỉ trăng, sẽ bị điềm gở".
Ta đi qua, kéo cánh tay vẫn luôn để ở không trung của người xuống.
Người quay đầu nhìn ta, đôi mắt sáng ngời, giống như một dòng sông đầy sao ùa tới, ta nghĩ, Hoàng hậu nương nương thật sự là người con gái đẹp nhất Thượng Kinh, cho dù người không trang điểm cũng không ai có thể sánh bằng.
Đang ngẩn ngơ bỗng nghe thấy Hoàng Hậu nương nương "phì cười", người nói,
"A Kỳ, ngươi thật là một đứa bé đáng yêu."
Người nói như vậy khiến cho những lời ta muốn nói tiếp theo bỗng bị nghẹn lại, lắp ba lắp bắp không nói được thành câu.
Có lẽ do bộ dạng gấp gáp đỏ mặt của ta khiến cho người vui vẻ, người cười càng lúc càng vui vẻ, cuối cùng, còn đưa tay ra xoa bóp mặt ta.
Hơi ấm trong lòng bàn tay khiến ta nhớ đến ngày đông đầu tiên gặp Gia Dạng, cũng ấm áp như vậy, cũng là nụ cười rạng rỡ như thế.
"A Kỳ, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai, có lẽ sẽ có một trận ác chiến phải đánh."
Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng dừng cười, đôi mắt cong xuống, lông mày chứa đầy sự dịu dàng.
Ta đáp một tiếng "Vâng" rồi lui xuống.
Khi đi ra khỏi nội cung, một trận gió thu ập tới, khiến cho ta toàn thân lạnh lẽo.
Ta nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng giữa không trung, trong lòng dâng lên vài phần chua xót: Gia Dạng, ở Kim Lăng xa xôi ấy, thân thể khỏe hơn chút nào không?
"A Kỳ tỷ tỷ, mau đi nghỉ ngơi đi, nương nương vẫn còn có muội."
Người nói chuyện là một cung nữ mới tới Vị Ương cung mấy ngày, vẻ ngoài không tệ, có chút hoạt bát.
Ta vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ đến mưa gió sắp ập đến, cuối cùng lại không nói gì. Chỉ lãnh đạm nhìn cô ta một cái, dặn dò: "Gác đêm phải cẩn thận, Nương nương ngủ không sâu, không nghe thấy có phân phó gì, thì không được đi vào làm phiền nương nương."
"Muội biết rồi, đa tạ A Kỳ tỷ tỷ."
Nghe thấy những lời này, ta "uh" một tiếng, quay đầu bước đi.