Lúc bình minh, trong vương cung.
"Toàn bộ huân hương trên tầng thứ ba trong giáo phường, đều bị bọn chúng trộn lẫn thuốc," Hạng Dư giải thích, "Trên người bọn họ có thuốc giải, huân hương không vào cơ thể, chính là để dự phòng có địch nhân tiến đến."
Khương Hằng sờ qua bụng Cảnh Thự, xác nhận hắn bị chấn thương nội tạng, thương thế cần có một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại, nhưng chung quy không ảnh hướng đến tính mạng, mới yên lòng.
Cảnh Thự ho khan vài tiếng, gật gật đầu, uống hết thuốc Khương Hằng kê, nhưng ở trước mặt Hạng Dư, thần sắc hắn vẫn tỏ ra như thường.
"Còn có một kẻ đồng lõa đã bắt được hay chưa?" Cảnh Thự nói.
"Chạy thoát." Hạng Dư nói, "Người nọ đọ kiếm cùng ngươi, chính là cao thủ vô cùng lợi hại."
Cảnh Thự nói: "Không cần tâng bốc ta."
Cảnh Thự tung hoành tái ngoại, cơ hồ chưa một lần bại trận, thế nhưng lại bị thương ở dưới tay một gã thích khách vô danh, thật sự là quá nghẹn khuất.
"Ngươi biết gã là ai không?" Hạng Dư nhướng mày, nói.
"Chẳng lẽ là thích khách thần bí kia sao?" Khương Hằng nói.
Hạng Dư giải thích: "Không phải.
Nhưng người này, năm đó đã từng ám sát qua tiên vương nước Ung của các ngươi Trấp Lang, ngay cả khi Cảnh Uyên cùng Giới Khuê liên thủ, cũng không làm gì được gã, để gã chạy thoát."
Sắc mặt Cảnh Thự ngay lập tức biến đổi.
"Gã từng ám sát Trấp Lang?" Khi Cảnh Thự nghe thấy tin tức, cơ hồ ngay lập tức minh bạch được, thích khách là do ai phái tới!
"Từ từ," Khương Hằng nhận thấy được không ổn, nói, "Gã từng ám sát Trấp Lang, cũng tức là nói, gã là kẻ thù của nước Ung sao?"
"Việc này rắc rối phức tạp," Hạng Dư nói, "Là từ trong miệng tiểu nhị kia thẩm vấn ra, trong lúc nhất thời ta cũng không thể đưa ra kết luận, hai ngươi nếu không có việc gì, có thể đi nhà giam gặp gã, lại tự đưa ra phán đoán."
Khương Hằng nói: "Hôm nào đi, trên người ca ta còn đang bị thương."
Cảnh Thự lại nói: "Không đáng ngại, đi thôi."
Khương Hằng muốn ngăn cản, Cảnh Thự lại vô cùng kiên trì, Khương Hằng khuyên không được, chỉ phải để hắn đỡ lấy bả vai mình, theo Hạng Dư đi tới trong nhà giam nước Dĩnh.
"Thương thế của ngươi cần phải tĩnh dưỡng ít nhất một tháng." Khương Hằng thấp giọng nói với Cảnh Thự.
Cảnh Thự xua xua tay, ý bảo ta không sao cả, đồng thời ám chỉ Hạng Dư còn ở đây, không hy vọng để y biết tình huống của mình.
Khương Hằng lại biết hắn bị thương thực nặng, một tháng này, tuyệt đối không thể lại động thủ.
Hạng Dư đi ở đằng trước, nói: "Ngươi trúng một chưởng của chưởng quầy, thế nhưng không có chết, cũng là kỳ tích."
Cảnh Thự nói: "Lực chưởng của gã xác thật lợi hại, nhưng gã không sở trường dùng kiếm, là ta được lợi, qua mấy ngày sẽ khôi phục."
"Ngươi làm sao thẩm vấn ra được?" Khương Hằng không quen biết quá nhiều thích khách, nhưng cũng biết những người này đều là sống bằng đao, không nên nói, bọn họ một câu cũng sẽ không nói, cho dù chết cũng không sợ, rất khó làm cho bọn họ nói ra bao nhiêu bí mật.
"Ta sai người điều tra phòng bọn họ, tìm được không ít các vị thuốc." Hạng Dư nói, "Người này nhất định am hiểu dùng độc, liền đem rất nhiều loại thuốc cùng nhau dùng ở trên người gã, phát hiện có một loại thuốc, có thể làm đầu óc gã trở nên hỗn loạn, tựa giống như rượu mạnh, hỏi cái gì, liền nói cái đó, nhưng không biết có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, cho nên ta nói ta không thể đưa ra kết luận."
Hạng Dư đi vào trước tử lao, trong địa lao, tiểu nhị kia đã bị tra tấn đến máu tươi đầm đìa, hơi thở thoi thóp, mười ngón tay đều bị gãy đến vặn vẹo, tứ chi từ cánh tay đến mắt cá chân, bị đính vào gần trăm cái đinh thép.
Khương Hằng: "......"
Một màn này trong phút chốc điên đảo toàn bộ ấn tượng của Khương Hằng đối với Hạng Dư, ngay tức khắc làm hắn cảm thấy Hạng Dư quá tàn nhẫn.
Cảnh Thự lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không cần thiết phải như vậy."
"Không làm như vậy," Hạng Dư nói, "Chết chính là chúng ta, trước đó gã hạ dược ở trong điểm tâm cung Chu Tước.
May mắn ngươi không có ăn."
Hạng Dư phân phó người chuyển ghế đến, để Cảnh Thự ngồi nói chuyện, chỉ sợ thể lực hắn chống đỡ không nổi.
Cảnh Thự lại xua tay, không cần.
"Hỏi đi," Hạng Dư đứng ở một bên, ý bảo Khương Hằng tùy ý, "Ta cho gã dùng liều thuốc giữ mạng, còn không chết ngay được, nhưng qua hôm nay thì không dám chắc."
Khương Hằng nhìn tiểu nhị bị đính trên tường gỗ máu tươi đầm đìa, trong mắt tiểu nhị tràn đầy thù hận, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Hằng, trong yết hầu phát ra thanh âm thống khổ.
"Ngươi tên là gì?" Khương Hằng nói.
"Tiểu nhị......" Tiểu nhị mở miệng nói.
"Bọn họ là một cái tổ chức kỳ lạ," Hạng Dư nói, "Trong môn phái lấy danh hiệu xưng hô lẫn nhau, không biết tên thật."
Cảnh Thự nói: "Chủ nhân ngươi là ai?"
"Minh Sa Sơn, Huyết Nguyệt Môn." Tiểu nhị đáp.
"Oanh" một tiếng, Khương Hằng như bị sét đánh.
"Luân Đài Đông?" Khương Hằng khó có thể tin nói.
"Ngươi biết chỗ đó?" Cảnh Thự kinh ngạc nói.
Trên lưng Khương Hằng ngay lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, gắt gao nắm chặt hai tay, không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Tiểu nhị thong thả gật đầu, phát ra tiếng rên rỉ: "Để ta chết đi, để ta chết......"
Trên đùi Khương Hằng nhũn ra, lui ra phía sau nửa bước, một trận trời đất quay cuồng, Cảnh Thự ngay lập tức đứng dậy, nói: "Hằng Nhi?"
Khương Hằng cố gắng lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, nhớ tới những lời Tống Trâu hồi báo trước khi đến đất Dĩnh.
"Thương nhân chúng ta nghe được một cái tin tức, Huyết Nguyệt cùng Ung Vương đạt thành một cái hiệp nghị......"
Hạng Dư ở một bên giải thích cho hai người: "Cái tổ chức này, người biết được gồm có năm người, Người Kéo Thuyền, Đàn Bà Giặc Đồ, Tiểu Nhị, Đánh Xe, Chưởng Quầy.
Các ngươi đã giải quyết bốn kẻ, đánh xe chạy thoát, cùng với người đêm qua tiến đến truyền lời, quá nửa cũng là một người trong đó."
"Các ngươi có mấy người?" Cảnh Thự hỏi tiểu nhị kia.
"Mười hai người......" Tiểu nhị chậm rãi nói, "Cầu xin các ngươi, giết ta......"
Thủ đoạn tra tấn của Hạng Dư sử dụng đã làm gã sinh ra lòng muốn chết, vết thương trên người không phải là đáng sợ nhất, thống khổ nhất vẫn là thuốc bột trên miệng vết thương.
Nhìn bộ dáng Tiểu Nhị kia, làm Cảnh Thự nhớ tới ba gã du côn hắn giết ở Tầm Đông năm đó.
Chiêu phu nhân bảo hắn ở trên người ba kẻ kia rạch thật nhiều miệng vết thương, sau đó đổ lên mật ong, nếu như làm như vậy, vẻ mặt bị tra tấn không chịu nỗi, bộ dáng hơi thở thoa thóp của những người đó liền cùng với phạm nhân trước mặt này không khác gì nhau.
"Không có khả năng, không có khả năng......" Khương Hằng lẩm bẩm.
"Ngươi biết bọn họ?" Cảnh Thự nói, "Hằng Nhi?"
Trong mắt Khương Hằng mang theo sợ hãi, nhìn Cảnh Thự gật gật đầu.
"Ta ở......!Ta......!Nghe qua." Khương Hằng nói, "Không, nhất định là có vấn đề, không phải là bọn họ."
"Đừng sợ, Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Cho dù là ai, đều......!Không phải sợ."
Khi Cảnh Thự nói chuyện, cơn đau nỗi lên, lại miễn cưỡng chịu đựng.
"Trước mắt, dư đảng bọn họ còn có tám người, không tính vị môn chủ kia." Hạng Dư lại nói, "Không đạt được mục tiêu, ta nghĩ, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ, vấn đề bây giờ là ở chỗ, người đứng sau lưng sai khiến là ai......"
Giọng nói của Hạng Dư giống như xa tận chân trời, Khương Hằng đã không còn nghe được lời nào nữa.
Vì sao? Vì sao muốn giết ta? Ta làm sai điều gì?
Khương Hằng nghĩ đi nghĩ lại, đám người này thế nhưng là Trấp Tông phái tới? Trấp Tông không có lý do gì phải giết hắn.
Khương Hằng nhất thời thất hồn lạc phách, Cảnh Thự lại cầm tay hắn.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự nghiêm túc mà nói.
Khương Hằng lắc lắc đầu, không nói gì.
"Khương đại nhân có mạnh mối?" Hạng Dư lại hỏi.
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự biết hắn có chuyện muốn thương lượng, nhưng Cảnh Thự vẫn có câu muốn hỏi.
"Năm đó là ai sai chưởng quầy đi hành thích Trấp Lang?" Cảnh Thự nói.
"Ta không biết......!Không biết......" Khương Hằng lẩm bẩm nói.
"Còn có một vấn đề," Hạng Dư nói, "Hiện tại chưa rõ ràng, người đánh xe làm sao có thể trà trộn vào trong cung, ta hoài nghi có người tiếp ứng."
Đổi lại là Khương Hằng ngày thường, có lẽ thực mau là có thể phát hiện manh mối, nhưng hôm nay hắn đã hỗn loạn vô cùng, không thể lại bình tĩnh để suy nghĩ nữa.
"Đó là chuyện của ngươi." Cảnh Thự trầm giọng nói.
Thủ hạ nâng thi thể chưởng quầy lại đây, Hạng Dư kéo ra vải bố trắng, để cho bọn họ xác nhận.
"Chưởng quầy này có lẽ biết." Hạng Dư lại nhìn tiểu nhị nói, "Chưởng quầy ở trong môn phái các ngươi, vai vế thế nào?"
"Xếp thứ......!ba." Tiểu nhị hơi thở thoi thóp nói, "Để ta chết đi......"
Hạng Dư nhìn Cảnh Thự ý bảo, lại nói: "Còn có một người bịt mặt, nếu ở Giang Châu, dựa theo các ngươi miêu tả, thân phận hẳn là ở trên chưởng quầy, cũng tức là nói, môn chủ, người che mặt, chưởng quầy, một kiếm kia của ngươi đã giết chết sát thủ đứng hàng thứ ba trong Huyết Nguyệt môn."
Cảnh Thự trầm giọng nói: "Nhưng sau đó còn có tám người, Luân Đài Đông quá xa, ta không có khả năng tự mình đến Tây Vực, giết môn chủ bọn hắn."
"Không sai, cũng không thể thiếu cảnh giác." Hạng Dư đáp, "Huống chi nơi đó là địa bàn người khác, nhưng yên tâm đi, Trung Nguyên là chỗ của chúng ta, bọn họ không chiếm được lợi."
"Chúng ta đi thôi." Cảnh Thự đứng dậy, đỡ bả vai Khương Hằng, nói, "Hằng Nhi, đi, về nhà lại chậm rãi nói."
Khương Hằng miễn cưỡng gật đầu, thở dài.
Hạng Dư biết bọn họ nhất định có chuyện thương lượng, không hề giữ lại.
"Người này ta giết?" Hạng Dư nói.
"Tùy ngươi." Cảnh Thự lạnh nhạt mà nói.
Khương Hằng trở lại trong tẩm điện, bỗng nhiên mỏi mệt bất kham, nói: "Ta muốn ngủ, ca."
"Ngủ đi," Cảnh Thự không hỏi Khương Hằng nguyên nhân vì sao uể oải như thế, chỉ nhàn nhạt nói, "Ca ngủ cùng ngươi."
Hôm nay bên ngoài mưa xuân rơi tí tách tí tách, đem lá xanh trong cung Dĩnh rửa sạch đến lấp lánh tỏa sáng.
Khương Hằng làm thế nào cũng không thể tiếp thu, người đứng sau lưng đám thích khách này thế nhưng là Trấp Tông, điều này làm hắn có loại cảm giác bị quốc gia của chính mình phản bội.
Hắn thậm chí không biết nên nói với Cảnh Thự như thế nào, đó là cha nuôi ân trọng như núi của y, mà hiện tại, mục tiêu đối phương muốn giết chính là mình.
Thậm chí không tiếc mạo hiểm trả giá đắt cùng nước Dĩnh trở mặt.
Vì sao? Khương Hằng rất mệt, hắn không muốn suy nghĩ gì nữa, ở trong ngực Cảnh Thự mơ màng ngủ, chỉ sợ một giấc ngủ dậy, ngay cả Cảnh Thự cũng sẽ lặng yên không một tiếng động mà biến mất, rời khỏi hắn.
Hôm sau, Khương Hằng tỉnh ngủ trời còn đang mưa, bên cạnh không có một bóng người, làm hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cảnh Thự đang đối chiếu phương thuốc, phối thuốc trị thương cho bản thân, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, liền chống đỡ đi lại đây, thay quần áo cho hắn, bảo hắn rửa mặt.
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Khương Hằng sờ mạch đập Cảnh Thự, xác nhận thương thế của y đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng mùa xuân phương Nam sương mù ẩm ướt, thật sự không phải là nơi thích hợp để dưỡng thương.
"Trước ăn chút gì đó đi," Cảnh Thự nói, "Mấy ngày nay ngươi đã rất mệt."
Khương Hằng dùng qua cơm sáng, tâm tình có chút chuyển biến tốt đẹp, nhớ tới chuyện hôm qua, bắt đầu suy nghĩ chi tiết trong đó.
Hắn biết Cảnh Thự nhận thấy được mình không thích hợp, lại không có hỏi, chỉ trầm mặc mà bồi ở bên người hắn, Cảnh Thự từ trước đến nay rất vụng về trong chuyện tình cảm, trước nay đều không biết an ủi người khác, tựa như ngày đó mẫu thân rời đi, y chỉ biết yên lặng mà ở bên cạnh.
Nhưng năm đó y rõ ràng hơn ai hết, Chiêu phu nhân sẽ không trở lại nữa.
Nhưng mà hiện giờ......
"Ca?" Khương Hằng nói.
Cảnh Thự đang đưa lưng về phía Khương Hằng, phối thuốc, quay đầu lại nhìn hắn.
"Sao vậy?" Cảnh Thự nói.
Hai người trầm mặc đối diện, Khương Hằng bỗng nhiên minh bạch điều gì —— Cảnh Thự biết! Y đã sớm biết!
"Ngươi......" Giọng nói Khương Hằng có chút phát run, nói, "Trong lòng ngươi có phải đã rõ ràng, thích khách là ai phái tới hay không."
Không khí giống như ngưng đọng lại.
"Đúng vậy," Cảnh Thự nói, "Cha ta."
Giờ phút này Khương Hằng cũng không biết nên đối mặt Cảnh Thự như thế nào, theo bản năng mà quay đầu đi.
Cảnh Thự thấy biểu hiện ngày hôm qua của Khương Hằng liền biết, tuy không biết từ đâu hắn biết được, nhưng đã suy đoán ra chân tướng.
"Ta cũng là mới biết được," Cảnh Thự nói, "Từ trên một sự kiện khác đoán được, ta......!Sợ ngươi không thoải mái, nghĩ mấy ngày nữa, nếu ngươi không đoán ra, lại nói với ngươi."
Khương Hằng đứng dậy, Cảnh Thự vội buông thuốc, nhịn đau đuổi theo, lôi kéo tay Khương Hằng.
Cảnh Thự: "Nghe ta nói, Hằng Nhi, nghe ta nói!"
Khương Hằng quay đầu, nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự nghiêm túc mà nhìn hắn, trong nháy mắt Khương Hằng hồi tưởng lại vô số lần bọn họ đồng sinh cộng tử, hắn biết Cảnh Thự tuyệt đối sẽ không đứng ở phe Trấp Tông.
"Ta......! Không có gì," Khương Hằng có chút khổ sở mà nói, "Chỉ là không thể tiếp thu, qua mấy ngày sẽ tốt thôi.
Dù sao, không phải ta cũng từng giết ông ta sao, mọi người xem như......!Huề nhau."
Đây là Khương Hằng đang tự an ủi mình, đây làm sao có thể giống nhau? Khi hành thích Trấp Tông, bọn họ là địch nhân, nhưng hiện giờ quan hệ giữa bọn họ đã không còn như trước, Khương Hằng là trọng thần nước Ung, hắn cơ hồ đem toàn bộ những gì của hắn đều trao tặng cho Ung, cho Trấp Tông.
Tài hoa của hắn, chí hướng của hắn, thậm chí Cảnh Thự của hắn.
"Nghe ta nói." Cảnh Thự biết thời khắc khảo nghiệm sinh tử của mình đã tới, y cần phải giải thích rõ ràng cho Khương Hằng.
Cảnh Thự để Khương Hằng ngồi xuống.
Khương Hằng lắc đầu, nói: "Không cần giải thích, ca, là ta quá đơn thuần."
Khương Hằng bắt đầu nhìn nhận lại bản thân, hắn xác thật quá đơn thuần, so với ngày đó rời núi, hắn không chỉ không hề có một chút tiến bộ, còn ở dưới sự bảo vệ của Cảnh Thự ngày càng trở nên ngây thơ hơn, tin tưởng Trấp Tông, là một sai lầm trí mạng mà hắn đã phạm phải.
"Thực xin lỗi," Cảnh Thự nghiêm túc mà nói, "Thực xin lỗi, Hằng Nhi.
Ta không biết ông ta là người như vậy."
Khương Hằng cười, cảm giác được giữa hắn cùng Cảnh Thự, vẫn luôn có một đường ngăn cách, mà ngăn cách kia, chính là Cảnh Thự đối với nước Ung không muốn xa rời.
Trong 5 năm bọn họ tách ra kia, Cảnh Thự được Ung nhận nuôi, lớn lên, bọn họ nợ tình cảm nước Ung, mà đây vĩnh viễn là một cái vòng luẩn quẩn không tránh được.
Nhưng một câu cuối cùng của Cảnh Thự, làm Khương Hằng minh bạch được, đối với Cảnh Thự mà nói, mình trước sau vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng y, chưa từng thay đổi, trước đây không có, sau này cũng không.
Cảnh Thự nói: "Dọc theo đường đi ta đã suy nghĩ rất nhiều, trước khi thích khách xuất hiện, ta đã đưa ra quyết định, Hằng Nhi......"
"Lần này sau khi rời đi Thành Lạc Nhạn," Cuối cùng, Cảnh Thự nghiêm túc nói với Khương Hằng, đồng thời nâng tay lên, phảng phất như đang tuyên cáo một lời thề với hắn: "Ta không tính toán sẽ trở về."
Gió xuân thổi tới, cuốn theo mưa hoa đào bay vào trong điện, xoay tròn rơi ở trước người hai người, cánh hoa ướt dầm dề, dừng ở trong ly Khương Hằng.
"Ca ca sẽ không lại để ngươi trở lại nơi đó, hết thảy quá khứ, từ nay về sau không còn có quan hệ gì đến chúng ta."
Giọng nói Cảnh Thự ở bên tai Khương Hằng vang vọng, giống như làm hắn nhìn thấy dòng thác thời gian ở Lạc Nhạn.
Vách núi thành hang, vực sâu thành đồi.
Thế gian mấy độ biến thiên, biển cả hóa thành nương dâu.*
"Ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện đáp ứng với ngươi, muốn mang ngươi đi xem biển, đi bất kỳ một nơi nào ngươi muốn đi, Thần Châu cũng được, Tây Vực cũng thế, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ngươi thích."
"Ta sẽ bồi ngươi," Cảnh Thự nói, "Giống như đã từng nói ở trước mặt phu nhân, lập xuống lời thề."
"Được." Toàn bộ phiền não của Khương Hằng đã biến mất không còn dấu vết, ngay lập tức thông suốt, khôi phục lại nụ cười thiếu niên trong sáng.
"Ta rất thích." Khương Hằng nghĩ nghĩ, lại nói.
Cảnh Thự bình tĩnh mà nhìn hắn, nhìn người có mối liên hệ chặc chẽ nhất với y trong cuộc đời này, giờ khắc này y thực đau lòng, bởi vì Khương Hằng còn không biết điều gì đang chờ đợi hắn.
Thậm chí hắn không biết mình từng mất đi quá nhiều thứ.
Những thứ chưa từng có được, có phải cũng có nghĩa là chưa từng mất đi hay không?
Nước Ung, trữ quân, cha mẹ, người nhà......!Những thứ này vốn nên là của hắn, hắn lại giống như chưa từng có được.
Trấp Tông đã cướp đi hết thảy mọi thứ vốn nên thuộc về hắn, ban cho hắn cha mẹ đều mất, nhà tan cửa nát, chiến loạn đau khổ cùng thơ ấu cô độc, ban cho hắn thân phận hỗn loạn, hiện giờ lại cướp đi Cảnh Thự, ngay cả chút ấm áp cuối cùng ở Lạc Dương mà hắn muốn níu giữ, cũng trong thế cục thiên hạ tranh đấu tiêu tán từng chút từng chút một.
Hiện giờ Trấp Tông còn muốn cướp đi sinh mệnh hắn.
Nhưng đối mặt với nhiều không công bằng như vậy, Khương Hằng lại chưa từng oán giận qua, hắn thản nhiên thừa nhận hết thảy những điều này, chỉ cần cho hắn một chút, hắn liền sẽ thực quý trọng.
Cảnh Thự thầm nghĩ: Bởi vì mình, tất cả đều là bởi vì mình.
Cảnh Thự vẫn luôn rất rõ ràng, đều là bởi vì y còn sống mới làm Khương Hằng cảm thấy, hết thảy mọi chuyện đều không sao cả, chỉ cần bọn họ có thể ở bên nhau, những thứ khác đều không quan trọng.
Vì thế Khương Hằng cười giống như trước đây, nhìn Cảnh Thự nói: "Nghĩ kĩ lại, thì cũng không có gì không hài lòng."
"Như vậy rất tốt, ta rất thích."
—— Cuốn Năm · Liệt Tử Ngự Phong · Hoàn ——
*Cao ngạn vi cốc, thâm cốc vi lăng: Đem núi non hùng vĩ xem như sơn cốc, đem vực sâu vạn trượng xem như núi cao.
Muốn nói khi người đứng ở chỗ cao, nắm chắc ý tưởng, thì không nên kiêu ngạo; Khi người đứng ở dưới đáy, phải kỳ vọng cao, không nên trầm luân..