Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 142


Quân báo là do Tống Trâu tự tay viết, miêu tả toàn bộ quá trình đêm đó Cảnh Thự chỉ mang một ngàn người, làm sao phá vỡ trận địa quân địch, làm sao chọc thủng địch nhân.

Chiến tích này, trong lịch sử trăm năm gần đây chỉ có hai người có thể làm được, một là thần quân Trọng Văn năm xưa của nước Lương, đã chết ở dưới tay phụ thân bọn họ Cảnh Uyên.

Thứ hai là Lý Hoành quốc quân tiền nhiệm của nước Đại, bại ở dưới tay Cảnh Thự.
"Ồ," Khương Hằng nhàn nhạt nói, "Năng lực đánh trận đã tốt hơn so với trước đây."
Thái Tử An nói: "Thuỷ quân của chúng ta đã ngược dòng lên, tiến vào thủy vực Diêu Hà.

Sau mười ngày, là có thể hội hợp với y."
"Ta không hy vọng giết quá nhiều người," Khương Hằng nói, "Chiến tranh xảy ra, chết đều là bá tánh vô tội."
"Đó là tự nhiên," Thái Tử An nói, "Đoạt lấy một tòa thành trống, đối với chúng ta mà nói cũng vô dụng."
Mấy năm trước Khương Hằng đi ngang qua Chiếu Thủy, cảnh tượng lũ lụt tràn lan trong ký ức hãy còn mới mẻ, lúc này chiến loạn nổi lên, làm sao có thể nhẫn tâm? Nhưng trên thực tế nước Dĩnh không đánh, nước Ung cũng sẽ đánh, nếu để Trấp Tông xâm chiếm, mặc kệ người tàn sát cướp bóc dân trong thành, không bằng để Cảnh Thự ra tay trước, bắt lấy tòa thành này, cũng có thể bảo hộ tánh mạng bá tánh trong thành.
Nói không chừng khi năm nước chinh phạt lẫn nhau, khi thiên hạ hỗn chiến, cuối cùng Chiếu Thủy ngược lại lại là nơi an toàn nhất.

Khi Khương Hằng ở Tung huyện đã chế định kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, dặn dò tuyệt đối không thể thả nước nhấn chìm thành, Cảnh Thự luôn mãi bảo đảm với hắn, sau khi lấy được thành, sẽ không làm hại đến tánh mạng bá tánh.
Sau khi tới vương cung Giang Châu, hắn lại tường tận giải thích cho Thái Tử An một phen, cũng để y ước thúc thuỷ quân, sau khi đánh hạ thành không thể xằng bậy.

Thái Tử An muốn chỉ là đánh thắng trận, vương quân Tung huyện thay y đảm nhiệm tiên phong, cao hứng còn không kịp, liên tục gật đầu.
Khương Hằng hiệu suất cực nhanh, chỉ dùng một canh giờ, liền đem toàn bộ tiếp viện điều phối xong rồi đưa cho Thái Tử An xem qua.

Thái Tử An vẫn đắm chìm trong vui sướng, muốn mở tiệc khoản đãi Khương Hằng, Khương Hằng lại bắt đầu thu thập quân báo, nói: "Ta không ăn, ta phải trở về lại cân nhắc một chút."
Thái Tử An luôn mãi giữ lại, Hạng Dư lại nói: "Điện hạ, Khương đại nhân lo lắng tiền tuyến, để hắn cẩn thận suy xét rõ ràng, đợi sau khi đạt thành mục tiêu lại ăn mừng cũng không muộn."
Thái Tử An nghĩ cũng phải, liền không cưỡng ép nữa.


Đêm xuống Khương Hằng ôm quân báo trở lại trong phòng, hắn muốn từ trong hội báo của Tống Trâu để lại dấu vết, tìm ra hết thảy khả năng nguy hiểm cùng biến số, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hạng Dư nói: "Ta ngủ ở trong phòng, Khương đại nhân có để ý hay không? Ta không ngáy ngủ."
Khương Hằng cười nói: "Lại sắp thêm cho thượng tướng quân một cái giường đi."
Hạng Dư cũng không từ chối, liền sai cung hầu đặt thêm một cái giường lùn ở ngoài bình phong, tự mình trải giường chiếu ngồi xuống.
Đêm đã khuya, Khương Hằng vẫn còn chưa ngủ, cẩn thận đọc mỗi một câu trên mười mấy phong thư, bao gồm mô tả địa hình cùng bố trí quân lực.
Hạng Dư nói: "Trong nước đều cho rằng, trận chiến này không thể tránh khỏi."
"Ừm," Khương Hằng trầm ngâm nói, "Hạng tướng quân thấy thế nào?"
Hạng Dư ngồi ở trên giường, chà lau bội kiếm của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nói ra thật xấu hổ, ta không biết đánh giặc."
"Ngài quá khiêm tốn." Khương Hằng cười nói.
"Đây là lời nói thật," Hạng Dư nói, "Ta dẫn dắt chính là Ngự lâm quân, nhiệm vụ chính là bảo hộ vương thất.

Cơ hội hành quân tác chiến rất ít, năm đó đọc qua một chút binh thư, sớm đã quên sạch."
Khương Hằng không nói gì, thoáng nhìn bóng dáng Hạng Dư ở phía bình phong, chỉ nghe Hạng Dư lại hỏi: "Khương đại nhân thì sao? Ngài thấy thế nào?"
"Vấn đề ở Chiếu Thủy không lớn." Khương Hằng nói, "Nhưng ta lo lắng nhất, là hướng đi của nước Ung bên kia."
Cảnh Thự suất lĩnh binh mã, tự mình vì nước Dĩnh đánh giặc, Trấp Tông nhất định sẽ có phản ứng, còn phản ứng như thế nào, liền rất khó mà đoán trước.
"Thái Tử điện hạ đã truyền tin đến cho Ung Vương." Hạng Dư nói.
Khương Hằng nói: "Ừm, y cùng Trấp Tông, còn có thỏa thuận phải không?"
Khương Hằng không cần nghĩ, liền đã đoán chuẩn xác một vòng, trong liên minh Dĩnh Ung, người thúc đẩy mạnh mẽ nhất hiện tại xem ra không phải là Dĩnh Vương, mà là Thái Tử An, nói không chừng Dĩnh Vương Hùng Lỗi đối với điều này vốn dĩ luôn phản đối, cuối cùng là Hạng Dư đã thuyết phục ông ta.
Như vậy nghĩ đến, Thái Tử An mới chân chính là người có dã tâm.
"Ngài nhìn nhận thật sự thấu đáo." Hạng Dư đáp, "Nhưng những mặt khác, thứ cho ta không thể nhiều lời, còn thỉnh Khương đại nhân thông cảm cho."
Khương Hằng có được đáp án như hắn muốn, quả nhiên là như vậy, mới đầu ý kiến của Dĩnh Vương cùng Thái Tử An không đồng nhất, giữa quốc quân cùng trữ quân khác biệt nghiêm trọng, Thái Tử An hy vọng cùng Trấp Tông chia đều thiên hạ, Dĩnh Vương lại có lẽ cho rằng điều này sẽ cổ vũ khí thế địch nhân, dẫn sói vào nhà.
Cuối cùng Thái Tử An để Hạng Dư đi thuyết phục ông ta, chính là dùng lý do "Trường sinh bất lão", còn Hùng Lỗi là thật sự nguyện ý, hay là vì cho con trai mình một cái bậc thang đi xuống, liền rất khó mà nói.
Như vậy ngươi lại là người của ai chứ? Khương Hằng ở trong lòng tự hỏi chính mình, mới đầu hắn luôn cảm thấy, Hạng Dư đối Hùng Lỗi vô cùng trung thành, hiện tại xem ra, cũng chưa chắc, nói không chừng chủ nhân chân chính y nguyện trung thành, là trữ quân.

"Ta đánh cuộc ông ta sẽ không xuất binh đánh người một nhà." Khương Hằng nói, "Nhưng nếu ta là Trấp Tông, liền sẽ nhân cơ hội xuất quan, phối hợp cùng Nhiếp......!Trấp Miểu.

Con trai đánh phía Nam Chiếu Thủy, phụ thân đánh phía Bắc thủ đô An Dương."
Hạng Dư nói: "Rất hợp lý, ông ta ngược lại sẽ cho rằng Khương đại nhân giúp ông ta một ân huệ lớn."
"Bởi vậy, nước Lương sẽ bị chia cắt, thậm chí không thể chờ đến hội minh năm nước bắt đầu," Khương Hằng nói, "Biến cố thường thường chỉ phát sinh trong một đêm."
Hạng Dư "Ừm" một tiếng.
Khương Hằng lại nhẹ nhàng nói: "Vì thế Ung thành công mà ra khỏi Ngọc Bích quan, mưu đồ dòm ngó Trung Nguyên; Dĩnh lại chiếm Chiếu Thủy, Hoàng Hà trở thành ranh giới Nam Bắc chia cách Dĩnh Ung, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì chứ?"
"Trịnh, Đại chưa diệt," Hạng Dư nói, "Minh nghị huynh đệ vẫn sẽ còn tiếp tục duy trì, Khương đại nhân nhưng thật ra không cần quá nhọc lòng."
"Hy vọng là như vậy." Khương Hằng gằn từng chữ.
"Còn không ngủ sao?" Hạng Dư nói, "Ngài đã rất mệt."
Khương Hằng thở dài, nói: "Ngủ thôi."
Vì thế Hạng Dư cầm trường kiếm nằm ngang, đè lại tim đèn tắt đèn, cả căn phòng chỉ còn lại ánh trăng.
Đêm khuya, Ngọc Bích quan.
Trấp Tông nhìn thư tín ở trước mặt xuất thần.
"Hắn đang làm cái gì?" Trấp Tông khó có thể tin nói.
Trong tin là con dấu của thái Tử Hùng An đóng xuống, ước định với y cùng xuất binh, Ung đánh An Dương, Dĩnh lấy Chiếu Thủy, nhìn thấy được đại quốc Trung Nguyên mấy trăm năm, trong nháy mắt liền phải nghênh đón mối nguy diệt quốc!
Vệ Trác nói: "Điện hạ đột nhiên xuất binh, này không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ là Khương đại nhân bị giam giữ?"
"Không," Trấp Tông nói, "Không có khả năng! Đây là con trai ta?"
Trấp Tông chỉ cảm thấy Cảnh Thự gần đây giống như đã thay đổi thành một người khác, hành động cử chỉ quả thực khác thường!
"Vương bệ hạ," Vệ Trác nói, "Chúng ta đánh không?"
Trấp Tông không có lời gì để nói, nhưng vào giờ phút này, bên ngoài thông truyền Thái Tử điện hạ đến.
"Trấp Lung?" Bỗng nhiên Trấp Tông lấy lại tinh thần, đây là kế hoạch của bọn họ?

Thái Tử Lung phong trần mệt mỏi, suốt đêm đến Ngọc Bích quan, giờ phút này y đáng lý ra nên ở Thành Lạc Nhạn mới đúng.

Trấp Tông vừa thấy con trai, ngay lập tức liền bắt đầu hoài nghi —— kế hoạch tiền trảm hậu tấu này, không có khả năng là Cảnh Thự tự mình nghĩ ra được.
"Ta cũng là mới biết được," Thái Tử Lung nói, "Phụ vương, chúng ta nên xuất quan."
Trấp Tông lãnh đạm nói: "Khương Hằng đưa tin cho ngươi? Hắn nói cái gì?"
Thái Tử Lung lắc đầu, đó là thói quen của y khi ở chung với Khương Hằng cho tới nay, chỉ cần nghe thấy hắn ở bên ngoài làm cái gì, ý nghĩ đầu tiên của Thái Tử Lung không phải là nghi ngờ, mà là nghiền ngẫm thâm ý của hắn, cũng lập tức xuống tay nghĩ cách phối hợp.
Trên thực tế Cảnh Thự cùng Khương Hằng cũng không có nói gì, thậm chí chưa từng truyền tin cho y.
Với sự ăn ý này, thì không cần phải nói thêm nữa.
"Ta đã đang chuẩn bị liên nghị." Trấp Tông nói.
"Bọn họ ra tay trước, nhất định có nguyên nhân." Thái Tử Lung nói, "Nhưng đây là cơ hội tốt đưa tới cửa, cơ hội tốt không thể để mất, phụ vương!"
Lúc này, thái độ của Thái Tử Lung cùng Trấp Tông liền khác nhau rõ ràng, điều đầu tiên Trấp Tông nhất nghĩ đến chính là: Con nuôi của mình, đi giúp người khác đánh giặc?
Mà điều Thái Tử Lung nghĩ lại là, phải làm thế nào để không lãng phí cơ hội tốt này!
Trấp Tông cơ hồ là rít gào nói: "Trấp Miểu có phải điên rồi hay không! Gửi một phong thư cho hắn!"
"Trở về lại nói!" Thái Tử Lung nói, "Phụ vương! Đợi hắn trở về lại nói! Bá nghiệp của ngài, lập tức liền sắp thành công!"
Triều thần đều rất rõ ràng sự tình vô cùng quan trọng, chỉ có Thái Tử Lung có thể khuyên được Trấp Tông, đây cũng là nguyên nhân y đêm khuya tiến đến.
Trấp Tông nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn chăm chú con trai mình.
"Đánh." Trấp Tông quyết định trước không so đo chuyện Cảnh Thự phản bội, nói, "Ta tự mình mang binh, sáng mai liền xuất phát."
Thái Tử Lung nói: "Ta nhất định bảo ca ca giải thích rõ ràng cho ngài, phụ vương."
Từ điểm này, Trấp Tông có thể thấy được trước đó Thái Tử Lung cũng không biết gì, quốc sự làm trọng, vì thế quyết định mang binh, xuất chinh.
Đêm trăng, bình nguyên Hán Trung.
Đây là một đêm không thuận lợi để bí mật hành quân, không giống như đêm đó trời tối đen như mực.

Gió lớn thổi tan từng tầng đám mây, lộ ra ánh trăng sáng ngàn dặm.

Một đội Vương quân cuối cùng đi đến giáp giới giữa Hán Trung cùng Hoàng Hà, ở nơi này đóng quân một vạn binh mã.
Rất khó để ở trên bình nguyên phát động một trận chiến bất ngờ.


Vó ngựa kỵ binh dưới trướng Cảnh Thự đều được bọc vải bông, 3000 tiên phong mạnh mẽ tiến lên, mỗi khi đến một địa điểm đều trước tiên chỉnh đốn và sắp đặt đơn giản, lại vòng qua toàn bộ những nơi có dân cư, hành quân theo những đồi núi hẻo lánh phía Bắc.
Trước tháp canh, Cảnh Thự kéo ra trường cung, một mũi tên bay đi trong đêm trăng, bắn trúng giữa cổ họng lính gác ở ngoài trăm bước, lính gác ngã xuống, đồng bọn canh gác chưa kịp phát ra cảnh báo, thì thêm một mũi tên bay tới.
Lính gác trên mấy tháp canh lần lượt bị bắn ngã, không có Phong Vũ điều tra, Cảnh Thự trước sau không thể linh hoạt phát động đánh bất ngờ, chỉ có thể trong điều kiện có hạn tận lực tiêu diệt quân địch.
"Tới lúc đòi mạng rồi," Cảnh Thự lạnh lùng nói, "Chuẩn bị đón nhận lửa giận của thiên tử, phóng hỏa đốt doanh trại!"
Người hầu cận phía sau kéo ra hỏa tiễn, một mũi tên bay lên trời phát ra tín hiệu.

Ngay lập tức vô số hỏa tiễn bay lên đầy trời, trên chỗ ngược gió phóng về phía doanh trại, Cảnh Thự cưỡi ngựa dẫn đầu suất lĩnh 3000 người vọt vào đại doanh!
Lương quân đang ngủ say không hề phòng bị, cầm lên vũ khí lao ra chém giết, nghênh đón bọn họ, lại là thiết kỵ cuồn cuộn như nước lũ lao đến.
"Ta chỉ nói cần phải điều tra," Tống Trâu cuối cùng cũng tới rồi, thấy địch doanh đã thành biển lửa, bất đắc dĩ nói, "Điện hạ, ngài chỉ có 3000 người, không cần luôn phát động đánh bất ngờ như vậy."
Cảnh Thự nhìn về nơi xa, trong mắt phảng phất như xuất hiện khoảnh khắc Lạc Dương hóa thành biển lửa nhiều năm trước, lửa giận của Triệu Kiệt, cho tới hôm nay vẫn chưa tắt, sắp cuốn lấy toàn bộ nước Lương.
Cuối cùng Tống Trâu thoái nhượng nói: "Nhưng có thể tiêu hao thực lực quân địch trước, cũng tốt, như vậy bọn họ liền không thể quay về viện trợ Chiếu Thủy."
"Binh quý ở chất lượng không quý ở số lượng," Cảnh Thự lạnh lùng nói, "Xưa nay đã như vậy.

Nơi này để lại cho ngươi thu dọn, ta đi đến địa điểm tiếp theo."
Sáng sớm mấy ngày sau, Phong Vũ bay tới Giang Châu.
Hải Đông Thanh lập tức bay vào Đông Cung, dọa sợ mọi người, Khương Hằng ngẩng đầu, liền hô: "Phong Vũ!"
Phong Vũ ngừng ở trước bàn Khương Hằng, Thái Tử An nói: "Là ác điểu ngươi nuôi?"
Thái Tử An đang duỗi tay muốn sờ, Khương Hằng vội nói: "Điện hạ cẩn thận."
Thái Tử An suýt nữa bị mổ, trước khi đổ máu giống như Trấp Lung, may mắn Khương Hằng kịp thời ngăn lại y.
"Ta xem tin," Khương Hằng nói, "Ung đô gửi tin tức tới......"
Nhưng lời vừa ra, Khương Hằng sửng sốt.
Không có tin.
Phong Vũ bị Cảnh Thự thả ra đi thông tri cho Giới Khuê, để gã tiến đến bảo hộ Khương Hằng, nhưng Phong Vũ trở về, vừa không có mang theo người, cũng không có mang theo tin.
Đây là có chuyện gì? Khương Hằng nghiêm mày.
"Sao vậy?" Thái Tử An hỏi.
Khương Hằng lắc đầu, nói: "Ta gửi một phong thư cho ca ta đi." Nói tâm sự nặng nề, ôm Phong Vũ trở về tẩm điện..

Bình Luận (0)
Comment