Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 153.2 - Chương 153.154

153: Trước Sau Thụ Địch


Khương Hằng nhảy xuống trên đường núi, hắn còn gần bốn dặm đường nữa, tim hắn đập loạn, đã hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ!
Trên đường giữa lưng chừng núi, Cảnh Thự đã bày ra đấu pháp cực kỳ thảm thiết, hai mắt y đã sắp không nhìn thấy rõ ràng hình ảnh nữa, độc tính đang lan rộng trong cơ thể y, trước mắt y chỉ thấy một mảnh máu đỏ, đó là kết quả của mắt bị ứ đọng máu.
Y chỉ có thể nghe tiếng gió phân biệt, người Hồ chưa phát hiện ra y không thấy rõ mình, cuốn lên một đường gió xẹt về phía y, chủy thủ xẹt qua một cái ở dưới yết hầu y.
Trong nháy mắt, tâm cảnh Cảnh Thự đột nhiên mở ra, phảng phất như nhìn thấy điểm cuối Thiên Đạo của võ nghệ.
"Thiên địa cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất."
Trong đêm tuyết ở Lạc Dương, tiếng ca Khương Hằng vang lên ở bên tai, giờ khắc này y cảm giác như tựa hồ đã hòa nhập vào cây cỏ, mây trắng chim bay ————Cảnh Thự nghiêng người, chủy thủ từ cổ quét qua, mang theo vết máu nhàn nhạt.
Y tránh đi, Ngọc Quyết theo động tác của y đung đưa, tơ hồng bị lưỡi dao sắc bén cắt qua đứt đoạn, Ngọc Quyết rơi xuống.
Thắng bại cùng sống chết, chỉ trong khoảnh khắc đó.
Tay trái Cảnh Thự đưa tay bắt lấy được Ngọc Quyết, tay phải cầm kiếm bất động, một kiếm đâm thủng ngực người Hồ.

Khi người Hồ ra chiêu, cơ hồ là tự mình đâm về phía mũi kiếm, máu tươi phun ra trên nửa người Cảnh Thự.
"Thân thủ.......tốt" Người Hồ chậm rãi ngã xuống, đã chết.
Tay Cảnh Thự không khống chế được mà phát run, đã chiến đến hoàn toàn thoát lực, hét lớn một tiếng, dùng sức rút kiếm ra chống trên mặt đất.

Y đã sắp nhìn không thấy, cảnh tượng trước mắt chỉ còn một mảnh nhỏ mơ hồ, chợt xa chợt gần.

Y quay đầu, nỗ lực phân biệt thanh âm, tiếng kêu của Hải Đông Thanh dẫn dắt phương hướng cho y.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự thất tha thất thểu, kéo theo vết máu, một tay nắm chặt Ngọc Quyết, một tay cầm Hắc Kiếm đi xuống núi, nói, "Chờ ta......!Ngươi sẽ không sao đâu......"
Khương Hằng chạy xuống chân núi, khoảnh khắc xuống núi, Giới Khuê cùng người bán hàng rong đồng thời té xuống, đè suy sụp nóc nhà dưới chân núi, phát ra tiếng vang lớn.
Người bán hàng rong bò dậy, đánh về phía Khương Hằng, Khương Hằng hai bước nhảy lên tường, xoay người.
Giới Khuê thu kiếm, đem kiếm ném cho Khương Hằng, Khương Hằng ở trên không trung tiếp được kiếm, xoay người nhảy lên, người bán hàng rong phất lên tay áo, Giới Khuê lại đuổi theo, duỗi tay, bám trụ mắt cá chân gã, ngay lập tức kéo người bán hàng rong ngã xuống đất.
Khương Hằng hô to một tiếng, xuất kiếm chém xuống, ngay lập tức chặt đứt đầu người bán hàng rong.
Khương Hằng: "......"
Cánh tay trái Giới Khuê máu tươi đầm đìa, ngón tay lộ ra cả xương trắng, tay trái đã gần như bị phế đi.
Khương Hằng không ngừng thở d ốc, Giới Khuê nói: "Cho ta kiếm, phía sau còn có một đoạn đường đâu."
"Còn mấy tên nữa?" Khương Hằng nói.
"Ta giết hai tên," Giới Khuê nói, "Ngươi giết một tên, ca ngươi giết hai tên, như vậy thắng bại khó phân a."
Huyết nguyệt môn mười hai người, cộng thêm môn chủ nữa là mười ba người, lúc trước ở Giang Châu đã chết bốn người, hôm nay ở An Dương lại đã chết năm người, ngay cả môn chủ, cũng đã bỏ mạng dưới tay Cảnh Thự.
Trước mắt còn có bốn người, chỉ không biết mai phục ở nơi nào, tốt nhất là môn chủ đã chết, bọn họ liền bỏ chạy.
Khương Hằng nói: "Ta cảm giác không có."
"Bên này không có," Giới Khuê nhàn nhạt nói, "Bên kia lại có, ngươi xem?"

Ngay sau đó, trên con đường dưới chân núi đi vào trong thành, Ung quân dâng lên, trong ba tầng ngoài ba tầng ước chừng gần 3000 người.

Ung quân ở trên nóc nhà, thủ hẻm nhỏ, chỉa cường nỏ vào giữa đường phố.
Khương Hằng không có lui ra phía sau, chỉ thấy kỵ binh hết tầng này tới tầng khác vọt tới, ngăn chặn phía trước con đường.

"Khương đại nhân." Vệ Trác nói.
"Muốn mưu sát mệnh quan triều đình sao?" Khương Hằng nói.
Vệ Trác nói: "Ngươi mưu đồ bí mật phản loạn, hạ quan tiến đến chấp hành lệnh vua, hãy châm chước một chút đi."
Đối mặt với bốn phương tám hướng đều là mũi tên, Khương Hằng biết hôm nay Trấp Tông là quyết tâm muốn giết hắn, nhưng sự tình đã nháo lớn, Khuất Phân không có khả năng không biết, nói không chừng đang suy nghĩ biện pháp tới cứu bọn họ.
"Kéo dài thời gian," Giới Khuê nhỏ giọng nói, "Người Dĩnh sắp tới.

Không nghĩ tới thế nhưng còn có một ngày, phải đợi người Dĩnh tới cứu mạng."
Vệ Trác nâng tay lên, mọi người sôi nổi dựng lên cường nỏ.
"Giới đại nhân," Vệ Trác cất cao giọng nói, "Ta đếm ba tiếng, sau ba tiếng liền bắn tên, phiền toái ngài rời khỏi Khương đại nhân, nếu không nếu như bắn chết ngài, trước mặt Thái Hậu, ta cũng không dễ công đạo."
Giới Khuê nói: "Ông ta muốn gi3t chết ngươi ở chỗ này, làm sao đây?"
"Ngươi đi đi," Khương Hằng nói, "Nói cho ca ta, đừng báo thù thay ta."
Vệ Trác: "Ba ——!"
Giới Khuê: "Ta không muốn đi, ta muốn cùng chết với ngươi, mười mấy năm trước, ta nên làm như vậy."
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng đi đến trước người Giới Khuê, che cho y, hắn nhìn về phía Vệ Trác, nói: "Dùng hết toàn lực cả nước tới giết ta, ta còn thật sự rất vinh hạnh."
Vệ Trác: "Có một số người, đáng giá có được lễ ngộ này, hai ——!"
Khương Hằng không có lại nhìn nỏ bốn phía, mà là quay đầu nhìn về phía trên núi, tựa như ngày đó tuyết lở ở Lạc Dương, hắn cách Cảnh Thự nói gần không gần, nói xa không xa, chỉ cách một khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Hết thảy cũng giống như ngày đó, y vẫn đã tới.
Cảnh Thự thất tha thất thểu, nửa người bị máu tươi nhiễm đỏ, tay phải cầm Hắc Kiếm, tay trái nắm chặt Ngọc Quyết, dọc theo đường lớn đi về phía hắn.
"Hằng Nhi......!Hằng Nhi." Trong cổ họng Cảnh Thự phát ra tiếng dã thú rít gào.
"Ca!" Khương Hằng nói.
Vệ Trác không có lại thúc giục, nhìn một màn này trên đường lớn, giờ khắc này điều ông ta suy nghĩ chính là, có nên chờ Cảnh Thự tiến vào phạm vi tầm bắn, cũng cùng nhau giải quyết sạch sẽ, nếu không sớm hay muộn cũng có một ngày y sẽ đến báo thù, mà mục tiêu báo thù, nhất định không thể thiếu mình.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự nghe được giọng nói Khương Hằng, lập tức sống lại, tuy rằng tầm nhìn của y không còn rõ ràng lắm, nhưng đã biết được hắn ở phía trước.
Y kéo theo một con đường máu, Khương Hằng lập tức phóng về phía y, ôm lấy y.
Cảnh Thự đem Ngọc Quyết nhét ở trong tay Khương Hằng, bảo hắn giữ kĩ, nhẹ nhàng đẩy ra Khương Hằng, lướt qua hắn, che ở trước người hắn cùng Giới Khuê.
"Miểu điện hạ," Vệ Trác nói, "Vương bệ hạ bảo ngài nhanh chóng trở về!"

"Ta tên Nhiếp Hải." Cảnh Thự giống như đã chịu vũ nhục cực lớn, bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, quát, "Ta tên Nhiếp Hải! Súc sinh! Hãy nghe rõ ràng cho ta! Ta không phải gọi là Trấp Miểu!"
Mọi người đều bị uy thế của Cảnh Thự làm khiếp sợ, gắt gao nhìn chằm chằm y.
Trước mắt Cảnh Thự một mảnh mơ hồ, chỉ có bóng người Vệ Trác ngồi trên lưng ngựa mông lung.
"Vậy làm phiền ngươi nhích ra một chút," Vệ Trác khách khí mà nói, "Nếu không mũi tên không có mắt."
"Ta gọi là Nhiếp Hải," Tay phải Cảnh Thự lật lại Hắc Kiếm, tay trái giơ kiếm quyết, lạnh lùng nói, "Không phải cái gì Miểu điện hạ, nhớ rõ cho ta——"
Lời vừa dứt, Khương Hằng ngay lập tức hô to một tiếng.
Cảnh Thự hóa thành một đạo hư ảnh, xẹt qua đường lớn, trong nháy mắt đã đến ngoài hai mươi bước, nhấc lên Hắc Kiếm ra một chiêu "Quy Khứ Lai"! (Hãy trở về)
Hắc Kiếm thoáng chốc từ phía dưới hướng lên trên, chém về phía bụng chiến mã của Vệ Trác, giống như dãy núi sụp đổ, đất rung núi chuyển, một kiếm đem cả người lẫn ngựa Vệ Trác chém ngã ngay tại chỗ!
Xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ, mấy phút sau, Ung quân phát ra tiếng la khủng hoảng, lại hoảng loạn lui ra phía sau.
Nửa người Vệ Trác ngã vào trong vũng máu, không phân rõ là máu của mình hay là máu của ngựa, râu hoa râm giật giật, Cảnh Thự đi qua bên cạnh ông ta, thậm chí không có cúi đầu.
"Nhường đường." Cảnh Thự trầm giọng nói.
Kỵ binh lại không dám giơ lên vũ khí, bốn phía trên nóc nhà, chủ soái vừa chết, không có người hạ lệnh, Ung quân ngay lập tức sợ hãi, Cảnh Thự ở nước Ung thành danh đã lâu, trước uy thế võ thần kia, lại làm mọi người không dám bắn tên.

"Ta đếm ba tiếng! Nhường, đường! Ba!" Cảnh Thự giận dữ hét.
Cảnh Thự vừa mới bắt đầu đếm, kỵ binh liền theo bản năng mà lui ra phía sau, để trống ra đường lớn, mọi người ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, lại nhìn thi thể Vệ Trác trên đường, giống như đang đặt mình trong mộng.
Khương Hằng bước nhanh lên, để cánh tay Cảnh Thự đáp lên bả vai mình, tiếp nhận Hắc Kiếm trong tay y, đi qua đường lớn, cứ như vậy rời đi vòng vây Ung quân.
"Khuất Phân!" Khương Hằng rốt cuộc đến nơi dừng chân Dĩnh quân, "Khuất tướng quân!"
"Tới rồi sao?" Cảnh Thự hỏi.
"Tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi." Khương Hằng nói, "Sao lại không có ai? Khuất tướng quân?! Người đâu? Có ai không?" Hắn quay đầu nhìn chung quanh, phải lập tức tìm dược liệu, chữa trị vết thương cho Cảnh Thự cùng Giới Khuê.
Mà liền vào giờ phút này, chỗ đất trống trên bến tàu, vô số Dĩnh quân vọt tới, cầm trong tay cường nỏ, chỉ về phía ba người trên đất trống.
Khuất Phân đứng ở trên nóc nhà, nhìn kỹ ba người bên dưới.
Khương Hằng ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn về phía Khuất Phân.
Giữa sân tĩnh mịch không một tiếng động.
Cảnh Thự nói: "Ta nhìn thấy không quá rõ ràng......!Hằng Nhi, nói cho ta, làm sao vậy?"
Khương Hằng nhìn mắt Cảnh Thự, lại nhìn Giới Khuê.
"Không có gì." Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói.
"Khương Thái Sử," Khuất Phân nghĩ nghĩ, nói, "Thực xin lỗi, đây đều là mệnh lệnh của điện hạ, chúng ta cũng không có cách nào."
Khi Cảnh Thự nghe được lời này liền minh bạch, nói: "Có bao nhiêu người?"
Giới Khuê đáp: "5000, tất cả đều là nỏ thủ, sắp phải bị vạn tiễn xuyên tim."

Lúc này đã không còn có bất kỳ kẻ nào có thể cứu bọn họ, Khương Hằng quay đầu lại nhìn Cảnh Thự, đi tới phía trước.
"Ta không kháng cự." Khương Hằng nói, "Thả bọn họ đi, Khuất tướng quân."
Cảnh Thự nhỏ giọng nói: "Ngươi dẫn hắn chạy, ta giúp các ngươi tranh thủ thời gian, sau lại quay lại nghĩ cách tới cứu ta."
Giới Khuê nói: "Ngươi dẫn hắn chạy đi, nếu ngươi chết, hắn cũng sẽ không sống sót."
Khương Hằng nhìn Khuất Phân, Khuất Phân há miệng một cái, như là muốn nói cái gì, trên mặt đều chỉ là tiếc nuối.
"Bọn họ sẽ không giết ta ngay lập tức," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Còn có cơ hội, ta trúng độc, hai mắt không nhìn thấy, ngươi tốt xấu còn có một bàn tay có thể sử dụng kiếm.

Hơn nữa mục tiêu của bọn họ không phải ngươi."
Giới Khuê nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đã biết, ta chỉ có thể tận lực."
"Đây là số mệnh của ngươi," Cảnh Thự trầm giọng nói, "Từ ngày đó khi ngươi mang hắn rời khỏi thành Lạc Nhạn, liền chú định sẽ có hôm nay."
Khuất Phân ở chỗ cao nói: "Ta cảm thấy, vẫn là cần phải công đạo với ngài cho rõ ràng, Khương đại nhân, điện hạ không phải chỉ để ý tánh mạng ngươi, còn có ca ca của ngươi."
"Ta cho rằng Trường Lăng Quân không được nước Dĩnh thích lắm," Khương Hằng nói, "Là ta sơ ý."
"Trường Lăng Quân xác thật không được y thích." Khuất Phân nói, "Nhưng nương ngươi Khương Chiêu, gi3t chết Thượng tướng quân Thái Tử điện hạ thích nhất, Mị Hà Mị tướng quân, nàng vốn là phải làm Thái Tử Phi, việc này người biết đến không nhiều lắm......"
"Trước mặt nhiều người như vậy nghị luận việc riêng của vương tộc, không thích hợp đi." Khương Hằng nhướng mày, lạnh lùng nói.
Khương Hằng biết có lẽ Hạng Dư đang ở đây, liệu y có đến cứu bọn họ không?
"Khương đại nhân thật sự thật can đảm," Khuất Phân nói, "Bây giờ còn có tâm tư nói giỡn, sẽ không còn có người nào tới cứu ngươi.

Thái Tử điện hạ đã dặn dò ta, trước khi ra tay phải giải thích rõ ràng cho ngài, y là thực sự thích ngài, nhưng mà có mối thù không đội trời chung, không thể không đưa ra quyết định này, hy vọng kiếp sau, không nên lại đầu thai thành con trai của thích khách."
Khương Hằng lại không hề sợ hãi, giơ ra Hắc Kiếm, mặt nhin Khuất Phân cùng một đám binh lính.
"Tới đi." Khương Hằng lạnh lùng nói, lời vừa ra làm lời nói Khuất Phân chững lại.
"Ngươi nhưng thật ra đã quên, không phải chỉ có ca ta, ta cũng là con trai thích khách." Khương Hằng trầm giọng nói.
Trận đại chiến thứ ba mở màn với tiếng kêu to của Hải Đông Thanh, mà ngay trong lúc mưa tên vừa tưới xuống, Khương Hằng nghe thấy được tiếng gót sắt quen thuộc cùng tiếng giết chóc.
Có người tới, lại không phải là Hạng Dư, mà là một đội quân Ung khác, dưới sự dẫn dắt của một con Hải Đông Thanh khác.
Đây là quân đội do người Phong Nhung cùng Trấp Lăng suất lĩnh, thậm chí không có bất kỳ lời tuyên chiến nào, cứ như vậy không lưu tình chút nào mà vọt vào chiến trường!
"Trước giết hắn." Khuất Phân hạ lệnh nói.
Mũi tên bay xuống, Cảnh Thự xông lên phía trước, dùng thân mình đỡ mũi tên cho Khương Hằng.

Khuất Phân nhảy xuống nóc nhà, bỏ qua chiến sự bên ngoài không màng, thề muốn đem Cảnh Thự cùng Khương Hằng chém chết ngay tại chỗ!
Tuyệt không thể thả bọn họ đi, nếu không một khi Cảnh Thự khôi phục, chờ bọn họ sẽ là ám sát không ngừng.
"Giao hai người bọn họ ra!" Trấp Lăng quát, "Nếu không lấy mạng chó ngươi! Khuất Phân! Tên phế vật này!"
Hỗn chiến không hề có dấu hiệu mà bắt đầu rồi, Hạng Dư trước sau không có lộ diện.

Cảnh Thự xoay người, tay trần nhìn Khuất Phân.
Khương Hằng cầm Hắc Kiếm, nhằm về phía Cảnh Thự, nhưng mà đông đảo binh lính vọt tới, Khương Hằng giơ lên Hắc Kiếm, ra sức chém giết.
"Đi!" Cảnh Thự lại cố tình mà rời khỏi Khương Hằng cùng Giới Khuê, quát bọn họ.
"Ca ——!" Khương Hằng hô, "Đừng vứt bỏ ta! Đừng như vậy ——!"

Cảnh Thự đưa lưng về phía Khương Hằng, mặt nhìn quân địch.
Giới Khuê lại không chần chờ, một tay nắm lấy Khương Hằng, không nói không rằng, phá ra thị vệ chặn đường, trúng hai mũi tên, thả người nhảy xuống sông Hoàng Hà.
Cảnh Thự mặt nhìn Khuất Phân, nhắm hai mắt, mắt đã không thể nhìn thấy, lại mở mắt cũng là vô dụng.
Y chậm rãi giơ ra chưởng pháp Hắc Kiếm, trầm giọng nói: "Ngươi có thể thử xem, xem có thể nhân cơ hội ngày hôm nay đánh bại thiên hạ đệ nhất kiếm chút tiền thưởng hay không."
Khuất Phân cười lạnh, lấy ra binh khí, dùng trường kiếm đánh với hai tay không Cảnh Thự.
Trong tiếng vang lớn, Khương Hằng bị kéo rơi vào Hoàng Hà, trong lúc giãy giụa, Giới Khuê lại ôm chặt hắn, hai người bị nước Hoàng Hà gào thét đẩy xuống hạ lưu.
Trước mắt Khương Hằng một mảnh đen nhánh, ở trong nước sông lúc chìm lúc nổi, Giới Khuê nâng hắn lên khỏi mặt nước, Khương Hằng gắng sức hít thở, không kịp nói chuyện, lại bị nước chảy xiết cuốn đi xuống.
Giới Khuê đã kiệt sức, tới cuối cùng, hơi thở đã thoi thóp, biến thành Khương Hằng một tay kéo y, một tay kia nắm chặt Hắc Kiếm, hướng lên trên mặt nước.
Vào đêm, bên bờ Hoàng Hà dòng nước hơi hoãn lại, Khương Hằng rốt cuộc cũng bò được lên trên bãi đá cuội.
Giới Khuê ho ra máu, vết thương trên tay đã trắng bệch, y mất máu quá nhiều, lâm vào hôn mê.
"Ca," Khương Hằng run giọng nói, "Ca!"
Trong sơn cốc trống trải vang lên tiếng vang.
Giới Khuê r3n rỉ một tiếng, trở mình, muốn ngồi dậy, lại vô lực phác gục trên mặt đất.
"Giới Khuê!" Khương Hằng nói.
"Còn chưa......!An toàn," Giới Khuê nói, "Bọn họ lập tức liền sẽ......!dọc theo bờ sông tìm tòi......!tung tích chúng ta.

Tìm......!một nơi trốn đi, đừng để ý ta."
Khương Hằng ở trong đêm tối đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi, tìm được hoa hồng dưới vách đá, nhai nát đắp ở trên miệng vết thương Giới Khuê, đem y kéo lên, đỡ cánh tay y đi vào trong khe núi.
"Ta nghe thấy tiếng Phong Vũ," Khương Hằng nói, "Phải mau chóng trở về cứu huynh ấy."
"Ung Vương sẽ không giết y," Giới Khuê yếu ớt nói, "Đừng lo lắng cho y, lo cho bản thân ngươi đi."
Khương Hằng thở d ốc một lát, lấy lại bình tĩnh, gắng sức bình tĩnh lại, biết Cảnh Thự một chốc một lát hẳn là sẽ không có nguy hiểm, nước Dĩnh cố kỵ người Ung còn ở trong thành, sẽ không giết Cảnh Thự ngay tại chỗ, quá nửa là dùng y tới nói điều kiện.
Trấp Tông tuy rằng tràn ngập thất vọng với Cảnh Thự, nhưng đối với ông ta mà nói, Cảnh Thự vẫn là con nuôi.
"Hai người các ngươi không giống nhau," Giới Khuê mở mắt ra, nhìn chăm chú mặt Khương Hằng, nói, "Chỉ cần có thể không giết y, Trấp Tông liền nhất định sẽ giữ lại tánh mạng của y.

Nhưng ngươi, ngươi cái gì cũng không có, không có người quan tâm tánh mạng ngươi, ngươi hiểu không? Bảo vệ tốt chính mình."
"Các ngươi để ý," Khương Hằng thở dài, nói, "Như vậy là đủ rồi."
Giới Khuê mệt mỏi cười cười, nói: "Có những lời này, ta đi chết vì ngươi cũng không sao, tới đi!" Giới Khuê cố gắng vực dậy tinh thần, cầm lấy Hắc Kiếm, nói: "Ta đi xem......!Có thể liều cái mạng này, lại giết thêm mấy tên hay không."
"Đừng lộn xộn!" Khương Hằng đè Giới Khuê xuống, nói, "Ta không hy vọng lại có thêm bất kỳ người nào vì ta mà chết!"
Dọc theo đường đi, Khương Hằng đã nhìn thấy quá nhiều cái chết, hắn sinh ra một cổ cảm giác vô lực, lúc này ngay cả Cảnh Thự cũng đang nằm trong tay địch.

Ngươi giết ta, ta giết ngươi, cuộc đời ngắn ngủi mười chín năm này của hắn, đều vượt qua trong giết chóc.
"Bởi vì đây là mệnh của ngươi a." Giới Khuê nhìn Khương Hằng, ánh mắt hiện ra sự ôn nhu xưa nay chưa từng có, tựa giống như Hạng Dư vậy.
"Đừng nói chuyện," Khương Hằng nói, "Ngươi nghỉ ngơi một lát.

Ta nghĩ cái biện pháp, làm thế nào để cứu ca ta ra.".

154: Xuyên Qua Yết Hầu

Một cuộc hỗn loạn nhỏ trong thành An Dương thình lình xảy ra, cứ như vậy liền kết thúc. Dĩnh quân đem tùy tùng Trấp Lăng chắn ở bên ngoài phòng tuyến, Trấp Tông lại truyền đến mệnh lệnh thu binh.

Trấp Lăng trăm triệu không ngờ tới, huynh trưởng thế nhưng sẽ xuống tay với Khương Hằng cùng Cảnh Thự. Khi biết được sự tình xảy ra, những người trong đội quân của nàng tham dự vào chuyện này, toàn bộ đều đã bị hạ lệnh ngậm miệng. Nhưng tin đồn của đám binh lính thế nhưng lại là sự thật.

"Vì sao?" Trấp Lăng khó có thể tin nói, "Ngươi phải xuống tay với hai đứa nhỏ?"

"Không vì sao," Trấp Tông nói, "Ta đã chịu đủ hắn, hắn cần phải chết, ta nhìn hắn không vừa mắt, chỉ như vậy."

"Hắn là cháu ngoại trai ngươi!" Trấp Lăng gần như rít gào nói, "Mẫu thân hắn là chất nữ của mẫu thân ngươi! Hắn là người nhà của chúng ta! Hắn không chỉ là một thần tử của ngươi, một binh sĩ! Trấp Miểu còn là con trai Uyên ca!"

"Người tới," Trấp Tông biết người muội muội này khi xúc động, vô cùng có khả năng thật sự rút kiếm thọc y, phân phó nói, "Mang Võ Anh công chúa đi xuống bình tĩnh một chút."

"Ngươi là đồ súc sinh." Trấp Lăng rút kiếm ra, hung hăng ném xuống đất.

"Ngươi muốn làm gì?" Trấp Tông lạnh nhạt nói, "Ngươi cũng muốn phản bội ta sao?"

Binh sĩ dâng lên, vây quanh Trấp Lăng, không cho Trấp Lăng lại tiến thêm một bước.

"Là ngươi phản bội chúng ta." Trấp Lăng trầm giọng nói.

Dĩnh quân được như ý nguyện, bắt được vương tử nước Ung. Tuy rằng quá trình có chút quanh co, cuối cùng còn để Khương Hằng chạy thoát, nhưng Khương Hằng chạy thoát cũng không sao cả, bởi vì hắn võ nghệ tuy tốt, nhưng cũng không đến mức có thể ám sát quốc quân. Để Cảnh Thự chạy thoát, như vậy sự việc liền trở nên phiền toái.

Khuất Phân viết một phong thư sai người ra roi thúc ngựa đưa về Giang Châu, cũng phái ra nhân thủ, dọc theo Hoàng Hà tìm kiếm tung tích của Khương Hằng cùng Giới Khuê.

Hạng Dư đã trở lại, đi thẳng vào quân trướng: "Còn không tới một ngày, thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"Đúng vậy, ngươi đã bỏ lỡ một vở kịch hay." Khuất Phân nói, "Đem tiểu Lương Vương tiễn đi rồi?"

Hạng Dư ở một bên ngồi xuống, nói: "Đang trên đường đi nước Trịnh."

Khuất Phân nói: "Bởi vậy, kẻ địch của bọn họ cũng chỉ có nước Ung."

Hạng Dư uống qua một ly trà, lại đứng dậy. Khuất Phân nói: "Đi đâu? Vở kịch thật sự, ngày mai mới bắt đầu đâu."

"Đi xem vương tử điện hạ," Hạng Dư nói, "Lợi hại như vậy, cuối cùng cũng phải rơi vào kết cục ngày hôm nay."

Khuất Phân nghiền ngẫm nói: "Ngươi sẽ không tha cho hắn chứ, Hạng tướng quân?"

Hạng Dư nói: "Không, thả hắn chạy làm cái gì? Kẻ giết người, kết cục cuối cùng chính là bị người giết. Đạo trên thế gian, luân hồi không ngừng, chính là như vậy."

Khuất Phân nhìn thư trước mắt, quyết định vẫn là trau chuốt một chút, tỉ mỉ hội báo một phen công lao của mình.

Trong nhà tù, trước mắt Cảnh Thự đã một mảnh đen nhánh, toàn thân vết thương chồng chất, nội thương ngoại thương cùng nhau tái phát, giống như về tới ngày đó Ngọc Bích quan thất thủ.

Mấy năm trước, sau khi đồng đội hắn bỏ mạng, một mình bảo vệ ở cửa Ngọc Bích quan, đối mặt với hàng vạn người xung phong, dốc hết toàn lực, ngày đó hắn giết chắc cũng hơn một ngàn người? Hai ngàn người? Nhớ không rõ nữa.

Nhưng so với cái đêm trăng kia, võ công hắn đã rất tiến bộ, sau khi Khương Hằng tới Lạc Nhạn, hắn so với bình thường càng khắc khổ mà mài giũa võ nghệ chính mình hơn, cho đến hôm nay, hắn tựa như đã lờ mờ nhìn thấy được cảnh giới tối cao của võ đạo.

Tuy rằng chỉ có trong giây lát như vậy, Cảnh Thự cũng hiểu được, lúc đó khoảnh khắc khi tâm cảnh vừa mở ra, chính là điểm cuối không biết bao nhiêu người cả đời cầu mà không được.

Cho dù chỉ lướt qua giây lát, lại vô cùng xác thực mà nắm được, cả đời này của y, còn có điều gì không thỏa mãn nữa đâu?

Giọng nói Chiêu phu nhân như vang vọng ở bên tai: "Kẻ dùng kiếm giết người, rồi cũng sẽ đến một ngày chết dưới kiếm. Y nên có số mệnh như vậy."

Đúng vậy, đây là số mệnh của ta.

Tiếng bước chân tới gần, Cảnh Thự nghiêng lỗ tai.

"Ngươi thế nhưng đã đánh bại Huyết Nguyệt." Giọng nói Hạng Dư ở ngoài cửa nhà lao vang lên.

"Ông ta rất lợi hại sao?" Cảnh Thự không hỏi Hạng Dư vì sao bây giờ mới đến, không cứu bọn họ chính là không cứu, không có bất kỳ lý do gì, y vốn dĩ cũng không có trách nhiệm phải tới cứu viện.

"Truyền thuyết ông ta mơ ước Hải Các thật lâu," Hạng Dư nói, "Bị Quỷ tiên sinh đuổi ra khỏi Trung Nguyên, mới ở Luân Đài chiêu binh mãi mã, chuẩn bị cho một ngày ngóc đầu trở lại."

"Bại tướng dưới tay." Cảnh Thự lạnh lùng nói.

"Thượng tướng quân, chúng ta ở trên người hắn lục soát được thứ này." Thủ hạ nói với Hạng Dư.

Hạng Dư tiếp nhận bao giấy dầu trên người Cảnh Thự, đáp: "Đi đến bên ngoài chờ. Không có phân phó, không được tiến vào."

"Không được xem." Cảnh Thự nói.

Động tác Hạng Dư ngừng lại. Cảnh Thự lại thay đổi chủ ý, nói: "Thôi, xem đi."

Cảnh Thự rất rõ ràng bản thân mình sống không được bao lâu, có lẽ đây là khoảnh khắc cuối cùng, người duy nhất bồi hắn nói chuyện lại là Hạng Dư không thân không thích, vì thế cũng hiếm có mà nhiều lời vài câu với y.


"Hòa ra là như thế này." Hạng Dư xem xong bao giấy dầu, lại gói lại như cũ.

"Ngươi sẽ nói cho hắn sao?" Cảnh Thự nói.

"Ngày đó rời đi Giang Châu, ta đã từng nói qua, đây là một lần cuối cùng chúng ta gặp mặt," Hạng Dư đáp, "Sẽ không lại có cơ hội."

Cảnh Thự nói: "Nếu có một ngày muốn gián tiếp cho hắn biết, xin ngươi nhất định bảo người truyền lời uyển chuyển một chút, đừng để hắn cảm thấy...... Hắn không phải là hài tử Chiêu phu nhân, không phải hài tử Cảnh Uyên, cha mẹ hắn cũng không xa lạ, hắn thật sự không phải cô độc lẻ loi một mình trên đời này......"

Cảnh Thự như là đang lầm bầm lầu bầu, phảng phất như đang nằm mơ.

"...... Nhớ rõ đặc biệt nhắc nhở hắn, tuy rằng chúng ta không có mối quan hệ huyết thống, nhưng ta vẫn là ca ca hắn......" Cảnh Thự lại nói, "Hắn có phải đệ đệ ta hay không, điều này không quan trọng a. Hắn chính là hắn, hắn là Hằng Nhi......"

Bỗng nhiên Hạng Dư nói: "Ngược lại đã trách oan ngươi."

"Cái gì?" Cảnh Thự mở to hai mắt nhìn không rõ, nói.

Hạng Dư ném vào một cái chai rơi vỡ trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, lộ ra viên thuốc viên bên trong.

Cảnh Thự tràn ngập nghi hoặc, duỗi tay đi sờ, sờ đến được viên thuốc, do dự một lát, Hạng Dư lại đứng dậy rời đi rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khương Hằng đầu tiên là thử hơi thở Giới Khuê, Giới Khuê nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói: "Còn sống."

Khương Hằng thở dài, lục soát trên người Giới Khuê.

Giới Khuê lại nói: "Đừng sờ loạn ở trên người ta, ta không phải ca ngươi."

Khương Hằng mắt điếc tai ngơ: "Có tiền không?"

"Có một cái bạc mặt nạ," Giới Khuê nói, "Cha ngươi đưa ta khi còn sống, cầm đi bẻ thành bạc vụn tiêu đi."

"Ồ, mặt nạ là cha ta làm cho ngươi sao? Không nghĩ tới cảm tình giữa các ngươi tốt như vậy. Ta phải đi mua chút đồ," Khương Hằng nói, "Chuẩn bị lẻn vào đại doanh Dĩnh quân cứu người, ngươi...... Chờ lát nữa tìm một chỗ, để ngươi dưỡng thương trước."

Giới Khuê cố gắng vựt dậy tinh thần, cầm lên Hắc Kiếm ước lượng, đeo ở trên lưng.

"Ngươi cảm thấy tiểu tử Cảnh Uyên này, là yêu Trấp Lang hơn, hay là yêu Trấp Tông hơn?" Giới Khuê đi lên đường núi, một tay đáp ở trên vai Khương Hằng, chậm rãi bước đi.

Khương Hằng tâm sự nặng nề, đối với lời nói của Giới Khuê căn bản không hề hứng thú.

"Trấp Tông đi." Khương Hằng thuận miệng nói.

Giới Khuê nói: "Ta nhìn không ra được."

"Ngươi ngay cả dấm của một người chết cũng muốn ăn sao?" Khương Hằng đã biết tình yêu của Giới Khuê đối với Trấp Lang, không phải là tình yêu giữa bằng hữu hay huynh đệ, y thật sự là yêu Trấp Lang giống như tình yêu của những ngươi yêu nhau. Đây cũng là vì sao, bọn họ đều nói "Giới Khuê si cuồng".

"Ngược lại cũng không được tính là ghen." Giới Khuê nói, "Ngươi không cảm thấy, Cảnh Uyên tựa giống như âm hồn không tan sao? Quỷ hồn của hắn a, liền bám vào trên thân Hắc Kiếm này, cũng là ý trời, mỗi lần ngươi có chuyện gì, cầm thanh kiếm tuy rằng không phải là cùng một người, nhưng cuối cùng lại đều là dùng Hắc Kiếm tới cứu ngươi."

Khương Hằng "Ừm" một tiếng, vẫn đang suy nghĩ kế hoạch của hắn, hắn phải đi tìm chút đồ để dịch dung, lại cùng Giới Khuê giả thành Dĩnh quân trà trộn vào đại doanh tìm Cảnh Thự, mang y ra ngoài. Còn phải chuẩn bị thuốc giải độc cho y...... Y trúng độc gì? Lần cuối y nói hai mắt y nhìn không thấy, là độc của Huyết Nguyệt sao?

"Ta gần đây bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lúc trước Trấp Tông đối đãi với Cảnh Uyên, cũng không phải rất tốt a." Giới Khuê sờ sờ đầu, có chút nghi hoặc mà nói, "Với giao tình giữa hai người bọn họ, Cảnh Uyên quả quyết sẽ không làm mù đi hai mắt chính mình, thay y ở An Dương mai phục bảy năm. Hơn nữa, nếu thành công, nên nhanh chóng mang theo tức phụ cùng hài tử chạy trốn không tốt hơn sao? Vì sao còn muốn ở An Dương tuẫn tình đâu?"

Trong lòng Khương Hằng nóng như lửa đốt, cố tình Giới Khuê còn đang lải nhải nhớ lại, hắn nghe đến dở khóc dở cười, lại không thể ngắt lời Giới Khuê. Giới Khuê nhất định có rất nhiều lời nói trong lòng không biết nói với ai, Trấp Tông vốn dĩ đã không thích y, trước mặt Khương thái hậu không thể nói, càng không thể nói với Thái Tử Lung, chỉ có thể nói với mình.

Giới Khuê lại nghiêm trang nói: "Ta đoán thời điểm Cảnh Uyên nghe thấy tin Trấp Lang đã chết, liền có ý muốn tuẫn tình."

"Người ta có người yêu," Khương Hằng nói, "Hài tử cũng đã có. Hắn không thích Trấp Lang, Trấp Lang là của ngươi, ngươi, là ngươi Giới đại gia, Giới điện hạ, không ai cướp, yên tâm đi."

Giới Khuê rõ ràng là rất ghen, hơn nữa chuyện này vốn dĩ cũng là y đuối lý, thời điểm biết Trấp Lang chết y không có cùng chết, ngược lại bị Cảnh Uyên đoạt trước, đây thật sự là một cửa ải mà cả đời y không thể nào vượt qua. Hơn nữa muốn tuẫn tình, đã nhiều năm như vậy, tùy tiện tìm một nơi không có ai, cắt cổ một cái không phải là đã đi theo rồi sao? Vì sao lại không chết? Nếu đã không chết theo hắn, lại có mặt mũi gì nói yêu hắn? Mỗi đêm khi Giới Khuê nhớ tới, liền vì thế mà canh cánh trong lòng.

Nói tới nói lui, y chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết là, Trấp Lang còn có đứa con mồ côi, phảng phất như mấy năm này, chính là cổ lực lượng này chống đỡ y sống sót.

"Rốt cuộc Trấp Lang có gì tốt đâu?" Khương Hằng nói, "Sao lại có nhiều người vì hắn muốn chết muốn sống như vậy?"

"Cũng không phải có rất nhiều người," Giới Khuê nói, "Chỉ có một mình ta không phải sao?"

Khương Hằng nghĩ lại những lời mình vừa mới nói, ngược lại cũng đúng.

Giới Khuê nói: "Hắn là một người cô độc a, cô độc giống như ngươi, chỉ có ta yêu hắn. Ngươi xem, có hai người đang vì ngươi vượt qua nước sôi lửa bỏng đâu, ngươi còn gấp hai lần hắn."

Khương Hằng thầm nghĩ được rồi, không cần nói nữa, bây giờ ta phải nhanh chóng đi cứu người.

Trong khe núi sương mù lượn lờ, Giới Khuê nghe thấy phương xa truyền đến tiếng chó sủa, nói: "Ưng ngươi đâu?"

"Đi điều tra rồi." Khương Hằng ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn đại khái đã có thể phân biệt ra phương hướng bay lượn của Hải Đông Thanh rồi, "Trong núi có người."


Giới Khuê nói: "Nhanh nhanh chạy đi, rất có thể là tới bắt chúng ta."

Người Kéo Thuyền, Giặt Phụ, Thầy Xem Tướng, Người Bán Hàng Rong, Khuân Vác, Người Hồ.

Tiểu Nhị, Chưởng Quầy, Mã Phu, Binh Lính, Thợ Săn, Thích Khách.

Mười hai người, cộng thêm môn chủ Huyết Nguyệt Môn, hành động ở Trung Nguyên lần này đã gặp phải thảm bại xưa nay chưa từng có.

Môn chủ trọng thương, không chỉ có không giành được Hắc Kiếm tới tay, còn đã chết đi chín người.

Lão giả ho khan không ngừng, sau khi dùng thuốc đã dần dần bình ổn lại. Cảnh Thự bị bắt, họa lớn trong lòng đã được giải trừ, chỉ còn lại Giới Khuê nửa chết nửa sống, cùng với Khương Hằng võ công thường thường.

Ông ta ngồi ở trên tảng đá, Thích Khách nói: "Ta đã thấy, con ưng kia ở gần đây,."

"Lấy được Hắc Kiếm," Lão giả nói, "Liền quay về Luân Đài đi, cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."

Thích Khách nhìn chăm chú môn chủ, roi xương quỷ khi đối diện với Hắc Kiếm không địch lại đã bị vỡ vụn, Huyết Nguyệt còn bị trọng thương, người trẻ tuổi kia thật sự quá mạnh mẽ.

Thợ Săn thổi tiếng huýt sáo, gọi một con chó trở về, nói: "Bọn họ cách nơi này có chút xa, chúng ta đuổi theo không?"

Lão giả nói: "Cùng nhau hành động đi, vẫn là cố gắng hết sức không phân tán ra mới được, càng là lúc nắm chắc thắng lợi, liền càng phải cẩn thận một chút."

Vì thế Binh Lính thân hình cao lớn lại đây, cõng Lão giả lên, bắt đầu bước nhanh xuyên qua khe núi, đi về phía Giới Khuê cùng Khương Hằng lên bờ đêm qua.

"Sao vậy?" Thích Khách che mặt thấy sắc mặt Thợ Săn không đúng, hỏi.

Thợ Săn ra hiệu gã nhìn con chó của mình, y nuôi bốn con chó săn, đều đã phái ra ngoài truy tìm tung tích mục tiêu, lại chỉ có một con trở lại.

"Đều đã đi đâu vậy?" Thợ Săn lẩm bẩm.

Thích Khách theo bản năng cảm giác được sự tình cũng không đơn giản, nhưng đáp án rất mau liền tới rồi.

Bên cạnh khe núi, có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi đang ngồi, mặc một bộ áo đen, để chân trần, hai chân ngâm ở trong nước suối, bên chân là thi thể của ba con chó, máu nhộm nước suối thành một màu đỏ nhàn nhạt.

Nàng không có một chút sát khí gì, cũng không phải thích khách, ngồi ở cách bọn họ hơn mười bước, không có một chút ý đồ nguy hiểm. Nhưng một tiểu nữ hài mặc áo đen, một mình một người xuất hiện ở trong chỗ sâu núi rừng, cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị.

Trên cổ tay của nàng, quấn một thanh kiếm.

"Thả ta xuống." Lão giả nhận ra nàng, nữ hài này tên là "Tùng Hoa", kiếm của nàng, tên là "Nhiễu Chỉ Nhu".

Tùng Hoa giương mắt nhìn về phía bọn họ: "Đệ tử có quy củ của đệ tử, sư phụ có quy củ của sư phụ, đúng hay không?"

Lão giả không có trả lời, khuôn mặt ngưng trọng, thoáng lui ra phía sau một chút, rút ra thanh kiếm mảnh bên eo.

Tùng Hoa chỉ là nhìn ông ta, tay lão giả không ngừng phát run, ông ta mất đi roi xương quỷ, lại thân chịu trọng thương, có lẽ không chống lại nổi ba chiêu của Tùng Hoa.

Tùng Hoa lại nói: "Quốc quân có quy củ của quốc quân, binh sĩ có quy củ của binh sĩ, thiên tử có quy củ của thiên tử, thích khách, cũng có quy củ của thích khách."

Thích Khách nhìn bộ dáng của Lão giả, nhất thời thế nhưng không dám tùy tiện tiến lên động thủ, biết người trước mặt này, có lẽ không phải là người bọn họ có thể đối phó.

Cuối cùng, Tùng Hoa lại nói: "Phá hỏng quy củ, là không tốt. Ngươi nên ở nhà một đoạn thời gian."

Lão giả nói: "Thả đệ tử ta đi, ngươi đừng quản."

"Không quản." Tùng Hoa nhìn về phía con suối, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, "Nhưng nếu như ngươi ra tay, ta phải quản. Lúc trước mọi người đã định ra quy củ, sao lại nhân lúc chúng ta vừa đi, các ngươi liền xằng bậy đâu?"

Lão giả nói: "Nếu vậy, ta bây giờ liền trở về."

"Đi thong thả," Tùng Hoa chậm rãi nói, "Không tiễn."

Lão giả lui ra phía sau nửa bước, chậm rãi xoay người, nhưng ngay trong nháy mắt xoay người, Tùng Hoa giơ lên cánh tay, nhẹ nhàng vung lên.

Mọi người đồng thời hô to, lui ra phía sau.

Yết hầu Lão giả bị đâm thủng, Nhiễu Chỉ Nhu đính ở trên cổ ông ta, lộ ra ba phần mũi kiếm phía sau, ông ta chết giống như súc vật ở dưới kiếm một tiểu nữ hài, thế nhưng không hề có sức phản kháng!

Ngay lập tức, ba gã đệ tử cuối cùng sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.

Tùng Hoa lại không có tiếp tục truy đuổi, mặt không cảm xúc: "Kiếm từ bỏ, cho các ngươi."

Không có người nào dám nhặt xác cho Huyết Nguyệt, mọi người rối rít lui ra phía sau.

Hai mắt Lão giả trợn lên, không tin chính mình lại chết ở một nơi sơn dã hoang vu như vậy, cái chết nói đến là đến, nửa người ông ta nằm trong con suối, trong yết hầu chảy ra máu đỏ tươi, giống như dải lụa hối hả hòa vào dòng suối.

Tùng Hoa hờ hững đứng dậy, ở trong rừng cây chợt lóe, biến mất.

Bình Luận (0)
Comment