Tung huyện đã hạ tuyết nhỏ, mùa đông phương Nam làm người cảm thấy thực dễ chịu, giống như khí hậu ở Tầm Đông.
Khương Hằng ngâm mình ở trong bồn tắm, Cảnh Thự lại bảo hắn lại đây, nằm ở trên người mình.
Khương Hằng cầm mảnh lụa kia, bên trên viết không ít chữ nhỏ, chữ viết xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng thân thiết.
Mảnh lụa này hiển nhiên là vội vàng xé xuống giao cho thương nhân vội vàng mang đi, nhưng cho dù ở trong tình thế hết sức gấp gáp, người viết thư cũng không hề hoảng loạn.
"Trấp Lang thân giám," Khương Hằng thì thầm, "Ngươi ta tuy chưa từng gặp mặt, nhưng đã có duyên......"
"Từ sau khi vương thúc mất ở An Dương, tính tình phụ vương thay đổi rất lớn, mấy năm gần đây sớm đã không còn như xưa.
Vương huynh tự chủ trương an bài hôn sự của hai chúng ta đã là mạo phạm.
Người thân mất, làm sao dám mạo muội thỉnh cầu?"
Khương Hằng nghiêm mặt nói: "Xem ra tình cảnh tẩu tử thực không ổn a."
Cảnh Thự không có trả lời.
Khương Hằng lại lẩm bẩm: "Ung quân mất Ngọc Bích quan, thiên hạ lại trỗi dậy, Vương huynh giữ vững đề nghị liên minh, tận lực khuyên bảo phụ vương không thành công, kết quả bị bỏ tù......"
Cảnh Thự đáp: "Đại Võ Vương có 27 đứa con trai, phần lớn đều bị phái đi toàn bộ lãnh thổ nước Đại, coi giữ đất phong, chỉ có Thái Tử cùng ba gã vương tử, lưu lại trông coi triều đình, hiệp trợ chưởng quản triều chính."
"Vị Vương huynh này," Khương Hằng nói, "Hẳn chính là Lý Mịch."
Cảnh Thự nói: "Đúng vậy, y kêu Thái Tử Mịch."
Khương Hằng tuy nhiều năm qua thân ở Hải Các, nhưng chưa bao giờ không nghe ngóng thế sự, La Tuyên khi thì sẽ đối hắn giải thích thế cục tình hình trong các nước, trong thôn Phong Lâm lại có không ít thương nhân qua đường, mang đến tình báo thiên hạ.
Mà năm đó khi ở Lạc Dương, thế cục thiên hạ tranh đấu này càng là mạch lạc sáng tỏ, rõ ràng nội tình, dù không quản được chính sự thiên tử cùng bá quan, nhưng hỏi thăm một chút chuyện linh tinh cũng là có thể.
Mười mấy năm trước, Cảnh Uyên Cầm Minh Thiên Hạ, huynh đệ cùng cha khác mẹ của Đại Võ Vương, Công Tử Thắng Lý Thắng chết ở dưới Hắc Kiếm, từ đây tính tình Đại Vương liền thay đổi rất lớn, vốn dĩ tính tình đã táo bạo hiện giờ càng thêm kịch liệt.
Nhưng thực mau, gã cũng ý thức được nếu như cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, vì thế dần dần đem quyền lực triều đình, chuyển giao vào tay đích trưởng tử Lý Mịch.
Sau khi huynh đệ chết, Đại Võ Vương bắt đầu ngày đêm say rượu, ẩn cư trong thâm cung, ít hỏi chính sự.
Thái Tử nước Đại chưa kế vị, lại đã trở thành quốc quân trên thực tế nước Đại, cùng Ung liên minh, hôn sự, cũng là Thái Tử Lý Mịch dốc hết sức thúc đẩy.
Chờ đợi ở trước mặt y sẽ là một ván cờ vô cùng khó khăn, đối mặt với bàn cờ này, y chỉ có thể tạm thời vứt bỏ thù hận, buông xuống nỗi hận Cầm Minh Thiên Hạ, cùng địch nhân nước Ung tạm thời bắt tay.
Nhưng ngay sau khi hai nước Trịnh Lương âm mưu ám sát Trấp Tông đại phá Ngọc Bích quan, thế cục trong nước chỉ trong một đêm thay đổi.
Đại Võ Vương lại lần nữa chấp chưởng triều chính, lật đổ toàn bộ chiến lược lúc trước, quyết định báo thù họ Trấp đòi lại nợ máu năm đó.
Lý Mịch cực lực khuyên bảo, bị Đại Võ Vương hạ lệnh cưỡng chế hạ ngục ngay tại chỗ.
Võ Vương khi còn trẻ bách chiến bách thắng, hai mươi năm trước, đã từng có uy danh "Chiến thần", cùng thần tướng Trọng Văn nước Lương đủ để địa vị ngang nhau, dưới ảnh hưởng xây dựng, triều đình im như ve sầu mùa đông, không có người nào dám đối mặt can gián.
Mà công chúa Cơ Sương, đối mặt với phụ vương tính tình thay đổi lớn cũng bị giam lỏng, làm nàng không thể khoa tay múa chân.
Nàng đã nghĩ hết toàn bộ biện pháp, nhìn thấy đại quân nước Đại bắt đầu tập kết, mà đợi đến khi đại vương đánh thắng trận trở về, chuyện đầu tiên liền sẽ đem huynh trưởng Lý Mịch ban chết, phế Thái Tử lập lại.
Nàng trái lo phải nghĩ, không còn biện pháp nữa, dưới tuyệt vọng chỉ phải cái gì cũng có thể thử, cầu xin vị hôn phu chưa đính hôn xa ở ngàn dặm Cảnh Thự giúp đỡ.
Dù sao nước Ung cũng tuyệt không hy vọng nước Đại gia nhập liên quân, nếu có thể không uổng một binh một tốt xua tan lửa giận của Võ Vương, ích lợi của bọn họ liền có thể đạt thành.
"Thương nhân chúng ta còn thám thính được một cái tin tức khác." Tống Trâu nói.
Khương Hằng tắm xong, Cảnh Thự ở một bên dùng khăn lau đầu cho hắn.
"Tung huyện cuối cùng cũng phải gặp phiền toái sao?" Khương Hằng đối Tống Trâu hỏi.
Tống Trâu cười khổ nói: "Xem tình huống xác thật là như thế."
Người thông minh không cần thao thao bất tuyệt giải thích tới giải thích lui, Cơ Sương nếu đã viết thư xin Cảnh Thự giúp đỡ, những người khác tự nhiên cũng bắt đầu kiêng kị Tung huyện, một vạn trú quân nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Nước Đại ở trước khi phát binh, nhất định sẽ nghĩ cách tiêu diệt trước thế lực ở sau lưng chính mình này.
Trừ phi Cảnh Thự ở trước khi đại quân xâm lấn Tung huyện đem toàn quân rút đi, như vậy lại là một chuyện khác.
"Trước mắt bọn họ không dám tới ngay," Khương Hằng nói, "Yên tâm đi, Tống đại nhân, đối diện Cầm Giang, còn có nước Dĩnh đâu."
"Nói thì như vậy." Tống Trâu đáp, "Nhưng tới đầu xuân, liền khó liệu, hết thảy còn phải xem Ngọc Bích quan thuộc về ai."
Khương Hằng gật gật đầu, đối Cảnh Thự nhướng mày.
"Chỉ có hai ta sao?" Cảnh Thự hỏi.
"Ừm," Khương Hằng đáp, "Huynh nói, đi chỗ nào đều có thể mà."
Cảnh Thự nói: "Đương nhiên nhớ rõ, chỉ là hỏi một chút, không cần hộ vệ sao?"
"Huynh còn không phải sao?" Khương Hằng đang thu dọn đồ, đáp.
Cảnh Thự đáp: "Để ta làm đi."
Cảnh Thự đơn giản thu thập đồ vật tùy thân của Khương Hằng, phát hiện chỉ có một cái bình thuốc rỗng, một thân áo trong, ngay cả tiền cũng không có, còn có một cái hộp bên trong đựng thuốc màu, không biết dùng để làm gì, chỉ đơn giản như thế lập tức làm hắn vô cùng khó chịu.
Khương Hằng nói: "Ta đi giao phó chút chuyện."
Cảnh Thự đã không còn khẩn trương giống như lúc trước, sau khi Khương Hằng đến Tung huyện, không có người tò mò về người thanh niên đột nhiên xuất hiện này, Cảnh Thự đối nhóm thân binh nói Khương Hằng là chủ bộ Ung Đô Lạc Nhạn phái cho hắn.
Người biết Khương Hằng là ai chỉ có Tống Trâu, nhưng ngay cả Tống Trâu, cũng không hoàn toàn rõ ràng thân thế thật sự của Khương Hằng.
Khương Hằng hiện tại cần Tung huyện phối hợp, hắn sẽ cùng Cảnh Thự đi tới Tây Xuyên, cũng nghĩ cách đem Thái Tử Lý Mịch thả ra, mượn sức của y tới phản chế Đại Võ Vương, bóp chặt ý niệm điên rồ muốn phát động đại chiến của gã.
Tuy rằng đứng ở lập trường của hắn mà nói, hắn cũng không muốn vì nước Ung làm cái gì, nhưng mà hắn nợ Trấp Tông, món nợ này là bốn năm nhân sinh của Cảnh Thự, giải đi nguy khốn Ngọc Bích Quan, tạm thời trả lại cho họ Trấp.
Quan trọng hơn —— giả như nước Đại khai chiến, mục tiêu đầu tiên chính là cướp lấy Tung huyện, không có người nào nguyện ý ở trong bụng chính mình lưu lại một cái đinh nước Ung mai phục.
Bởi vì thật vất vả mới có được một nơi cư trú, Khương Hằng cần phải nghĩ cách bảo vệ Tung huyện cùng quân dân trên toàn lãnh thổ.
Khương Hằng lại tìm mọi cách mà thuyết phục chính mình, tuy rằng trợ giúp nước Ung hoàn toàn đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng hắn cũng không muốn chiến hỏa xảy ra, dùng tính mạng của mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn người tới đổi lấy thịnh thế thống nhất thiên hạ.
Hắn muốn chính là nước Ung biết khó mà lui, mà không phải đem toàn bộ người ở phía Bắc Ngọc Bích quan toàn bộ giết chết.
Trước đây khi còn ở sư môn, hắn đã lập ra một kết hoạch lâu dài, muốn dùng cái giá thương vong nhỏ nhất, tới trợ giúp quốc quân chính mình tuyển định hoàn thành nghiệp lớn thống nhất thiên hạ.
Mới đầu sự lựa chọn này là Thái Tử Linh, nhưng Khương Hằng hiện tại vô cùng mờ mịt, Thái Tử Linh thật sự thích hợp sao? Hắn có phải cần suy xét lại một lần nữa, xác định lại một ứng viên mới hay không?
"Một người cao trong đám người lùn." Khương Hằng nhớ tới trước khi xuống núi, khi cùng Quỷ tiên sinh đề cập đến kế hoạch cùng lý tưởng lớn của chính mình, bất đắc dĩ theo bản năng nói ra.
Bên trong năm nước, xác thật không có người thích hợp để chọn làm thiên tử, đây mới là nổi bi ai lớn nhất trong thiên hạ tranh đấu.
Trấp Lang đã từng có hy vọng, nhưng y sớm đã chết.
Khương Hằng đi vào trong phòng, có vài người thương nhân đang chờ.
"Vị này chính là Thái Sử Khương đại nhân." Tống Trâu nói, "Các ngươi nghị định chi tiết đi."
Đều là thương nhân nước Đại, Khương Hằng khách khách khí khí, chủ động chào hỏi bọn họ, các thương nhân ngay lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng mời Khương Hằng ngồi.
Tống Trâu lại không ngồi nghe để tránh hiềm nghi, rời đi phòng khách.
Cảnh Thự đem hành trang bọn họ đơn giản cho vào trong tay nải, hai anh em bội kiếm cũng không có, chỉ phải thả đem chủy thủ bỏ vào trong tay nải.
Tống Trâu cầm bạc trắng lại đây, đối Cảnh Thự nói: "Tướng quân, đây là lộ phí đã chuẩn bị, sau khi tới Tây Xuyên nói không chừng sẽ cần tới."
Cảnh Thự ước lượng, có khoảng trăm lượng, liền gật gật đầu.
Tống Trâu đang muốn cáo lui, Cảnh Thự bỗng nhiên nói: "Ngươi nói đúng, Tống đại nhân."
Tống Trâu xoay người, khó hiểu, Cảnh Thự nói: "Ta không phải người Ung, ta chẳng qua đã từng cho rằng chính mình là người Ung."
Tống Trâu cười nói: "Ngài lại nói giỡn, tướng quân, cái gì đã từng cho rằng? Ngài vẫn luôn là người của thiên tử, ngài là người trong thiên hạ, tướng quân."
Hôm sau, Tung huyện đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ cho hai người, phó tướng Ung quân tự mình tới đưa tiễn.
"Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, thế cục Ngọc Bích quan không rõ, lúc này ngài lại đi đâu?" Phó tướng kia hiển nhiên không rõ, Cảnh Thự vì sao sẽ không hề có lý do, đột nhiên liền quyết định đi như vậy.
Khương Hằng ngồi ở trước xe, trong lòng ngực ôm Hải Đông Thanh, chỉ ngắn ngủn hơn một ngày, hắn đã bắt đầu thích con ưng này, yêu đến vô cùng.
Hải Đông Thanh tính tình hung dữ nhưng khi đối với Khương Hằng lại là ngoan ngoãn phục tùng, thế nhưng nguyện ý để cho hắn ôm tới, tùy tiện lăn lộn, xoa đầu bẻ móng vuốt, xả cánh bóp mõm cũng không tức giận.
Tựa giống như Cảnh Thự.
Khương Hằng khi không có việc gì liền thích ôm nó sờ tới sờ lui không ngừng hoặc là chọc nó chơi, thi thoảng còn hôn hôn nó, đồng thời cũng hiểu được Cảnh Thự vì sao cũng thích ôm chính mình, tựa như giữa những con vật nhỏ, không có gì đáng xấu hổ khi thẳng thắng biểu lộ sự thân mật với đối phương.
Loại thân mật này, xác thật có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái hạnh phúc.
Cảnh Thự cũng không thèm nhìn tới thủ tướng kia, đưa ra một phong thơ, nói: "Đến đầu xuân tháng hai năm sau, nếu ta còn là chưa trở về, ngươi liền đem thư mở ra, dựa theo nội dung trong thư đi làm."
Thư là Khương Hằng suy nghĩ một đêm, dựa theo suy đoán sắp xếp lưu lại đường lui, nếu như bọn họ không có thể thuận lợi giải quyết nguy cơ nước Đại, Tống Trâu sẽ tự mình đi tới Dĩnh Đô, thành Giang Châu hạ lưu sông Trường Giang, thuyết phục Dĩnh Vương cùng Thái Tử dụng binh với nước Đại.
Đến lúc đó trú quân Tung huyện sẽ bất ngờ tập kích thủ đô An Dương nước Lương, bức nước Lương rút quân, liên quân sẽ chỉ còn nước Trịnh.
Kế tiếp, chỉ phải xem tạo hóa của chính Trấp Tông, nhưng lường trước có thể đào tạo ra vị tướng tài như Cảnh Thự, ngoại trừ chuyện bị ám sát ngoài ý muốn, Trấp Tông đối phó với một mình Thái Tử Linh là không thành vấn đề.
"Huynh rất giống cha." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự đánh xe, cùng Khương Hằng ăn mặc giống như thương nhân, Khương Hằng một thân hoa phục, bọc áo gấm, trên thái dương rũ dây, bên trên khảm một viên dạ minh châu, trên áo bào thêu chỉ vàng hoa văn Bạch Hổ, trong lòng ngực ôm Hải Đông Thanh nhìn xung quanh khắp nơi.
Cảnh Thự lại đơn giản một thân võ phục màu đen như cũ, trên áo thêu hoa văn tối màu, trên vai trái độn một miếng lót vai, để làm chỗ đứng cho Hải Đông Thanh.
"Ngươi lại chưa từng thấy cha," Cảnh Thự nói, "Ta cũng không có che mắt."
Khương Hằng nói: "Nếu Khương thái hậu đã nói, như vậy liền nhất định giống."
Cảnh Thự đáp: "Không có mấy người từng gặp ông ấy, đặc biệt là mắt mày, ngươi yên tâm đi, sẽ không bị nhìn ra."
Cảnh Thự có khi cũng sẽ kinh ngạc với chính mình, thế nhưng có thể kiên nhẫn như vậy, trước đây khi ở trong cung Ung Đô, hắn ngay cả đáp Thái Tử Lang nửa câu cũng lười mở miệng, nhưng khi đối mặt với Khương Hằng, hắn luôn hy vọng Khương Hằng có thể nói thêm vài câu nữa, giống như giọng nói của Khương Hằng chính là âm thanh tốt đẹp nhất thế gian, khi nghe được, trong lòng liền giống như hoa nở khắp núi đồi, có khi còn hận không thể chọc Khương Hằng vui vẻ, khổ nổi chính mình từ trước đến nay đều không giỏi ăn nói.
Khương Hằng nói: "Ta phải sửa lại diện mạo cho huynh."
"Ở trên mặt ta chém một đao sao?" Cảnh Thự nói.
"Chém huynh làm cái gì?" Khương Hằng nói, sau đó dịch đến bên vị trí xa phu, để cho Hải Đông Thanh tự mình bay đi hoạt động, mở ra hộp kia bắt đầu điều phối thuốc màu.
"Ồ," Cảnh Thự rốt cuộc đã biết, nói, "Dịch dung, còn tưởng rằng ngươi biết vẽ chứ.
Ta chỉ muốn vì ngươi chịu chút khổ, để ngươi thọc ta một kiếm, lưu lại cái sẹo, trong lòng ca ca liền dễ chịu."
Cảnh Thự thả dây cương mặc cho con ngựa chậm rãi đi tới, trong ánh nắng của mùa đông, Khương Hằng dùng bút ở trên khóe miệng Cảnh Thự nhẹ nhàng tô vài cái, lẩm bẩm nói: "Đừng nói bừa, huynh đẹp như vậy, vẫn là dùng cách an toàn chút."
"Học chỗ nào?" Cảnh Thự hỏi.
Khương Hằng cúi đầu, chấm bút, mang theo ý cười nói: "Sư phụ dạy."
Cảnh Thự nói: "Sư phụ ngươi dạy ngươi không ít."
Khương Hằng đáp: "Đúng vậy."
Cảnh Thự bỗng nhiên có chút chua lòm, hỏi: "Nữ hài nhi sao?"
Khương Hằng đáp: "Huynh không phải đã biết rồi sao? Biết rõ còn cố hỏi, La Tuyên a, nam.
Nhưng không dạy ta làm sao dỗ ngọt nữ hài nhi."
Cảnh Thự: "?"
Khương Hằng cười nói: "Gặp tẩu tử, huynh tự mình nghĩ cách đi."
Cảnh Thự cố chấp mà nói: "Không phải tẩu tử, La Tuyên bao nhiêu tuổi?"
"Dáng dấp khoảng hai mươi mấy tuổi đi." Khương Hằng nói.
"Trông như thế nào?" Cảnh Thự lại hỏi.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, miêu tả như thế nào đâu? Cảnh Thự lại nói: "Nếu dịch dung, nói vậy cũng không thấy được gương mặt thật của y."
"Trong sư môn chỉ có ta với người," Khương Hằng nói, "Người lại không cần phải dịch dung."
"Ngươi ở trong sư môn, đều là y chiếu cố ngươi sao."
"Ừm." Khương Hằng đáp.
"Giống như ta chăm sóc ngươi sao?" Cảnh Thự bỗng nhiên nói một câu.
Chỉ trong nháy mắt đó, Khương Hằng lờ mờ nhận thấy được Cảnh Thự có lời nào đó không có nói ra.
Hắn không quá thích chính mình nhắc đến Hải Các, tựa như chính mình không thích hắn nhắc đến Lạc Nhạn.
"Ta cũng dịch dung cho chính mình một chút......" Khương Hằng lẩm bẩm nói, "Hơi đơn giản một chút."
Cảnh Thự cảnh giác mà nhìn Khương Hằng, nói: "Này lại là ai?"
Khương Hằng thoáng sửa lại một chút dung mạo, nhìn vào trong gương nhỏ, nói: "Không biết, sư phụ đã từng dịch qua cho ta, tùy tiện một cái người nào đó?"
Khương Hằng dùng phương pháp dịch dung La Tuyên đã dạy cho hắn lúc còn ở sư môn, chỉ thoáng sửa lại cái mũi, đường môi cùng viền cằm.
Lúc này, Hải Đông Thanh bay trở về, móng vuốt nâng lên một con rắn đang giãy giụa lung tung, trực tiếp đem con rắn kia ném vào trong lòng ngực Khương Hằng.
Khương Hằng nháy mắt hoảng sợ hét to một tiếng, Cảnh Thự không bị con rắn kia dọa sợ ngược lại bị Khương Hằng dọa, hắn nhanh tay lẹ mắt, nắm bảy tất con rắn, nói: "Không có độc! Đừng sợ! Nhìn đi, mau nhìn, rắn Thái Hoa!"
"Lấy lấy lấy......" Đầu Khương Hằng không ngừng né về phía sau, "Lấy ra xa một chút!".
Đọc thêm các chươ????g mới tại — ???????? ????m????????????????????????.???????? —
Khương Hằng ở trên Thương Sơn bị rắn cắn qua một lần, đương nhiên La Tuyên thực mau liền tới rồi, độc không thành vấn đề, nhưng hắn dù sao nhiều ít vẫn còn có chút sợ hãi.
Cảnh Thự đem rắn thả, đối hắn nói: "Đó là Phong Vũ bắt cho ngươi."
"Ồ." Khương Hằng lòng còn sợ hãi.
Hải Đông Thanh lúc này đang đứng ở miếng lót da trên vai Cảnh Thự, nghiêng đầu, khó hiểu mà quan sát Khương Hằng.
"Thật có lòng," Khương Hằng đối Hải Đông Thanh nói, "Ta không ăn rắn, cảm tạ."
Cảnh Thự khóe miệng hơi cong lên, nói: "Nó muốn lấy lòng ngươi, nhưng mà ngươi không cảm kích."
"Ai cũng sẽ không cảm kích a!" Khương Hằng dở khóc dở cười nói, nhưng Hải Đông Thanh làm như vậy, vẫn là làm hắn vô cùng cảm động, liền duỗi tay sờ sờ nó.
Hải Đông Thanh nhảy lại về trong lòng ngực Khương Hằng, thu hồi móng vuốt.
Cảnh Thự nói: "Cho nên nó ngốc, tựa như ta."
Khương Hằng nói: "Huynh lại không ngốc."
Cảnh Thự nói: "Hằng Nhi, ta ngốc."
Khương Hằng cười nghiêng người dựa vào lưng Cảnh Thự, cùng hắn lưng dựa lưng.
Cảnh Thự nắm qua cương ngựa, tiện tay vung lên vài cái, xe ngựa xuyên qua dưới chân núi Ngọc Hành đi vào đường cổ đất Thục, dọc theo bờ sông từ từ đi tới, mùa Đông nước sông rút đi xanh biếc sâu thẳm, hai bên đường là cây xanh trùng điệp phủ kín núi non chạy dài không dứt.
"Sau đó ngươi có từng đi xem biển chưa?" Cảnh Thự lại hỏi.
"Không có," Khương Hằng xuất thần mà nói, "Chờ huynh dẫn ta đi đâu."
Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Còn nhớ trên đường chúng ta từ Tầm Đông đi Lạc Dương không?"
"Rất nhiều chuyện đều không còn nhớ rõ," Khương Hằng nghiêng đầu, đối Cảnh Thự nói, "Chỉ còn nhớ rõ lúc Hạng Châu mang ta đi câu cá ấy."
Cảnh Thự nói: "Thế nhưng không nhớ rõ ta bắt cá cho ngươi."
Khương Hằng nghĩ tới, ngày đó rất lạnh, Cảnh Thự vì muốn tìm cho hắn chút thịt ăn, đứng ở trong nước sâu mò một buổi trưa cũng không thu hoạch được gì.
"Trên đường từ Tầm Đông đi Lạc Dương, thật sự quá lạnh," Khương Hằng nói, "Còn may không đem huynh đóng băng."
Cảnh Thự nói: "Đáng tiếc mò mấy canh giờ, cái gì cũng không có."
Khương Hằng nói: "Có lẽ bởi vì khe núi kia, vốn dĩ đã không có cá."
"Ngươi xót ta sao?" Cảnh Thự hỏi.
"Đương nhiên," Khương Hằng nói, "Chỉ là lúc ấy không hiểu."
Cảnh Thự nói chuyện xưa nay luôn là trực tiếp như vậy, toàn bộ cảm tình đều không thèm che giấu, "Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra" cũng được, "Ngươi xót ta sao" cũng thế, đặc biệt là từng tiếng "Hằng Nhi" kia, làm Khương Hằng cảm giác được sự ấm áp bất tận, lại cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng Cảnh Thự từ ngày đầu tiên đến nhà hắn chính là như vậy, khi mười tuổi nói chuyện với hắn như vậy, lớn tới mười chín tuổi, vẫn là nói chuyện với hắn như vậy, khuôn mặt mang tính trẻ con lúc trước, theo năm tháng đã ngưng trọng thành khuôn mặt nam tính anh tuấn.
"Biết ngươi xót ta," Cảnh Thự không chút để ý nói, "So với cái gì đều đáng giá hơn, bên cạnh ta đều không có ai nói như vậy, Hằng Nhi."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Huynh ở Lạc Nhạn, nhất định không nói như vậy."
"Ở Lạc Nhạn, ta không nói lời nào, ai cũng không nói, đều tích góp lại để dành nói với ngươi.
Ta rất cao hứng, Hằng Nhi, ngươi còn sống, ngươi đã trở lại.
Ta lại sống đến giờ, ta thật sự rất cao hứng." Cảnh Thự lại nói, "Mấy ngày nay, mỗi ngày trong lòng ta đều giống như nở ra mặt trời, quả thực giống như nằm mơ."
Cảnh Thự giống như muốn đem nội tâm cảm tình chính mình đã kiềm nén suốt 5 năm, không chỗ phát tiết, hết thảy đều dốc ra với Khương Hằng, muốn kể ra hắn nhớ Khương Hằng như thế nào, khổ sở như thế nào.
Nhưng mà lời nói đến bên miệng, hắn phát hiện chính mình đã không nói được, chỉ có thể vụng về mà đi nói lại chuyện cũ, chờ mong Khương Hằng có thể hiểu được bao nổi niềm được giấu kín trong những hồi ức đó.
Khương Hằng nghe hiểu.
"Huynh lại tiếp tục nói như vậy, ta sợ ta cũng không muốn huynh cưới tẩu tử." Khương Hằng nói như thế.
Cảnh Thự nở nụ cười, như là đang cười Khương Hằng khi biểu đạt cảm tình thế nhưng cũng vụng về như thế, lại như là đang cười chính mình, bỗng nhiên cũng cảm thấy có một chút xấu hổ..