Thư phòng của Bình An hầu phủ.
Trần Trung lúc này đã tắm rửa thay y phục sạch sẽ, đang chăm chú quan sát mấy người La Nhất Phong còn ngồi ở trong phòng.
Một hồi lâu mới nói:
"Lúc ta nhìn thấy các ngươi lần đầu tiên hãy còn rất nhỏ.
Nhanh như vậy mà đã trưởng thành giỏi giang thế này rồi."
La Nhất Phong có chút ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
"Tướng quân gặp qua chúng ta rồi? Thế nhưng ta hình như chưa gặp qua ngài lần nào thì phải?"
Trần Trung nghe vậy liền khựng lại, một lát sau mới trả lời:
"Ta lúc đó đứng từ xa quan sát, các ngươi không biết cũng phải thôi." Nói xong liền thở ra một hơi.
Lê hầu gia liếc mắt nhìn ông, có chút hiểu rõ mà im lặng không lên tiếng.
Chuyện cũ giữa hai người bằng hữu của ông năm đó, ông là một trong số rất ít người biết được rõ ràng.
Hiện tại đã qua lâu như vậy rồi, cũng không cần thiết phải nói cho bọn trẻ biết.
La Nhất Phong cũng không muốn hỏi ông vì sao lại chỉ đứng từ xa quan sát.
Nếu không có ý định vào trong sơn trại gặp mặt, vậy chính là có chuyện gì khúc mắc ở trong lòng.
Lê Lâm ở một bên nãy giờ liền có chút tò mò:
"Cha, giờ Trần tướng quân cũng đã được cứu ra.
Tiếp theo chúng ta nên làm gì cho phải?"
Lê hầu gia quay sang nhìn hắn, ôn tồn nói:
"Tên Trịnh Tông kia chắc giờ này đang nổi điên lên.
Chúng ta trước cứ án binh bất động một thời gian, chờ xem hắn xử lý chuyện này như thế nào rồi tính tiếp."
Trần Trung lúc này đột nhiên lên tiếng:
"Hắn đang nuôi ý định cướp ngôi.
Mà lúc này ta lại trốn ra, vì đề phòng, hắn nhất định sẽ thay đổi kế hoạch khác.
Đến lúc đó có lẽ sẽ ra tay từ trong hoàng cung cũng không biết chừng.
Chúng ta phải ngăn hắn lại."
Lê Lâm trầm mặc hỏi:
"Vậy phải làm như thế nào?"
Lê hầu gia ung dung nhấp một ngụm nước trà, không nhanh không chậm nói:
"Bây giờ hoàng thượng đang lâm trọng bệnh, hắn không cần phải xuống tay với ông ta.
Tuy nhiên nếu muốn nắm được tiên cơ thì có một người hắn chắc chắn phải khống chế."
Lê Lâm nhìn ông một cái, như hiểu ra điều gì thốt lên:
"Là thái tử?"
Hoàng thượng dưới gối chỉ có một hoàng tử, là sau khi đã lớn tuổi mới có được.
Trước đó các phi tần chỉ sinh cho hắn một đống công chúa thôi.
Bởi vậy, thái tử chính là nhân vật chủ chốt ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch lần này.
Nếu bọn họ có được thái tử trong tay thì sẽ càng dễ bề hành động.
Chỉ cần thái tử còn sống, Trịnh Tông sẽ không có lí do để danh chính ngôn thuận mà chiếm lấy hoàng quyền.
"Như vậy chúng ta sẽ phải trà trộn vào trong cung đưa thái tử ra ngoài?" Lê Lâm nói.
Lê hầu gia gật đầu, sau đó quay sang hỏi đám người La Nhất Phong nãy giờ vẫn giữ im lặng:
"Liệu có thể nhờ các ngươi giúp cho việc này nữa hay không?"
Đám người La Nhất Phong: "..."
Các người đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước như vậy chứ! Bọn họ có phải cu li miễn phí đâu?
La Nhị Gia lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
"Cái này phải để chúng ta cân nhắc một chút xem khả năng có được hay không.
Dù sao hoàng cung cũng không giống với thiên lao về canh phòng cùng thủ vệ.
Nghe nói nơi đó cấm vệ quân đông như kiến ah."
Lê hầu gia nhìn về phía hắn, có hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng:
"Làm phiền huynh đệ các ngươi rồi."
"Đa tạ tướng quân và hầu gia đã hiểu cho.
Như vậy, huynh đệ chúng ta xin phép đi trước."
Lê hầu gia khoát khoát tay, sau đó quay qua Lê Lâm nói:
"Được rồi, con cũng ra ngoài trước đi."
Hiểu được cha mình có chuyện cần bàn bạc với Trần tướng quân, Lê Lâm rất nhanh liền theo chân đám người La Nhất Phong đi ra cửa.
Lê hầu gia lúc này mới nhìn sang vị Trần tướng quân đang trầm ngâm ngồi đó, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Trần tướng quân, ngươi có cách nào điều động binh sĩ trước đây hay không? Ta e rằng với lực lượng hiện tại chúng ta rất khó có phần thắng trong bố cục như bây giờ."
Không phải ông không nghĩ đến liên hệ với các vị đại thần trong triều.
Chỉ là những quan lại đang nắm giữ chức vụ trọng yếu bây giờ đều là người của Trịnh thừa tướng.
Bởi vậy rất khó để có thể áp chế hắn.
Chỉ có thể đặt hi vọng vào sự trung thành của một bộ phận tướng sĩ trước kia đi theo Trấn Bắc vương và Trần Trung thôi.
Trần tướng quân nghe ông nói vậy thì trầm mặc gõ gõ bàn một phen, một lát sau mới đáp:
"Ta sẽ thử cố gắng liên hệ với một vài người xem sao.
Hi vọng sẽ có kết quả tốt."
Lê hầu gia gật đầu một cái, đột nhiên hỏi:
"Ngươi có định đi gặp La Thành một lần hay không? Dù sao lần này cũng nhờ đám đệ tử của hắn ra tay, ta mới có thể thuận lợi cứu ngươi ra được."
Trần Trung khẽ dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi:
"Ngươi vừa nói bọn chúng là gì của y?"
"Đệ tử! Sao vậy, có chuyện gì à?"
Ngừng một lát đột nhiên vẻ mặt quái dị nghía sang:
"Không lẽ ngươi cho rằng đó là con của hắn?"
Trần Trung: "..."
Lúc trước ông tìm tới liền trông thấy một nữ nhân đang mang thai ở trong sơn trại của y, bên cạnh còn có mấy đứa nhóc nữa đang loe ngoe tập võ.
Còn tưởng rằng là con của y cùng nữ nhân đó.
Không ngờ sự thật lại là như vậy? Thế thì những năm qua ông đã bỏ lỡ biết bao cơ hội ở bên người y rồi?
Khẽ nhếch môi cười tự giễu, có lẽ đó là ý trời đi? Giữa hai người bọn họ cũng chỉ có thể đi đến bước đường như vậy..