La Nhất Phong ôm theo Lê Vân thi triển khinh công rời đi Đường phủ.
Trong màn đêm u tối chỉ có ánh trăng sáng rọi, hai thân ảnh một đen một trắng thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng nhanh nhẹn lướt qua từng nóc nhà.
Lê Vân nhắm hai mắt tựa vào lồ ng ngực rộng lớn vững chãi của nam nhân, cảm nhận từng cơn gió lạnh không ngừng tạt vào mặt.
Vạt áo hai người đón gió bay phần phật, phiêu diêu trong bầu trời đêm như đôi thần tiên quyến lữ hạ phàm.
La Nhất Phong ôm nàng bay vào trong sân viện của mình.
Vận lực một chưởng đánh bay cánh cửa phòng ngủ.
Hắn có chút không nhịn được mà bế ngang người trong ngực đi nhanh đến bên giường thả xuống, sau đó cúi người đè lên.
Giọng nói của hắn lúc này đã trở nên khàn khàn:
"Bây giờ nàng hối hận vẫn còn kịp đấy."
Lê Vân xấu hổ hai má ửng đỏ, hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, âm thanh nhỏ như muỗi kêu:
"Ta đi rồi chàng sẽ tìm nữ nhân khác?"
La Nhất Phong cố gắng giữ một tia lý trí, đôi mắt nóng rực thâm tình nhìn nàng.
"Sẽ không..
cùng lắm chịu chút nội thương chờ giải dược của tiểu Lục."
Lê Vân nghe vậy trong lòng ngũ vị tạp trần.
Vừa vui vẻ vừa âm thầm trách móc bản thân không chú ý, để người ta có cơ hội bỏ thuốc hắn.
Hai mắt nàng lưu chuyển ánh sáng long lanh, vươn tay ôm lấy cổ hắn nói ra lời vẫn luôn cất giữ trong lòng:
"Ta yêu chàng.
Cũng sẽ không hối hận."
Để nàng tự do làm điều mình muốn một lần này đi.
La Nhất Phong khẽ cười, cúi đầu xuống hôn lên khóe môi xinh đẹp, sau đó tiến đến bên tai nàng đáp:
"Ta cũng yêu nàng, nguyện đối tốt với nàng cả đời, Vân nhi."
Nói rồi lập tức vùi đầu vào hõm cổ nàng không ngừng hôn lên.
Hai người môi lưỡi d ây dưa, La Nhất Phong gấp gáp vươn tay cởi bỏ từng chút xiêm y của nàng.
Bàn tay nóng rẫy luồn vào trong vuốt v3, du tẩu khắp cơ thể xinh đẹp mỹ miều của người bên dưới.
Lê Vân cả người run rẩy, ngửa cần cổ thiên nga làm cho hắn càng dễ dàng hôn m*t hơn.
Dưới ánh sáng mỏng manh của vầng trăng từ cửa sổ xuyên qua, hai bầu ng ực căng tròn đầy đặn đập vào mi mắt nam nhân, khiến hắn càng thêm phần mê muội.
Lý trí của La Nhất Phong giờ phút này đã tan thành bụi bặm.
Hắn vội vã trút bỏ lớp y phục lộn xộn trên người, để lộ ra cơ thể cường tráng màu đồng đầy nam tính.
Vật giữa háng lúc này đã cứng rắn ngẩng cao đầu, từng đường gân tím nổi lên trông vô cùng dữ tợn.
Khẽ tách ra hai chân trắng nõn thon dài của Lê Vân, La Nhất Phong thở hổn hển dùng bộ vị cứng rắn của mình không ngừng ma sát trước cửa mị huyệt.
Cảm thấy nơi đó của nàng đã ẩm ướt, liền không chút do dự đâm vào.
"A.."
Lê Vân mở to hai mắt mê mang đã ngấn nước ra, có chút đau đớn khẽ rụt người lại.
Nàng biết lần đầu tiên của nữ tử sẽ không dễ chịu, thế nhưng không ngờ nó lại kinh khủng như thế này.
Thật sự rất muốn đạp cho nam nhân phía trên một cái nha.
La Nhất Phong đã sa vào kh0ái cảm nhục d*c không thể thoát ra được.
Dưới tác dụng của mê tình hương hoàn toàn buông thả, giữ chặt eo không để cho nàng có cơ hội lui lại, sau đó thẳng lưng đâm sâu vào.
Lê Vân cắn răng nhịn xuống đau đớn, cố gắng thả lỏng cơ thể đón nhận từng cú th úc mạnh của nam nhân.
Qua hồi lâu, đau đớn ban đầu cũng dần chuyển biến, nàng bắt đầu cảm nhận được một tia kh0ái cảm dâng lên.
Đôi chân thon dài gắt gao quấn chặt lấy vòng eo săn chắc hữu lực của nam nhân.
Hai mắt lung linh mơ màng, cả cơ thể lắc lư theo từng nhịp ra vào của hắn.
Giường gỗ rung lên từng tiếng kẽo kẹt, kéo theo màn lụa rũ xuống hai bên không ngừng đung đưa.
Cả căn phòng tràn ngập âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng r3n rỉ, thở d ốc.
Khung cảnh xuân sắc vô biên.
Mà lúc này, trong sân viện của đám huynh đệ La gia ở Bình An hầu phủ, hai người Lê Lâm và La Nhị Gia đang không ngừng giằng co.
Lê Lâm tức giận nói:
"La nhị công tử, ngươi đây là muốn cấu kết làm bậy sao?"
Hắn sau khi biết tin La Nhất Phong và tiểu muội rời đi, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Cho rằng bọn họ có việc gì nên về phủ trước.
Đến lúc về nhà tìm không thấy muội muội mới đi hỏi đám người La Nhất Phong.
Ai dè còn chưa kịp bước chân vào sân viện đã bị La Nhị Gia ngăn cản.
Trông thấy vẻ mặt lúng túng ho khan của hắn liền nghi hoặc xông vào.
Sau đó đờ người khi nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong phòng của La đại công tử.
Ai đến nói cho hắn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Muội muội ôn nhu dịu dàng động lòng người của hắn sao lại cùng nam nhân làm..
chuyện kia? Hắn có chút chịu không nổi ah.
"Các ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích thỏa đáng.
Nếu không đừng trách Lê mỗ trở mặt không lưu tình."
La Nhị Gia liếc mắt xem thường:
"Có gì mà phải giải thích.
Theo ta thấy hai người họ hẳn là ngươi tình ta nguyện a."
"Không thể nào, muội muội ta trước giờ là người hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối không làm ra chuyện tùy tiện như thế kia."
Hừ, chắc chắn là tên La Nhất Phong kia ép buộc muội muội hắn.
Hoa Ngũ Sắc ở một bên xoắn xuýt, nhỏ giọng nói:
"Có khi nào bọn họ bị người hãm hại hay không?"
"Ta cũng nghĩ vậy.
Đại ca trước giờ là người nghiêm túc trầm ổn, sẽ không làm ra loại chuyện cường đoạt như này." La Nhị Gia gật đầu phụ họa nàng.
Lê Lâm hừ lạnh:
"Ai mà biết được, chẳng phải hắn vẫn luôn để ý muội muội ta sao? Có khi nào nhân cơ hội bị người hãm hại mà làm bậy?"
Đám người La gia: "..."
Đúng là có khả năng này ah..