“Uy, tôi đói bụng.”
Hai người nghỉ ngơi một lát, rốt cục vẫn là Lý Bách Chu chịu không nổi.
Y cũng không biết bây giờ là lúc nào, chỉ cảm thấy Bộc Dương Môn nằm trên người mình rất lâu, lâu đến mức xương sườn y mơ hồ đau nhức, bụng cũng vang lên một trận “ừng ực ừng ực”. Mắt thấy nhóc con có dấu hiệu buồn ngủ, y trực giác không ổn, vội động thủ đẩy đẩy cái đầu nhỏ trước ngực mình.
Tựa hồ đang ngủ mơ lại bị giục tỉnh, Bộc Dương Môn mơ mơ màng màng ngẩng đầu, lọn tóc rối màu hạt dẻ tinh nghịch che mắt trái nó, nó hé mắt, sau đó mới chậm rãi chớp chớp mắt, không tiếng động há miệng thở dốc, khô cứng phát ra một âm tiết vô nghĩa: “A?”
Lý Bách Chu đẩy nó ngồi dậy, đau lưng thực không thoải mái. Nhóc con liền thuận thế lệch thân mình, lung la lung lay bò dậy, thấy Lý Bách Chu thở ra một hơi, vặn vặn thắt lưng, tay còn lại vô lực xoa eo, vội dùng nắm tay nho nhỏ đi hầu hạ đối phương.
Lý Bách Chu trầm mặc nhìn nó như tiểu cẩu nịnh bợ lấy lòng, lỗ mũi bất âm bất dương thở ra một hơi.
Y như đại gia ra lệnh cho Bộc Dương Môn: “Tôi muốn đi toilet, sau đó ăn cơm.”
Chỉ cần y không đề cập tới chuyện rời đi, Bộc Dương Môn giống như cũng không có ý kiền gì khác.
Vừa nghe Lý Bách Chu nêu ra yêu cầu, nó không chút do dự gật đầu, nhảy xuống giường lê đôi dép thỏ bông ra ngoài.
Lúc rời đi, nó chợt có sở giác, quay đầu lại nhìn Lý Bách Chu một cái.
Sau đó, khóa cửa.
Lý Bách Chu mặt không chút thay đổi quay qua một bên, trong lòng lặng lẽ giơ ngón giữa lên chửi má nó.
Rất nhanh, Bộc Dương Môn liền đẩy xe lăn trở lại. Trên tay của nó treo một cái túi nhỏ.
Cười hì hì nâng Lý Bách Chu lên xe, Bộc Dương Môn tính trẻ con lấy lòng nói: “Bách Chu, giờ em đưa anh đến phòng tắm nhé, thuận tiện giúp anh tắm rửa một chút nha! Nhưng anh phải ngoan ngoãn, không thể khiến mụ mụ chú ý nha! Anh đáp ứng được chứ?”
Lý Bách Chu liếc nó một cái: “Được a.”
Trong lòng cũng bất động thanh sắc suy nghĩ vòng vo.
Tên nhóc này không muốn mụ mụ nó chú ý, nói cách khác, chỉ cần y có cơ hội gặp mụ mụ nó, trường bối của nó khẳng định phải quản chuyện này, khẳng định không thể để cho nó tiếp tục tùy ý hồ nháo như vậy. Bắt cóc chính là trái pháp luật!
Loại ý nghĩ này nhất thời không ngừng xoay quanh não Lý Bách Chu. Tuy rằng tính đến giờ, nhóc con cũng không thực sự làm ra chuyện tổn thương y, nhưng mà, vừa nghĩ đến đầu óc tên nhóc này không bình thường, muốn giam y ở nơi u ám này, y thật sự một khắc cũng không thể sống ở chỗ này. Y muốn trở lại sân bóng, trở lại đường xe chạy, trở lại cuộc sống của mình, mà không phải dưỡng thương trên cái giường trong gian phòng nhỏ như cái hộp này.
Nhưng mà nhãn cầu y vừa động, Bộc Dương Môn tựa hồ cũng đã biết trước hành tung suy nghĩ của y.
Bộc Dương Môn mỉm cười, tay nhỏ mềm nhũn mang theo nhiệt khí dán lên gương mặt cương nghị của Lý Bách Chu, cao thấp vuốt ve.
“Ai, Bách Chu của em, em sớm biết anh rất bướng bỉnh mà.”
“Răng rắc”
“Răng rắc”
Trong phòng rộng rãi yên tĩnh vang lên hai tiếng tiếng vang thanh thúy.
Là hai bên lưng ghế xe bất ngờ vươn ra hai vòng sắt hình cung, giống như còng tay vòng qua ngực Lý Bách Chu, vươn tới cánh tay trái treo trước ngực Lý Bách Chu, “răng rắc” cài lại, đã khóa.
Tương tự với đầu gối, cùng thời điểm cũng là một tiếng vang giòn.
Lý Bách Chu thúc thủ chịu trói.
Cũng không biết Bộc Dương Môn giở trò gì với xe lăn, một cái xe lăn bình thường lại có thể vươn ra sắt thép, như dây leo quỷ quái giữ lấy y chắc như bàn thạch.
Y bị đánh lén thành công, bị cái xe lăn xấu xí giam cầm tự do.
Vòng thép thật cứng rắn. Giãy cũng giãy không ra.
Lý Bách Chu yên lặng giương mắt nhìn Bộc Dương Môn đứng trước mặt. Hiện giờ y có thể khống chế chỉ có vẻ mặt của mình.
“Đủ cẩn thận a! Một kẻ tàn phế như tôi còn có thể chạy sao? A?”
Thản nhiên nhìn thẳng Lý Bách Chu, Bộc Dương Môn mỉm cười, cũng không trả lời.
Nó đưa tay vói vào túi nhỏ treo trên cánh tay, chậm rãi lấy đồ ra.
Lý Bách Chu hai mắt trừng lớn.
Bộc Dương Môn không chờ y mở miệng, liền lấy khăn mặt trong tay nhét vào miệng y.
Lý Bách Chu: “*&… %+@#%!!”