Ba ngày sau, nam hộ lý đã trở lại. Thuận tiện đem Cố Nam Vân bị trói gô trở về.
Trong phòng khách đèn dầu leo lắt như âm ty, thân thể to lớn của Cố Nam Vân giống như con tôm bị hấm chín nằm trên sàn nhà, mắt nhắm, thở vững vàng, là bị đánh ngất.
Lý Bách Chu nhìn nam hộ lý đang chờ đợi một bên.
Nam hộ lý cười híp mắt đưa tay làm động tác đập vào cổ.
Lý Bách Chu hiểu ý.
Y ngồi trên xe lăn cúi người, đánh giá người anh em tốt đã rơi vào tay mình. Cố Nam Vân vẫn là cái bộ dáng như ngày y rời đi, ánh mắt là ánh mắt, lông mi là lông mi, miệng bị khăn lấp kín, khiến hai bên má nổi lên, mang theo điểm hỉ cảm, diện mạo khiến người yêu thích. Mặc trên người chính là bộ đồ thoải mái, đại khái là đang chơi bời bên ngoài bị một gậy đập tới, cũng có thể đang hẹn hò bị lừa tới. Ai quan tâm chứ!
Lý Bách Chu vỗ vỗ mặt Cố Nam Vân, trong lòng rất thích ý. Y cũng không quay đầu vẫy vẫy nam hộ lý: “Câm, cho hắn vào phòng bên phải kia đi.”
Y hiện tại cần đi giải quyết Bộc Dương Môn trước.
Lý Bách Chu cũng không quản nam hộ lý túm tha Cố Nam Vân thế nào, y trực tiếp vào phòng bên trái, nơi đó là phòng ngủ của y, y dùng dây thừng trói Bộc Dương Môn trong toilet trong phòng.
Ngoài cửa sổ một mảnh u tối, sắc trời ảm đạm, gió đêm từ cửa sổ “phật phật” thổi vào phòng, càng thêm hàn ý.
Lý Bách Chu đẩy cửa phòng toilet, lập tức cảm giác một trận hơi nước nóng ẩm đập vào mặt. Y dừng lại, sau đó trong ở một mảnh sương mù hôi hổi, y nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Bộc Dương Môn rúc vào mép bồn tắm.
Y chưa bao giờ biết, thì ra đứa bé này cũng có thể nhỏ xinh đơn bạc như vậy, cũng đáng thương như vậy, giống như động vật nhỏ suy nhược, run rẩy trong cũi của thợ săn.
Bộc Dương Môn cả người mồ hôi tràn ra, là do khí oi bức bức ra. Nghe thấy tiếng cửa mở, nó cố hết sức ngưỡng mặt lên, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, không tiếng động khóc.
Nó bị khóa ở nơi này cả ngày. Lý Bách Chu ngay phía sau cánh cửa, nhưng nó không thấy y, nghe không được y, trong lòng quả thực sắp hỏng mất.
Lý Bách Chu nghiêng đầu nhìn nó, hòa ái hỏi han: “Ngốc, khóc cái gì nha? Bách Chu không phải còn chưa bắt đầu khi dễ em mà!”
Bộc Dương Môn tâm ý không rõ lắc đầu, lắc lắc thân thể ý đồ tới gần Lý Bách Chu ngoài cửa, nhưng dây thừng hạn chế hành động của nó, nó dùng lực trên mặt đất cọ xát, phát hiện là phí công, cũng đành bỏ qua, quay đầu cầu xin Lý Bách Chu: “Bách Chu, Bách Chu, em muốn đến nơi có anh, em, em cả ngày cũng chưa thấy anh, em không cần như vậy. Được không?”
Lý Bách Chu ha ha cười.
Vừa khéo lúc này nam hộ lý thu thập xong Cố Nam Vân, lại đây phục mệnh.
Nam hộ lý đứng trước mặt Lý Bách Chu, vĩnh viễn đều là dịu ngoan cúi đầu, tuy rằng trong lòng canh cánh lời hứa trước khi đi của Lý Bách Chu, nhưng vẫn như cũ không dám tự tiện mở miệng đòi hỏi.
Bởi vì gã biết, chỉ có bé ngoan mới có thể được yêu. Đứa nhỏ không ngoan sẽ bị bán đi! —— đây là kinh nghiệm của gã, vô luận là trước đây ở chỗ phụ thân, hay là sau đó ở gia tộc Bộc Dương. Đối với gã mà nói, đây đều là một chân lý không thể thay đổi.
Lý Bách Chu nghe thấy động tĩnh phía sau, cũng nghĩ đến hứa hẹn của mình. Cần một người cho mình sở dụng, đã nói phải giữ tín, cho dù cái loại chuyện ấy khiến người ta buồn nôn.
Đột nhiên, một chủ ý ác độc xẹt qua óc Lý Bách Chu.
Đúng rồi, còn có thể như vậy a!
Lý Bách Chu cười cười xấu xa nhìn Bộc Dương Môn: “Bảo bối nhi, em nếu muốn nhìn tôi, vậy hảo hảo mà nhìn a!”
Sau đó y xoay người, đẩy xe lăn tới giữa phòng, nâng cằm nhìn nam hộ lý, lười biếng cười nói: “Anh làm tốt lắm. Hiện tại, lại đây lấy phần thưởng đi.”
Nam hộ lý cả người run run, mạnh mẽ ngẫng đầu, trong mắt phát ra quang mang hưng phấn tham lam. Là kẻ cực độ đói khát đứng dưới mưa rào, khát vọng hận không thể một ngụm nuốt trọn cả xương cốt xuống.
Ở dưới cái nhìn trừng trừng khó tin của Bộc Dương Môn, nam hộ lý gỡ khẩu trang xuống, đặt lên bàn, sau đó giống như loại động vật họ cẩu cỡ lớn, tứ chi chấm đất, vội vàng bò đến bên chân Lý Bách Chu.
Hai tay đặt trên mặt đất, cúi đầu xuống, cách dép lê hôn hít ngón chân Lý Bách Chu.
Lý Bách Chu cười lạnh, chân vừa thu lại, đạp mặt nam hộ lý lệch qua một bên, đế dép giẫm vào mặt đối phương, chậm rãi nghiền.
Nam hộ lý cũng cười, trong mắt gã, chỉ cần là Lý Bách Chu “chủ động”, kia đều là hành động thân mật với mình!
Gã cười hơi hơi nâng bàn chân Lý Bách Chu đang tác quái trên mặt mình, rút dép lê khỏi chân, ngửa đầu nhìn Lý Bách Chu một cái. Lý Bách Chu cũng nhìn gã, bộ dạng cười như không cười.
Đây là một loại khẳng định.
Nam hộ lý khẩn cấp đem mặt mình hung hăng cọ xát vào lòng bàn chân y, thoải mái mà thở dài một hơi, thần tình say mê.
Lý Bách Chu cười ha ha, tiếp tục dùng chân nghiền mặt gã: “Ây, mê luyến thực cuồng a, thực mẹ nó đủ biến thái, đủ điển hình!”
Bên kia, Bộc Dương Môn nhìn thấy một màn này vượt qua phạm vi hiểu biết của nó, hoàn toàn ngây dại.