Liêu Kỳ Đông vươn tay ngăn cậu lại, bảo vệ người phía sau mình.
“Đừng nhìn, phía trước có rắn.”
Chỉ một câu thôi mà da đầu Thẩm Tư Ninh như tê dại, vô thức liếc quanh, đặc biệt là nhìn kỹ dưới chân.
Chưa đầy một phút sau con rắn đã tự bò đi, Liêu Kỳ Đông tiếp tục bước đi, nhưng đi được hai bước liền phát hiện không thấy ai theo sau, anh quay đầu lại thấy Thẩm Tư Ninh vẫn đứng im tại chỗ.
Mặt mũi Thẩm Tư Ninh tái nhợt, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Bao ngày qua cậu đã đến đây nhiều lần nhưng chưa từng gặp rắn, hoặc cũng có thể cậu đã thấy mà không để ý, vì vốn chẳng có tâm lý đề phòng.
Cuộc sống của Thẩm Tư Ninh luôn ở tầng lớp cao, rất hiếm khi gặp phải bất trắc, mọi thứ luôn trôi chảy, ngay cả việc ra ngoài vẽ cũng có người đi trước dò đường, loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn.
Còn Liêu Kỳ Đông thì khác, từ nhỏ đã quen sống trong môi trường hoang dã, thậm chí hồi bé còn từng bắt rắn chơi, anh nhìn một cái là biết rắn có độc hay không, với anh, gặp rắn trong núi là chuyện hết sức bình thường.
Gặp thì tránh, vậy thôi.
Hầu hết rắn sẽ không chủ động tấn công người, trừ khi ai đó tự dưng chọc vào nó, dù vậy cũng không thể loại trừ trường hợp ngoại lệ, khi đó chạy được bao xa thì cứ chạy.
Con rắn khi nãy là loại không có độc, giờ đã bò mất tăm.
Nhưng rõ ràng Thẩm Tư Ninh vẫn chưa hoàn hồn.
Liêu Kỳ Đông quay lại, bước đến trước mặt cậu, giơ tay vẫy vẫy trước mắt để cậu định thần lại.
“Đi rồi, không sao đâu.”
“Sao anh không nói trước là có rắn? Lỡ tôi bị cắn thì làm sao?”
Thẩm Tư Ninh lo lắng, tay chân mềm nhũn, giọng vẫn còn run.
Liêu Kỳ Đông không giải thích, anh biết nếu truy hỏi kỹ có lẽ sẽ vô tình hé mở một góc cuộc sống của Tư Ninh trước đây, một thế giới mà những người như anh vĩnh viễn chẳng thể chạm tới.
Liêu Kỳ Đông không nói gì, chỉ thấy mình quả thật đã sơ suất.
Anh đưa tay phải ra nắm lấy cổ tay trái của Thẩm Tư Ninh, vì Thẩm Tư Ninh mặc áo dài tay và quần dài để chống muỗi nên hai người không chạm trực tiếp vào da thịt.
Lòng bàn tay Liêu Kỳ Đông nóng hổi, các đầu ngón tay và lòng bàn tay đầy vết chai, dù có lớp vải ngăn cách nhưng Thẩm Tư Ninh vẫn cảm nhận được sự thô ráp ấy, nếu cậu mặc đồ lụa, chắc chắn sẽ bị tay Kỳ Đông làm xước vải.
Anh nắm rất nhẹ, chỉ cần Thẩm Tư Ninh hơi gắng chút là có thể rút tay ra được.
Nhưng rồi cậu cứ để Liêu Kỳ Đông nắm tay dắt đi tiếp.
Thật ra vừa hỏi xong câu đó, Thẩm Tư Ninh đã thấy hơi hối hận rồi, Liêu Kỳ Đông là người rất tốt, đôi lúc còn vô cùng chu đáo, phần lớn thời gian toàn là mình làm phiền người ta, vậy mà Liêu Kỳ Đông chưa bao giờ tỏ ra khó chịu hay than phiền gì cả.
Vậy mà câu hỏi vừa rồi lại như đang trách móc anh.
Rằng vì sao lại để mình rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.
Rằng vì sao không nói trước.
Nhưng thật ra, thế giới của họ vốn khác nhau, trong cuộc sống của Liêu Kỳ Đông, những chuyện như vậy là rất bình thường, anh đã quen rồi, cũng đủ sức ứng phó nên không thấy có gì lạ.
Còn với Thẩm Tư Ninh, thế giới của cậu không có những thứ ấy nên mới cảm thấy nguy hiểm, nhưng đó không phải lỗi của Liêu Kỳ Đông, đâu ai sinh ra đã nợ ai điều gì.
“…Xin lỗi.”
Giọng Thẩm Tư Ninh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng cậu vẫn khẽ nói ra lời xin lỗi đó.
Liêu Kỳ Đông nghe thấy, quay đầu nhìn cậu, trong khi tay vẫn không buông, Thẩm Tư Ninh lại cứ lảng tránh nhìn đi chỗ khác, không chịu nhìn thẳng vào anh, trên mặt thoáng ửng hồng vì áy náy, vành tai cũng đỏ lên.
Liêu Kỳ Đông không nhịn được, bật cười.
Một chút cảm giác chua xót mơ hồ trong lòng nhờ câu xin lỗi của Thẩm Tư Ninh mà tan biến sạch sẽ.
Liêu Kỳ Đông cúi người, ghé mặt lại gần.
“Cậu vừa nói gì đấy? Nhỏ quá, tôi nghe không rõ.”
“Không nghe thấy.”
Thẩm Tư Ninh nghe vậy thì vừa thẹn vừa tức, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái.
Cái liếc đó lại càng khiến Liêu Kỳ Đông cười sảng khoái hơn.
Nhìn dáng vẻ anh cười toe toét như thế, Thẩm Tư Ninh liền biết tên này rõ ràng đã nghe thấy lời xin lỗi rồi, còn cố tình trêu chọc mình nữa!
Sao có người lại đáng ghét đến thế chứ!
“Liêu Kỳ Đông! Anh thật đáng ghét!”
Thẩm Tư Ninh lớn tiếng nói thẳng.
Liêu Kỳ Đông gật gù, ra vẻ đồng ý rồi đột ngột buông tay, khom người xuống, hai tay vòng qua eo bế bổng cả người Thẩm Tư Ninh lên, để cậu ngồi vào trong khuỷu tay mình, khiến Thẩm Tư Ninh phải tựa cả người vào vai anh.
Động tác bất ngờ ấy nhanh gọn đến mức Thẩm Tư Ninh chẳng kịp phản ứng gì.
“Ngồi yên nhé, lát nữa lại gặp rắn nữa là tôi không quản đâu đấy.”
Liêu Kỳ Đông vừa nói vừa mặc kệ tiếng hét hoảng hốt của Thẩm Tư Ninh, bước nhanh xuống núi.
Con đường núi gập ghềnh, Liêu Kỳ Đông đi rất nhanh, Thẩm Tư Ninh sợ bị rơi nên chỉ còn cách vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cảm giác lắc lư làm đầu óc Tư Ninh choáng váng, cậu chưa từng thân mật thế này với ai. Liêu Kỳ Đông lại quá khỏe, bế mạnh đến mức khiến hai chân cậu đau.
Nhờ vậy xuống núi cũng khá nhanh, vừa thấy sắp đến chân núi, bên dưới còn có vài người lác đác, Thẩm Tư Ninh liền vội vàng vỗ vào vai anh.
“Liêu Kỳ Đông! Thả tôi xuống ngay!”
“Người anh toàn mồ hôi với dầu, hôi muốn chết!”
Thẩm Tư Ninh gào thẳng vào tai anh.
Xuống đến nơi, Liêu Kỳ Đông mới đặt cậu xuống.
“Không phải cậu sợ rắn sao? Giúp rồi mà còn chẳng biết ơn.”
Liêu Kỳ Đông vừa đặt xuống là giở chiêu ăn vạ trước.
Thẩm Tư Ninh bị câu đó làm cho nghẹn họng, tức đến mức quay ngoắt người bỏ đi, chẳng thèm để ý gì tới anh nữa.
Liêu Kỳ Đông thì cứ thong dong đeo túi của Thẩm Tư Ninh trên vai, lững thững đi phía sau, thỉnh thoảng còn gọi: “Này”, rồi lại “Thẩm Tư Ninh!”
Thẩm Tư Ninh làm như không nghe thấy.
Trời dần tối, học sinh cấp hai ở trường gần đó đã tan học, khối lớp 6 tan sớm nên từng tốp học sinh lục tục rời khỏi cổng trường.
Xe máy của Liêu Kỳ Đông đậu ngay gần trường.
Một số học sinh tò mò nhìn hai người họ, cách nhau khá xa, một trước một sau.
Người đi trước là một anh trai trông rất đẹp, người đi sau thì vác đồ, chân rõ dài, dáng cao, hoàn toàn có thể đi nhanh hơn, vậy mà lại bước chậm rãi, trên mặt còn có nụ cười nhẹ nhàng không dễ nhận ra.
Vì học sinh quá đông nên Thẩm Tư Ninh sợ lạc đường, bèn dừng lại quay đầu nhìn phía sau.
Lúc này, ánh sáng cuối cùng nơi chân trời đã bị bóng đêm nuốt chửng.
Đèn đường hai bên cũng vừa bật lên, các quán ăn dọc đường bắt đầu náo nhiệt, mấy ông chủ bà chủ thi nhau chào mời học sinh vào ăn tối.
Trên đường, số lượng phụ huynh đến đón con cũng ngày một đông.
Trời tối, núi rừng, đường đi, xe cộ, đêm xuống...
Trong dòng người, Liêu Kỳ Đông nổi bật đến lạ, anh cao lớn, và trong đám đông các phụ huynh kia, anh hoàn toàn không giống ai cả.
Anh rất đặc biệt.
Là kiểu người chỉ cần liếc một cái cũng sẽ nhận ra giữa bao người.
Thẩm Tư Ninh không biết là vì Liêu Kỳ Đông vốn đã nổi bật và dễ thấy như thế, hay là bởi vì trong lòng mình đã vô thức gắn cho anh một lớp kính lọc “bạn bè” thật đẹp đẽ.
Cơn gió nhẹ đầu đêm khẽ lướt qua.
Cũng cuốn bay dòng suy nghĩ rối bời của Thẩm Tư Ninh.
Cảnh tượng trước mắt âm thầm in sâu trong trí nhớ cậu.
Không biết có phải vì khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, người ta thường cần rất nhiều thời gian để lắng lòng, để thực sự nhìn nhận và cảm nhận vẻ đẹp của nơi đó.
Ngoài cảm giác rung động ban đầu khi nhìn thấy cảnh sắc nơi này - thứ đã giữ anh ở lại - sau đó trời nóng nực, rồi lũ lụt... dần dần Thẩm Tư Ninh lại cảm thấy không thích nơi này nữa.
Trong lòng cậu vẫn luôn có những suy nghĩ chồng chất.
Sớm muộn gì mình cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Thế nhưng khoảnh khắc trước mắt lại khiến Thẩm Tư Ninh bỗng nhiên có cảm giác… có lẽ nơi này cũng không tệ đến vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Liêu Kỳ Đông đã bước đến trước mặt cậu.
Thẩm Tư Ninh không nói gì, chờ anh đến gần rồi lại tiếp tục bước đi.
Đi mãi cho đến khi Liêu Kỳ Đông gọi cậu lại, họ đã đến chỗ đậu xe máy.
Liêu Kỳ Đông cột đồ đạc lên yên sau rồi bảo Tư Ninh chờ một lát, anh đi một chút sẽ quay lại ngay.
Thẩm Tư Ninh thấy Liêu Kỳ Đông bước vào một cửa tiệm nhỏ gần đó, không rõ là mua gì.
Cậu quay đầu nhìn ra đường.
Một chiếc xe tải nhỏ màu xanh đang chạy tới từ xa, trên nóc có gắn loa lớn, trong loa phát ra giọng nói rành rọt: Tối nay 9 giờ sẽ có buổi biểu diễn xiếc ở một địa điểm nào đó, kèm theo các tiết mục hấp dẫn, hoan nghênh mọi người đến xem.
Thùng xe phía sau chở theo vài người mặc trang phục biểu diễn lòe loẹt, họ giơ biểu ngữ, tay cầm đạo cụ, thỉnh thoảng còn biểu diễn vài động tác nhỏ.
Thẩm Tư Ninh bị thu hút, tập trung lắng nghe nội dung từ chiếc loa, đợi nghe rõ ràng thì xe cũng đã chạy xa dần, khuất khỏi tầm mắt.
Cậu quay đầu định nhìn xem Kỳ Đông quay lại chưa, đã thấy anh đã đứng ngay phía sau, trên tay cầm hai cây kem mới mua.
“Ăn không?”
“Chọn cho cậu loại đắt nhất trong tiệm đấy, tiền nào của nấy, chắc là sạch sẽ.”
Liêu Kỳ Đông đưa một cây kem cho cậu.
Thẩm Tư Ninh cụp mắt, nhìn cây kem đưa đến trước mặt, lại liếc sang cây còn lại trong tay Liêu Kỳ Đông.
Chỉ nhìn bao bì thôi cũng biết cây của cậu là loại ngon nhất, còn cây của Liêu Kỳ Đông là loại rẻ nhất.
Thẩm Tư Ninh nhận lấy kem, xé bao bì.
Cậu nếm vài miếng, vị ngọt ngào béo ngậy lan khắp đầu lưỡi, thật ra không hợp khẩu vị lắm, nhưng thỉnh thoảng thử một thứ mới cũng không sao, đôi khi cũng nên trải nghiệm một chút.
Liêu Kỳ Đông ăn rất nhanh, vài miếng đã hết sạch.
Anh ném vỏ và que kem vào thùng rác gần đó rồi lên xe trước, nổ máy, quay lại ra hiệu cho Thẩm Tư Ninh lên xe.
Thẩm Tư Ninh bước chân qua, ngồi vững, tay trái khẽ ôm lấy eo anh, tay phải vẫn cầm cây kem đang ăn dở.
Cậu không dám ăn vội, sợ lạnh bụng nên cứ chậm rãi thưởng thức.
Chạy được một đoạn, họ lại đuổi kịp chiếc xe xiếc đang dừng chờ đèn đỏ phía trước, trên thân xe dán đầy những tấm áp phích sặc sỡ, loa vẫn đang phát đi phát lại đoạn quảng cáo.
Vì chạy chậm để quảng bá nên xe xiếc dễ bị vượt qua.
Thẩm Tư Ninh cắn thêm một miếng kem, vị lạnh tê đầu lưỡi khiến cậu không dám nuốt ngay, phải đợi tan ra trong miệng, đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt thanh mát.
Bất chợt, cậu nhớ ra lúc nào uống nước Liêu Kỳ Đông cũng bỏ thêm đường, chẳng lẽ là người thích đồ ngọt nên mới chọn kem ngọt đến vậy?
Thẩm Tư Ninh thấy suy đoán này cũng có lý.
Đang ăn kem thì có một diễn viên xiếc hóa trang thành chú hề trên xe phía trước quay sang cười với Thẩm Tư Ninh, còn làm trò tay không biến ra hoa để chào.
“Liêu Kỳ Đông! Chúng ta đi xem xiếc đi!”
Thẩm Tư Ninh bỗng hứng khởi, rất muốn đi xem.
Nghĩ gì làm nấy.
Đó vẫn luôn là châm ngôn sống của Thẩm Tư Ninh.