Sau gần một tháng xa cách, cuối cùng Liêu Kỳ Đông cũng trở về, anh quay về một mình, để Liêu Đình ở lại bên kia, cũng dặn dò Liêu Trình thỉnh thoảng ghé qua thăm nom.
Khoảng thời gian này trời bắt đầu có mưa rải rác, Thẩm Tư Ninh nghe cô lao công nói mùa lũ hằng năm lại sắp tới, không biết đợt lũ năm nay sẽ dâng cao tới đâu.
Cậu không thể đoán được khi nào nước lũ sẽ tới, chỉ có thể sắp xếp để giáo viên dạy bù trong thời gian này càng nhiều càng tốt, học xong rồi thì nghỉ sớm, chờ khi nước rút mới quay lại dạy tiếp.
Giáo viên sau khi dạy xong cũng đều về nhà.
Những ngày này Thẩm Tư Ninh gần như chỉ ở trong khu chung cư, cậu đã mua sẵn ít đồ ăn nhanh để trữ, đúng lúc này Liêu Kỳ Đông quay về, hôm ấy trời mưa lớn.
Liêu Kỳ Đông khoác áo mưa, không mang ô, trên lưng là một chiếc ba lô đen, lúc leo cầu thang quần và giày ướt sũng nhỏ nước tong tong. Ở thành phố anh đi không có mưa, nhưng vừa xuống tàu ở thị trấn đã thấy mưa xối xả như trời sắp sập.
Mưa lớn như vậy, ở ga tàu cũng có bán dù, nhưng dù ở đó chất lượng tệ, chỉ để lừa mấy người không biết, gặp mưa to và gió mạnh là dù rách ngay, mà còn đắt tới hai mươi tệ một chiếc.
Vậy nên anh mua một chiếc áo mưa dùng một lần, chỉ cần che balo không để đồ bên trong bị ướt là được, dù áo mưa rất mỏng và đơn giản nhưng vẫn miễn cưỡng dùng tạm.
Nhưng mưa quá lớn, cuối cùng anh vẫn bị ướt như chuột lột.
Tới cửa, Liêu Kỳ Đông dùng chìa khóa mở cửa ra.
Vừa bước vào anh liền cởi đôi giày ướt sũng để ngay trước cửa, chân trần đi vào trong, cửa phòng ngủ vẫn đóng, anh không biết Thẩm Tư Ninh đã ngủ chưa.
Việc đầu tiên sau khi Liêu Kỳ Đông vào nhà là cởi áo mưa, vứt balô lên bàn rồi nhanh chóng cởi hết quần áo ướt còn đang nhỏ nước, đi chân không tìm đồ khô để thay.
Vừa mặc xong áo, cửa phòng ngủ đã mở ra.
Thẩm Tư Ninh đang bật điều hoà ngủ trưa trong phòng, nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tiếng động, cậu đoán chắc là Liêu Kỳ Đông đã về, anh có gọi điện báo lúc lên tàu, nói rõ hành trình và thời gian đến nơi.
Liêu Kỳ Đông bước đến gần ôm chầm lấy cậu.
Thẩm Tư Ninh mặc đồ ngủ bằng lụa, mặc dù Liêu Kỳ Đông đã thay đồ nhưng trên người vẫn còn vương nước mưa, mái tóc anh vẫn chưa khô hẳn, từng giọt nước rơi xuống vai Thẩm Tư Ninh làm ướt cả áo ngủ.
Nước mưa mang theo mùi ngai ngái và ẩm thấp, lẫn chút mùi mục ruỗng rất khó chịu.
Thẩm Tư Ninh cố nén ý định muốn đẩy anh ra, cứ đứng yên để anh ôm một lúc. Qua vài phút, Liêu Kỳ Đông cúi đầu nhìn mới phát hiện người trong lòng dường như vẫn đang cố gắng chịu đựng, không hề đẩy ra nhưng cũng không thoải mái.
Anh lập tức hiểu ra, là vì Thẩm Tư Ninh bị sạch sẽ quá mức đây mà.
Thật sự làm khó cậu rồi, nếu là ngày thường chắc chắn Thẩm Tư Ninh đã đẩy anh ra, bắt anh đi tắm ngay.
Liêu Kỳ Đông khẽ bật cười, cố ý cúi đầu định hôn.
Lúc sắp chạm vào, anh bỗng dừng lại, ngẩng lên nhìn phản ứng của Thẩm Tư Ninh, thấy cậu vẫn cố nhịn không tránh né, Liêu Kỳ Đông càng cười lớn hơn.
“Em thích anh đến mức này à?”
Liêu Kỳ Đông không làm khó cậu thêm nữa, buông cậu ra rồi cười đắc ý.
Thẩm Tư Ninh nghe xong liền biết anh cố ý chọc mình, lập tức đẩy anh một cái, không thèm để ý nữa, quay người đóng cửa phòng lại rồi thay bộ đồ ngủ mới.
Liêu Kỳ Đông tìm dép đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong anh tiện tay giặt luôn cả quần áo, đem ra ban công phơi. Đồ của anh không nhiều, đa phần là đồ của Thẩm Tư Ninh, ban công hai bên nhà đều phơi kín.
Sau khi xong xuôi, Liêu Kỳ Đông nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều. Anh vào bếp kiểm tra đồ ăn Thẩm Tư Ninh trữ, thấy toàn mì gói và bánh quy, chẳng có chút đồ ăn nào tử tế.
Thôi vậy, đợi mưa tạnh rồi ra ngoài mua sau.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, xoay tay nắm - cửa không khóa, gần đây Thẩm Tư Ninh rất ít khi khóa cửa phòng, cậu đã thay đồ ngủ mới, đang ngồi trên giường đọc sách.
Thấy Liêu Kỳ Đông bước vào, Thẩm Tư Ninh chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp, không thèm ừ hử gì.
Liêu Kỳ Đông hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì, anh nhẹ nhàng khép cửa, bước đến mép giường ngồi xuống, vén chăn lên chui vào, sau đó kéo cậu vào lòng hôn nhẹ lên trán.
“Còn buồn ngủ không? Ngủ với anh một chút nhé?” Anh hỏi.
Thẩm Tư Ninh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng trượt người xuống tựa vào ngực anh rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rào rào xối xả, trong phòng là tiếng điều hòa đều đều, và tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người nằm trên giường.
Thẩm Tư Ninh rất thích ngủ, cậu không nhiều năng lượng như Liêu Kỳ Đông, người mà mỗi ngày ngủ vài tiếng vẫn có thể tỉnh táo suốt cả ngày. Còn Thẩm Tư Ninh cần ngủ nhiều hơn người bình thường, đôi khi còn phải ngủ trưa.
Liêu Kỳ Đông tỉnh dậy khi đã gần bảy giờ tối, anh chỉ ngủ hơn một tiếng là đã tỉnh, may mà trong phòng bật điều hòa nên ôm nhau ngủ cũng không thấy nóng.
Giường và chăn của Thẩm Tư Ninh cũng giống như chính con người cậu, sạch sẽ, thơm tho, nhiệt độ vừa phải, thân thể hai người dính sát vào nhau, ấm áp dễ chịu.
Liêu Kỳ Đông không kiềm được cúi đầu hôn lên môi Thẩm Tư Ninh.
Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng sau đó anh không thể kiềm chế, nụ hôn dần trở nên nóng bỏng và mạnh mẽ hơn, Thẩm Tư Ninh bị đánh thức bởi hành động ấy, lặng lẽ để mặc cho anh hôn.
Ngoài kia trời vẫn mưa như trút.
Nhiều nơi đã tạm dừng làm việc vì mưa lớn.
Không còn người ngoài, cũng chẳng còn việc gì chen ngang giữa họ nữa, bao lâu rồi họ chưa có được khoảng thời gian dài như thế để ở bên nhau một cách riêng tư.
Thẩm Tư Ninh chìm trong chăn mềm, còn Liêu Kỳ Đông nằm phủ lên người cậu, lặng lẽ tiếp tục chuyện lần trước còn dang dở.
Vì đây là phòng ngủ của chính mình, lại là chiếc giường quen thuộc, một nơi vừa an toàn vừa kín đáo nên lần này Thẩm Tư Ninh hiếm khi không đẩy anh ra.
Khuy áo được từ từ cởi ra, Liêu Kỳ Đông cúi đầu hôn dọc xuống.
Anh cảm thấy người trong lòng mình giống hệt món bánh sữa ngọt ngày bé anh từng được ăn, mà chỉ vào dịp Tết cha mẹ mới mua cho, bánh mềm mềm, thơm thơm, ngọt dịu.
Ngoài người thân ra, chẳng ai biết một người đàn ông như anh lại thích đồ ngọt đến vậy, từ nhỏ đã thế, đến lớn vẫn chẳng sửa được.
Tất cả những điều vượt quá giới hạn mà Thẩm Tư Ninh từng làm đều là vì ở bên Liêu Kỳ Đông.
Trước đây từng có thời gian ngắn ở cạnh Liêu Trình, chuyện thân mật nhất giữa họ cũng chỉ là nắm tay.
Mà Liêu Trình lại nhát gan, tự ti, đến cả việc nắm tay cũng chỉ dám khẽ kéo một chút đã vội vàng buông ra, chỉ sợ làm cậu giận.
Còn Liêu Kỳ Đông thì hoàn toàn trái ngược, anh mạnh mẽ, gan dạ, chỉ cần Thẩm Tư Ninh không nói rõ là "không" thì anh sẽ luôn từng bước tiến tới, không hề lùi lại dù chỉ nửa bước.
“Liêu Kỳ Đông.”
Người đi săn kiên nhẫn cuối cùng cũng chậm rãi cạy mở được lớp vỏ sò khép kín.
Từng chút một để lộ viên ngọc trai sáng rực bên trong.
Thẩm Tư Ninh hơi sợ hãi gọi tên anh, đối với điều chưa từng trải qua khó tránh khỏi cảm giác hoang mang, cậu vô thức rụt người lại như muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Cơ thể Liêu Kỳ Đông nóng quá, nóng đến mức khiến cậu không dám chạm gần.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau.”
Liêu Kỳ Đông nhận ra sự e dè của Thẩm Tư Ninh, liền nhẹ nhàng ôm cậu lại, siết chặt vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn khắp lên người cậu.
Lúc trước mỗi khi rảnh rỗi anh đều âm thầm tìm sách có liên quan đến chuyện này để tìm hiểu về mối quan hệ đồng giới, đọc xong liền đem tất cả đốt đi, không để bất kỳ ai biết.
Anh biết cần phải chuẩn bị trước nên không định tiến quá nhanh, Thẩm Tư Ninh vẫn chưa quen với anh, đến giờ hai người còn chưa từng ngủ chung giường, thỉnh thoảng chỉ có vài cái hôn vụng trộm, thế nên mọi thứ cần phải từ từ từng bước một.
Phải để Thẩm Tư Ninh dần quen với sự hiện diện của anh, học cách dựa dẫm vào anh, đến lúc đó Liêu Kỳ Đông mới muốn tiến thêm một bước nữa, anh không muốn Thẩm Tư Ninh chịu tổn thương, lại càng không muốn cậu vì chuyện này mà ghét bỏ anh.
Nhưng ôm người trong lòng thế này, Liêu Kỳ Đông là đàn ông chứ đâu phải người chết, khó tránh khỏi d*c v*ng dâng trào. Tuy chưa thể làm đến cùng nhưng còn rất nhiều cách khác để xoa dịu sự khao khát trong lòng.
Khi Thẩm Tư Ninh dần rơi vào cơn mê, anh giúp cậu tìm lối thoát cho cảm xúc đang trào dâng.
Người trong vòng tay khẽ th* d*c như một chú mèo nhỏ.
Cuối cùng Thẩm Tư Ninh nắm chặt lấy cánh tay của Liêu Kỳ Đông.
Liêu Kỳ Đông chờ cậu ổn định lại một chút rồi mới ghé sát bên tai cậu thì thầm: “Giờ đến lượt anh.”
Dứt lời, Liêu Kỳ Đông nắm lấy tay cậu.
Hai người quấn quýt trên giường suốt hai tiếng đồng hồ, đến tận khi Thẩm Tư Ninh thực sự chịu không nổi sự quấn lấy của Liêu Kỳ Đông nữa. Thể lực cậu không bằng anh, chỉ sau hai lần đã cảm thấy mệt rã rời, bụng cũng đói meo.
“Liêu Kỳ Đông, dậy đi.”
Thẩm Tư Ninh kiên quyết đẩy anh ra, kéo chăn lên che người rồi đi tìm bộ đồ ngủ của mình, tìm được rồi cậu liền mặc vào.
Liêu Kỳ Đông tựa đầu vào đầu giường lặng lẽ nhìn cậu mặc đồ.
Thẩm Tư Ninh mặc xong liền xuống giường, vừa đi vừa nhìn chiếc khăn tay bị vứt dưới sàn, cậu đỏ mặt không dám nhìn thẳng, cái khăn kia bây giờ dơ đến mức không thể dùng nổi.
Trước khi ra khỏi phòng, cậu dừng lại một chút.
“Thay ga giường và chăn đi.” Cậu nói với người đàn ông vẫn còn nằm trên giường.
Liêu Kỳ Đông lập tức nghe lời vén chăn xuống giường mặc lại quần dài, c** tr*n đi tìm chăn ga sạch mà Thẩm Tư Ninh chuẩn bị sẵn trong tủ đồ, tiện tay lấy một bộ bắt đầu thay.
Bộ ga giường cũ được anh đem vào nhà tắm, Thẩm Tư Ninh đang rửa tay bên trong, tay áo được xắn lên một nửa để lộ làn da trắng mịn điểm vài dấu vết đỏ nhạt.
Thẩm Tư Ninh cúi đầu rửa tay, không dám nhìn vào gương.
Liêu Kỳ Đông ôm lấy cậu từ phía sau, siết nhẹ vòng eo mảnh mai, tay anh lướt đến hàng cúc áo đã được cài kín của cậu.
Anh biết bên dưới lớp áo ấy là dấu vết của riêng anh để lại.
Người này là của anh.
“Thẩm Tư Ninh, em là của anh.”
“Nếu có ai dám nhòm ngó em, anh sẽ giết hắn.”
Liêu Kỳ Đông siết lấy người trong tay, từng lời nói đều chứa đầy sự chiếm hữu điên cuồng.
Thẩm Tư Ninh không để ý đến mấy câu dọa nạt đầy bản năng như “chó dại phát bệnh” của anh, chỉ cố gắng gỡ cánh tay đang ôm lấy mình ra. Nhưng gỡ mãi không được, cậu ngước mắt lên liếc Liêu Kỳ Đông trong gương, ra hiệu anh mau buông ra.
Liêu Kỳ Đông bị lườm thì bật cười, cúi người hôn lên gò má cậu một cái, sau đó trực tiếp bế bổng người lên để Thẩm Tư Ninh dựa vào cánh tay mình.
“Thẩm Tư Ninh, từ giờ về sau em là người của Liêu Kỳ Đông anh, những gì anh có đều là của em, anh sẽ vì em mà xông pha, ai dám bắt nạt em, em cứ nói với anh, anh sẽ thay em đòi lại công bằng.”
Liêu Kỳ Đông nhìn người trong lòng, giọng nói vô cùng kiên định.
Thẩm Tư Ninh biết anh thực sự đang rất vui. Nghe những lời đó cậu không nhịn được mỉm cười, cậu biết rằng Liêu Kỳ Đông đã ghi nhớ từng lời mình nói, cũng biết anh đang cố gắng an ủi cậu bằng cách riêng của mình.
Cậu tin anh.
Người đàn ông này luôn cố gắng thực hiện từng lời mình hứa, cho dù có khổ đến đâu cũng không bao giờ để cậu phải chịu thiệt.
Thẩm Tư Ninh biết rồi sẽ có một ngày mình phải quay về, nhưng nếu sau này có Liêu Kỳ Đông ở bên đồng hành, cậu cảm thấy mọi thứ chẳng còn đáng sợ như trước nữa, bởi vì anh sẽ nắm tay cậu, đưa cậu cùng tiến về phía trước.
Thẩm Tư Ninh vòng tay ôm lấy cổ Liêu Kỳ Đông, cúi đầu hôn lên mí mắt anh một cái.
“Ừm.” Cậu khẽ đáp.