Sống Cùng Gã Trai Thẳng Gia Trưởng

Chương 58

Thẩm Tư Ninh bắt xe đến khu nhà mới, vừa đến nơi liền trả tiền bước xuống xe, vội vàng đi về phía tòa nhà nơi họ từng sống chung. Cậu vào thang máy, nhấn số tầng, ánh mắt dừng lại nơi hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trên cánh cửa thang máy.

Bóng dáng đó mờ ảo, không còn rõ nét.

Thẩm Tư Ninh cảm thấy chính mình giờ đây cũng không còn quen thuộc nữa.

Mọi chuyện đều đã vượt khỏi dự tính ban đầu của cậu.

Cậu biết lần này mình lại khiến bố thất vọng.

Cậu là người sống thiên về cảm xúc.

Nhưng Thẩm Tư Ninh không hối hận vì lần này đã làm trái ý bố.

Khi đến trước cửa nhà, Thẩm Tư Ninh dùng vân tay để mở khóa, ở thị trấn nhỏ này không bán khóa vân tay, cậu đã nhờ công ty thi công đặt mua tận nơi khác. Cậu không thích mang theo nhiều chìa khóa mỗi ngày, vừa bất tiện lại dễ quên, mà quên rồi thì chẳng vào được nhà.

Bước vào trong, không có ai trong căn hộ, Thẩm Tư Ninh đi đến tìm điện thoại bàn trong phòng khách, cậu đang định bấm số thì đúng lúc ấy ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa bằng vân tay thành công.

Thẩm Tư Ninh ngoảnh đầu nhìn lại, cửa mở ra, người bước vào là Liêu Kỳ Đông. Trời đang rét vậy mà anh chẳng mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi một chiếc áo len mỏng, mồ hôi ướt đẫm cả trán, ánh mắt khi nhìn thấy cậu như muốn hung hăng nuốt lấy người trước mặt.

Liêu Kỳ Đông đứng ở ngưỡng cửa, không bước vào ngay.

Mấy giây sau anh mới mở miệng.

“Không phải đã bảo em rời đi rồi sao? Quay lại làm gì?”

Giọng nói của Liêu Kỳ Đông không hề dễ chịu, dường như đang rất tức giận.

Thẩm Tư Ninh nhìn thấy tay Liêu Kỳ Đông đang đặt trên khung cửa run lên, tin cậu bỏ trốn có lẽ là do Tiểu Trần báo cho anh. Cậu bất chấp lệnh bố để trốn về đây, như vậy bố sẽ không thể ép buộc cậu rời đi thêm lần nữa.

Vừa trốn đến nơi, Liêu Kỳ Đông đã lập tức biết tin và tìm đến, chắc chắn là cậu vừa đi thì Tiểu Trần đã báo anh ngay, sau đó cũng đồng thời báo về cho bố.

“Liêu Kỳ Đông, từ đầu em đã không định rời đi.”

Từ lúc nghe bố nói chuyện, rồi đến khi bị Liêu Kỳ Đông khuyên nhủ, trong lòng Thẩm Tư Ninh vẫn luôn rất rõ ràng, cậu không hề muốn đi.

Nhưng cậu sợ Liêu Kỳ Đông sẽ vì cái gọi là "tốt cho em" mà liên thủ với bố mình, ép cậu rời xa nơi này, nên cậu mới chủ động tìm cơ hội bỏ trốn.

“Liêu Kỳ Đông, em ghét cái kiểu anh tự cho là vì tốt cho em, người không phải cá thì sao hiểu được niềm vui của cá, sao anh không thể mạnh mẽ một chút, nói với em rằng chúng ta cùng nhau đối mặt?”

Thẩm Tư Ninh ghét cách chất vấn của Liêu Kỳ Đông sau khi mình trốn về, điều anh nên làm lúc này là chạy đến ôm chặt lấy cậu, vui mừng mà nói sẽ cùng nhau vượt qua.

Chứ không phải là giận dữ trách mắng.

Thẩm Tư Ninh sải bước đi đến cửa, dùng tay đẩy mạnh Liêu Kỳ Đông ra ngoài, sau đó dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Cậu ngồi thụp xuống ngay sau cánh cửa.

Trong lòng vừa chua xót vừa hụt hẫng, vì điều cậu nhận được không phải là một cái ôm mà là những câu chất vấn lạnh lùng.

Sau cánh cửa vang lên âm thanh nhận diện vân tay thành công, cửa từ từ mở ra, Thẩm Tư Ninh không muốn để Liêu Kỳ Đông nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình liền lau qua nước mắt mấy cái rồi quay người bước nhanh về phía phòng ngủ.

Nhưng chưa kịp đi xa Liêu Kỳ Đông đã đuổi kịp, từ phía sau ôm chặt lấy cậu, vòng tay siết chặt đến mức khiến Thẩm Tư Ninh khó thở.

“Là anh sai, anh không nên chất vấn em như vậy.”

Liêu Kỳ Đông buông tay, xoay người Thẩm Tư Ninh lại đối diện với mình.

Thẩm Tư Ninh vội vàng lau khô nước mắt, khóe mắt vẫn còn hằn rõ vệt đỏ vì dụi mạnh, cậu bực bội quay mặt đi, không thèm nhìn anh.

Nhìn thấy cảnh đó, tim Liêu Kỳ Đông như vỡ vụn.

“Về sau sẽ không như vậy nữa, anh sẽ không để em rời đi.”

“Dù có chết chúng ta cũng phải chết cùng nhau.”

Liêu Kỳ Đông ôm chặt Thẩm Tư Ninh vào lòng, thật ra cả ngày hôm nay anh chẳng làm được gì, tâm trí cứ rối bời, anh biết hôm nay là ngày Thẩm Tư Ninh rời đi, nhưng không rõ chính xác là khi nào.

Trong lòng anh cứ giằng xé liên tục, không ngừng tự nhủ rằng mình không thể ích kỷ, không thể để Thẩm Tư Ninh bị cuốn vào nguy hiểm, vì đây không phải là chuyện đùa.

Liêu Kỳ Đông ngồi bồn chồn trong phòng khách ở căn hộ cũ, nhiều lần đứng lên lại ngồi xuống, trái tim như bị xé rách, anh thực sự rất muốn giữ Thẩm Tư Ninh lại.

Nhưng anh cũng cảm thấy như vậy là quá ích kỷ.

Anh giống như con thú bị nhốt trong lồng, phát điên muốn lao ra ngoài, nhưng cái khóa trên lồng lại chính là Thẩm Tư Ninh, điều đó khiến anh sợ hãi.

Anh sợ chính sự ích kỷ của mình sẽ hại người mình yêu.

Thẩm Tư Ninh hiểu những lo lắng của Liêu Kỳ Đông, nên khi nghe được lời đáp lại của anh, sự giận dỗi trong lòng cậu cũng tan biến, không còn để tâm đến những lời chất vấn vừa rồi nữa.

Người yêu phải vất vả lắm mới đến được với nhau, không nên lãng phí thời gian vào những cuộc cãi vã vô nghĩa, nhất là trong hoàn cảnh hiểm nguy như hiện tại, họ càng phải đoàn kết để đối mặt.

Liêu Kỳ Đông cảm nhận được người trong lòng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, rồi vòng tay ôm lại anh, Liêu Kỳ Đông biết rằng Thẩm Tư Ninh đã tha thứ.

Con người Thẩm Tư Ninh là vậy, ngoài cứng trong mềm, càng tiếp xúc lâu càng thấy cậu dễ mềm lòng.

Sau một trận giận hờn, cả hai lại hòa thuận như cũ.

Hai người cùng ngồi trên sofa, Liêu Kỳ Đông ôm Thẩm Tư Ninh trong lòng, hai bàn tay lớn đan chặt lấy tay cậu, còn nghiêng đầu hôn lên má cậu một cái.

“Tiểu Trần là người của bố em, anh không phát hiện ra sao?”

Thẩm Tư Ninh vừa nghĩ đến chuyện đó, liền hỏi ra.

Liêu Kỳ Đông nhớ lại anh quen Tiểu Trần là từ khi mở lớp dạy năng khiếu cho Thẩm Tư Ninh, lúc ấy một nhân viên dưới quyền nói có người bà con mới về quê, muốn tìm một công việc gần nhà, lương cao một chút.

Liêu Kỳ Đông đã điều tra kỹ, thấy không có vấn đề gì mới giữ lại làm việc, giờ nghĩ lại, e rằng lúc đó bố của Thẩm Tư Ninh vì sợ anh có ý đồ gì nên đã âm thầm cài người bên cạnh.

Ban đầu Tiểu Trần chỉ làm việc ở mức trung bình, sau mới dần dần tiến bộ khiến anh để ý, lại thêm tính cách kín miệng, không nhiều lời, đối với ai cũng không để lộ thông tin, tỏ ra rất trung thành với anh.

Thì ra, tất cả những điều đó đều là diễn cho anh xem.

Cậu ta trung thành thật, nhưng là trung thành với người khác.

Liêu Kỳ Đông khẽ lắc đầu, thật ra anh cũng hiểu, với xuất thân của mình, chắc chắn bố Thẩm sẽ không thể hài lòng.

Anh lớn hơn Thẩm Tư Ninh 6 tuổi, xuất thân bần hàn, học thức không cao, không được giáo dưỡng bài bản, lại có khoảng cách lớn về thân phận.

“Ngày mai anh kiểm tra lại tất cả mọi người đi,” Thẩm Tư Ninh nói, “ai có điểm đáng nghi thì đừng giao cho việc quan trọng, tránh có sơ suất.”

Liêu Kỳ Đông gật đầu đồng ý, anh biết Thẩm Tư Ninh nói vậy là vì lo bố cậu sẽ âm thầm gây cản trở. Giờ đây tình hình của họ vốn đã rất nguy hiểm, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.

Thẩm Tư Ninh lại kể thêm vài chuyện, ngập ngừng một lúc mới hỏi ra điều khiến cậu lo lắng nhất: “Anh đã nghĩ kỹ cách đối phó chưa?”

Dù không nói rõ nhưng Liêu Kỳ Đông vẫn hiểu ý cậu là gì.

Anh đặt tay lên eo Thẩm Tư Ninh, ôm cậu ngồi lên đùi mình, để cậu tựa vào lòng anh.

“Anh nghĩ kỹ rồi.”

“Nếu anh thật sự thất bại,” Liêu Kỳ Đông nói, “thì người anh từng liên hệ trước đó, dù địa vị không cao cũng có thể giúp được đôi chút, sau đó anh sẽ tìm ông chủ Trương, ông ấy rất coi trọng anh, đến lúc đó nhờ ông ấy làm cầu nối, mời mấy ông chủ kia cùng ăn một bữa cơm.”

“Anh dự định trong năm năm tới sẽ vận chuyển than miễn phí cho họ, từ xe cộ đến tài xế đều do anh lo, chỉ cần hợp tác giúp đỡ nhau.”

“Mặc dù bọn họ có thế lực mạnh, nhưng rồng mạnh cũng không ép được rắn địa phương, nếu họ muốn đối phó với anh cũng phải phái người đến địa bàn của anh, hoặc là chặn vật liệu, còn không thì chặn đường tiêu thụ hàng hóa.”

“Về phần vật liệu anh đã nhờ ông chủ Trương liên hệ với một nhà máy nước ngoài, họ không quan tâm đến đấu đá nội bộ trong nước, chỉ cần trả tiền là bán.”

“Còn đầu ra, vốn dĩ khách hàng của mình không phải là phân khúc trung và cao, mà là khách lẻ, là người dân bình thường, họ chẳng để tâm ai đấu với ai, chỉ cần hàng rẻ và tốt là được. Có điều các đại lý có thể bị ảnh hưởng, có thể vì tình hình mà tạm dừng đặt hàng.”

“Cách duy nhất là tuyển thêm người, tăng cường bán hàng, tích tiểu thành đại.”

Thẩm Tư Ninh lặng lẽ nghe Liêu Kỳ Đông phân tích, cậu không biết những người kia liệu có thật lòng hợp tác, có thể đủ sức chống lại sự áp lực hay không.

Thẩm Tư Ninh không giỏi kết giao lôi kéo người khác, cậu chỉ có thể nghĩ cách từ khâu điều hành, tiết giảm chi phí, mở rộng biên lợi nhuận.

Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt cậu chợt dừng lại nơi một vết bẩn trên ghế sofa, Thẩm Tư Ninh rời khỏi lòng Liêu Kỳ Đông, tiến lại gần để nhìn rõ hơn.

Lại gần mới thấy là một vệt màu nâu, diện tích cũng khá lớn, cỡ bằng nắm tay em bé. Cậu quay đầu nhìn về phía Liêu Kỳ Đông, thấy anh vẫn thản nhiên như thể cũng vừa mới phát hiện ra vết bẩn.

“Lúc trước anh ăn cơm hộp gần sofa, có thể bị dính ra đấy? Anh sẽ gọi người đến giặt nhé?” Liêu Kỳ Đông hỏi ý cậu.

Thẩm Tư Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Liêu Kỳ Đông không có vẻ gì hoảng hốt, hình như thực sự không biết nên cậu không hỏi thêm nữa.

Liêu Kỳ Đông thầm thở phào nhẹ nhõm, trước đó anh định đổi sofa, nhưng nghe tin Thẩm Tư Ninh sắp đi, anh còn tâm trí đâu mà lo chuyện đổi đồ.

Cả hai nghỉ lại một đêm ở căn nhà mới, sáng hôm sau Liêu Kỳ Đông liền bắt đầu đi tìm các đối tác, còn Thẩm Tư Ninh, trước khi đến xưởng cậu ghé qua tiệm thuốc Đông y lấy thuốc trị sưng bầm, hôm qua tay cậu bị va đập, sợ Liêu Kỳ Đông phát hiện nên cố nhịn đau không nói, ai ngờ ngủ dậy lại càng đau hơn.

Bác sĩ ấn vài chỗ rồi kê thuốc bôi.

Khi đến văn phòng, Thẩm Tư Ninh thấy Tiểu Trần đang đứng đợi trước cửa, vừa thấy cậu đến, Tiểu Trần mặt không đổi sắc, gọi một tiếng: “Chào sếp Thẩm.”

Thẩm Tư Ninh cảnh giác nhìn y, sao Tiểu Trần còn chưa rời đi? Chẳng lẽ bố cậu vẫn chưa từ bỏ?

“Sếp Thẩm, hôm nay có vài khách hàng hủy đơn,” Tiểu Trần bình thản báo cáo như mọi ngày, “nói rằng xe tải bên mình sản xuất không đạt tiêu chuẩn chất lượng.”

Thẩm Tư Ninh bước vào văn phòng xử lý xong đống tài liệu Tiểu Trần đưa, người kia vẫn đứng đó, không nói gì thêm.

Cuối cùng Thẩm Tư Ninh không kìm được nữa, hỏi: “Anh không theo người của bố tôi cùng đi à?”

Nghe vậy, Tiểu Trần đẩy nhẹ gọng kính, trả lời theo công thức: “Ngài Thẩm nói, con trai đã không nghe lời, vậy cứ để nó tự đâm đầu vào tường mà ngộ ra, nhưng người làm cha thì không thể không lo, nên để tôi ở lại quan sát tình hình.”

“Nếu mọi chuyện thật sự trở nên không thể cứu vãn, cũng phải cố gắng bảo đảm khi sếp Thẩm còn thở có thể báo về cho ngài Thẩm. Dù sao cũng là cha con một nhà, ông ấy vẫn sẽ làm tròn bổn phận, chọn cho cậu một ngôi mộ thật đẹp, tổ chức một tang lễ thật long trọng.”

Nghe xong lời của bố, Thẩm Tư Ninh cảm xúc lẫn lộn.

Ý ông là để lại người trông chừng, tiện thể lo chuyện hậu sự.

Hiếm khi Thẩm Tư Ninh hỏi Tiểu Trần một chuyện ngoài công việc.

Làm người hai mặt, làm tai mắt camera, lại còn bị mình bóc mẽ, chẳng lẽ không sợ bị mình ghét bỏ, trả đũa hay sao?

“Bố tôi trả lương cho anh bao nhiêu?”

Tiểu Trần cười nhạt, đáp: “Một năm tiền lương chỉ đủ để cậu mua một biệt thự nhỏ ở nước ngoài thôi.”

Thẩm Tư Ninh nghe xong không khỏi sững sờ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Không trách được vì sao y lại trung thành đến thế.

Cảm thấy hơi nghẹn trong lòng, cậu bảo Tiểu Trần đi làm việc, nghĩ bụng thôi thì dùng người cho đáng, ngày mai cậu sẽ gọi cho phòng tài vụ bảo khỏi trả lương cho y nữa.

Đã là gián điệp rồi thì không được nhận hai đầu lương.

Bình Luận (0)
Comment