Chương 10: Thế giới trên đôi cánh 10
***
**
*
KaLa lại mơ màng tỉnh dậy,
xúc cảm dưới thân thể rất mượt mà ấm áp.
Qua ánh sáng từ một hướng phía trước cô xác định đây là tổ của KaiTen. Có lẽ trời vẫn chưa sáng hẳn, bên trong này không nghe thấy âm thanh gì.
Hôm qua tựa vào cánh của KaiTen ngủ một mạch nên cô quên tạm biệt tử xà, nó là một con rắn đáng yêu...
KaLa nhẹ nhàng bước ra phía cửa động. Vách đá đón gió nam lùa về nghe mát lạnh, trời có thể sẽ mưa trong vài ngày tới. Cô tự hỏi liệu tổ của Wahi có chuyển dời đi nếu có mưa lớn hay không..? Có một điều cô cũng thật không ngờ người chim vẫn là đẻ trứng!!!
Vùn... vụt...
Từ phía chân vách đá,
một đôi cánh trắng sải rộng, chở một người trên lưng hướng đến nơi KaLa đang đứng.
Bạch dực này cô không quen nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu chào.
Người trên lưng nhảy xuống, là Nạp. Cũng đã vài ngày không gặp.
"Nạp... dạo này vẫn khỏe chứ!?"
KaLa tự tích ngôn ngữ mấy ngày trước khi các giống cái trò truyện mà cô tiện thể học theo, hỏi ra một câu.
Nạp nhìn hang tổ của KaiTen, bất ngờ gia tăng, cười gian nói:
"KaLa KaLa, ngươi và thủ lĩnh trốn đi mấy ngày là làm gì chứ!?"
KaLa trố mắt, chuyện cô trúng độc hình như KaiTen không nói ra cho bộ tộc thì phải. Ờ cũng phải, dù gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nạp thấy cô không trả lời thì cũng không nói tiếp mà chuyển chủ đề:
"Đúng rồi, ngươi đã nghe chuyện Wahi chưa?"
Nạp nói, cô gật gật đầu, cậu ta nói tiếp ".. ôi trời, thủ lĩnh hai bên lúc ấy tranh cãi lắm lắm, suýt nữa là đánh nhau nữa rồi."
KaLa nhăn mày, bên bằng dực tộc chắc cũng gây gắt lắm. Cô lại nhớ đến vẻ mệt mỏi hôm qua của KaiTen, hẳn là hắn tham dự vào cuộc tranh cãi này, sau đó thành công mang đại bàng Ân Sát kia đến chỗ Wahi.
...
Có tiếng vỗ cánh phần phật,
KaLa nhìn lên phía trên, vài bằng dực đang lượn quanh trên đó. Xem ra là vẫn còn thảo luận chuyện này.
Xa xa là những bạch dực đang tuần tra. Họ vừa mới kết thúc trận đánh với bộ tộc Sơn Nham, nếu như vẫn cứng đầu đối chiến với bằng dực tộc thì đúng là lành ít dữ nhiều.
Nạp không tiện ở lại, cậu ta đứng trước cửa động của thủ lĩnh thì đã đủ to gan rồi. Cậu ta mang cho KaLa vài cân thịt tươi. "Vài cân" này xem chừng là cho luôn phần KaiTen.
Lát sau, KaLa nhìn thấy mấy vị đại bàng kia bay về một hướng. Cô thở phào, đã nói chuyện thành công rồi.
KaiTen không để cô đợi lâu mà nhanh chóng đáp xuống cửa động.
Đoạn, tư thế "chim mẹ giang cánh" làm cô sợ hết cả hồn. Hắn gương cánh ôm luôn cả cô vào trong tổ. Hình thể bạch dực to lớn che khuất ánh bình minh từ cửa động.
"..Đói..."
KaLa nhỏ tiếng kháng nghị, bụng cũng phối hợp kêu rồn rột vài tiếng.
KaiTen có phần không muốn chậm rì buông cô ra:
"Để ta làm cho".
KaiTen đi ra trước cửa động, cảm thấy gió hơi lớn nên quyết định nhóm lửa ngay giữa hang động, đồng thời dời tổ luôn vào trong góc. Hắn bế cô lên tổ.
Nổi lửa, dùng vuốt xé thịt, xiên qua nhánh cây mà nướng. Làm rất nhanh, chớp mắt đã có bữa tối. Khí lực hắn rất lớn, thịt nướng chín đều, thơm lừng.
Nâng lên một xiên thịt mềm mại nhất, KaiTen đi qua dịu dàng đút cho cô ăn.
KaLa mất tự nhiên, ngượng đỏ mặt giành lấy: "Ta tự ăn..."
Khuôn mặt hắn rất nghiêm túc, pha chút chân thành và cả, điều gì đó làm lòng cô rất ấm áp, tim khẽ đập rộn lên.
Ăn xong bữa tối, KaiTen chui ngay vào tổ ôm chặt lấy cô từ sau lưng, thở ra một hơi thỏa mãn.
KaLa bị ôm từ phía sau, lưng cô cứng đơ ra một chút.
Phải biết rằng bản thân vốn là đứa bị bỏ rơi thậm chí truy gϊếŧ. Bản năng lớn nhất của cô chính là không giao phía sau lưng cho người khác.
...Nghe hơi thở ấm nóng sau gáy, KaLa dần tĩnh tâm lại. Có phần hưởng thụ cảm giác này. Được hai cánh tay hữu lực ôm lấy, KaiTen dựa đầu lên vai cô.
"...Sao vậy..?" Không khí hơi im ắng khiến KaLa nghe rõ từng tiếng tim đập rộn nhịp, cô hỏi lên để tránh bản thân lúng túng.
"Hh...."
KaiTen không nói gì, chỉ khẽ hừ bằng mũi. Hắn bỗng quay cả người cô lại.
...
"..!!!"
Lần nữa bị ôm trọn,
KaLa rất nghi hoặc, đưa hai tay lên vai hắn muốn nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
"Kai...t...!"
Cô bỗng cứng ngắc cơ thể,
cảm nhận dưới bụng có vật nào đó nóng bừng, dựng đứng chọc vào. Cô biết điều ngậm miệng...
...
Chạm khẽ vào khuôn mặt bình thản ngủ ngon của KaiTen, cô cũng thỏa mãn vùi vào lòng hắn. Mặc cho hắn ôm lấy cô nằm trên tổ ấm.
*
Buổi sáng tỉnh dậy sau một giấc ngủ say. KaLa vò vò tóc rối, sờ bên đệm lông kế bên vẫn còn hơi ấm, hẳn là KaiTen chỉ vừa mới đi mà thôi.
Cô đứng dậy, muốn đi xuống con suối nhỏ tắm. Nhìn thấy trên một đá tảng bằng phẳng có gói gì đó.
KaLa cầm lên xem, bàn tay cảm nhận được hơi nóng, là thịt nướng thơm mềm gói trong lá cây. Mũi cô hơi ê ẩm vì xúc động.
Thời gian ở bộ tộc Liệp Vũ không lâu, nhưng cô có thể rõ ràng chứng kiến được khó khăn vì sinh tồn của người thú.
Chỉ nhìn dực tộc này, ưu thế rất lớn so với nhân thú khác. Tuy nhiên lại cũng sống không dễ dàng hơn chút nào. Đấu tranh liên miên, bộ tộc yếu thế lập tức bị bài xích, bộ tộc mạnh hơn thì cần phải vững chắc hơn nữa, vẫn không tránh khỏi thương vong. Như KaiTen vậy, từ lúc cô đến đây, dường như mỗi ngày hắn đều có thương tích...
KaiTen là thủ lĩnh, trời chưa hửng sáng đã phải đi tuần tra, sau đó quay về vách đá tổ chức đội đi săn. Mỗi ngày cứ lặp lại như thế. Hôm nay hắn đi nhưng vẫn không quên mang bữa sáng cho cô. Hắn đối tốt với cô thế nào không phải cô ko để ý.
KaLa đi men theo con đường xuống vách đá. Có bạch dực chủ động mang cô bay xuống cô cũng ko từ chối. Giống cái như cô ở đây luôn được ưu tiên.
KaLa rẽ sang căn nhà gỗ của cô. Cũng mấy ngày không ở nên có một chút bụi. Đồ đạc vẫn gọn gàng, KaLa lấy tấm da thú và áo choàng mang ra con suối.
...
"..."
Nhìn thấy vài giống cái cũng ở đó tắm rửa, KaLa có hơi mất tự nhiên. Khụ... dù gì thân hình họ cũng là thuộc dạng con trai mà.
"KaLa!!!"
Nhìn thấy Nạp vẫy tay gọi, cô chần chừ đi qua.
"Cô cũng đến tắm sao..!?"
KaLa vờ hỏi, không nhìn bọn họ trần truông trong nước...
"Đúng vậy nước rất mát!!" Nạp vặn người dựa vào một tảng đá.
"Hai bán nguyệt nữa là đến mùa đông rồi, thủ lĩnh chắc sẽ bận lắm!"
Nạp đột nhiên nói vậy khiến cô đầy nghi vấn, đành ngồi bên bờ hỏi:
"Hai bán nguyệt? Và còn... mùa đông sao lại đến sớm vậy??"
Theo lý giải thường thì hai bán nguyệt là 2 tháng đi, chẳng lẽ ở nơi này không có mùa thu sao, bây giờ chỉ mới giữa hè.
Nạp hơi ngạc nhiên tròn mắt. Nghĩ chút có lẽ cô là nhân tộc nên phân chia khác nhau. Chậm rãi giải thích cho KaLa. Hai bán nguyệt ở nơi này kéo dài trăm ngày. Mùa đông sẽ kéo dài đến gần năm bán nguyệt. Còn mùa xuân theo lý giải của đại lục này đó chính là mùa sinh sản.
KaLa mộng:
"Vậy không có mùa hè như bây giờ sao!?"
Nạp nhìn cô nghi hoặc:
"Mùa hè là gì!?? Mùa đông chính là tồi tệ nhất..."
Cậu ta nói tới đây đột nhiên buồn bã lắc đầu: "Thật ra... Liệp Vũ chỉ mới lập qua hai cái mùa đông mà thôi."
KaLa nghe từ từ hiểu. Liệp Vũ lúc đầu cực xứng danh với hiệu "liệp" (*gϊếŧ, săn). Có hơn bốn trăm thành viên bạch dực và cả thú nhân đến trú ngụ. Qua hai mùa đông, đối mặt với kẻ thù khắp nơi và nguy cơ thiếu thức ăn trong mùa này, số lượng bạch dực không thể sống sót lên hơn một trăm. Đến nay chỉ còn hơn hai trăm bạch dực. Vào mùa đông năm đầu là thảm thiết nhất, để giảm nguy cơ bộ tộc bị toàn diệt. Có nhiều bạch dực sắp tử vong còn chủ động hiến thức ăn - chính là bản thân, cho bộ tộc.
Nạp kể khiến cả hai cùng chua sót.
KaLa không còn chút hứng thú đi tắm nữa, cô ôm áo choàng đi dạo gần đó, suy nghĩ xem nên hiến kế hoạch dự trữ thức ăn cho họ.
Thình lình,
Từ bụi cỏ gần đó phóng ra một bóng đen dài. KaLa giậc mình vì kích thước của thứ đó. Đợi cô hét to lên thì cả cơ thể bị cuốn lên cây cao...
(*Còn tiếp )