Hôn mê hơn 20 ngày Nghệ Hưng mơ màng tỉnh dậy lại phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, bị đánh đập tàn nhẫn không thể chết được ngay cả dùng dao đâm cậu cũng không chết. Ông trời có phải ngại cậu sống chịu hành hạ chưa đủ nên mới không lấy mạng cậu.
"Tỉnh rồi?" Một giọng nói trầm thấp nam tính vang lên.
Nghệ Hưng hoảng sợ nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, ban đầu cậu còn tưởng là Ngô Diệc Phàm hóa ra là không phải. Nổi sợ hãi trong lòng Nghệ Hưng cũng giảm đi vài phần.
"Cậu rất may mắn, chỉ cần mũi dao đi lệch một chút cậu đã không giữ được mạng." Ngô Kỳ Long tiến về phía giường y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn Nghệ Hưng đang cuộn tròn cả cơ thể lại.
"Ta không nên để Diệc Phàm đến cô nhi viện đón cậu rồi để cậu ở lại biệt thự của nó, là ta sai ta có lỗi với cậu nhưng cậu cứ yên tâm. Từ nay về sau cậu sẽ sống ở biệt thự Ngô gia sẽ không còn ai bắt nạt cậu nữa." Nghe những lời này của Ngô Kỳ Long, Nghệ Nghệ Hưng ngước đôi mắt to tròn ánh nước mang đầy bi thương không thể tin được nhìn y. Cậu có thể thoát được Ngô Diệc Phàm sao? Sẽ không bị hắn mắng chửi đánh đập, bị hắn ép buộc phải làm chuyện kinh tởm kia với hắn...Cậu thật sự có thể thoát khỏi được hắn sao?
Nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp của Nghệ Hưng tim Ngô Kỳ Long giống như bị mèo cào ngứa ngáy khó chịu, y liền dời mắt sang hướng khác không nhìn cậu nữa nhẹ giọng mở miệng giải thích.
"Ta là ba của Diệc Phàm cũng chính là anh hai của cậu, sau này cậu không cần phải lo lắng gì hết ta sẽ cho cậu một cuộc sống thật tốt." Lần đầu tiên Ngô Kỳ Long nói chuyện nhỏ nhẹ với một người, y vươn tay xoa nhẹ đầu Nghệ Hưng, Nghệ Hưng sợ hãi lùi về phía sau cảnh giác nhìn y...
"Đừng sợ!" Bàn tay từ đầu chuyển sang mặt của Nghệ Hưng, y nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đầy vết thâm tím của cậu. Trong tim tràn ngập một sự chua xót y nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào lòng, Nghệ Hưng càng kịch liệt sợ hãi hơn toàn thân cậu nằm trong lòng Ngô Kỳ Long run rẩy không ngừng...
Nghệ Hưng sợ cái cảm giác này, nổi sợ rất giống bị Ngô Diệc Phàm ôm cảm giác hoàn toàn giống nhau.
Hơn hai mươi ngày này Ngô Kỳ Long đều đến bệnh viện thăm Nghệ Hưng, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng bệch của cậu lòng y có một cảm giác xao động rất lạ. Sống hơn 40 năm y biết đó là cảm giác gì, nó không phải là tình thân mà là một loại tình cảm đặc biệt hơn, y không ngờ có ngày người như y lại rơi vào cảnh này nếu y không trãi qua y sẽ không tin cái gì vừa gặp đã yêu, mà người đó còn là em trai y nhỏ hơn y hơn 20 tuổi. Lý trí nói cho y biết đó là trái với luân thường đạo đức. Y đã khắc chế thứ tình cảm này y chỉ muốn cậu có một cuộc sống hạnh phúc như bao người con trai khác, nhưng liệu y có làm được không?
.
.
.
.
Nghệ Hưng về biệt thự Ngô gia được gần nửa tháng, Ngô Kỳ Long quả thật đối xử với cậu rất tốt. Y không mắng chửi hay đánh đập cậu giống như Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng là đứa bé từ nhỏ không có được tình thương. Chính vì được Ngô Kỳ Long yêu thương chăm sóc nên Nghệ Hưng dần dần cũng mở lòng với y, cậu không còn sợ y như lúc đầu nữa nhưng cậu chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với y.
Ngô Thế Huân lấy cớ là sắp vào cấp ba muốn có không gian yên tĩnh học tập nên đã dọn về Ngô gia ở ( Thế Huân trong truyện chỉ 14t thôi nhé), nó nói ở biệt thự Ngô Diệc Phàm rất ồn vì bạn của Ngô Diệc Phàm lúc nào cũng đến nên nó không học vô được. Mục đích của nó không phải học tập mà chính là được ở cùng với Nghệ Hưng! Không có Ngô Diệc Phàm ở đây nó muốn làm gì cậu thì làm, mặc dù nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đối xử bạo lực với Nghệ Hưng nó rất đau lòng. Nó sẽ không đánh đập cậu giống như Ngô Diệc Phàm, nhưng thân thể của cậu xinh đẹp như vậy nó không chắc mình sẽ nhịn được. Dù gì đi nữa cậu cũng bị rất nhiều người làm rồi thêm nó nữa thì có làm sao đâu.
Ngô Thế Huân cầm theo ba lô bước vào biệt thự, vừa nhìn thấy nó quản gia liền cuối đầu chào nó. Nó nghe quản gia nói ba mẹ nó hôm nay đi dự tiệc của bà con ở Canada, phải hai ngày sau mới về, ba mẹ đi đâu nó không quan tâm thứ nó quan tâm bây giờ chỉ là muốn gặp Nghệ Hưng.
Sau khi hỏi quản gia đã biết phòng Nghệ Hưng ở đâu, Ngô Thế Huân ném balô xuống sàn nhà vội vàng chạy lên lầu tìm cậu.
Đứng trước cửa phòng Nghệ Hưng trong lòng Ngô Thế Huân rất vui mừng, cuối cùng nó cũng đã một mình chiếm lấy được Nghệ Hưng. Từ giờ trở đi cậu đã nằm trong lòng bàn tay của nó, mặc nó muốn làm gì thì làm cậu cũng không thể nào phản kháng được.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng Nghệ Hưng, nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong đang cuộn tròn cả cơ thể nằm trên giường. Ngô Thế Huân kiềm lòng không được vội vàng bước nhanh về phía người đang nằm trên giường.
Không quan tâm cậu có đang ngủ hay không, Ngô Thế Huân túm lấy tay Nghệ Hưng kéo cậu ngồi dậy ôm cậu vào trong ngực. Đang ngủ bị kéo dậy Nghệ Hưng sợ hãi mở to hai mắt nhìn người đang ôm lấy cậu.
"Chú út, là tôi, Thế Huân đây! Chú có nhớ tôi không? Còn tôi thì rất nhớ chú đó..." Ngô Thế Huân ôm Nghệ Hưng để cậu ngồi trên đùi của nó, miệng ngậm lấy vành tai cậu không ngừng trêu đùa.
Cảm giác kinh tởm lan hết toàn thân, một Ngô Diệc Phàm đã khiến cậu kinh tởm lắm rồi giờ lại thêm một Ngô Thế Huân nữa. Lúc đầu cậu cứ tưởng Ngô Thế Huân không giống với anh nó, nhưng không ngờ nó với Ngô Diệc Phàm chẳng khác gì nhau? Tại sao ông trời đã cho cậu thoát khỏi Ngô Diệc Phàm, giờ lại thêm một Ngô Thế Huân nữa là sao? Chẳng lẽ đời này cậu không thể nào có được cuộc sống của một con người hay sao?
Còn ngược dài dài nhé ~~~~