Đột nhiên tiếng nhạc xập xình sôi động tắt ngấm và thay vào đó là tiếng dương cầm du dương, giọng hát không phải ngọt ngào cũng không phải xuất sắc mà lại có chút khản đặc, có chút nghẹn ngào, có chút đượm buồn làm cho người nghe không khỏi bị cuốn hút, cuốn hút bởi tình cảm chân thành cô gái đó gửi gắm:
Người mà tôi yêu thươngCần một tách cà phê mỗi ngàyVà chậu hoa xương rồng trên caoLà thứ anh chăm lo rất nhiềuCười nhiều hơn khi anh buồnChỉ khóc khi thật đauHãy thay tôi dành tất cả cho người tôi yêuNiềm hạnh phúc trong lòng emVẫn vẹn nguyên mãi như ngày xưaLúc anh trao cho em phong thưNói anh yêu em nhiềuVà ngày hôm nay đâyEm cầu chúc cho hai ngườiMột người em yêuVà một người yêu người em yêuĐiều gì đó cho lòng em nhóiLàm cho khóe mi lệ rơiChứ trong tim em không hề mong anh quay vềVì rằng yêu anh là hạnh phúc khi anh cườiCùng một người tốt hơn em.( Tình yêu cao thượng)
Bài hát kết thúc, không gian rơi vào trầm mặc, một tiếng vỗ tay đầu tiên, rồi hai tiếng, ba tiếng sau đó là những tiếng vỗ tay vang dội.
Tần Khanh cảm thấy cổ họng nghèn ngẹn, bật dậy xô ngã ghế lao ra ngoài, thầm mắng " Triệu Mẫn, cô gái ngốc nghếch này."
- Khanh, đừng đi. - Lạc Na vội đuổi theo, 'Không được, thuốc sắp có tác dụng rồi'. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Ám Nhất ngăn lại.
- Làm gì vậy. Tránh ra. - Cô ta nôn nóng quát lớn.
- Lạc Na tiểu thư, sao phải vội như vậy ?
Lạc Na quay về phía giọng nói nhìn thấy một cô gái xinh đẹp . Không, không chỉ đơn giản là xinh đẹp. Bình thường nếu nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp hơn mình cô ta sẽ có cảm giác ganh tỵ, nhưng ở cô gái này... không biết phải nói như thế nào, chính là không tầm thường, chính vì vậy cũng không dám lỗ mãng:- Vị tiểu thư này? Không biết có chuyện gì? Sao lại cản trở tôi?
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn cô ... tránh xa người đàn ông tên Tần Khanh kia ra. - Diệp Tư Tuyết xoay xoay cốc rượu trên tay, cũng không cho cô ta một ánh mắt.
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Na xấu đi rất nhiều:
- Tại sao chứ? Tại sao tôi phải tránh xa anh ấy. Tôi nhìn ra được cô cũng đâu có hứng thú với anh ấy.
- Phải. Anh ta không hợp khẩu vị của tôi nhưng lại hợp khẩu vị bạn tôi.
- Cô ... ý cô là Triệu Mẫn? - Lạc Na cất giọng nghi ngờ. Người như Tần Khanh đương nhiên có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ nhưng chưa có một ai thân thiết với anh ấy ngoại trừ cô ta và Triệu Mẫn.
- Tiểu thư thật thông minh. Tôi hy vọng lựa chọn của cô cũng thông minh như vậy. - Diệp Tư Tuyết nghiêng đầu liếc nhìn cô ta.
- Vị tiểu thư này, là bạn thì nên hướng bạn mình theo con đường đúng đắn, ai lại dung túng cho bạn mình như vậy? Rõ ràng, Triệu Mẫn là người đến sau, là kẻ chen ngang giữa tôi và Tần Khanh. Cô ta chính là kẻ thứ ba, người nên tránh xa anh ấy phải là cô ta mới đúng. - Lạc Na, cô ta không thể để mất người như Tần Khanh được.
Xoảng ... Diệp Tư Tuyết ném chiếc cốc trên tay, âm thanh cũng làm mọi người tập trung nhìn về phía này. Ở phía đằng xa cũng có mấy người đàn ông chăm chú quan sát cô bằng ánh mắt mong chờ, họ rất thích nhìn cô trị người.
Diệp Tư Tuyết mắt lạnh bước đến cho cô ta một cái bạt tai làm cho cô ta loạng choạng ngã xuống đất. Lạc Na tai ù đi, trên mặt in hằn dấu năm ngón, khóe môi hơi rỉ máu, khóe mắt long lanh rơi lệ chọc người ta thương tiếc. Nói gì thì nói cô ta cũng là đại tiểu thư danh giá, từ nhỏ sống trong nhung lụa, một vết kiến cắn cũng đã nức nở rồi huống chi là cái tát mạnh của Diệp Tư Tuyết.
Diệp Tư Tuyết cúi xuống bóp cằm cô ta , để cô ta nhìn vào mắt mình:
- Xem nào... Thế nào là kẻ thứ ba? Để tôi nói cho cô biết nhé.
- Mẫn chen ngang vào tình cảm của hai người lúc nào? Chẳng phải cô và anh ta chia tay rồi sao? Chính cô ấy dùng tình cảm của mình để có trái tim của Tần Khanh, họ giờ là của nhau rồi, cô hiểu chưa?
- Còn cô ... Chính vì Tần Khanh ban đầu yêu cô, cho nên cô coi nhẹ tình cảm đó. Anh ta chiều chuộng, cô coi như là hiển nhiên; anh ta quan tâm, cô lại thấy phiền phức. Dễ có nên cô dễ chán, cô thích chinh phục những người đàn ông dám không để mình vào mắt bởi cô không cho phép điều đó xảy ra. Sau khi có được những người đó, cô lại thấy chán và vứt họ đi như một Tần Khanh nữa đúng không? Để coi, mấy năm qua, cô phá bao nhiêu cuộc tình rồi, cô lấy được bao nhiêu trái tim rồi, cô thỏa mãn rồi sao? Đi một vòng Trái Đất vẫn thấy không ai tốt bằng Tần Khanh nên cô muốn quay lại sao? Không phải đâu, đó là lý do cô ngụy miệng thôi. Là vì thấy Tần Khanh yêu cô gái khác nên lại muốn giành lại chứ gì? Tin tôi đi, nếu có được anh ta rồi thì cô cũng lại một lần nữa vứt đi thôi.
- Tôi ... tôi... không... - Lạc Na kinh ngạc lắp bắp, lời Diệp Tư Tuyết hoàn toàn đúng.
- Tôi không muốn nói nhiều. Tôi hỏi lần cuối cùng, tránh xa cuộc sống cuả họ, cô làm được chứ?
- Không đâu, như vậy thì đã sao? Tần Khanh là của tôi, chỉ một mình tôi thôi. Tôi chỉ biết giờ tôi muốn anh ấy, tôi cứ chen vào cuộc sống của họ đấy. Tôi... - Lạc Na điên cuồng gào thét, cô ta không cam tâm, cứ như vậy mà dễ dàng buông tha.
- Cô hết thuốc chữa con mẹ nó rồi. Thật phí lời.
Nói rồi, Diệp Tư Tuyết dùng một tay túm lấy tóc cô ta lôi ra ngoài ban công.
- Á...á...á...
Nghe tiếng hét đáng sợ mọi người chạy vội theo, nhìn đến cảnh tượng trước mắt không khỏi hít một ngụm khí lạnh, một số người còn mềm nhũn cả chân.
Lúc này,Diệp Tư Tuyết ngồi vắt một chân trên lang cang giữ lấy Lạc Na đang lơ lửng giữa không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đây sẽ là cảnh tượng kinh điển thường thấy nhất trong các vụ cứu người nhảy lầu tự tử của phim truyền hình dài tập nếu như bọn họ nhìn thấy thứ được giữ không phải là cánh tay của Lạc Na mà là mái tóc của cô ta.
Nếu đây là phim, họ sẽ vỗ tay hoan hô Diệp Tư Tuyết " Quá khí phách. Quá đỉnh. Đây đúng là nữ thần của họ". Nhưng làm ơn đi, đây là đời thực, này cũng quá đáng sợ đi.
- Cô ... cô làm gì vậy? M... mau kéo tôi lên. - Lạc Na hoảng sợ vùng vẫy, ra sức khóc to làm phấn son nhem nhuốc, trông rất thảm hại. Nhưng bất kì ai ở trong hoàn cảnh như cô ta cũng vậy thôi, dĩ nhiên trừ vài nhân vật 'không bình thường' ra.
- Ngoan ngoãn đi, cô mà vùng vẫy mạnh, tôi sợ sẽ tuột tay làm cô rơi mất. Ai bảo tóc cô cũng quá mượt đi, chắc dành nhiều công sức lắm nhỉ? Cô dưỡng tóc ở salong nào giới thiệu cho tôi với ?
- Tôi... tôi đồng ý. Tôi sẽ tránh xa cuộc sống của họ.
- Trời ơi, son phấn của cô cũng quá kém đi, bị trôi hết rồi kìa. Cái này thì để tôi chỉ cho cô, cô nên sài ...
- Tôi sai rồi. Xin cô. Cầu xin cô ... Tôi không bao giờ xuất hiện trước mắt hai người họ nữa. À không, nếu cô muốn, tôi sẽ rời khỏi đây và không bao giờ trở lại nữa.
- Hửm có vẻ như cô không thích chủ đề này nhỉ? Hay đổi qua gu thời trang nhé...
- Van xin cô, tôi sợ lắm....
- Còn cả phương pháp chăm sóc sóc da nữa. Phụ nữ chúng ta ấy mà ...
- Tha cho tôi... Tha cho tôi ...
- ...
- ...
Cứ như vậy một cô gái ra vẻ hưng phấn bàn hết từ vấn đề này sang vấn đề khác cứ như tâm sự cách làm đẹp giữa các quý cô, còn một cô gái hoảng sợ không ngừng nhận sai, van xin, nài nỉ, 'khán giả xung quanh' hồi hộp, không dám thở mạnh. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy thật vi diệu.