Biệt thự Diệp gia.
Trong phòng khách, sau khi đưa Diệp Tư Tuyết về, chín nam nhân ngồi lại với nhau, đã một lúc lâu không ai lên tiếng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Tử Trạch phá vỡ trầm mặc, hắn ngước mắt nhìn Thượng Quan Ngạch Phi:
- Chúng tôi muốn biết tình hình của cô ấy.
- Tại sao tôi phải nói cho các người biết, hơn nữa... cô ấy cũng không muốn để ai biết. - Thượng Quan Ngạch Phi đảo mắt qua từng người một trả lời, đôi mắt không để lộ bất kì tia cảm xúc dư thừa nào.
- Cô ấy chắc chắn không muốn cho ai biết, kể cả anh cũng vậy phải không? - Hàn Phong mắt tím tràn ngập mỉa mai không chút che đậy.
- Có chúng tôi giúp cô ấy sẽ tốt hơn không phải một chút đâu. Không tính là bạn nhưng tin tưởng Thượng Quan thiếu gia cũng biết tác phong làm việc và con người chúng tôi. Việc này không liên quan đến lợi ích gia tộc hay bất cứ âm mưu nào khác, giúp đỡ chỉ xuất phát từ sự yêu thích đơn thuần dành cho cô ấy mà thôi. - Xích Thiên tiếp lời Hàn Phong, vừa đấm vừa xoa.
Thượng Quan Ngạch Phi nheo mắt nguy hiểm, đúng như lời Hàn Phong, bệnh tình của cô cũng là do hắn tình cờ phát hiện cách đây một năm và những người ở đây sẽ không làm hại cô hay lợi dụng việc này bởi vì trên thực tế họ không cần và cũng khinh thường việc này.
- Tôi đoán không nhầm thì cô ấy mắc chứng Kalyue - biến chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể nặng đi (tg: cái này ta bịa đấy!). - Dụ Thiên Minh từ trước đến giờ lần đầu lên tiếng, giương mặt âm trầm xen lẫn tức giận hoàn toàn khác xa bộ dáng tươi cười vô lại hì hì thường ngày, cũng làm cho bảy người bạn hơi ngẩn người "Bộ dáng này... chỉ sợ tên tiểu tử này đã đem tâm bán người rồi".
- Anh thừa biết biết tâm bệnh không có thuốc chữa, bệnh của cô ấy càng không có thuốc chữa, cách duy nhất là tìm hiểu nguyên nhân và phá vỡ nút thắt ấy. Thứ thuốc hôm nay anh tiêm cho cô ấy chẳng phải là minh chứng tốt nhất cho sự thất bại sao? Anh định biến cô ấy thành chuột bạch dùng mấy cái thứ thứ vớ vẩn ấy hả? - Dụ Thiên Minh càng nói càng tức giận, là một nhà tâm lí học, hơn ai hết hắn hiểu rõ căn bệnh này rất hiếm gặp, càng khó chữa trị.
- Anh nghĩ tôi muốn sao? Tìm hiểu nguyên nhân? Làm sao được khi cô ấy không muốn cho anh biết. Cho dù biết được anh tin chắc mình sẽ gỡ được nút thắt ấy sao? Phải mất bao lâu thời gian hả? Thuốc tôi tiêm vào người cô ấy sẽ không gây tổn hại gì, chúng tôi đã nghiên cứu một năm nay. Lần này đúng là không thành công nhưng cũng không tính là thất bại, ít ra cô ấy... - Nói đến đây Thượng Quan Ngạch Phi bất lực thở dài. - Chẳng lẽ tôi cứ phải đứng nhìn cô ấy chịu dày vò mà không làm gì?
Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
- Vậy thử thôi miên đi, dùng cách này để tìm hiểu nguyên nhân. Tôi có một chuyên gia... - Lăng Triệt nói đến đây thì chợt dừng, hắn quên mất Diệp Tư Tuyết là ai. Cô là thiếu chủ của Diệp gia, gia tộc hàng trăm năm lịch sử, cũng giống như bọn hắn, bài học đầu tiên là nắm vững tinh thần, không để bản thân chịu khống chế và sai khiến trong vô thức bởi đó sẽ là con đường diệt tộc.
- Trước tiên cho chúng tôi biết tình hình hiện tại của cô ấy. - Âu Dương Thụy.
Thượng Quan Ngạch Phi hơi gật đầu, biểu tình nghiêm túc nói ra những gì hắn biết từ một năm trước sau khi truy hỏi Âm Nhất:
- Tôi không biết nguyên nhân là gì nhưng chắc chắn đó là một chấn động tâm lí nặng nề, cũng không biết cô ấy bắt đầu phát bệnh từ khi nào nếu không hẳn là có thể suy đoán ra nguyên nhân. (tg: Hợp lí nha~ Chỉ tiếc ca không quen biết Cố Thiên Lam, nếu không hẳn đã biết nguyên nhân đi.)
- Cô ấy mắc bệnh từ rất lâu, đến cả bọn Ám Nhất đi theo cô ấy hơn mười năm thì lúc ấy cô ấy đã bị bệnh rồi. Mỗi năm một lần vào cùng một ngày, một giờ, nhưng bệnh mỗi năm một nặng. Trước đây đến giờ đó, Tiểu Tuyết sẽ nhốt mình trong phòng, đập phá đồ đạc, cũng có xu hướng tự làm đau bản thân, bên ngoài có bốn người Ám Nhất canh cửa suốt đêm. Hôm qua là lần đầu tiên cô ấy phát bệnh ở bên ngoài, tôi không ngờ lại nhìn thấy cảnh cô ấy giết người theo cách đó...
Nói đến đây như phát hiện ra điều gì, hắn giật mình. Tám người bên kia cũng như nhớ tới điều gì đó.
- Dùng tay móc tim ra khỏi lồng ngực, sau đó bóp nát nó... Cách giết người này làm tôi nhớ đến một người. - Âu Dương Thụy lên tiếng.
- "Quỷ moi tim người". - Lãnh Ngạo.
- Thuộc hạ của Phong lão đại Phong Vũ, là kẻ nguy hiểm. - Xích Thiên.
- Nguy hiểm? Ý cậu là ai? Là Phong Vũ hay vẫn là " Quỷ moi tim người" đi. - Ngôn Thần Duật bông đùa trong lời nói nhưng biểu tình nghiêm trọng cho thấy hắn đã hiểu ý của bạn thân.
- Cả hai, các cậu biết đấy bảy năm trước tôi đã từng nhận nhiệm vụ ám sát Phong Vũ của Phong gia, đó là lần đầu tiên, à không, là duy nhất cho tới bây giờ tôi thất bại. - Xích Thiên trầm giọng.
Bọn họ đương nhiên biết việc này, lần đó cả hai bên thương vong nặng nề mất đi không ít tinh anh. Nếu trong mắt kẻ khác việc sống sót trở ra hoàn hảo từ tay Phong Vũ và " Quỷ moi tim người" là một kì tích, một may mắn thì đối với Xích Thiên mà nói đó là vết nhơ trong cuộc đời sát thủ của hắn. Tuổi trẻ nông nổi thích thử thách với những đối thủ mạnh, trừ những tên bạn hắn ra thì Phong Vũ là một trong số ít ngững người như vậy. Vì thế hắn đã không do dự khi nhận lời ám sát tên kia chỉ là không thành công nhưng hắn cũng thật thưởng thức hai người họ.
- Nếu "Quỷ moi tim người" mang một ánh mắt lạnh băng không cảm xúc nhưng thủ đoạn giết người moi tim khát máu tàn nhẫn kinh sợ lòng người thì Phong Vũ lại ngược lại, hắn mang một vẻ mặt không cảm xúc vĩnh viễn như chính bản chất hắn từ trong ra ngoài đều là một khối băng chứ không phải mặt nạ giả trang như Hàn Phong nhưng trong mắt lại là khát máu địa ngục nhấn chìm người khác. Khác nhau mà lại giống nhau, họ như là hai mảnh ghép hoàn hảo duy nhất của nhau vậy. - Lăng Triệt nhanh chóng đọc được những tin tức vừa được thuộc hạ gửi tới, đọc tới câu cuối thì mặt của hắn hóa màu gan heo "Con mẹ nó, hắn đang đọc cái gì thế này."
- Cái gì mà “ Hai mảnh ghép hoàn hảo duy nhất của nhau”, Triệt thuộc hạ của cậu đang viết tiểu thuyết à. - Ngôn Thần Duật không bỏ sót cơ hôi miệt thị bạn thân.
- Lúc nhìn cảnh Diệp Tư Tuyết móc tim tên kia tớ như thấy lại bóng dáng của "Quỷ moi tim người" bảy năm trước. Họ như là cùng một người vậy nhưng lại không thể có liên hệ với nhau, khuôn mặt cũng không đồng dạng, hơn nữa "Quỷ moi tim người" đã chết cách đây năm năm trước rồi. - Xích Thiên.
- Muốn biết rõ về " Quỷ moi tim người" thì cần biết rõ Phong Vũ, mà người rõ nhất về Phong thiếu gia chẳng phải đang ở đây sao? - Lãnh Ngạo ghé mắt nhìn Thượng Quan Nghạch Phi đang suy tư một bên nghi vấn.
- "Quỷ moi tim người" tên thật là Cố Thiên Lam, bạn thanh mai trúc mã và cũng là thuộc hạ trung thành nhất của Phong Vũ. Chuyện tình của họ tôi cũng biết được chút ít nhưng cũng không muốn đem chuyện riêng của họ ra bàn tán. Nhưng đích thực, Cố Thiên Lam đã chết cách đây năm năm trước. Tôi nghĩ Tiểu Tuyết và Cố Thiên Lam không thể quen biết nhau. Trước năm mười tám tuổi, Tiểu Tuyết không hề rời khỏi Diệp gia và trước khi chết Cố Thiên Lam cũng chưa hề rời khỏi Phong Vũ. Hơn nữa, lúc Cố Thiên Lam chết Tiểu Tuyết mới có mười ba tuổi. - Thượng Quan Ngạch Phi.
Cuộc bàn luận vẫn tiếp tục xung quanh vấn đề bệnh tình của Diệp Tư Tuyết...
-------------------------------------------------------------------
Bàn luận kết thúc cũng là lúc trời hừng đông, một đêm này họ không ngủ, Thượng Quan Ngạch Phi ra khỏi gian phòng bước về phía góc cuối hành lang bấm một cuộc điện thoại cho một người ở nửa kia Trái Đất. Từng hồi chuông dài đi qua đến khi hắn định cúp máy thì người bên kia cất tiếng mệt mỏi:
- Ngạch Phi.
- Vũ, cậu... lại say rồi sao? - Thượng Quan Ngạch Phi bất đắc dĩ lên tiếng dường như đã quá quen thuộc với tình trạng này của Phong Vũ, muốn ngăn cản nhưng hắn cũng không có biện pháp.
- Say? Giá mà tớ có thể say? Giá mà tớ có thể quên cô ấy trong chốc lát thì tốt biết mấy.
- Cậu làm sao quên được khi mà chính bản thân cậu không muốn quên hả tên ngốc kia. - Thượng Quan Ngạch Phi mất kiên nhẫn gào thét vào điện thoại, nếu có Phong Vũ ở đây hắn đã dần cho tên kia một trận nên thân.
- Hôm nay là ngày giỗ của Nguyệt Nhi, là ngày ba mẹ cô ấy qua đời, cũng là khoảnh khắc tớ dồn ép cả hai trên một con đường không lối thoát. Tớ hối hận. (tg: Cách nửa vòng Trái Đất nên thời điểm cả nhà Lam tỷ bị giết là lúc tỷ phát bệnh và vẫn là cùng một ngày ở chỗ Phong Vũ nha.)
- Hối hận? Cậu đã hối hận năm năm rồi đó. Tỉnh lại đi Phong Vũ. - Thượng Quan Ngạch Phi ngày một có xu hướng bạo phát.
- Tớ sẽ hối hận cả đời. - Bên kia, Phong Vũ bình thản đáp.
- Vậy cậu con mẹ nó ôm cái hối hận đó đi chết đi. - Thượng Quan Ngạch Phi tức giận bóp nát điện thoại. Hắn định hỏi tên kia về Cố Thiên Lam một chút nhưng mà theo tình hình này mà đi hỏi tên kia không biết hắn sẽ hành hạ bản thân đến mức nào nữa. Năm năm qua, Cố Thiên Lam là cái tên cố kỵ của toàn bộ Phong gia, của những người biết đến Phong Vũ.