Kể từ ngày đó, Lâu Thiếu Ngự lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Ninh Viễn. Hắn ngày nào cũng ba lần bảy lượt gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Ninh Viễn. Ninh Viễn vì việc này mà tinh thần trở nên sa sút, cậu dễ dàng bị kinh sợ, đồng nghiệp cũng nhận ra cậu đang trở nên khác so với lúc trước. Ninh Viễn biết mình không thể ở lại đây được nữa, lúc bắt đầu cậu còn ôm hi vọng sẽ không bao giờ đụng phải Lâu Thiếu Ngự, tưởng hắn sẽ không tìm đến mình nữa. Dù sao cậu rất thích công việc mà Trầm Quân giới thiệu, còn nghĩ sẽ làm ở đây thật lâu. Nhưng là rất rõ ràng ý nghĩ của cậu chỉ là hy vọng xa vời.
Lâu Thiếu Ngự lần thứ hai đi đến tìm Ninh Viễn thì nhân viên ở đó nói Ninh Viễn mấy ngày không có đến rồi, bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hắn gọi điện cho Ninh Viễn nhưng không ai bắt máy, nhắn tin cũng không có phản hồi, về sau điện thoại còn thông báo thuê bao. Cuối cùng hắn sai người đi điều tra địa chỉ nhà Ninh Viễn, nhưng được báo người ở đây đã dọn đi vài ngày trước. Nhà họ đã ở đây mười mấy năm rồi đột nhiên chuyển đi, cũng chẳng ai biết là đi đâu.
Thật ra căn nhà trên danh nghĩa vẫn là của Ninh Viễn, chỉ là cùng người khác kí hợp đồng cho thuê 5 năm, người thuê phòng cũng là liên lạc qua số điện thoại. Lâu Thiếu Ngự không hiểu hắn đối với cậu có gì tàn nhẫn lắm đâu, sao cậu luôn tránh hắn như tránh rắn rết.
Chớp mắt một cái một tháng đã qua, Lâu Thiếu Ngự thỉnh thoảng vẫn nhớ tới Ninh Viễn, hắn cảm giác thiếu niên kia ở trong lòng của hắn lưu lại dấu vết mờ ảo, tuy rằng không sâu nhưng vẫn lúc ẩn lúc hiện tồn ở đó. Bởi vì tin tức quá ít nên thuộc hạ vẫn chưa tìm ra tung tích của cậu. Đột nhiên chuông điện thoại kêu, Lâu Thiếu Ngự vô cùng ngạc nhiên khi thấy tên người gọi.
"Alo?"
Đối phương im lặng một hồi mới mở miệng nói: "Là tôi, tôi là Ninh Viễn. Tôi muốn cầu anh một chuyện."
Lâu Thiếu Ngự rất tò mò vì sao cái người lúc trước tìm mọi cách tránh né hắn giờ lại gọi điện cầu xin? Nhưng hắn vẫn áp chế lại lòng hiếu kỳ của mình mở miệng nói: "Cầu tôi, tôi cảm thấy gặp mặt nói chuyện có lẽ sẽ có thành ý hơn đấy."
"Tôi..." Ninh Viễn ngữ khí tựa hồ rất khó khăn, thế nhưng Lâu Thiếu Ngự không dự định chủ động nói chuyện, cuối cùng dừng lại một lát Ninh Viễn mới lại mở miệng nói: "Tôi hiện tại ở tại Vân thị, nếu trở về thì rất lâu, sợ sẽ không kịp."
"Không kịp vậy thì thôi." Lâu Thiếu Ngự làm bộ muốn cúp điện thoại, hắn biết nếu Ninh Viễn có thể gọi điện thoại cho hắn thì tuyệt đối sẽ không để hắn cúp máy. Quả nhiên chỉ nghe được Ninh Viễn vội vàng thét lên: "Cái kia xin anh chờ một chút, tôi lập tức đến chỗ anh."
Lâu Thiếu Ngự nhìn đồng hồ, đã hơn 10h đếm: "Nếu hiện tại anh đi thì ít nhất 1h sáng mới đến nơi. Anh muốn tôi không nghỉ ngơi ngồi chờ anh suốt sao?"
"Tôi..."
"Nói địa chỉ của anh cho tôi, tôi sắp xếp người đi đón." Nói xong, Lâu Thiếu Ngự không để cho Ninh Viễn trả lời liền trực tiếp cúp máy, bởi vì hắn biết Ninh Viễn sẽ làm theo lời hắn nói, quả nhiên điện thoại lập tức nhận được tin nhắn của cậu.
Lâu Thiếu Ngự lập tức sia người chuẩn bị phi cơ đến Vân thị.
Từ lúc gửi tin nhắn đi, Ninh Viễn liền lo lắng chờ ở cửa, em gái cậu - Ninh Vi Vi bởi vì dùng bình rượu đánh vào đầu người khác, may là đồng nghiệp của cô gọi cho cậu ngay lúc đấy. Cậu vội vàng đến để can ngăn, quản lí mới nói cho cậu biết cô đã bị người của Lâu gia mang đi, nhìn bộ dáng lúc rời đi của đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu. Ninh Viễn lúc đó chết lặng tại chỗ, đời trước trải qua cái cuộc sống thế gia tài phiệt như thế nào cậu biết rõ. Tại sao Vi Vi lại giống mình đụng vào người không nên đụng? Một đời trước cậu thê thảm mà chết, lẽ nào cũng phải để Vi Vi trải qua thống khổ giống cậu sao? Ngược lại cậu đã trải qua một lần nên trải qua một lần nữa cũng không tính là gì đi... Huống hồ chỉ cần cậu không cùng người kia đối nghịch, nói không chừng cuối cùng có thể toàn thân trở ra, thế nhưng Vi Vi không giống cậu. Nếu như cậu không nghĩ biện pháp cứu Vi Vi, Vi Vi nhất định là lành ít dữ nhiều. Cuối cùng cậu rốt cục vẫn là hạ quyết tâm bấm cái dãy số đã sớm quên kia, hiện thực luôn khiến người khác buồn cười. Cậu vẫn luôn hi vọng Lâu Thiếu Ngự có thể hết hứng thú với cậu, nhưng khi cậu gọi điện cầu khẩn Lâu Thiếu Ngự, cậu không nghĩ đến hắn còn hứng thú với mình.
Nhìn máy bay trực thăng hạ cánh trước mặt mình, có người mở cửa mời cậu ngồi vào. Vào trong cậu mới nhìn thấy Lâu Thiếu Ngự cũng ở trong này, hắn đang nhắm mắt lại giống như đang nghỉ ngơi. Ninh Viễn vẫn đứng đấy không biết phải làm sao thì Lâu Thiếu Ngự mở mắt, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
"Tôi thực sự có chút ngạc nhiên khi anh đến cầu xin tôi?"
Ninh Viễn đem chuyện đã xảy ra kể cho Lâu Thiếu Ngự nghe: "Xin anh hãy cứu em gái của tôi. Nó còn nhỏ tuổi, sẽ không chịu nổi đả kích lớn đâu."
"Tuổi còn nhỏ? Bao nhiêu?"
"19."
"19? Vậy còn anb?"
"Tôi đã 25 tuổi rồi."
Lâu Thiếu Ngự hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Ninh Viễn cũng chỉ khoảng chừng 20 tuổi, không nghĩ tới lại hơn hắn 6 tuổi.
"Người mang em gái anh đi là ai?"
"Tôi... Tôi cũng không biết, cái kia quản lí chỉ nói với tôi đó là người của Lâu gia, còn mang đi nơi nào tôi cũng không biết."
Nghe Ninh Viễn nói như vậy, Lâu Thiếu Ngự ra hiệu cho trợ thủ phía sau đi ra ngoài, một lát sau mới đi vào tới bên Lâu Thiếu Ngự nói: "Đã đã điều tra xong, là Thái Thanh." Sau khi nghe thấy cái tên Thái Thanh, Lâu Thiếu Ngự hơi nhíu mày, Ninh Viễn cho rằng sự tình gặp khó khăn, kích động nói: "Van cầu anh nhất định phải cứu Vi Vi, chỉ cần anh cứu Vi Vi, trong một năm anh muốn gọi tôi là gì cũng được." Nói xong lời cuối cùng tiếng của Nhinh Viễn thấp xuống.
Lâu Thiếu Ngự nhíu mày càng sâu: "Anh không cần như vậy, tôi có thể cứu em gái anh. Tuy rằng Thái Thanh vừa giúp cha tôi lập công lớn, nhưng điều này cũng không phải đại sự gì, chỉ cần nói với y một tiếng là được."
"Không, tôi cũng không thể để anh giúp đỡ không được, đây là điều duy nhất để tôi trao đổi."
Lâu Thiếu Ngự biết Ninh Viễn không muốn nợ ơn hắn, càng muốn đem chuyện này như một cuộc giao dịch ngân hàng. Vốn là Lâu Thiếu Ngự là muốn dùng việc này để kéo gần mối quan hệ của hai người, có điều nếu Ninh Viễn kiên trì muốn đem thân thể giao cho hắn thì hắn cũng không ngại. Một ngày nào đó toàn bộ người Ninh Viễn đều sẽ là của hắn.
"Nếu đã như vậy thì anh mau chóng trở về thu dọn đồ đạc đi, em gái anh lập tức sẽ được trở về. Sau khi anh thấy em gái thì gọi điện cho Lưu Thụy, hắn sẽ sắp xếp người đón anh."
Ninh Viễn theo người mà Lâu Thiếu Ngự gọi là Lưu Thụy đi xuống máy bay, đối phương đưa cho hắn một tấm danh thiếp: "Mặt trên có số điện thoại của tôi, ngài chuẩn bị kỹ càng sau đó có thể gọi điện cho tôi." Đối phương nói xong liền rời đi. Nhìn máy bay trực thăng ở trước mắt mình bay lên, chậm rãi bay xa mãi đến khi biến mất, trong lòng cậu vô cùng hỗn loạn. Nhà của Ninh Viễn không xa nơi này, cậu không bắt xe mà chậm rãi đi về nhà.
Về đến nhà, Ninh Viễn vẫn đứng ở cửa chờ em gái, mãi đên khi trời sắp sáng thì có một chiếc xe nhỏ chậm rãi dừng trước mặt cậu. Xe vừa dừng lại, cửa sau xe liền được mở ra, Ninh Vi Vi hiển nhiên đã nhìn thấy cậu, vừa xuống xe liền nhào vào lồng ngực cậu, âm thanh nghẹn ngào: "Anh, em sợ chết mất. Em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa."
Ninh Viễn nhẹ nhàng vỗ lưng em gái an ủi: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Nhìn theo chiếc xe kia rời đi, Ninh Viễn đem em gái từ trong lòng lôi ra nói: "Vào nhà trước đi."
Sau khi hỏi qua thấy cô không bị thương ở đâu, Ninh Viễn liền động viên dỗ cô ngủ.
Ninh Vi Vi nói lúc những người kia đem cô mang về nhốt trong một biệt thự, bởi vì tên kia bị thương cần điều trị nên không ai làm gì cô, cô muốn chạy trốn ra ngoài nhưng lại bị canh giữ gắt gao. Cô muốn cậy cửa sổ nhưng sực nhớ là đang ở tầng ba, với độ cao kia ngã xuống không chết thì tàn phế, khẳng định còn bị bắt về.
Cô ở đây khóc một hồi lâu thì có một người nam nhân dẫn theo một người hầu đi đến. Sau đó dẫn cô đến phòng tắm rửa sạch sẽ, còn cho cô quần áo mới. Rồi bọn họ đem cô ngồi vào xe, cô không chịu phối hợp chuẩn bị chạy trốn thì bị đối phương đánh bất tỉnh, khi cô tỉnh lại, định làm ồn lên thì người bên cạnh liền nói: "Hiện tại đnag đưa cô về nhà, cô nếu như lại ồn ào, lập tức đưa trở lại." Cô nhìn một chút xung quanh, quả nhiên là những tòa nhà quen thuộc, liền ngoan ngoãn ngồi lùi về phía cửa, cách xa người đàn ông.
Nhìn em gái ngủ say Ninh Viễn vừa mừng vừa thấy lo.
Mẹ Ninh thân thể không tốt nên không thể dậy sớm, mà Ninh Vi Vi đêm qua chịu chút kinh hãi, trời đã sắp trưa mà vẫn không dậy. Ăn xong cơm trưa, Ninh Viễn mới cùng người trong nhà nói ông chủ đề bạt cậu một công việc tốt, muốn cậu sắp xếp đi rèn luyện một năm, nếu như một năm này làm tốt cậu sẽ được thăng chức tăng lương. Cậu thấy điều kiện này không tệ nên đã đồng ý, chính là không thể thường xuyên về nhà. Ninh Viễn biết mẹ cậu lo lắng, đột nhiên dọn nhà, lại đột ngột nói như vậy, cậu sợ mẹ cứ yên lặng một mình gánh vác nên mới nói dối.
"Nếu ông chủ cho con cơ hội, vậy con nhớ cẩn thận làm, nhà ở đây con không cần lo, một năm qua nhanh mà, chờ con xong việc cả nhà ta lại đoàn tụ."
Cậu ngủ ở nhà một đêm cuối cùng, sáng sớm ngày thứ hai Ninh Viễn mới đi. Cậu không có trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Thụy, mà là một mình tới nhà ga đi xe, ra khỏi ga cậu mới gọi điện thoại cho Lưu Thụy nói mình đã đến nhà ga. Lưu Thụy hiệu suất làm việc rất cao, không bao lâu liền có xe đến đón cậu đến nơi Lâu Thiếu Ngự đang ở.
-Hết chương 3-