Cố Diễn lẳng lặng nhìn Trình Nguyên, rõ ràng chỉ là đôi ba phút nhưng Trình Nguyên cảm giác tựa như vài thế kỷ đằng đẵng trôi qua, hắn hồi hộp đến mức quên thở, suýt chút nữa chết vì thiếu oxy.
“Được.” Cố Diễn nhẹ nhàng nói.
“Em… Em bảo sao? Lặp… lặp lại lần nữa.” Trình Nguyên nuốt nước miếng cái ực, không tin vào tai mình.
“Không nghe thì thôi, coi như em chưa nói.” Cố Diễn lườm hắn.
“Anh anh anh… anh nghe được, nghe vô cùng rõ.” Trình Nguyên kích động trở nên cà lăm.
“Nhưng em nói trước, bây giờ em không có cảm giác gì với anh.” Thật ra Cố Diễn suy nghĩ hết sức đơn giản, tình cảm Trình Nguyên dành cho cậu chỉ là ham muốn chinh phục của người đàn ông bốc đồng, dù sao cậu trốn cũng không thoát, chẳng bằng cứ nhận lời quen hắn đi, người ta nói chuyện gì đến sẽ đến, Trình Nguyên chẳng thể bốc đồng mãi được, sau khi hắn toại nguyện không chừng sẽ chán ngay, đến lúc đó chia tay êm đẹp, nhà nhà đều vui.
“Không sao.” Trình Nguyên cười nói, vừa bổ nhào về phía Cố Diễn, đè cậu xuống giường, hôn ngấu nghiến lên môi cậu.
Đôi môi bị liếm mút, trong nháy mắt Cố Diễn mới phát hiện chút cảm giác chân thực, hóa ra mình không phải đang mơ, mọi thứ đều là thật.
Kế đến Trình Nguyên cứ im lặng ngắm nhìn gương mặt Cố Diễn, dù một giây cũng không muốn rời đi.
“Làm gì cứ nhìn chằm chằm vậy?” Cố Diễn bị nhìn chăm chú thành thử hơi cáu, không nhịn được đưa tay sờ mặt mình xem có dính thứ gì bẩn không.
“Vì yêu em.” Trình Nguyên nói.
“… Tối mai lúc em làm việc, anh đừng đến Black.” Khóe miệng Cố Diễn giật nhẹ nói.
“Tại sao?” Trình Nguyên ngây ngẩn.
“Em muốn chú tâm vào công việc, anh đừng phiền phức.” Cố Diễn bất đắc dĩ.
“Anh làm phiền lúc nào cơ.” Trình Nguyên quàng tay ôm Cố Diễn gọn vào lồng ngực, cúi đầu cạ cạ vào mặt cậu.
Cố Diễn suy nghĩ một hồi, cậu quay sang hôn lên miệng Trình Nguyên, nói “Nghe lời.”
Đùng một phát gương mặt Trình Nguyên biến thành đỏ chót, lắp ba lắp bắp: “Không không không… Không đến thì không đến, không không… Nhưng mà anh anh… Anh muốn đón em… lúc tan việc.”
“Được rồi.” Cố Diễn đành đáp ứng rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
“Tiểu Tiểu Diễn… Em… Em biết không? Anh anh… Anh vui dữ lắm…” Trình Nguyên xổ ra một tràng tâm tình xuất phát từ tận đáy lòng, sau khi nói xong hắn cúi đầu nhìn, nhận thấy chàng trai trong ngực mình đã ngủ, hắn lẳng lặng tiếp tục nhìn xoáy sâu vào gương mặt cậu, thế nào cũng không dứt ra được.
Sáng hôm sau Cố Diễn thức giấc, vừa lúc Trình Nguyên mới ra ngoài về.
“Tiểu Diễn, em tỉnh rồi? Thật đúng lúc, em đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nào.” Trình Nguyên bày bữa sáng ra trên mặt bàn, rồi bước đến định hôn môi Cố Diễn.
Cố Diễn đẩy Trình Nguyên ra, mắt nhắm mắt mở bước thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc Cố Diễn đi ra, Trình Nguyên đã dọn sẵn bánh bao và trút cháo vào bát, hắn vội vàng nói, “Tiểu Diễn, đến ăn, gần nhà em chỉ có chừng này, hôm nay em dùng tạm nhé, em thích ăn gì thì nói với anh, ngày mai anh chuẩn bị cho em.”
Cố Diễn lặng lẽ nhai bánh bao, không hiểu sao cậu luôn cảm thấy những chuyện Trình Nguyên đang làm cứ sai sai thế nào?
Chờ Cố Diễn hoàn tất bữa điểm tâm, Trình Nguyên đưa cậu lên xe, sau đó chở cậu đến trường học.
“Anh mau về ráng ngủ một giấc đi.” Trước khi vô lớp, Cố Diễn nhìn chằm chặp vào quầng thâm nơi đáy mắt Trình Nguyên, nói.
“Ừ.” Trình Nguyên trả lời ngay lập tức, trong lòng phấn khích muốn chết, phát hiện Cố Diễn đang quan tâm hắn, nhưng ngay sau đó lại rầu rĩ, cảm giác hình tượng đẹp trai của mình trước mặt Cố Diễn đã bị phá hủy bởi đôi mắt gấu trúc.
“Được rồi, cút ngay đi.” Dứt lời, Cố Diễn xua xua tay, tiến vào cổng trường.
***
“Cố Diễn, cậu với anh họ tớ… xảy ra chuyện gì?” Trình Hâm không kiên nhẫn nữa, rốt cục đầu hàng trước linh hồn nhiều chuyện trong cơ thể, xoay người hỏi Cố Diễn.
“Tớ với Trình Nguyên? Đại khái xem như… đang cùng với nhau?” Cố Diễn lờ mờ đáp.
“Wtf?” Tuy đã đoán được phần nào, nhưng có được câu trả lời từ chính miệng Cố Diễn, Trình Hâm vẫn chấn kinh một hồi, vỗ ‘bộp’ thật to lên mặt bàn, “Có phải tên súc sinh Trình Nguyên kia ép buộc cậu?”
Cố Diễn bị cơn quá khích của Trình Hâm làm giật mình sợ hết hồn, một lúc lâu không phản ứng.
“Quả nhiên là như thế, tớ bảo cậu rồi, cậu đừng sợ, tuyệt đối không được khuất phục trước sự áp bức của hắn, tên súc sinh Trình Nguyên đúng là không phải người!” Vừa nói, Trình Hâm vừa giận dữ xắn tay áo lên.
“Khục.” Cố Diễn bị hành vi của cô gái này làm cho bật cười, cậu vỗ vỗ vai Trình Hâm, ra hiệu đối phương đừng xúc động, “Cậu đừng lo, là tớ tự nguyện, Trình Nguyên anh ấy không ép buộc tớ.”
Đương nhiên Cố Diễn không nói với Trình Hâm dự định trong lòng mình.
“Ơ? Thật á…” Trình Hâm ngẩn người, lập tức thở ra nhẹ nhõm, “Không ép cậu là tốt rồi, vậy… vậy tớ gọi cậu là chị họ dâu hay anh họ rể nhỉ… Cố Diễn tớ bảo cậu này, cái lúc ấy ấy nhất định cậu phải nằm trên nghe chưa, ai biết tên súc sinh Trình Nguyên kia có ham muốn SM gì không…”
Nghe Trình Hâm nói xong, Cố Diễn không nhịn được cả gương mặt đỏ bừng, lắp bắp nói, “Cậu… Con gái con đứa… Sao đen tối…”
“Ồ ha ha ha, đừng để ý mấy chi tiết này, càng đen tối càng mạnh khỏe mà, cố lên, tớ thích cậu rồi đấy anh họ rể.” Chẳng biết có phải ảo giác của Cố Diễn hay không, vẻ mặt Trình Hâm trông cứ bỉ ổi thế nào.
Nếu nói sâu về vấn đề SM đối với Cố Diễn, cậu sẽ phát hiện Trình Nguyên trước mặt cậu hoàn toàn là đẩu M (khổ dâm), có điều rõ ràng Cố Diễn căn bản không biết ý nghĩa của từ này.
Bốn giờ chiều tan học, Cố Diễn thu dọn sách vở ra về, đi đến cổng trường đã thấy một chiếc siêu xe chói lóa chình ình đậu ngay trước, trong lòng định mắng thầm tên ngốc nào làm màu như thế, nhưng khi cậu trông thấy người đứng bên cạnh chiếc xe, câu nói lập tức nuốt trở lại.
Người này đương nhiên lên đồ cực sang chảnh, bàn tay chỉnh chỉnh cặp kính râm nhàn hạ tựa vào hông xe, trong chốc lát thu hút sự chú ý của một nhóm các cô gái.
“Xe trông oách quá, đây là thương hiệu đỉnh cao của giới đại gia nè.”
“Grào grào, soái ca kia đẹp trai lồng lộn luôn, nhìn là muốn làm Âu Cơ à.”
Khóe miệng Cố Diễn đánh nhẹ, âm thầm xoay gót bước về hướng khác, làm bộ không quen biết Trình Nguyên.
Nhưng tất nhiên Trình Nguyên thấy được Cố Diễn ngay, hắn liền vọt đến nhanh chóng.
“Tiểu Diễn, đi thôi, về nhà.”
Cố Diễn hận không thể đào lỗ chui xuống đất, trong lòng kêu gào thảm thiết, ‘Trời đất ơi xấu hổ muốn chết, khỉ thật!!”
“Sao anh lái loại xe như thế này, trông diêm dúa quá đi thôi.” Bị Trình Nguyên đỡ vào xe, Cố Diễn không nhịn được thổ tào.
“Diêm dúa á? Màu đậm mà, so với chiếc xe màu hồng cánh sen trước kia của anh là đỡ lắm rồi.” Trình Nguyên hoàn toàn không cảm xúc.
“Lần sau nếu anh còn đi thứ diêm dúa này thì đừng tới đón em.” Cố Diễn giật giật môi nói, cảm giác mặt mũi mình vừa nãy bị vứt không còn gì.
“Mai anh sẽ đổi, đổi chiếc khác tuyệt đối chìm hơn.” Trình Nguyên vội bảo đảm.