Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 104

Sau khi thu dọn hành lý cả nhà mang theo hơn một ngàn quân sĩ và gia đinh người hầu đi trên đường, Uyển Như thường xuyên ôm lấy Nữu Nữu chỉ vào cảnh đẹp ven đường dạy cô bé nói chuyện, nhận biết các loại thực vật, hoa quả.

Dựa vào chuyện Tiếu Dương phát triển sửa đường xây cầu cũng đã được triều đình ngợi khen, châu huyện xung quanh dường như cũng rất hiệu quả, lúc đi đường thoải mái rất nhiều, tiểu hài tử cũng không bị giày vò quá nhiều.

Rảnh rỗi thì Uyển Như không khỏi bắt đầu cân nhắc, sau ba tháng về đến nhà, ba tháng nữa là xảy ra bạo loạn ở kinh thành.

Lo lắng hãi hùng mang thai không tốt lắm, không bằng đợi cho việc tranh đoạt ngôi vua kết thúc rồi nhanh chóng mang thai, như vậy, trước khi tam lang xuất chinh có lẽ còn có thể thấy nhi tử ra đời.

Nàng đang cố gắng tính toán chuyện nhưng kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi. Cả đoàn người đi ra khỏi Điền* lướt qua Thạch Môn Quan đi vào Cẩm Thành, bởi vì lo lắng màn trời chiếu đất không tốt cho thân thể của đứa bé, nên chuẩn bị ở tạm chỗ này hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục một phen. (Điền: tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Mới vừa vào ở dịch trạm không bao lâu, nô bộc Tiếu gia đã vội vã cầu kiến Tiếu Dương, bọn họ đi dạo bên ngoài theo thói quen tìm hiểu các loại tin đồn thì nghe được người bán dạo mang đến hai tin tức không tốt.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn

Kinh Thành đã xảy ra chuyện, nghe nói là kim thượng bị bệnh hạ lệnh cho Lục hoàng tử nhiếp chính, lại có người nói là hắn kích động bộ phận Huân vệ bất ngờ làm phản, bức vua thoái vị nhốt Hoàng đế.

Cho nên, Tam hoàng tử và Thất hoàng tử dẫn tư binh, dùng danh nghĩa “Cứu phụ hoàng, thanh trừ kẻ gian nịnh thần bên vua, giết phản nghịch” vây công Hoàng Thành lại thỉnh thoảng ẩu đá với nhau.

Cấm vệ quân không biết nghe hiệu lệnh của ai chỉ đành phải án binh bất động, thế cho nên thế cục Kinh Thành rất rối loạn, thậm chí ngay cả Cửu hoàng tử cũng đã mất tích.

Bết bát hơn chính là, lúc các hoàng tử đang đấu đá nhau giành ngôi vua đến chai tay thì Tây Nhung lại thừa cơ đột kích. Thật ra cục diện hỏng bét này không trực tiếp liên quan đến Tiếu Dương, sau khi hắn nghe nói Tây Nhung xâm lấn chỉ nỉ non một câu: “Hiệu ứng hồ điệp.” (nói cho dễ hiểu là phản ứng dây chuyền giữa các sự việc có mối liên quan đến nhau)

Lúc trước, khi tam lang đón dâu đi dạo ở tái ngoại phát hiện Tây Nhung rục rịch, vì truyền về tin tức hắn một thương đâm chết một vương tử Nhung Bộ, cho nên khiến cho cha ruột của đối phương ra sức trả thù.

Vì biên phòng vững chắc Tiếu Dương tự mình đánh chết thủ lĩnh bộ lạc kia, tiện đà cùng với ca ca diệt bộ lạc Tây Nhung luôn thích quấy nhiễu biên cảnh nhất, lại khiến cho khu vực khác lớn mạnh, có cơ hội phát triển, ngược lại xuất hiện cường nhân chỉ trong thời gian ngắn ngủn bốn năm đã thống nhất Nhung Bộ, thành lập nước Thốc Đục Hãn.

Một người dẫn tới tạo thành cục diện hôm nay, hiện tại đang là đầu mùa xuân, của cải không đủ mà chiến lực Nhung Khấu lại phi phàm, sau khi các bộ lạc đoàn kết ổn định, lại nhìn thấy nước láng giềng đang trong tình trạng hỗn loạn, lập tức do Đại Hãn dẫn đầu dương dương tự đắc đi phía Nam Trung Nguyên cướp đoạt.

“Đám hoàng tử kia là ngốc đấy sao? Ăn no rỗi việc gây ra nội loạn —— đến khi quốc gia bị mất bọn họ tranh nhau cái rắm!” Tiếu Dương trừng mắt hung hăng vỗ bàn, nhịn không được nói tục.

Đang được Uyển Như ôm chơi lắc tay Kim Châu, Tiếu Cẩn Tranh bị phụ thân gầm lên sợ tới mức run rẩy, sững sờ nhìn hắn miệng phểnh lên, chỉ sau hai hơi thở đã mở miệng “oa oa” khóc lớn.

Mẫu thân vội ôm vỗ nhẹ tiểu khuê nữ an ủi, đồng thời liếc nhìn phu quân, oán trách nói: “Nhỏ giọng chút, dọa con sợ...”

“Nữu Nữu đừng khóc, người Tiếu gia chúng ta chảy máu, chảy mồ hôi, không đổ lệ!” Tiếu Dương đưa tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử, rồi sau đó bất đắc dĩ nói: “Nàng dỗ con, ta đi bái phỏng Thứ Sử Cẩm Châu nghe ngóng cặn kẽ, có lẽ, chúng ta không thể giữ nguyên kế hoạch xuất hành rồi.”

“Ừ, mau đi đi.” Nàng gật gật đầu, trong mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Đợi Tiếu Dương đi rồi, Uyển Như ôm con cọ xát vào mặt của nàng thấp giọng nỉ non nói: “Biên quan nổi chiến tranh, nam nhân cần phải tham gia... Nữu Nữu, nói không chừng, phụ thân của con phải đi đánh giặc rồi.”

“Đánh giặc đánh giặc, đánh giặc đánh giặc!” Cẩn Tranh lặp lại từ mẫu thân nói cuối, nâng tay nhỏ lên rồi lại để xuống.

“Đúng, đánh giặc, phụ thân phải đi bảo vệ Cẩn Nương của chúng ta.” Không cần Tiếu Dương nói, Uyển Như cũng hiểu được bọn họ không có khả năng theo kế hoạch mang theo 1200 quân sĩ, mấy trăm gia đinh nữ tỳ trở lại kinh thành.

Quá nhiều người dễ đưa tới hiểu lầm, gần hai ngàn người, đến lúc đó có  đứng thành hàng cũng không được, không đi tranh đoạt sẽ thành cái gai trong mắt người khác.

Mặc dù Vĩnh An vương, bà bà quận chúa, tẩu tử và chất nhi chất nữ, còn có đại bộ phận nhà mẹ đẻ đều đang ở kinh thành, nhưng đại bộ phận dưới tình huống hoàng tử tư đấu sẽ không động gì tới những người không liên quan, chỉ cần đóng chặt cửa chịu đựng một thời gian ngắn, đợi có người thuận lợi đăng cơ thì sau đó mọi chuyện sẽ không gì đáng ngại nữa.

Lại không biết rốt cuộc tình hình Tây Bắc Bộ như thế nào? Uyển Như không khỏi nhìn về phía phủ Thứ Sử rất không yên, tranh đoạt ngôi vua và chiến tranh trong trí nhớ đều xảy ra sớm hơn, nay trượng phu đã trở thành Nhất Phẩm đại tướng quân nhưng có thể thuận lợi trở về nhà được hay không?

Cẩm Châu này là châu phủ phát triển nhất khu Tây Nam, Thứ sử cũng là người trong hoàng tộc, là huynh đệ khác mẹ với Vĩnh An vương, hai người chênh tuổi nhau rất nhiều, kim thượng đã đăng cơ nhưng vị vương gia này còn chưa nhược quán*, cho nên trước kia bọn họ cũng không phát sinh xung đột.( nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

Hôm nay Tiếu Dương tới cửa tất nhiên Thứ sử khách khí tiếp đãi, hơn nữa lấy địa đồ nói cặn kẽ tình hình hiện tại.

“Vài chục vạn binh lực Tây Nhung vượt qua Quân Thành chỗ phủ Định Tây Đô Hộ, buông tha cho Ngọc Môn quan, trực tiếp công kích Lương Châu, Cư Tất phía Nam Lũng Hữu đạo, ven đường đã nhiều thành trấn thất thủ.” Định Việt Quận vương chỉ vào một trấn bên cạnh khu vực Lương Châu cười khổ nói, “Hiện tại, Nhung Khấu đã đi quận Tây Bình nơi quan ải quan trọng khu vực Tây Bắc rồi.”

“Nếu Tây Bình thất thủ, sẽ là quan khẩu kế tiếp ở Lan Châu!” Tiếu Dương cắn răng dùng ngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ, “Sau nơi này chính là vùng đất bằng phẳng, cách Kinh Thành chỉ một nghìn dặm.”

“Tiếu Tương Quân tính toán như thế nào?” Định Việt Quận vương nhìn Tiếu Dương lên tiếng hỏi.

Hắn là tướng quân biên cương phụng mệnh trở lại kinh thành báo cáo công tác, không thể tự ý rời khỏi lộ tuyến định sẵn, hôm nay, tất nhiên là không có cách nào khác trông cậy vào Kinh Thành có thể truyền ra ý chỉ bình thường gì được.

Nếu thay đổi tuyến đường đi Tây Bắc thì sẽ bị hoài nghi phản nghịch, tuy hiện tại đang lúc quan trọng bị kẻ thù bên ngoài xâm lấn, chuyện gấp phải tòng quân cũng không có gì đáng chê trách, nhưng ai biết được người ngồi được lên vị trí hoàng đế có tính sổ hay không?

Không thay đổi lộ tuyến chỉ đi chậm một chút, dừng lại ở đất Thục nhiều hơn, cũng không đáng ngại.

Trong lòng Định Việt Quận vương biết Tiếu Dương dẫn theo một đội quân sĩ dũng mãnh thiện chiến, bản thân lại là một viên mãnh tướng, đổi lạiông cũng chỉ là đại tướng quân không có tiếng tăm gì ở đất Thục, có cũng chỉ là tướng tài mà thôi.

Nếu Tiếu Dương có thể dừng lại ở Cẩm Thành, vậy ông không cần lo lắng sau khi Nhung Khấu đánh vào thủ phủ Đại Tề thì vùng đất mình quản lý có bị xâm nhập hay không.

Nhưng Tiếu Dương hoàn toàn không có suy nghĩ an phận một góc, tham sống sợ chết, cho dù là bị tính sổ sau đó cũng phải đuổi Nhung Khấu ra khỏi Đại Tề trước, cũng không thể đợi cho nước mất nhà tan lại hăng hái phản kháng?

Hắn chỉ đang do dự, mình nên đi Tây Bắc đuổi Nhung Khấu cứu viện Tây Bình đang bị vây công, hay đi hướng Đông Bắc về kinh thành bảo bệ ngoại công, mẫu thân và tẩu tử? Còn có Uyển Như và Cẩn Nương thì nên làm cái gì bây giờ? Cho dù đi nơi nào đều không tiện mang theo, giữ các nàng ở Cẩm Thành hắn càng không cách nào yên tâm.

Càng nghĩ thì đại nghĩa dân tộc ở trong đầu hắn càng chiếm thế thượng phong hơn, Tiếu Dương quyết định phái người âm thầm về kinh bảo vệ già trẻ trong nhà, Uyển Như mang theo nữ nhi và nô bộc lui về Côn Lĩnh, chính mình thì trực tiếp lao tới Tây Bắc

Rồi sau đó, hắn khước từ lời mời của Định Việt Quận vương, nghiêm mặt nói: “Nhung Khấu kia xâm lấn, mỗi lần đều cướp nam nữ làm nô, cưỡng gian rồi giết chết phụ nhân, thiêu hủy thôn trại, nơi đi qua vô cùng thê thảm như châu chấu bay ngang, thân là tướng lĩnh, ta không có cách nào khác đứng ở chỗ này chờ bọn hắn đánh tới tận cửa.”

Dứt lời, hắn lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Côn Lĩnh, cho người ta nhanh chóng chuẩn bị tất cả vũ khí đến tiền tuyến, rồi sau đó sắp xếp ít tinh binh lẻn trở lại kinh thành, vừa chỉ điểm mấy chỗ phòng bị cho Định Việt quận vương.

Sau khi hết bận rộn, Tiếu Dương mới về đến phòng ở dịch trạm chào Uyển Như, để nàng mang theo nữ nhi đi Côn Lĩnh. Tuy đường Thục khó, nhưng đã đi qua hai lần cũng không có vấn đề gì lớn, so với cố chấp ở lại chỗ này, nhìn chung trong lịch sử có ít kẻ thù bên ngoài đánh tới khu Tây Nam Di, sau khi loại trừ khả năng bọn họ cũng nội loạn, ngược lại an toàn nhất.

“Chàng chỉ khoác chiến giáp rồi định lập tức lên đường?” Uyển Như không nói gì cười khổ.

“... Ừn.” Tiếu Dương ngẩn người, rồi sau đó vuốt cằm gật đầu, vừa bất đắc dĩ nói: “Như Nương, rất có lỗi với các nàng, nhưng chuyện này là trách nhiệm của ta.” Chống đỡ Tây Nhung là trách nhiệm của Tiếu gia quân, không liên quan đến rốt cuộc ai làm hoàng đế, không liên quan gì đến chuyện có người hạ lệnh hay không.

Uyển Như cũng thở dài, tiến thêm một bước hỏi: “Thiếp nói là, chàng định không mang gì tay không giết giặc sao?”

“Chuẩn bị mang theo Phích Lịch đạn, vốn chuẩn bị hiến cho kim thượng, mỗi loại đều chứa một rương lớn, hôm nay vừa vặn có tác dụng.” Nói đến nghiên cứu của hắn, Tiếu Dương không khỏi đứng thẳng người, tính sẵn trong lòng trả lời, “Tuy ít, nhưng thích hợp cũng có thể đánh Tây Nhung trở tay không kịp, đến tiếp sau đó sẽ đưa tiễn bọn họ, làm cho Nhung Khấu có đi không về!”

“Thiếp nói là lương thảo và quân lương!” Trước đó ở Tây Bắc Uyển Như làm hậu cần quân nhu không cần hắn quan tâm, hôm nay đột nhiên nói đến muốn đi chiến trường, khôn khéo như Tiếu tam lang cũng vờ ngớ ngẩn sao?

Mang theo bên người chỉ một chút lương khô, trên đường đi cho tướng sĩ ăn không khí sao? Không có quân lương thì kích thích binh lính chiến đấu hăng hái thế nào?

Vốn Tiếu Dương muốn nói quân lương của Tiếu gia quân luôn được phát sau, không ai sẽ có ý kiến, đột nhiên hắn lập tức nghĩ tới khả năng khác, vội ngậm miệng, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía thê tử.

Đã thấy nàng chỉ vào vài rương nhỏ ở góc tường, ngẩng đầu nói: “Đó là vàng nhà chúng ta tích góp từng chút một những năm gần đây, cầm lấy mà dùng! Vừa rồi thiếp đã phái người đi làm bánh bột ngô và thịt khô, cả sửa lại áo giáp, chờ làm xong tất cả rồi xuất phát —— mài sẵn đao sợ gì không đốn được củi, đúng không?”di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn

“Tốt!” Tiếu Dương nhìn thê tử không thiếu dũng khí và trí tuệ có thể so sánh với mình, vành mắt ửng đỏ, không khỏi nghiêng người dùng sức ôm nàng một cái, hận không thể thu vào trong ngực của mình, hóa thành một thể.

Uyển Như khẽ vỗ về mặt của hắn, nỉ non tình yêu nồng đậm: “A Dương, yên tâm đi, thiếp và Cẩn Tranh sẽ chờ chàng trở về, nhất định phải bình an trở về!”
Bình Luận (0)
Comment