"Không phải, ta sinh mùng một tháng tám." Tiếu Dương hoài nghi trong lòng nhưng vẫn trả lời, buôn chiếc khóa bạc ra đưa tay vỗ về nhè nhẹ lên người Uyển Như hiếu kỳ nói: "Vì sao hỏi như thế?"
"Chỉ là đoán lung tung thôi." Nàng ngượng ngùng cười một tiếng muốn qua loa cho qua, lại thấy Tiếu Dương nằm ở trên người nàng không động đậy, chỉ làm cho khóa bạc kia nhẹ nhàng di chuyển trên bầu ngực đầy đặn của nàng, làm cho nụ hoa đứng thẳng, □ khó nhịn.
"Không nói cho ta, vậy thì làm thế này." Tiếu Dương trực tiếp vùi sâu “Tiểu Dương Dương” vào trong đóa hoa rồi để yên không di chuyển, sau đó cười xấu xa uy hiếp nói: "Nàng có nói hay không?"
Uyển Như khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Có lẽ chàng cũng không biết, mấy ngày trước đây khi chàng hôn mê không cách nào bái đường thì ca ca thiếp vốn muốn từ hôn lại bị đại ca chàng trói lại dùng để ép thiếp đi vào khuôn khổ."
"Cái gì?! Sao lại như thế?" Tiếu Dương cả kinh sắc mặt kịch biến, lúc trước hắn mở mắt ra thấy thê tử vừa ôn nhu dịu dàng vừa ân cần, lại không biết nàng chịu uất ức lớn như vậy đã thế lúc này mình còn ức hiếp nàng, nhất thời rất lúng túng, "Như Nương, ta... ta......"
"A Dương, thiếp nói lời này cũng không phải là có oán giận với người trong nhà, cũng không phải tìm chàng kể khổ, lúc trước thấy chàng nằm như vậy thì thiếp… thiếp." Uyển Như hơi nghiêng mặt có chút ngượng ngùng cười, "Cũng chưa từng có bất mãn, chỉ là nếu chàng hỏi nguyên do, thì phải nói đến tiền căn hậu quả. Thiếp sinh ra vào tháng nóng nhất, thời điểm dương khí thịnh nhất trong một năm, nếu trong nhà vẫn hi vọng thiếp gả cho chàng làm vợ, như vậy, bát tự của chúng ta nhất định là vô cùng hợp, cho nên thiếp đoán nếu như chàng không sinh vào mùa đông thì nên giống như thiếp là vừa âm vừa dương."
"Vốn trước một ngày cưới nàng ta phải đi nhận lễ đội mũ*, chỉ vì thân thể khó chịu mới kéo dài." Tiếu Dương đột nhiên nói lên vấn đề không liên quan gì. "Nhưng cha đã vì ta lấy một tên tốt, ‘Tử Ngọ’, ngày giữa trưa mà sáng rực vì ‘Ngọ’. Trước mắt cha quyết định, trước khi ta hai mươi tuổi sẽ cử hành lễ đội mũ, ngày tạm định là mười sáu hoặc mười tám tháng bảy."
(*Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠.)
Lời này vừa ra khỏi miệng, hai người đều có loại cảm giác bát tự của Tiếu Dương hơn phân nửa là người trong nhà nói dối, nếu không tại sao sẽ đi nhận lễ đội mũ vào tháng bảy?
Sinh ra trong thời gian tháng ma quỷ ngoài chính đạo thì tên của hắn có lẽ cũng có thâm ý, đời này tên của huynh đệ Tiếu gia sẽ liên quan đến “Nhật”, cho dù hắn không phải tên “Hạo” “Nhật”, “Triều”, nhưng lại cố tình chọn "Dương", đến lấy tên cũng là "Tử Ngọ" cho dù từ này mang hàm nghĩa hài hòa cũng đều có ý vị thâm trường.
Mười lăm tháng bảy là ngày cực âm nóng bức nhất trong mùa hè, mà Tử Ngọ, Tử Ngọ, tử thì* là nửa đêm âm khí mạnh nhất, buổi trưa lại là giữa trưa dương khí mạnh nhất, vừa âm lại vừa dương. Phải nói lấy tên này rất trùng hợp, Uyển Như và Tiếu Dương đều có thể tin tưởng bỗ trợ cho nhau.
(*Tử thì: giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng))
"Về khóa bạc, nàng thật sự không biết?" Tiếu Dương trầm ngâm một lát sau vẫn hỏi vấn đề này.
Khi hắn kể với ca ca ca về phản ứng khác thường của thân thể mình, sao Tiếu Húc có thể không thèm để ý chút nào đến chuyện quan trọng kia mà ngược lại khuyên hắn thoải mái tiếp nhận sự thật? Tại sao đại ca hắn lại đặc biệt dặn dò không thể tháo khóa bạc xuống?
Trong đầu Tiếu Dương hoàn toàn không có một chút trí nhớ về nó, chỉ biết là từ nhỏ người trong nhà đã dặn dò không thể lấy nó xuống, cho dù là đi hồ nước nóng tắm rửa cũng không thể lấy xuống, dù khóa bạc này bị nước nóng làm hỏng đến biến thành đen cũng không thể rời khỏi người, dặn dò rất kỳ quái.
Về phần minh văn phía trên, hắn càng xem không hiểu, giống như Uyển Như biết cũng không nguyện ý nói chỉ lắc đầu, chỉ là, dù sao ép hỏi một tiểu cô nương cũng dễ dàng hơn cạy miệng cha và huynh đệ. Tiếu Dương âm thầm cắn răng, giận dỗi mở chăn dịch xa thân thể kiều thê, rồi trần truồng ngồi ở mép giường ngẩn người.
Chăn bị vén lên, Uyển Như chỉ còn yếm và quần lót bị gió lạnh thổi nhất thời có chút sững sờ: người này, là đang giận dỗi với mình? Mới tân hôn mà hắn đã làm trò này, thật là đứa bé bướng bỉnh! Được rồi, còn đỡ hơn hắn ôm chăn đi thư phòng ngủ.
"Chàng giận sao?" Uyển Như nằm nghiêng ở giường duỗi cánh tay ra, dịu dàng mơn trớn vòng lui phía sau eo Tiếu Dương, sau đó khoác một cái áo mỏng ngửa mặt nhẹ nhàng mè nheo phía sau lưng hắn, ủy khuất nỉ non: "Thiếp cũng không cố ý trêu chọc chàng không chịu nói, là có nỗi khổ tâm...... Chàng không tin thiếp?"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Tiếu Dương mím môi không lên tiếng, chí cảm giác được rõ ràng ái thê đang dùng gò má và tóc tại của nàng cọ đông cọ tay bên trên thân thể mình, làm cho sống lưng hắn ngứa ngấy tê dại từng đợt.
"Chàng thật sự không tin? Thật sự chán ghét thiếp như vậy? A Dương......?" Uyển Như dùng môi chống sau lưng hắn dùng giọng nói thật thấp lên tiếng hỏi thăm, từng câu trực tiếp thổi khí nóng vào trong tim Tiếu Dương, làm cho ngũ tạng lục phủ của hắn trong nháy mắt mềm đến rối tinh rối mù, “Tiểu Dương Dương” đã từ từ bắt đầu dựng đứng rồi.
Khi hắn đang muốn giơ cờ đầu hàng thỏa hiệp thì lại nghe được Uyển Như thở dài một tiếng: "Chữ trên khóa bạc của chàng là cổ văn trên đá, đây là một loại văn tự (chữ viết) được khắc vào trên đá của thời Tiên Tần*, chữ tiểu triện Kim Văn thượng thừa hiện cơ bản đã thất truyền, tương truyền nó chỉ dùng ở trường hợp đặc thù chờ Tế Tự."
(*Tiên Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất)
Tiếu Dương vui vẻ khi mình không phí công lao kiên trì diễn trò, Uyển Như lại bổ sung nửa đoạn dưới: "Cái khác thiếp không thể nói tiếp, tóm lại mang theo nó không có chỗ xấu, đều vì muốn tốt cho chàng, chàng lại không cảm kích, hừ."
Dứt lời, nàng lập tức buông cánh tay đang ôm eo Tiếu Dương, im lặng lấy chăn xoay người co lại đến chân giường đi ngủ, chàng biết hờn dỗi chẳng lẽ ta không biết sao? Chàng không thích ta, vậy có bản lĩnh cũng đừng cầu hoan.
"Như, Như Nương......" Tiếu Dương nghiêng đầu nhìn thấy người quấn chặt thành con tằm thì nhất thời há hốc mồm, chần chờ đưa tay cách chăn sờ tới sờ lui hai cái không thấy nàng có phản ứng gì.
"Ta sai rồi, ta không hỏi nữa được không? Nàng đừng phủ kín như thế!" Tiếng nói vừa dứt chỉ thấy chỗ nâng cao nhất trong chăn không ngừng quơ quơ, giống như là Uyển Như đang uốn éo cái mông nói "Không".
Nhìn động tác vừa làm cho người ta buồn bực vừa làm người ta bật cười này của Uyển Như, Tiếu tam lang uy vũ cường tráng nhất thời nhớ lại bộ dạng mông vểnh lên cao của nàng vào ngày tắm ở suối nước nóng nhất thời cảm thấy trên người nóng ran không chịu nổi, muốn vén chăn lên cùng thân mật với ái thê một phen lại không dám dùng sức mạnh, chỉ phải nhận sai, nói những lời hữu ích thì mới có thể âu yếm.
Nghỉ ngơi sau khi mây mưa, cho dù Tiếu Dương có chứa đầy một bụng nghi ngờ cũng thoải mái đi ngủ, lại làm hại Uyển Như ngước nhìn màn sững sờ.
Minh văn trên khóa bạc đúng là trong sách cổ của Thôi gia có ghi lại, nhưng nàng chân chính nhìn thấy tận mắt cũng là khi con trai trưởng của Tạ Tuấn Dật đeo lúc ba tuổi, do đại cô Tạ Thôi thị đeo lên cho đứa bé kia.
Tạ Tuấn Dật là độc đinh dưới gối đại cô vốn trông cậy vào hắn khai chi tán diệp, nhưng cố tình đồ ăn hại này không nên thân hậu trạch lại quá loạn, toàn bộ bé trai đều không sống nổi, thật vất vả mới có được một đứa con trai, đại cô xem như bảo bối chăm sóc, nhưng bất hạnh đứa bé kia vẫn luôn có bệnh.
Uyển Như nhớ rõ Tạ Tuấn Dật từng khoe khoang đây là “khóa trấn hồn” mẹ hắn cầu xin cao nhân đắc đạo, đứa bé có bát tự nhẹ sẽ không bị thất lạc mất hồn vía,
Nghe nói, người mang khóa không thể biết chuyện này, để miễn bị "kinh hồn". Tiếu Dương cũng bị như thế sao?
Nghĩ tới đây Uyển Như lại không khỏi cười lạnh, năm đó nàng cũng tìm không ít cơ hội len lén quan sát khóa bạc kia, trông cậy vào chờ mình có con trai sẽ len lén đánh tráo hoặc trực tiếp làm tiểu tử kia kinh hồn, đáng tiếc......
Lại nói, coi như mình rộng rãi đời này không nhắc đi nhắc lại chuyện Tạ Tuấn Dật gạt người hại người, nhưng mối thù cướp đi quyền làm mẹ, nếu tương lai có thể thuận tay báo thù thì tốt biết mấy.