“Không, nàng phải ở lại chỗ này, trong vùng này nhà ta có tòa nhà khác, định sắp xếp Như Nương và tứ lang tạm thời ở chỗ này.” Con rể mới lắc đầu một cái, khom người nói với nhạc phụ: “Đến lúc đó, làm phiền nhạc phụ trông nom nhiều hơn.”
Tiếu Dương đâu chịu ném thê tử mới cưới của mình ở gần chiến trường? Uyển Như tạm thời không thể giúp gì cho trongg nhà, sợ hãi vô ích còn gây thêm phiền toái cho mẹ, hơn nữa, thậm chí hắn còn có chút chờ đợi đối phương giữ mình lại, dưới tình hình như thế, “An toàn” dĩ nhiên là yếu tố đầu tiên.
“Như thế rất tốt, rất tốt.” Thôi Thứ Sử vuốt chòm râu rốt cuộc nở một nụ cười.
Không phải ông ta vui mừng khi thấy con rể quan tâm nữ nhi như thế, mà là cho rằng nếu Tiếu gia muốn đưa con trai út tới chỗ này, nói rõ nơi này an toàn, quân Tiếu gia sẽ liều tính mạng che chở không cho vó sắt của man di quấy nhiễu chỗ này, cho dù là tiền tuyến thất thủ cũng nhất định sắp xếp cho tứ lang, Như Nương đường lui chạy trối chết.
“Vậy có sắp xếp nhân thủ không?” Thôi Thứ Sử mang vẻ mặt mong đợi hỏi. Thử nghĩ xem, Tiếu gia phải có tử sĩ che chở chủ tử như thế mới không có chuyện gì, mà Như Nương sẽ không để ý đến sự sống của nhà mẹ đẻ ư? Nàng thiện lương như thế tuyệt sẽ không làm ra chuyện bất hiếu bực này.
Nếu như, giờ phút này Uyển Như nghe được tiếng lòng ông ta, nhất định sẽ khinh thường chê cười: “Nếu quả thật có một ngày này, người ta nguyện ý cứu chỉ có ca ca, ngài hi sinh cho tổ quốc cũng xem là một chuyện tốt.”
“Có sắp xếp hộ vệ tinh binh, nhạc phụ không cần lo lắng.” Tiếu Dương chưa từng nhiều lời với chuyện này, đơn giản giải thích rồi bắt đầu nhắn nhủ cho nhạc phụ tin tức quan trọng hơn, ví dụ như hình thức nghiêm trọng trước mắt, người Tây Nhung trước sau như một luôn chờ chuyện xấu.
Sau khi nói rõ tình huống lại đề nghị: “Đề phòng ngoài ý muốn, nhạc phụ cần phải tiến thành nhắc nhở các huyện phía dưới, hơn nữa, nơi đây bắt đầu cấm đi lại ban đêm, lính canh giữ nơi cửa thành nhất định phải sai người có thể tin được, phàm có người lạ mặt nhất định phải kiểm tra nghiêm túc, để phòng gian tế lẫn vào cùng người trong ứng ngoại hợp. Hơn nữa, lương thực, nước sạch cũng cần phải tích trữ và cho người trông chừng.”
Thôi Thứ Sử nghe thế gật đầu liên tục, cũng bảo trưởng tử nhanh chóng ghi chép.
Sau đó, Tiếu Dương lại đề nghị: “Trừ những cái đó ra, người thủ thành và đồ vật cần dùng cũng chuẩn bị thỏa đáng.”
“Chuyện này......” Thôi Thừa Vọng do dự trong chốc lát, ông ta chưa từng thủ thành, làm sao biết những gì cần dùng chứ? Đây rõ ràng là làm khó người khác.
“Thợ rèn, thợ mộc, thợ xây, ánh nến, dầu, củi, các loại đá, đều phải có.” Tiếu Dương cũng biết Thôi Thứ Sử hoàn toàn không biết, thì trực tiếp chỉ đường sáng cho ông ta, “Bản Châu Tư Mã, Binh Tào Tham Quân đều là người quen thuộc quân vụ, nhạc phụ có thể thương nghị với những người đó.”
Hai người này đều là dòng chính của Tiếu gia, ở chỗ này cũng kinh doanh nhiều năm, nếu Thôi Thứ Sử không thông quân vụ, vào thời điểm nguy cấp nghe một chút đề nghị của bọn hắn dù sao cũng hơn mình trong đầu buồn bực đi loạn.
Ngoại ra, Tiếu gia còn cho mượn ít tạp dịch bình thường, binh lính cho Thôi Thứ Sử, bình thường dưới tình huống thủ thành phải làm những gì đều không thành vấn đề, sau khi dặn dò mọi ngươi, Tiếu Dương ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngay sau đó đứng lên.
Khách khí chào nhạc phụ một cái, nói: “Sắc trời đã tối trong nhà còn cần dàn xếp một chút, tiểu tế dẫn Như Nương đi về, ngày khác trở lại quấy rầy nhạc phụ.”
Quả thật thần thái ngôn từ của hắn đều cung kính, nhưng trong lòng lại không như vậy. Trước đó Thôi Thứ Sử nhậm chức Công Bộ Thị Lang, bởi vì lúc tuổi còn trẻ danh tiếng về văn thơ không tệ, đáng tiếc sau khi làm quan cũng chưa từng ra vẻ yếu kém, ở chính vụ không chỉ có không tích sự gì còn phạm sai lầm.
Tiếu Dương tưởng rằng điều này cũng không phải do lỗi của nhạc phụ, mà có thể là bị người khác dính líu, kết quả lần này vừa tiếp xúc thật sự thất vọng không thôi. Cho dù quan viên Công Bộ chưa quen thuộc chiến sự nhưng sách sử cũng nên đọc qua rồi chứ? Đến ngay cả Thôi Văn Khang kém cỏi cũng nói ra được kế “vườn không nhà trống”, đường đường là Thứ Sử một châu lại ngây ngốc chỉ biết hoảng sợ.
Cũng trong lúc đó, Uyển Như nghe được người làm truyền lời nói Tiếu Dương mời nàng từ biệt cha mẹ lên đường thì cũng không đoái hoài tới chuyện đòi đồ cưới nữa, vội vàng đứng dậy nói với kế mẫu: “Sau khi về nhà còn chưa nói chuyện với ca ca, mẫu thân hãy để con rời đi trước.”
“Đi đi, nhanh đi đi.” Huyệt Thái Dương của Trương thị co rút đau đớn, dựa vào bàn phất phất tay, hết sức mừng rỡ tiễn ôn thần này đi.
Sau khi Uyển Như nhìn thấy Thôi Văn Khang ở dưới mái hiên, những chuyện nói thường ngày cũng bỏ đi, chỉ trực tiếp hỏi hắn tính toán cho sau này thế nào, đây mới là vấn đề trọng điểm liên quan đến cuộc sống.
Đại Cữu Ca nhún vai một cái, thở dài trả lời: “Tổ phụ là nhị phẩm, cha là tứ phẩm, dựa vào bọn họ huynh có thể làm một cấm quân huân vệ nhàn rỗi, cứ như vậy rồi từ từ thăng cấp thôi, đã nói rồi, đầu mùa xuân sang năm huynh sẽ đi nhậm chức.”
“Muội biết ngay ca ca sẽ tính toán thế này mà.” Thôi Uyển Như lại nhẹ nhàng lắc đầu một cái, hỏi ngược lại, “Chức mà cấm quân huân vệ có thể làm cao nhất cũng chỉ là trung lang tướng tứ phẩm, hơn nữa quá trình thăng chức khó như lên trời, lớn tuổi lại không thăng nổi tất nhiên sẽ bị loại bỏ. Đến lúc đó, ca ca lại làm như thế nào nữa đây? Theo muội thấy, không bằng tham gia võ cử.”
Thôi Uyển Như dùng ánh mắt có thể nhìn xa của mình trực tiếp chỉ cho ca ca một con đường, nàng biết tương lai trong mười năm tới chiến sự ở Đại Tề rất thường xuyên, lại nhiều lần chiến thắng, mặc dù mang binh đánh giặc khổ chút nhưng cũng là đường tắt để thăng quan, trong trí nhớ nhiều võ khoa chỉ được một giáp cũng đều làm được đại quan!
Người trước mắt, là một người thích đánh nhau, dắt ngựa đi rong, săn thú quần áo lụa là, thân thể cường tráng dù không biết văn, không đủ tư cách làm Tiến Sĩ nhưng thi võ cử cũng không thể xem thường được, con đường này có sức hút hơn cấm quân huân vệ, quan trọng nhất là, mình gả cho nhà đại tướng quân ở biên cương, có người dìu dắt cho tiền đồ.
Thôi Văn Khang cau mày nghi ngờ nói: “Võ cử, muội nói là chọn lựa tướng trong quân? Muội muội, triều ta có võ cử sao?”
“Sang năm sẽ có.” Thôi Uyển Như gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đầu mùa xuân năm sau, triều đình sẽ chọn lựa võ tướng ‘dũng cảm gan dạ nhất ba quân, vượt qua danh sách đứng đầu, trí tuệ kiêm trăm thắng, là thiên tài giỏi nhất’. Đầu tiên là hương cống tổng tuyển cử hoặc tiến cử, tháng mười đưa lên Binh bộ, bắt đầu sau mùa đông sẽ tiến hành võ cử ở kinh thành. Đây là tin tức cơ mật, cũng đừng truyền ra ngoài.”
Thật ra thì Tiếu Dương chỉ mơ hồ đề ra chuyện võ cử, Uyển Như kết hợp với trí nhớ của mình làm rõ cho ca ca.
“Thật sự?” Đầu tiên là Thôi Văn Khang nửa tin nửa ngờ, rồi sau đó thấy nàng nói rất chắc chắn, nhất thời sáng tỏ muội muội lấy tin tức từ Tiếu gia.
“Thật sự! Khảo hạch cởi ngựa bắn cung, bộ xạ, cử tạ, sức nặng và thương, mở rộng điều kiện cho người có tài nghệ đặc biệt.” Thôi Uyển Như gật đầu, tiếp tục kể ra, “Sau khi thi đậu còn có Binh Bộ ra mặt tuyển chọn, cần thi thử trình bày và phân tích con đường dùng binh, cuối cùng tuyển ra lương tài tới thi đình* do Thiên gia tự chủ trì.” (*kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì)
“Vậy huynh còn phải đi đọc một lượt 《Tôn Tử》, 《Ngô Tử》, 《Lục Thao》, 《Tam Lược》, 《Tư Mã pháp》? Còn có cái gì nữa nhỉ?” Thôi Văn Khang im lặng thở dài, cảm khái nói, “Hình như, võ cử cũng không đơn giản như thi Tiến sĩ.”
“Lần đầu tiên tuyển chọn võ cử chắc chắn sẽ không quá khó khăn, trước khi ca ca có tâm đi thi thử thì phải rèn luyện tốt những gì cần thi trong võ cử đã.” Thôi Uyển Như nhẹ nhàng cười một tiếng, cho Thôi Văn Khang vô hạn khích lệ.
Nghe hắn trực tiếp báo ra một chuỗi tên binh thư, nàng cũng biết đã đủ để chứng minh ca ca khi đang suy nghĩ làm cấm quân huân vệ cũng đã lưu tâm, kiếp trước hắn chán nản nhiều năm, có lẽ là do tiền đô vô vọng nên trầm luân.
“Thi võ, phải có một tiêu chuẩn khảo hạch, làm thế nào để tính cấp bậc thi đạt? Ví dụ như, cưỡi ngựa bắn cung, bộ xạ cần mấy mũi tên?” Thôi Văn Khang muốn rõ ràng hơn để xem rốt cuộc mình có thể ôm hi vọng hay không.
Uyển Như còn chưa kịp trả lời, khóe mắt liếc thấy Thôi Uyển Lan đang đi về phía bên này, không khỏi hừ lạnh: phi, thật là âm hồn bất tán!
Nàng khẽ nghiêng người dùng ống tay áo lớn chặn lại tầm mắt đối phương, lặng lẽ rút ra một quyển sách nhỏ nhét vào trong ngực Thôi Văn Khang, dặn dò: “Tất cả tiêu chuẩn ở nơi này, có được không dễ, trông mong ca ca quý trọng.” Bán nhan sắc mới lấy được đây này, tất nhiên vô cùng trân quý.
“Tỷ tỷ, nghe nói tam lang đã chờ ở cổng trong rồi, muội muội tới tiễn tỷ.” Trước đó Thôi Uyển Lan bị giáo huấn nhưng vẫn không cam lòng, còn muốn lại tìm cơ hội trông thấy tỷ phu tuấn lãng kia.
Nghe lời này, đến Thôi Văn Khang cũng muốn nhỏ nước bọt, “tam lang”, gọi thân thiết như vậy? Thân là em vợ ngươi không biết tránh dị nghị à?
“Đã đi rồi hả? Ca ca cũng tiễn muội.” Thôi Văn Khang dẫn Uyển Như song song chạy ra ngoài, trực tiếp đẩy Thôi Uyển Lan ra sau lưng.
Ai ngờ tiểu cô nương này da mặt dày chạy về phía trước hai bước, gắt gao khoác lên cánh tay tỷ tỷ, giống như keo dán không cách nào bỏ ra được, Thôi Văn Khang tức giận đến mức dựng râu trợn mắt nhưng lại không tiện kéo ra dưới mắt mọi người. Uyển Như lại cười nhạt, bởi vì đi bên cạnh nên nàng đã thấy rõ váy màu hồng đào này cũng không hề tôn lên màu da của Thôi Uyển Lan, đặc biệt là đứng chung một chỗ với người vô cùng xinh đẹp là mình đây thì càng lộ vẻ da mặt ả đen. Hơn nữa, ngủ chung với Tiếu Dương Uyển Như cũng biết chút yêu thích của hắn, người này thích nhất để tay cọ xát ở ngực và mông, cố tình tiểu tiện nhân này không có, hiển nhiên hai bên càng đối lập nhau.
“Hừ, biến khéo thành vụng. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, sẽ do chính tay người đánh vỡ nó.” Uyển Như nhìn về phía muội muội, trong lòng cười khẽ.
Đồng thời bên kia, khi Tiếu Thập Tam đang cùng với lang quân nhà mình đợi tam nương tử, không nhịn được nói thầm: “Khó trách ba đứa con của Thôi tướng công không nổi danh, nghe nói, trường hợp quan trọng cũng rất hiếm thấy hắn và gia đình cùng tham gia.”
“Nhạc phụ của ta, khi nào thì cho phép ngươi đàm tiếu?” Tiếu Dương chắp tay sau lưng liếc hắn một cái, dọa đối phương lập tức ngậm miệng, sau lại chậm rãi hỏi: “Tiếu Cúc, Tiếu Dong truyền lời ra rồi?”
“Dạ, Tiếu Cúc nói nàng nhìn thấy--” Tiếu Thập Nhị gật đầu trả lời, đang muốn kể nội dung mình nghe được cho tam lang, lại thấy chủ mẫu của mình, huynh trưởng và muội muội làm bạn đi tới chỗ này, hắn vội vàng ngậm miệng đứng cúi đầu, cặp mắt không dám nâng lên.
Tiếu Dương nghiêng người vừa nhìn, chỉ thấy hai tỷ muội chiều cao tương tự kết bạn đi tới, hai người đồng thời nhìn về hắn, trên mặt đều mang theo nụ cười, tỷ tỷ mặt trái xoan cười đến kín kẽ dịu dàng, muội muội mặt trứng ngỗng nở nụ cười có chút ngạo khí.
Vị dịu dàng kia mặc áo choàng màu trắng quần dài lộ ra tay áo rộng thêu chỉ hồng, tôn lên dáng người có lồi có lõm hiển rõ ung dung hoa quý; một người còn lại mặc quần dài màu hồng đào đáng yêu, đáng tiếc mặt của nàng có chút đen, ngực cũng thật sự quá nhỏ, cả người và y phục có hơi chút không tương xứng.
Cách nhau khoảng mười bước ngản ngủi, Tiếu Dương đã liên tục so sánh hai người một phen, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn bị ngạo khí trong mắt Thôi Uyển Lan hấp dẫn, nếu nói thật thì bề ngoài da trắng ngực lớn như Uyển Như hợp khẩu vị hơn, thông qua mấy ngày nay chung đụng hắn càng một lòng hướng về không dứt.
Tiếu Dương trực tiếp bỏ qua ánh mắt một khắc cũng không rời của Thôi Uyển Lan, chỉ cùng hàn huyên đôi câu với Đại Cữu Ca tới tiễn khách, ngay vào buổi chiều hai phu thê rời khỏi Thôi gia. Tiếu Dương đỡ ái thê lên xe ngựa, chính hắn vẫn cưỡi ngựa đi theo canh chừng.
Lợi dụng lúc này không vô ích, Tiếu Thập Nhị vội vàng báo cáo tin tức do Tiếu Cúc, Tiếu Dong truyền từ bên trong ra cho lang quân, thậm chí còn rất sống động kể lại tình hình giao chiến của Thôi Uyển Như với kế mẫu và muội muội thế nào.
Lúc đầu khi hắn nghe cũng thiếu chút nữa cười đến ôm bụng, chưa từng nghĩ tới, sau khi Tiếu Dương nghe xong trên mặt lại không có một chút xíu nụ cười, hắn chỉ vì thê tử của mình mà lòng chua xót, uất ức thay nàng.
Dòng chính nữ của huyện chủ Bình Nhạc quận vương đã đáng thương đến nỗi phải đích thân mở miệng đòi đồ cưới của mẹ ruột từ kế mẫu, không chỉ yêu cầu đến cầu xin cũng không được ---- thẳng đến khi rời đi, Trương thị cũng không nhả ra.
Còn tấm bé mất mẹ, lúc xuất giá là một cuộc giao dịch, đồ cưới không có, phu quân thiếu chút nữa chết ở đêm động phòng, phụ thân không được việc, ca ca ruột không nên thân, kế muội vẫn còn ở dòm ngó nam nhân của nàng......
Tiếu Dương tức giận, không khỏi nỉ non tự nói: “Khó trách, khó trách thỉnh thoảng nàng sẽ có vẻ có chút tham tiền, khó trách nàng chủ động nghênh hợp ta hàng đêm đòi lấy, khó trách trong lòng nàng dường như cất giấu vô hạn buồn khổ.”
Gặp phải nhiều chuyện như vậy, nếu nhu nhược yếu đuối, nói không chừng đã sớm tự treo cổ tự vẫn rồi! Nghĩ như vậy hắn thuận thế quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Uyển Như đang vén rèm nhìn hắn.
Ánh mắt đen láy mang theo chút nghi ngờ nhìn hắn, bộ dạng điềm đạm đáng yêu này lập tức chạm vào trái tim Tiếu Dương, làm hắn không khỏi thề: nhất định phải yêu mếm thê tử, đừng để cho nàng chịu uất ức dù một chút.
“Đây không phải là đường về nhà?” Uyển Như khẽ cau mày ngước nhìn phu quân trên lưng ngựa.
“Là về nhà, một chỗ khác.” Sau khi Tiếu Dương giải thích xong trực tiếp tung người xuống ngựa, chỉ vào một chỗ trạch viện ven đường cười nói: “Chính là chỗ này.”
“Hả?” Uyển Như sững sờ, quay đầu nhìn lại lại thấy tứ lang đã nghênh đón tại cửa rồi!
“Đoạn thời gian sau này nàng và tứ lang sẽ ở chỗ này, phân trong ngoài viện.” Tiếu Dương vừa dẫn Uyển Như vào cửa, vừa giải thích, “Đây cũng thuộc tòa nhà của Tiếu gia -- không tính là phá hỏng quy củ.”
“Nhưng vì sao chứ?” Uyển Như vừa đi vừa quay đầu lại nhìn quanh, đúng lúc thấy người làm Tiếu gia đang khuân từng rương vào trong viện. Mới đầu lúc lên đường nàng tưởng rằng đó là đồ lại mặt, không ngờ Tiếu Dương chỉ đang mượn cớ “dọn nhà”?
Hơn nữa, cái gọi là “nàng và tứ lang sẽ ở chỗ này”, vậy thân là phu quân ngươi sẽ đi chỗ nào?
Uyển Như ở trong nghi ngờ đột nhiên nhớ lại lúc thấy “Cự Mã Thương” chướng ngại vật trên đường, lại nghĩ tới con trai của Tiếu gia ra khỏi thành cũng bị kiểm tra, nhất thời tỉnh hồn lại kinh hô: “Có phải sắp chiến tranh rồi không?!”
“Ừ, các nàng phải đợi ở nơi an toàn.” Tiếu Dương gọn gàng dứt khoát gật đầu đáp, hắn không ngờ tới thê tử lại nhanh nhạy hơn cả cha ruột, nếu là người thông minh vậy thì không cần che giấu, dù sao bí mật này cũng không dối gạt được.
“Tại sao thiếp và tứ lang có thể ở chung trong tòa nhà này?” Uyển Như trực tiếp chỉ vào Tiếu Tứ lang đưa ra ý kiến phản đối, bái đường cũng là cậu ta thay thế rồi vào lúc này ở chung một chỗ không sợ người ta dị nghị sao? Trong kinh rất nhiều nam tử thế gia mười ba tuổi đều có thị cơ rồi!
Cho dù là giờ phút này cảm thấy không sao cả, ngộ nhỡ mấy năm tiếp theo gặp người xúi giục lôi chuyện cũ ra thì sao?
“Trong thời kỳ đặc biệt cũng đừng quá để ý lễ nghi phiền phức.” Tiếu Dương nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Uyển Như, khuyên nhủ, “Thứ quan trọng nhất cũng dời qua rồi, nàng và đệ đệ phải trông nhà cho kỹ.”
“Thiếp không muốn, đệ ấy giữ nhà, thiếp và chàng cùng trở về phủ tướng quân. Tân hôn cả tháng chúng ta cũng không thể tách ra.” Uyển Như không thể thay đổi trả lời như vậy.
Nàng vừa mới thề son sắt với muội muội nói muốn cùng phu quân đồng cam cộng khổ, sao có thể để mặc hắn trở về chém giết chính mình tránh ở nơi an toàn được?
Cần phải biết, càng thời khắc nguy hiểm tình cảm càng vững chắc, Uyển Như cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Nàng là người biết quỹ đạo lịch sử, tuy hiểu biết không rõ, nhưng cũng nhớ lần Tây Nhung quấy nhiễu này cũng không phải là một đại chiến sống chết.
Không ngờ rằng, kiếp trước Tiếu Dương cũng không bị người đánh vỡ đầu, hắn cũng không dễ như trở bàn tay vung thương chính xác đâm chết một quý tộc Tây Nhung. Quỹ đạo lịch sử, có thể hoàn toàn không thay đổi ư?