Vào đêm, không thể tìm cơ hội bồi Quận chúa ở yến tiệc, Diêu Trinh Như quyết định chủ ý muốn thông qua thủ đoạn khác trực tiếp leo lên trên người ý trung nhân, liền bắt đầu gọi thị nữ âm thầm chuẩn bị.
Đồng thời, Diêu phu nhân mời đoàn người Thanh Giang quận chúa đến nội viện ngồi vào ghế trên tham gia yến tiệc được trang trí xa hoa, tỳ nữ mặc tơ lụa nối đuôi đi ra, đang cầm khay chứa ly vàng ròng và các loại món ăn quý và lạ, để ở trước bàn, còn chưa chờ động đũa, lại có ca kỹ, vũ kỹ theo hầu.
Chỉ thấy tám nữ tữ tuổi trẻ chia làm hai hàng trước sau ngồi xuống, bốn người trước mặt chia ra ôm tỳ bà trong ngực, khèn, đàn tranh, dựng thẳng đàn Không tiến hành trình diễn, một hàng phía sau là tấu cái xập xõa, đánh nhịp và tiêu, sáo; ngoài ra còn có hai người đứng thẳng ca xướng, ba thiếu nữ mặc quần lụa mỏng nhẹ phẩy ống tay áo nhẹ nhàng tung bay. (đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây)
Có thể nói là điệu múa uyển chuyển, tiếng hát du dương, khúc nhạc động lòng người, nhưng vừa nghĩ tới chín vị tiểu nương tử như hoa như ngọc của Diêu gia kia đang như hổ rình mồi, vừa nghĩ tới tiền thính (phòng trước) cũng do gia kỹ duyên dáng mặn mà hầu hạ phu quân và đại ca uống rượu, Uyển Như liền cười không nổi, rượu ngon uống vào trong miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Diêu phu nhân thấy vẻ mặt nàng khó coi, còn tưởng rằng là ghét bỏ phục vụ được không chu đáo, vội vàng nói bóng nói gió hỏi khẩu vị của Uyển Như hoặc có thích gì khác không.
"Tiểu cô nương đẹp thì đẹp thật, nhưng nếu lấy tài nghệ mà nói......" Uyển Như chỉ vào ca kỹ bên dưới, lắc đầu cười một tiếng, trêu nói: "Chẳng lẽ là dấu những người tốt hơn để dành cho các khách quý cấp cao khác?"
Trong lòng nàng luôn suy nghĩ chuyện tiền sảnh, bất tri bất giác đã bật thốt ra khỏi miệng, mặc dù không tính là chỉ trích nhưng cũng khiến Diêu phu nhân có chút hối hận, quên vị này chính là người am hiểu âm luật, không chỉ có am hiểu còn có thể trình diễn trước trận đánh, mà Thanh Giang quận chúa đến Tiếu gia cũng đã gần ba mươi năm.
Mình chỉ gọi mấy tiểu cô nương tới trình diễn chút bài hát mềm mại nhẹ nhàng quả thật không quá thỏa đáng.
"Trong nhà cũng có vị đại nương sở trường về tỳ bà, nhưng dung mạo bà ấy bị hủy......" Diêu phu nhân hơi khổ sở nói xong, uyển chuyển bày tỏ là đơn giản bà ta chỉ sợ bẩn mắt quý nhân mới không cho đối phương đi ra gặp người.
Ngay cả chiến trường cũng đi qua rồi, Thanh Giang quận chúa lại thấy không quen một vị nữ tữ bị lửa thiêu nửa gương mặt ư? Cũng không cho che mặt đã cho vị Tôn đại nương kia ôm tỳ bà Tứ Huyền dùng miếng khảy nhỏ đàn một khúc.
Khúc đàn mãnh liệt nương theo biến hóa của điệu múa người Hồ, khiến cho hai mắt của Thanh Giang quận chúa và Uyển Như tỏa sáng, Quận chúa cảm thấy thủ pháp “lướt”, “rung” của đại nương này rất thành thục, dường như có chút sâu xa với nghệ nhân Tào Bảo Nhi từ rất lâu trước kia.
Uyển Như thì đột nhiên nhớ tới người ở kiếp trước nói chuyện đồ cưới với mình cũng chính là người đánh tỳ bà bị Trương thị hủy dung.
Vị Tào đại nương này đúng là Tào Bảo Nhi, bởi vì bà am hiểu đàn tỳ bà được Tiên Bình Nhạc Quận Vương phi mua cho nữ nhi làm của hồi môn, lại bởi vì dung mạo, tính tình cũng không tệ mà được Trịnh Oánh chải tóc nạp cho nam chủ tử làm thiếp, không đợi được đến lúc thoát khỏi nô tịch đã bị chủ mẫu kế nhiệm bới móc cho phát mại.
Rồi sau đó, Tào Bối Nhi trằn trọc đi tới Tạ gia truyền thụ tài nghệ tỳ bà lúc này mới lại gặp phải tiểu chủ tử ngày xưa, báo cho nàng một chút chuyện cũ năm xưa.
Uyển Như thật sự không nghĩ tới, mình gả cho người khác rồi mà vẫn sẽ cùng xuất hiện cùng một nơi với Tào Bối Nhi người chưa đến bốn mươi tuổi mà hai tóc mai đã bạc.
Người này, phải tới tay. Nàng di chuyển con ngươi quyết định chủ ý này, chuẩn bị chờ sau khi Tiếu Dương trở lại hỏi hắn, xem ra nên nhiệt tình một chút chủ động tỏ vẻ có hứng thú với Tào Bối Nhi để Diêu gia tự động đưa ra, rồi sau đó lại nghĩ biện pháp mua chuộc bà.
Khi nữ quyến bên này nghe tỳ bà xem múa, tiệc rượu ở bên nam nhân cũng đang khí thế ngất trời.
Diêu phu nhân vì bọn họ an bài《Chà chi vũ》tráng kiện mà thướt tha, đồng phục, đạo cụ cùng với người tham gia múa đều gần như hoàn mỹ, hiển nhiên cũng không phải là loại nội viện nào có thể tùy tiện kiếm ra hay có thể sánh ngang được. (Chà chi vũ: giải thích cuối chương)
Chỉ thấy hai người thiếu nữ mặc la quần nhiều màu sắc nhẹ nhàng nhảy trong tiếng trống, đội mũ lộng lẫy của người Hồ các nàng cùng bắt đầu xoay tròn trong tiết tấu của nhịp trống, nhảy lên, hai cánh tay trắng noãn thỉnh thoảng giơ lên cao thỉnh thoảng buông xuống, ngón tay tung bay vẩy những cánh hoa trong tay lên không trung, các chuông bạc trên đai lưng theo mông các nàng đang đung đưa mà phát ra tiếng vang trong trẻo.
Trong lúc múa các nàng còn tìm cơ hội đối mắt với khách quý ở chỗ ngồi, liếc mắt đưa tình, rồi sau đó khom lưng thật sâu kết thúc điệu múa, cúi xuống như vậy lập tức lộ ra xuân quang trước ngực.
Diêu thứ sử âm thầm nhìn vòng quanh một vòng, lại phát hiện trên mặt ba vị khách cũng không có gì khác thường, có thể không biến sắc trước sắc đẹp như vậy, nếu không phải là Liễu Hạ Huệ thì cũng là ngụy quân tử?
Khách quan mà nói, ngược lại ông ta càng hi vọng đối phương là người ở vế sau, nếu không, không có khe hở làm mồi thì ruồi nhặng chích thế nào được?
Vì để cho ba vị thanh niên tài tuấn này say mê, thậm chí Diêu thứ sử dùng hết tất cả năng lực mời rượu, cho đến khi tiệc rượu này kéo dài đến giờ Dần (3-5h sáng), giờ mọi người chuẩn bị rời giường làm việc.
Uyển Như nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ gật, mở mắt vừa nhìn trời còn chưa sáng, tam lang cũng còn chưa trở lại, ngược lại nàng biết loại tiệc rượu này chơi suốt đêm rất thường gặp, bởi vì vấn đề tin tưởng và đã từng nói chuyện thân thiết với phu quân, vì vậy cũng không vội vàng hoang mang rối loạn cho người đi tìm hiểu Tiếu Dương đang làm gì.
Chỉ ngáp một cái, nói: "A Đường, ngươi đi tới chỗ rẽ trước tiểu viện này nghênh đón tam lang, đình viện Diêu gia này chín ngã tám rẽ thoạt nhìn đều giống nhau, đừng để hắn đi nhầm."
"Vâng. Nương tử yên tâm." Tiếu Đường nhẹ nhàng lôi kéo chăn đắp cho Uyển Như, nhỏ giọng hồi đápở bên tai nàng: "Thập Nhị, Thập Tam còn có hai thân vệ đều đi theo lang quân, sẽ không đi nhầm đâu ạ."
"Vậy thì tốt, còn có ca ca ta nữa, ngươi cũng coi chừng một chút." Lần này, Uyển Như không nâng mí mắt, nói xong xoay người lại ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Uyển Như cảm thấy trên người trầm xuống, một mùi rượu nồng nặc nhắm thắng vào trong miệng nàng, bị nghẹn làm nàng tỉnh táo hơn phân nửa, vừa mở mắt đã nhìn thấy nam nhân nằm trên giường mình thì sợ tới mức ngực cũng rung lên.
"Sao giờ mới trở về? Khắp người toàn mùi rượu, thiếp cho người chuẩn bị nước cho chàng tắm một chút nhé." Dựa vào cảm giác Uyển Như biết đây là phu quân mình, nhưng vì lý do an toàn nàng lại đẩy hai cái, không cho đối phương tiếp tục hôn mình.
"Lau mặt rồi..., trong bụng uống nhiều sao có thể rửa sạch chỉ trong một lát được?" Tiếu Dương lầu bầu lẩm bẩm nói, đồng thời lúc đó cũng làm Uyển Như yên tâm hơn, cũng không cự tuyệt sự vuốt ve trên dưới của hắn nữa.
"Vậy sao còn không đàng hoàng đi ngủ?" Ở trong ấn tượng của Uyển Như, nam nhân uống nhiều rượu thì phải hôn mê đi ngủ, nào có tinh thần phấn chấn giống như Tiếu Dương.
"Hưng phấn đến nơi đó không ngủ được." Hắn chỉ hai ba lần đã giật áo lót của Uyển Như ra, ngậm rồi hôn môi nàng trong chốc lát rồi lại hôn một đường xuống phía dưới, đồng thời còn vụng về nói: "Trong rượu Diêu gia có thêm ít thứ."
"Hả?! Vậy có gì không -- ưmh......" Uyển Như còn lo lắng hắn ăn trúng độc, vội vàng đứng dậy hỏi, cũng là trực tiếp ưỡn ngực đưa con thỏ trắng nõn màu mỡ vào trong miệng sói.
"Rất có, ăn nhiều thứ không nên ăn! Thức ăn kia làm quá tinh tế, hoàn toàn không xác định được nó là gì, sau khi ta ăn mới biết." Tiếu Dương bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, thậm chí nhỏ giọng nói nức nở mà trong giọng nói đó còn kèm theo sợ hãi: "Như Nương, nàng nhất định phải cứu ta!"
Chỉ là, đồng thời lúc hắn đang giải thích thì động tác của hắn cũng nhanh chóng lột sạch áo lót của ái thê, hôn lên nửa người trên của nàng mấy lần.
"Đồ chàng ăn, sẽ không phải là......" Uyển Như khẽ xoa cái đầu ở trước ngực mình, cảm nhận được cự vật dần dần trở nên cực nóng mà cứng rắn, không khỏi vẻ mặt đau khổ hỏi: "Sẽ không phải là hổ tiên, lộc tiên... vật đại bổ chứ?"
Tiếu Dương không lên tiếng, chỉ nâng hai chân thê tử lên chống ở trên vai mình, sau đó ngồi chồm hỗm ở trên giường tiến mạnh về phía bí động kia, dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của Uyển Như.
Đúng là hắn ăn sai đồ, cho nên tối nay, không đúng, sáng sớm hôm nay sẽ khá dữ dội.
Uyển Như không thể không sờ soạng lấy đệm dựa mềm để ở dưới lưng chống đỡ, khi nàng đang làm hành động này thì tam lang cũng đang vuốt ve bắp đùi trắng như sứ không có một chút tỳ vết nào, nhẹ nhàng gặm ngón chân của nàng, đầu lưỡi lại từ từ đi vòng qua lòng bàn chân chậm rãi xoay quanh, chọc cho ái thê tê dại.
Rồi sau đó, khi nàng liên tiếp lên tiếng cầu xin tha thứ thì vừa thẳng tiến, bắt đầu nhẹ nhàng rong ruổi vui sướng kia, cho tới khi khung giường vang lên tiếng kẽo kẹt, phía dưới vang lên tiếng dâm mỹ......
Khi đang nỉ non thở gấp, Uyển Như đột nhiên nghe được Tiếu Dương nói nhỏ ở bên tai mình: "Như Nương, nàng thật đẹp, đặc biệt đẹp!" Da trơn mềm như tơ lụa, ánh mắt sáng giống như sao đêm, một đầu mái tóc đen nhánh bóng loáng...... Quan trọng nhất là, nàng hoàn toàn có đầy đủ điều kiện của một nữ tử cần có -- mông đầy đặn vú lớn da trắng eo nhỏ, còn có học thức có nội hàm có nghị lực thật tinh mắt.
Có thê tử như thế phu quân còn đòi hỏi gì nữa?
"Dung mạo cũng chỉ là thân xác......" Uyển Như vuốt ve thân thể rắn chắc quả thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng của Tiếu Dương, rất muốn hỏi hắn một câu, chàng có thể xuyên qua bên ngoài nhìn thấu được cái đẹp nội tâm của thiếp không?
Suy nghĩ lại, chính nàng cũng không biết nét đẹp nội tâm là như thế nào, nên cũng không làm khó tam lang, trầm mê ở thân xác thì mặc kệ đi, dù sao ba năm rưỡi nữa mình cũng sẽ không biến dạng, đến lúc đó đứa bé cũng đã có rồi, có thể nói cuộc sống tương lai một đường bằng phẳng.
Hai người thân mật với nhau đến trời sáng, đại chiến ước chừng ba hiệp lúc này mới mây tan mưa tạnh, lúc này, bầu trời không ngờ đã sáng rõ.
Uyển Như nghĩ tới đang ở nhà người ta làm khách liền giùng giằng muốn đứng dậy, Tiếu Dương lại kéo nàng vào trong ngực của mình, không sao cả nói: "Ngủ thêm một lát nữa, không có chuyện gì. Đêm qua nghỉ trễ, hôm nay ai cũng sẽ không dậy sớm."
Lúc đó, hai phu thê cũng đột nhiên nghe được viện sát vách truyền đến tiếng thét chói tai cùng với tiếng khóc của nữ tử.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thậm chí Uyển Như còn bật cười cảm thấy đối phương đúng lúc phá hỏng chuyện của Tiếu Dương, nhất thời hắn hừ lạnh một tiếng kéo chăn thoải mái nằm xuống, đồng thời còn thầm nói: "Ngủ, ngủ! Chuyện của người khác không liên quan đến chúng ta, ngủ tiếp."
Thật bất hạnh chính là, phu thê hai người vừa mới tựa sát vào nhau chợp mắt, còn chưa ngủ đã lại bị tỳ nữ đánh thức, Bảo Châu rụt rè đứng ở trước tấm màn khom người nói: "Lang quân, mời.. Mời ngài đi tới viện bên cạnh một chuyến."
Hả? Được việc rồi hả? Tiếu Dương biết rõ lại giả bộ đầu óc mơ hồ, thật không bình tĩnh hỏi: "Người nào mời ta qua?"
"Diêu thứ sử mời ngài." Thật ra thì Bảo Châu cũng không nguyện ý đi vào thông báo, làm hại nương tử ngủ không ngon nhất định lang quân sẽ trút giận lên mình.
Nhưng Tiếu Đường đã canh hơn nửa đêm, trời sắp sáng nàng cũng đã đi ngủ, hai vị đại quản gia cũng đã chưa tới, hôm nay ở trong phòng này tỳ nữ nhất đẳng cũng chỉ có nàng ta, xảy ra đại sự phải nói cho chủ tử biết, cũng không thể trực tiếp đi cầu kiến Quận chúa? Vậy càng đáng sợ hơn.
"Nàng ngủ, ta đi xem một chút rồi trở về." Tiếu Dương lật người xuống giường, vừa mặc y phục vừa hỏi: "Rốt cuộc thế nào?"
Bảo Châu nhìn Uyển Như nằm nghiêng ở giường một cái, không dám nói thẳng, nàng thấy thế rất là bất mãn nhìn tỳ nữ thân cận của mình: "Nói đi, có chuyện gì ta không thể biết hay sao? Thế nào, lại quên ai mới là chủ tử của ngươi?"
Nói đến đây, Uyển Như tức giận không thôi, cảm giác tồn tại của Tiếu Dương thật sự là quá mạnh mẽ, hắn lại là người quen ra lệnh, làm cho bên cạnh tôi tớ bao gồm của hồi môn Thôi gia tất cả đều lấy hắn làm đầu, bất cứ mệnh lệnh gì của mình cũng phải đứng phía sau, thậm chí có chút chuyện gì mọi người biết nhưng hắn không thích thê tử biết thì cũng sẽ thoải mái gạt không nói.
"Không phải vậy, nương tử, nô tỳ, nô tỳ chỉ sợ dơ bẩn tai ngài thôi." Bảo Châu bị buộc bất đắc dĩ chỉ đành phải nói thẳng, "Đêm qua Tạ lang quân xông vào phòng ngủ của Tứ Nương Diêu gia."
"Hả?!" Uyển Như đột nhiên cả kinh, rồi sau đó lại mang theo chút ý tò mò bụm môi hỏi: "Hắn chỉ xông vào hay là đã làm gì rồi?"
"Dạ, không chỉ đơn giản là trong lúc vô tình đi nhầm vào." Bảo Châu lại khiếp sợ nhìn Tiếu Dương, sợ hắn sinh ra lòng bất mãn với loại tò mò này của nương tử, thấy lang quân không có phản ứng khác, lúc này mới tiếp tục đáp: "Hiện tại bên kia cũng vỡ lở ra rồi, nói... nói... Tạ lang quân nói là ban đêm có người làm Diêu gia dẫn hắn đi vào, rồi lại không nói được bộ dạng của đối phương, Diêu Tứ Nương thì khóc tìm chết một lần -- ưmh, bị chặn lại. Diêu thứ sử mời lang quân qua thương lượng."
"Ta cũng không phải là trưởng bối của gã, tìm ta thương lượng cái rắm." Tiếu Dương tỏ vẻ ghét bỏ, cau mày nói: "Ai bảo hắn uống say còn đi loạn? Đồng bộc Tạ gia cũng kỳ quái, chủ tử nhà mình cũng không lo chiếu cố."
Nghe trượng phu oán trách, Uyển Như đen mặt nghĩ: nếu bọn họ có nhìn thấy Tạ Tuấn Dật, hoặc là nói, nếu bọn họ cố gắng tận lực hoàn thành công việc của chính mình, trước kia ta cũng sẽ không thành chuyện với gã.
Chỉ là, chuyện này nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái: "Xảy ra chuyện lớn thế này, gia đình người bình thường đều che giấu, sao Diêu thứ sử không có chút nào ngăn cản hạ nhân truyền loạn nhỉ?"
Rõ ràng tùy ý để “vỡ lỡ ra”! Đây thật là, quá kỳ quái rồi.
"Truyền ra mới có thể tránh chuyện Tạ biểu huynh trở mặt không giữ lời hứa." Tiếu Dương cười lạnh ngồi xuống ở bên giường, vừa mang giày vừa giải thích cho Uyển Như, "Phần lớn thứ nữ của Diêu thứ sử đều do tiện tịch sinh ra, dáng dấp tuy tốt nhưng thoát được nô tịch hay không cũng khó nói, con đường duy nhất của họ là chính mình trèo lên được nam nhân tốt."
"Vậy chàng và đại ca thiếp......?" Uyển Như căng thẳng trong lòng, khó trách nói trong rượu có vấn đề, việc này rõ ràng là bị người thiết kế.
"Ta... Không phải tối hôm qua ta đã trở lại rồi sao? Trong đám người hầu của đại ca nàng có một ám vệ của Tiếu gia ta, huynh ấy rất tỉnh táo, yên tâm đi." Tiếu Dương cúi người vỗ nhè nhẹ lên mặt của Uyển Như, cười nói: "Chuyện này nàng đừng tham gia, nghỉ ngơi một chút đi phục vụ mẫu thân rửa mặt rồi lập tức rời khỏi nơi này."
Đi được sao? Chắc chắn Diêu gia muốn giữ Quận chúa lại để chỉ hôn cho nữ nhi của bọn họ? Chỉ cần lưu lại một câu nói, Tạ Tuấn Dật kia sẽ không thể không cưới Diêu Trinh Như, cho dù là không làm chính thê cũng có thể làm dắng thiếp.
Uyển Như nằm ở trên giường hò hét loạn lên trong đầu, trong chốc lát nàng liền nghĩ đến mình năm đó, lúc đó nàng bỏ trốn thật ra cũng chỉ vì đào hôn, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì với đối phương, nếu lúc đó có người có tiếng nói làm chỗ dựa, là nàng có thể trong sạch về nhà hoặc chính đáng hợp tình gả cho Tạ Tuấn Dật.
Đáng tiếc, nàng đường đường là trưởng nữ của Thôi thị nhưng kết quả sau cùng lại bị trục xuất khỏi tộc, cuối cùng không thể không cả đời làm thiếp phụ thuộc vào Tạ Tuấn Dật.
Trong chốc lát, nàng lại nghĩ đến nếu Tiếu Dương đã biết rõ ràng chuyện của nữ nhi Diêu thứ sứ như thế, vậy lần này là cố ý tương kế tựu kế gài bẫy Tạ Tuấn Dật ư?
Nhất thời Uyển Như bắt đầu tính toán nếu để gã cưới Diêu Trinh Như thì sẽ có chỗ “tốt” nào, ví dụ như, gã sẽ vuột mất khoa khảo năm nay? Hỏng danh tiếng không thể lấy được nữ tử thế gia nhất lưu? Kéo theo Tam hoàng tử kia không thành chuyện được? Aizz, kể từ đó nhất định biểu ca này sẽ loay hoay đến bể đầu sứt trán rốt cuộc có thể biến mất khỏi cuộc sống của mình rồi.
Nghĩ như thế, phu quân mình thật là, thật xấu! Nhưng vì sao ta lại cảm thấy buồn cười? Ha ha.
Uyển Như không nhịn được nhếch miệng lên, không chỉ buồn cười, nàng còn đặc biệt muốn đi xem bộ dạng xui xẻo của Tạ Tuấn Dật giờ phút này, đáng tiếc Tiếu Dương nói nàng đừng tham gia vào, nghĩ cũng đúng, loại chuyện này trốn còn không kịp, sao có thể để dính lên người chứ? Giờ phút này nàng cũng không ngủ được, dứt khoát mặc xiêm áo đi phòng Quận chúa chờ bà cùng nhau rút quân.
Không ngờ, chờ sau khi Quận chúa dùng bữa sáng hai người còn chưa kịp rời khỏi phòng chính, đã bị người chặn cửa, phu nhân của Thứ sử và nữ nhi của bà ta mắt ướt nhòa chạy vội đi vào, thấy Thanh Giang quận chúa thì lập tức “bịch” một tiếng quỳ xuống dập đầu.
Khóc lóc rối rít cầu xin Quận chúa cứu một mạng Diêu Trinh Như, bởi vì Tạ Tuấn Dật luôn miệng nói hắn bị người làm Diêu gia dìu vào nội viện, liền cho rằng đó là gia kỹ trong nhà bồi dưỡng chuyên dùng cho khách, hắn cũng vô tội người bị hại tất nhiên không nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, kể từ đó, Diêu Trinh Nhu mất trong sạch lại không có người chịu trách nhiệm cũng chỉ có thể chết đi thôi.
Lời từ chối kia Uyển Như nghe thấy đã cảm thấy Tạ Tuấn Dật thật sự quá vô sỉ, nhưng kết hợp với sự giải thích của Tiếu Dương nàng có thể rõ ràng cảm thấy Diêu Trinh Như kia cũng không phải người tốt gì.
Nghĩ tới đây, nàng khẽ nghiêng đầu trực tiếp đỡ Quận chúa đi ra bên ngoài, chỉ muốn cho hai người bọn họ tự chính mình chó cắn chó đầy một miệng lông đi, ai có thể nghĩ, câu nói tiếp theo của Diêu Trinh Như lại làm cho Uyển Như sững sờ ngay tại hiện trường.
"Là trong miệng của Tạ lang quan vẫn luôn gọi Như Nương, người làm mới mang hắn tới viện nhỏ của nô tỳ!"
Diêu Trinh Như, Thôi Uyển Như, lúc gọi lên đều sẽ thành "Như Nương"!
Tác giả có lời muốn nói:
《Chá chi vũ》là từ Thạch quốc Tây Vực truyền vào Trung Nguyên, Thạch quốc lại có tên là Chá Chi. Là một điệu múa khỏe khoắn nổi tiếng.