Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 57

Quân số của Cấm vệ quân Huân Vệ cũng chỉ có ba trăm người lại phân ra hai phủ, mỗi phủ do tứ phẩm Trung Lang tướng lãnh đạo, bên dưới còn một lang tướng chính ngũ phẩm, tất cả các cấm quân Huân Vệ còn lại cũng đều là Tòng tứ phẩm, đều do công thần Huân Tước hoặc là đệ tử của tướng lãnh cao cấp trong quân hợp thành.

Hòa đồng tốt, là có thể lấy được tấm vé ra ngoài làm võ quan Quả Nghị Đô Úy, thậm chí cũng có thể từng bước một bò lên chức Thứ sử.

Đây cũng là nơi dung thân tốt nhất cho con cháu quyền quý không đọc sách được nhưng lại muốn làm chút chuyện, vốn Thôi Văn Khang cũng muốn đi đường tắt này, lại bị phu thê tam lang thúc đẩy cố gắng phấn chấn trên con đường khác.

Nếu so nhân phẩm, quan hệ, sao hơn được trên cơ sở lấy ra thành tích chói mắt, tiến một bước dùng quyền thế rút ngắn chiều dài bậc thang tấn chức chứ.

Hơn nữa, Tiếu Dương người đã phải thật sự giãy giụa trên con đường giành công trạng vốn xem thường loại cấm vệ quân gọi là “uy vũ, sắc bén” kia.

Hiện tại khai quốc đã lâu, cao quan ở kinh thành ít có cơ hội vác đao ra ngoài liều mạng, đệ tử con cháu của hắn cũng dần dần không có nhuệ khí, hiện giờ chọn lựa Huân Vệ cũng chỉ nhìn cấp quan của tổ phụ phụ thân huynh đệ, thân cao, hình thể, tướng mạo hay chất lượng tuyển chọn cũng đã giảm xuống, bọn họ ngày càng trở thành đội danh dự đi trước đoàn tuần hành của Thiên gia và bài trí trông cửa cho đẹp đẽ mà thôi, lực chiến đấu gần như không có, gối thêu hoa như vậy cầm binh khí thì có tác dụng gì?

“Tại sao cho Huân Vệ tới đảm đương đối thủ? Chàng đã cảm thấy bọn họ ngu ngốc, sao không tuyển chọn Vũ lâm quân, bọn họ mới thật sự có chức trách bảo vệ kinh thành.” Sau khi về nhà, tìm bốn phía không có ai Uyển Như không nhịn được đưa ra nghi vấn.

Nàng cảm giác phu quân luôn nhìn cấm vệ quân Huân Vệ có chút không thuận mắt, từ chuyện hắn phản đối đại ca của mình đi vào nơi đó là có thể nhìn ra đầu mối, rốt cuộc là vì sao?

“Tại sao phải chọn đối thủ mạnh nhất? Yếu nhất không phải rất tốt sao.” Tiếu Dương nhếch lông mày cười một tiếng, giống như nói một chuyện rất bình thường.

“Quả hồng mềm nắm quả thật đơn giản, nhưng cũng dễ dàng dính cả một bàn tay chất lỏng ghê tởm.” Uyển Như nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói thẳng: “Không có một chút xíu tính khiêu chiến thì sao tốt được? Chàng không phải là loại người thích bớt việc đâu nhỉ.”

“Aizz, người hiểu ta chỉ có Như Nương!” Tiếu Dương bưng lấy mặt của Uyển Như hung hăng hôn một cái, rồi mới đáp: “Chọn bọn họ đương nhiên là có nguyên do, có thể nói là thuận thế mà làm thôi.”

Thiên gia nghe tam lang trình bày xong thì tò mò vị tiểu tướng sắp mười tám tuổi này có phải chỉ nói mà không làm hay không, hắn liền đề nghị dẫn binh sĩ dưới trướng thực chiến thao tác một lần, có thể nghĩ, trừ khi hoàng đế điên rồi mới có thể cho phép đứa con của đại tướng quân vùng biên cương mà mình vẫn luôn phòng bị, mang theo mấy trăm Tiếu gia quân hung hãn tiến vào cung.

Tiếu Dương rất thức thời đề nghị: “Thần mang ba mươi người, tìm chỗ đất trống đối kháng với nhân số gấp hai......” Nói tới chỗ này hắn dừng lại, ánh mắt nhìn bốn phía, giống như đang suy nghĩ rốt cuộc nên kéo ai tới làm đệm lưng.

Hoàng đế theo lời của hắn vừa nhấc mắt lên nhìn đã thấy trong đại điện có mấy thân vệ Vũ lâm quân đứng ở bên cạnh mình, cùng với hai hàng Huân Vệ đứng nghiêm cảnh giới ở bên ngoài.

“Vậy điều tám mươi Huân Vệ không trực ban tới.” Hoàng đế nhìn vệ sĩ giữ cửa, làm ra quyết định.

Theo ý ông ta, đây chỉ là làm một lần đối lập khác nhau giữa chiến thuật và phương pháp huấn luyện binh mà thôi, không cần thiết lấy tư binh quan trọng nhất của mình đi làm khỉ xiếc đùa giỡn, thắng cũng không có chuyện gì lớn, thất bại lại sẽ rất mất thể diện, va chạm tạo thành tổn thất cũng chỉ có thể đau lòng.

Về phần những thứ Huân Vệ gia thế bất phàm kia, Hoàng đế cũng không thay thế phụ thân mẫu thân của bọn họ mà đi quan tâm làm gì, thậm chí ông ta còn mừng rỡ khi nhìn thấy Tiếu gia quân đả thương người, đắc tội với người.

Dù thế nào nhà ông ta cũng không thiếu tướng sĩ, cũng không có cách nào đối kháng với đại quan nhất lưu.

“Vì vậy, cứ vậy mà quyết định xuống? Vậy hôm nay chàng cần đi thôn trang chọn người không? Muốn đi thì phải lên đường sớm, tránh gặp phải lệnh cấm đi lại ban đêm.” Uyển Như có chút hoài nghi cau mày, cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, ngày mai phải ra sân nhưng giờ phút này hắn lại thoải mái thảnh thơi ngồi ở nhà ăn trái cây.các bạn đang đọc truyện tại

“Hắc, cái gọi là luyện binh ngàn ngày dùng binh chỉ một giờ, lâm trận mới mài gươm có ích lợi gì? Nên an bài sớm đã an bài rồi.” Tiếu Dương gặm quả đào chẳng hề để ý trả lời.

Hai phu thê đang nói chuyện, đột nhiên có nội thị vội vã chạy tới truyền khẩu dụ của Thiên gia, nhân số quá ít sợ hiệu quả không rõ ràng, vì vậy, Thánh thượng mệnh cho Tiếu Dương mang một trăm Tiếu gia quân cùng đối kháng với một trăm tám mươi Huân Vệ, địa điểm thiết lập chỗ thôn trang nơi Tiếu gia làm chỗ tập luyện võ nghệ, cưỡi ngựa đánh cầu ở ngoài thành.

Đến lúc đó Thiên gia sẽ phái hoàng tử tới xem cuộc chiến, đồng thời, quan viên Tứ Phẩm trở lên đứng ngoài quan sát -- dù sao kết quả cũng có con cháu của bọn hắn.

Mấu chốt kết luận cuối cùng là: bởi vì nhân số nhiều lại có người xem bên ngoài, thời gian diễn tập binh sẽ kéo dài một tuần sau, để khắp nơi chuẩn bị cho xong.

Tiếu Dương cười cám ơn nội thị truyền chỉ, thuận tiện lặng lẽ đưa vào trong tay gã chút đĩnh bạc, chân mày của Tiểu Nội thị nhất thời giãn ra, cười chỉ điểm nói: “Nghe nói giáo trường nhà Tướng quân hoàn toàn khác với nơi khác, mọi người cũng muốn mở mang tầm mắt, cũng không biết ai có thể may mắn trúng cử.”

Ngụ ý, Thánh thượng biết hắn lén lút mô phỏng địa hình thực chiến rừng rậm ở thôn trang, muốn phái người xem tận mắt, ngoài ra, trong đám binh sĩ Huân Vệ cũng xem đây là cơ hội biểu hiện tranh nhau ra sân.

Chắc hẳn, kích thước diễn tập binh mở rộng đúng lúc có nguyên do ở phương diện này, có thể lên sâu khấu quá ít người chẳng phải sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ tráng hay sao? Một đám kẻ ngu, cho là hai – một liền thắng dễ dàng sao? Đều không phải tự tìm tai họa hay sao.

“Đây cũng là nguyên do chàng không chút lo lắng phải không?” Uyển Như nhẹ nhàng đi ra sau khi nội thị đi về, cười nhìn về phía phu quân mình.

Tiếu Dương trực tiếp gật đầu: “À, đương nhiên ta không cần phải gấp gáp, thủ hạ chính là binh lính đã diễn tập với địa hình giống vậy rồi, tùy tiện chọn một đội người là có thể xuất chiến, ngược lại, những Huân Vệ kia còn cần tổ hợp đội sau đó còn lo tập luyện nữa.”

Dưới tay hắn chia ra làm bốn người một tổ nhỏ, mười hai người một phân đội, ba mươi sáu người lại tạo thành một trung đội, vẫn luôn luyện hợp tác tác chiến, đâu cần thời gian tổ hợp?

Chắc Huân Vệ trực ban cũng có phân tổ, nhưng thế thì sao? Phân tổ canh cửa cung hoặc đứng ở đại điện hoặc xếp thành hàng tay giơ cao làm nghi thức hoàng kỳ, tuyệt đối không giống với phân đội đối kháng giết địch.

Uyển Như lôi kéo Tiếu Dương đi chính viện, chuẩn bị đi dùng cơm, đồng thời có chút nghi ngờ  hỏi: “Vậy thì cần gì chứ, trực tiếp chọn một đội Vũ lâm quân bình thường huấn luyện rất chuyên cần không phải vừa vặn sao?”

“Người nào lại chịu tặng cơ hội nở mày nở mặt hiếm có cho người khác? Hơn nữa Thánh thượng đã mở ‘kim khẩu’ rồi, thời gian có thể đổi, đến lúc đó thay người rất mất thể diện.” Tiếu Dương giải thích, dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là, hắn đoán được Thiên gia rất vui lòng làm như vậy.

“Đây thật sự là cơ hội nở mày nở mặt?” Uyển Như cũng có chút biết Tiếu Dương, cơ hội nở mày nở mặt này sợ không phải là cho đối phương đâu nhỉ?

“A, thật nở mày nở mặt, đặc biệt nở mày nở mặt, nhất định sẽ là trí nhớ trọn đời không quên.” Tiếu Dương nói xong thì bật cười, vui vẻ giới thiệu: “Tả lang tướng Huân Vệ là đệ đệ đồng bào với Chu thị kế phi của ngoại công, mẹ ruột của bà ta đến hơn bốn mươi mới có nhi tử, hơn nữa còn là đích trưởng tử duy nhất.”

“Hả?! Tả lang tướng? Vậy cho dù là ai ra sân thì bắt buộc hắn ta phải tới chỉ huy hoặc trực tiếp là đội trưởng lãnh binh nhỉ?” Uyển Như kinh ngạc, cảm giác phu quân mình giống như Gia Cát Khổng Minh sống lại, bấm ngón tay tính toán thì cái gì cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Nghĩ đến, chắc Trung lang tướng chức quan cao nhất của Huân Vệ kia cũng không biết số phận cuối cùng của mình, thua thì cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, thắng thì hắn có phương pháp lãnh đạo, Hữu lang tướng thì địa vị thấp một chút, xuất đầu nở mày nở mặt cũng chỉ là chuyện phụ mà thôi.

Nói cách khác, Tiếu Dương đang định mượn cơ hội này mài đao sèn soẹt làm thịt người!

“Nghe nói, vị Chu lang kia muốn đổi đi nơi khác đến Vũ lâm quân nhỉ, đến bên kia là có thể tiếp tục làm chức tướng quân thậm chí đại tướng quân.” Tiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nhổ nước bọt nói: “Hung hăng mài dao thuận tiện hạ mặt mũi của tỷ tỷ hắn ta xuống, tránh cho bà tám kia nhàn rỗi không có chuyện gì nhúng tay đến chuyện của chúng ta.”

Khuyến khích đưa mỹ nhân muốn xem chuyện cười của ta đúng không, nằm mơ đi! Để ta xem chuyện cười của Chu gia các ngươi n trước, còn muốn đi Vũ lâm quân ư, nằm mộng ban ngày!

Thời gian một tuần nháy mắt đã qua, trong chớp mắt là nghênh đón ngày diễn tập binh, tin tức này thậm chí cũng đã truyền ra ở tầng lớp bình dân, thôn trang của Tiếu gia bị bao phủ bởi cả một đống người.

Đầu tiên mọi người muốn nhìn xem tiểu tướng quân người có thể giải quyết rắc rối vấn đề Tây Nam Di nhiều năm đó có dáng dấp thế nào, có phải có bộ dạng dạ xoa ba đầu sáu tay hay không.

Mà đến, nghe nói hoàng tử đến tận nơi làm trọng tài phán xử, cho dù không vào được thôn trang xem tỷ võ, ở bên đường thuận tiện xem các hoàng tử như thế nào cũng thật sự có ý tứ, ít nhất khi rảnh rỗi còn có chuyện để nói.

Mấy hậu duệ quý tộc đứng đầu kia cũng không làm cho mọi người thất vọng, lúc sắp đến thời gian làm ầm ĩ lợi hại nhất là Tam hoàng tử, Lục hoàng tử cùng với Thất hoàng tử, thậm chí ngay cả Cửu hoàng tử còn chưa đủ mười sáu tuổi chưa phân biệt được sự vụ cũng tới xem náo nhiệt.

Đại Tề vốn là đất nước rất tiến bộ, vì vậy, khi các hoàng tử lên đường chỉ phái người mở đường không quét đường phố, hoặc là nói, mấy vị hoàng tử còn chưa cạnh tranh ra kết quả đang nắm bắt tất cả cơ hội tranh thủ lấy tư cách chính trị, dân ý, bọn họ cũng không muốn bỏ qua.

Vài người đều cưỡi con ngựa cao to, từ phủ đệ một đường chạy chầm chậm, ăn mặc như Trạng Nguyên hoặc như tân lang diễu phố khiến cho dân chúng xem đủ.

Lục hoàng tử do Hoàng quý phi sinh ra thật sự không vui khi bị người xem như con khỉ mà quan sát, muốn khiêm tốn ngồi xe ngựa đi thôn trang Tiếu gia, lại bị thủ hạ mưu trí tận tình khuyên bảo: “Lục Lang đừng cho rằng ý của dân chúng là râu ria mà chỉ coi trọng đại tộc thế gia, không biết, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, Thiên gia quyết định cũng sẽ tính ở ý dân.”

“Được người xem một chút là có thể có nhiều người ủng hộ hơn? Chuyện cười.” Lục hoàng tử mặc áo bào cổ tròn thêu chỉ vàng bày ra bộ dạng không kiên nhẫn.

“Tâm tư của Thánh thượng thế nào không ai biết, Lục Lang không ngại thử hơi bộc lộ chút mặt thiện của mình, để Thánh thượng biết ngài nguyện ý thân cận với dân chúng, nguyện ý đi tìm hiểu khó khăn của dân gian.” Mưu sĩ trả lời như vậy, hắn luôn cảm giác chủ tử mình cao ngạo ngưỡng đầu nhìn trời quá nhiều, thiếu hụt tinh thần nhiệt tình, đi ra ngoài mà thân thiện thì dù sao cũng không gì tốt hơn.

Tiếu Dương ở trong thôn trang chờ các vị hoàng tử giá lâm, biết được ba vị hoàng tử anh tuấn hoặc lãnh diễm hoặc ung dung thu hoạch được một đống hoa tươi trái cây của tiểu nương tử ném cho ở dọc đường đi thì không khỏi chê cười.

Nếu người nắm quyền cao nhất đều chỉ biết làm vẻ bề ngoài như vậy, chẳng phải là quốc gia không giống quốc gia? Dân giàu nước mạnh, lớn mạnh con khỉ, quân giặc đe dọa biên cảnh, những hoàng tử bán mặt kia là có thể làm được sao?

“Tiêu tướng quân có thể nói trước cho ta biết những thao tác trong buổi diễn tập sau đó được không? Xem ra, đây không phải là phương trận chạy nước rút đối kháng tầm thường đâu nhỉ?” Cửu hoàng tử tới thôn trang trước một bước đang cùng đứng trên lầu cao với Tiếu Dương, quan sát rừng rậm dãy núi, con sông và vách đá được cố gắng mô phỏng ra ở trên đất bằng phía dưới, hỏi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thon gầy kia tràn đầy tò mò, con ngươi màu rám nắng dưới ánh bình minh có vẻ lóe sáng khác thường.
Bình Luận (0)
Comment