Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 123.1 - Chương 123.124

Chương 123:


Thuyết phục dân làng Thổ xong, Lê Dương Chính bắt đầu giao hạt giống cây bông cho các hộ dân, hạt giống này hắn lấy từ chỗ của tên thương lái phương tây đã từng bán giống khoai tây cho hắn.

Lúc trước hắn đã đưa hạt giống cho anh Tửng và một số nông dân giỏi trồng trọt trồng thử giống cây này, từ đó đúc kết được kinh nghiệm, hắn tin chắc dưới sự chỉ dẫn của hắn, dân làng Thổ sẽ cho ra một mùa bông bội thu.

Đến lúc đó tại Tây Châu nghèo khổ này, hắn sẽ kiếm được thùng vàng đầu tiên.

Phó sử Bùi Xuân bận trước bận sau vô cùng nhiệt tình, trời nắng nóng như đổ lửa hắn ta cũng không thèm tìm bóng râm ngồi nghỉ mà vẫn giúp dân làng xử lý hạt giống, trộn phân bón, xới đất, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ qua loa có lệ khi mới vừa nhậm chức.

Lê Dương Chính mỉm cười, trước khi lựa chọn cấp dưới kề cận của mình, hắn phải điều tra thật kỹ lý lịch của từng quan viên, được biết Bùi Xuân là một vị quan có tâm với dân, thường xuyên lấy bổng lộc đổi thành lương thực phân phát cho dân nghèo nhưng tiếc thay sức người có hạn, hắn ta cũng chỉ là một vị quan nhỏ, làm sao lo hết cho người cần cứu giúp.

Hơn nữa nhìn quan trên chẳng những thấy chết không cứu mà còn ra sức vơ vét chút nguồn sống cuối cùng của người dân, lòng hắn ta đã nguội lạnh không còn tin tưởng họ nữa, bởi vậy khi Lê Dương Chính xuất hiện càn quét đám quan tham rồi đề cử hắn ta lên làm phó sử, hắn ta cũng chỉ ậm ừ cho qua chứ không hăng hái phụng sự cho hắn.

Nay thấy Lê Dương Chính vạch ra kế hoạch rõ ràng để giúp dân thoát khổ như vậy, đương nhiên hình tượng của hắn trong lòng Bùi Xuân cũng thay đổi, có quý nhân trước mặt, hắn ta cần gì phải cố chấp không thử tin tưởng một lần kia chứ?
Sau khi phân công chỉ dẫn đâu ra đấy, Lê Dương Chính ngồi kiệu trở về phủ thứ sử, trên đường đi Bùi Xuân ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, mãi cho đến khi tới nơi, hắn ta mới mở miệng: “Bẩm ngài thứ sử, có thể cho tôi được hỏi đôi điều không?”
Lê Dương Chính gật đầu rồi nói: “Đến thư phòng của ta đi.


Cả hai đi vào bên trong thư phòng của Lê Dương Chính.


Bùi Xuân đột nhiên quỳ xuống, hành động đột ngột này của hắn ta khiến Lê Dương Chính giật mình.

“Có gì cứ nói, không cần phải hành lễ nặng như vậy.


Bùi Xuân vẫn không chịu đứng lên sau đó hỏi thẳng: “Ngài thật sự là người đã trồng ra khoai tây sao?”
Lê Dương Chính thẳng thắn thừa nhận, ngay lập tức Bùi Xuân dập đầu thật mạnh xuống sàn rồi nói: “Tôi là người lớn lên từ mảnh đất này, may mắn đỗ đạt làm quan nhưng từng ấy năm trôi qua vẫn không thể giúp dân thoát khổ, nay có người tài như ngài xuất hiện cứu vớt dân khỏi cảnh lầm than, ngày sau có gì cần Xuân này làm, dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng sẽ không khước từ.


Lê Dương Chính cong môi cười nói: “Nếu kêu ngươi lên núi đao xuống biển lửa thì lấy ai làm cánh tay phải cho ta, đứng lên đi, không cần ngươi nói ta cũng sẽ khiến Tây Châu trở nên giàu có phồn vinh, đây là trách nhiệm của người làm quan.


Bùi Xuân cảm động rưng rưng nước mắt, “Đúng vậy, đây là trách nhiệm của người làm quan.


Nhưng một câu với lẽ đương nhiên này mấy ai làm được, chỉ có thanh niên trẻ tuổi trước mặt, hắn có trí tuệ có sự gan dạ mới dám mạnh miệng như thế mà thôi.


Sau khi nói xong điều mình luôn băn khoăn, Bùi Xuân bèn lui ra ngoài, Lê Dương Chính vẫn ở trong thư phòng, hắn đang chờ người tới.

Quả nhiên không bao lâu sau, hai người đàn ông bước vào, một người tuổi ngoài ba mươi, người còn lại mới nhược quán, hai người này không ai khác chính là Dương Minh Khải và Phương Nhạc.

Hai người vừa tiến vào đã quỳ xuống chắp tay lạy: “Ra mắt chủ nhân.


“Đứng lên đi.


Hai người đứng dậy, Lê Dương Chính nhìn Dương Minh Khải, trong lòng cảm khái không ngờ chủ thân xác này chỉ đánh bậy đánh bạ mà lại có thể giúp hắn tìm được trợ thủ đắc lực, năm xưa “Lê Dương Chính” vô tình cứu mạng một tên thư sinh xui xẻo khi gặp cướp cho nên ngày nay mới có Dương Minh Khải vì hắn mà vào sinh ra tử.

Hiện tại Dương Minh Khải đã nắm toàn quyền mạng lưới buôn người của tú bà Quỳnh Mai và biến nó trở thành nơi thu thập tình báo vô cùng lớn, nhờ có nó mà Lê Dương Chính mới dễ dàng nắm được tin tức về tộc người của Tô thị và cả phương hướng hành động của các vị hoàng tử, từ đây bày mưu tính kế khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Sau đó Lê Dương Chính lại nhìn sang Phương Nhạc, hắn cảm thấy người này đã không giống với ấn tượng khi lần đầu gặp gỡ, không còn ngây thơ thật thà như trước mà thay vào đó là vẻ ngoài âm u lạnh lùng, giống hệt một con linh dương bị dồn vào đường cùng lắc mình biến thành hổ dữ vậy.

Ngẫm lại cũng đúng, bị chính người thân lừa bán vào ổ chứa chỉ vì muốn tước đoạt công danh, sau đó lại chịu nhiều tủi nhục đau khổ lăn lộn trong bùn lầy nhơ nhuốc để cầu sống sót thì mấy ai còn giữ được tâm hồn trong sáng thiện lương chứ?
Nhìn Phương Nhạc lúc này, Lê Dương Chính như nhìn thấy bản thân mình kiếp trước, một người bị thù hận vây khốn sẽ khó chịu biết bao.

Lê Dương Chính âm thầm thở dài rồi dời mắt đi, hắn hỏi Dương Minh Khải: “Hiện tại tộc người của Tô thị thế nào rồi?”
Dương Minh Khải cung kính đáp: “Sau khi điều tra ra được nơi trú ẩn của tộc Tử Nhân, tôi đã tiết lộ cho đạo sĩ Du Sơn biết, ông ta lập tức truy đuổi đến cùng, hiện giờ tộc người này tan tác tứ tán khắp nơi, Tô Bửu và một số nhân vật quan trọng trong tộc đã đến kinh thành nương nhờ Tô thị.


Lê Dương Chính gật đầu sau đó nói: “Ngươi tiếp tục theo sát tộc Tử Nhân, tốt nhất bắt được một vài người trong tộc này, ta có điều muốn tra hỏi họ.


Dương Minh Khải nhận lệnh rời đi, trong thư phòng chỉ còn Phương Nhạc và Lê Dương Chính.

Lúc này hắn nói: “Ngươi đi theo ta làm quân sư, đợi khi ta trở về kinh thành sẽ cho ngươi tự tay trả thù Phương Duy.


Vừa nghe tới cái tên khiến mình căm hận tận xương tủy, đôi mắt của Phương Nhạc long lên sòng sọc, hắn ta quỳ xuống cam đoan: “Thuộc hạ sẽ dốc hết sức mình phụng sự cho chủ nhân.


Mấy ngày sau, thời gian hẹn gặp các thương nhân của Tây Châu đã tới, Lê Dương Chính đến sớm chờ đợi, một lúc lâu sau đám người kia mới khoan thai xuất hiện.

Lê Dương Chính lại chờ thêm một lúc nữa thì chủ quản của các gia tộc lớn đến dự thay chủ nhân của họ, điều này cho thấy các gia tộc lớn này không hề coi hắn ra gì nên mới phái kẻ hầu tới để hạ thấp hắn như thế.

Lê Dương Chính nhìn cảnh tượng này cũng không tỏ ý buồn bực gì mà vẫn giữ thái độ bình thản tuyên bố bắt đầu cuộc thương thảo.


Một thương nhân buôn vải vóc lên tiếng: “Không biết ngài thứ sử tụ họp chúng tôi đến là vì chuyện gì?”
Lê Dương Chính không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Có lẽ các ngươi cũng biết thời gian gần đây ta đang cải cách lại ruộng đất ở các làng quê nghèo, đồng thời tổ chức cứu tế phát gạo, lần gặp mặt này, ta muốn kêu gọi các vị thương buôn đây ủng hộ một ít lương thực, của cải càng tốt hòng giúp đỡ dân chúng vượt qua giai đoạn khó khăn trước mắt, đây cũng là một phương pháp từ thiện, không biết các vị nghĩ thế nào?”
Một ông chủ quán ăn vừa nghe vậy lập tức bật cười chế nhạo: “Còn nghĩ thế nào nữa thưa ngài thứ sử, lời nói của ngài quá vô lý, chúng tôi đâu dư giả gì mà cung tiền để ngài làm chuyện không đâu?”
Từ thiện? Ha ha, chẳng qua là trò con nít để vị quan thứ sử trẻ tuổi này làm tiền thương buôn như ông ta thôi, nếu không thì cũng chỉ mua chuộc danh tiếng cho bản thân mình thôi, trên đời này làm gì có quan lại nào đứng trước số tiền lớn lại không tham một đồng nào mà dồn hết để cứu trợ dân nghèo chứ?
Thân là dân làm ăn, ông ta cũng biết phải hành thiện tích đức để trợ giúp con cháu sau này, nhưng tuyệt đối không tin tưởng mấy lời ba hoa sáo rỗng của đám quan lại đâu.

Ý của ông chủ này cũng là ý của hầu hết thương buôn có mặt trong phòng họp, ai nấy đều tỏ vẻ từ chối lời kêu gọi quyên góp từ thiện của Lê Dương Chính.

Người trong phòng bắt đầu bàn tán cãi cọ, hoàn toàn không coi vị thứ sử như Lê Dương Chính ra gì.

Tuy nhiên hắn cũng không tức giận mà chỉ bình tĩnh ngồi yên uống trà chờ họ ồn ào cho đã miệng, mãi đến khi đám thương buôn kia phát hiện bản thân đang làm chuyện vô công rỗi nghề thì mới chịu dừng lại.

Một người đứng lên, nói: “Nếu ngoài kêu gọi từ thiện ra không còn chuyện gì khác, thảo dân xin phép về trước.


Nói xong người này xoay người rời đi mặc kệ Lê Dương Chính có cho phép hay không, những người khác hoang mang nhìn nhau, đang lúc họ cũng muốn đứng dậy thì Phương Nhạc tiến lên phía trước mở miệng nói: “Chẳng hay các vị thương gia đây đã từng nghe nói đến khoai tây và nước tương chưa?”
Lời hắn ta vừa nói ra khiến đám thương nhân đứng hình, ngay cả người vừa hùng hổ bỏ về, đang đi tới cửa cũng khựng bước chân lại hoang mang nhìn Lê Dương Chính.

Chương 124:

Nhóm thương buôn không biết tại sao quân sư của Lê Dương Chính lại nói tới nước tương và khoai tây nhưng điều này đã lập tức làm dấy lên lòng tò mò trong họ.


Mặc dù khoai tây là lương thực phụ thuộc về hàng hóa bình thường, nhưng bởi vì giá thành cực rẻ và có thể thay thế lúa gạo, hương vị cũng ngọt ngào dễ ăn cho nên rất được ưa chuộng, chỉ cần sang tay bán lại rồi nâng giá lên một hai đồng thôi họ cũng hốt được bộn tiền.


Còn về phần nước tương, giá cả của nó vô cùng đắt đỏ, một hũ nhỏ thôi đã có giá năm hai mươi mân tiền, dân chúng bình thường không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một hũ nước chấm, tuy nhiên bởi vì hương vị của nó khiến người ăn nhớ mãi không quên, ăn rồi lại muốn ăn nữa cho nên mặc dù các món ăn có mặt nó toàn lấy giá trên trời nhưng vẫn có rất nhiều người bỏ tiền ra ăn.


Dần dà nước tương trở thành xa xỉ phẩm mà giới nhà giàu dùng để so bì giai cấp, ai chưa từng ăn nước tương thì chính là người nghèo, không đủ đẳng cấp để nói chuyện với người từng ăn rồi.


Trong các thương buôn ở đây chỉ có vài người được ăn thử nước tương, cho dù chấp nhận bỏ giá cao để mua thì cũng không có hàng để bán, vì thế khi Phương Nhạc nhắc đến nó, mọi người mới kinh ngạc như thế.


“Sao tự nhiên ngươi lại nhắc đến hai thứ đó?” Một thương nhân hỏi Phương Nhạc.


Lúc này hắn ta mới khoan thai chậm rãi nói: “Nếu như sắp tới có một lượng lớn nước tương để các vị đây bán lại thì không biết các vị có hứng thú không?”


“Nói bậy nói bạ, nước tương là thứ ngươi có thể tùy tiện bán là bán được sao? Bọn ta cũng điên rồi mới tốn thời gian ngồi đây nghe ngươi nói bậy đấy.”


Đám thương buôn cảm thấy bản thân đang bị Phương Nhạc coi như kẻ ngốc mà xoay vòng vòng, người nào người nấy đều tức giận đứng dậy chuẩn bị đi về.





Phương Nhạc không hoảng mà nói tiếp: “Sao lại không thể tùy tiện bán được chứ? Bởi vì ngài thứ sử đây là người trồng được khoai tây và chế tạo ra nước tương mà.”


“Cái gì?”


Tất cả thương buôn đều đồng loạt la lên.


“Ngài thứ sử à, ngài đừng tưởng mình là quan to thì muốn lừa gạt dân đen chúng tôi thế nào cũng được, chúng tôi ít học thật nhưng không ngu ngốc đâu.”


Cơn tức giận lâm đầu khiến họ quên mất người ngồi trước mặt mình là một vị quan to cho nên đã lớn tiếng quát nạt, nhưng Lê Dương Chính không tức giận mà chỉ nhìn họ rồi nói: “Ta thật sự muốn biết lúc trước thái độ của các ngươi ra sao khi đứng trước quan lại đấy, với chức vụ của ta, ta không cần phải ngồi đây nhìn các ngươi nhảy nhót như gà, chỉ bằng một câu của ta thôi, cho dù các ngươi có chống lưng to đến mức nào thì cũng phải đưa đầu chịu trói, bởi vì ta là thứ sử do thánh thượng ngự phong và là con trai của thái sư đương triều.”


Ban đầu Lê Dương Chính quá hòa nhã làm họ tưởng hắn dễ bắt nạt, cũng không biết rõ gốc gác của hắn là gì cho nên họ mới lên mặt làm càn, nhưng bây giờ nghe hắn uy hiếp như thế, đột nhiên họ cảm thấy hơi sợ.


“Thế thì đã sao? Ngài cũng đâu thể một tay che trời?”


Lê Dương Chính gật gù: “Đúng, ta không thể một tay che trời, càng không muốn lộng quyền bắt các ngươi phục tùng, bởi vì mục đích của ta là khiến cho Tây Châu thoát cảnh đói nghèo, ta sẽ không động vào tài sản của các ngươi, nhưng thân là dân bản xứ, các ngươi cũng phải cống hiến một phần sức của mình.”


Dừng một chút, hắn quan sát kỹ biểu cảm trên mặt từng người rồi nói tiếp: “Như lời quân sư của ta vừa nói, ta là người nắm độc quyền cách chế biến nước tương và cũng là người trồng ra khoai tây, vậy nên dù đang ở bất cứ đâu ta cũng có thể cung cấp đủ số lượng cho các ngươi với giá sỉ mà không lo hàng hóa khan hiếm, hơn nữa trong đầu ta còn không ít thứ mới lạ, các ngươi không muốn là người đầu tiên sở hữu sao?”


Muốn! Họ quá muốn là đằng khác, nhìn sự săn đón của giới nhà giàu và hoàng tộc đối với nước tương, có nằm mơ họ cũng muốn trở thành người đầu tiên sở hữu những món đồ mới lạ của Lê Dương Chính.


Tuy nhiên người làm ăn phải đặt sự cẩn trọng lên hàng đầu, họ vẫn chưa thể tin tưởng tính xác thực trong lời nói của hắn được.


Vì thế một ông chủ mở miệng: “Thân là người dân của Tây Châu, cống hiến chút sức lực cho nơi này cũng là điều đương nhiên, nhưng thảo dân vẫn cần trở về nhà suy nghĩ thêm.”


Ý kiến này của ông đã được khá nhiều người ủng hộ, thế nhưng sau đó đột nhiên một ông chủ khác đứng ra chắp tay nói: “Ngài thứ sử, tôi chấp nhận tham gia quyên góp tiền ủng hộ người dân Tây Châu, tôi muốn mua sỉ nước tương của ngài.”


Lê Dương Chính nghe vậy hài lòng gật đầu, sau đó nói với Phương Nhạc: “Ngươi lập danh sách ghi lại số tiền và họ tên của người quyên góp, danh sách này sẽ được dán trước cổng nha môn để dân chúng ca ngợi công đức của các vị thương nhân, làm xong ngươi lại lập khế ước buôn bán cho họ, sau này mỗi một hàng hóa được sản xuất ở Tây Châu, chỉ cần giá cả được thỏa thuận êm đẹp thì ưu tiên bán cho họ trước.”





Phương Nhạc khom lưng nhận lệnh, sau đó cầm danh sách ghi tên ông chủ vừa lên tiếng kia vào, những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, tên thương nhân khi nãy tìm cớ kéo dài thời gian cũng lúng túng do dự, lúc ông ta định xin ghi tên thì Lê Dương Chính lại nói:


“Người chưa xác định mình sẽ tham gia quyên góp và quản gia thay mặt chủ nhà đến dự buổi thương thảo hôm nay có thể về trước, chờ suy nghĩ kỹ rồi hẵng đến đăng ký.”


Quản gia của gia tộc họ Tô vội nói: “Sao lại thế? Chúng tôi có thể thay mặt chủ nhân của mình đăng ký mà thưa ngài thứ sử.”


Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Đây là chuyện hợp tác lâu dài, sao có thể thay mặt chủ nhà quyết định, ta không muốn việc quyên góp và làm ăn của mình gặp bất cứ trục trặc nào, vậy nên các ngươi hãy về thương lượng với chủ nhân của mình trước đi.”


“Ngày mai chủ nhà của chúng tôi sẽ đến đây gặp ngài sao?”


Lê Dương Chính lại lắc đầu: “Ta không có nhiều thời gian như vậy, cho nên hãy chờ đến buổi thương thảo tiếp theo.”


“Khi nào thì buổi thương thảo tiếp theo mới được tổ chức?”


“Không biết.”


Mọi người: …


Điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc đợi cho đám người đã đăng ký hôm nay ăn hết trái cây tươi rồi quăng trái thúi trái non cho họ gặm sao?


Nói không chừng đến lúc đó ngay cả hạt cũng không còn để cho họ nhặt nữa.


Không được! Tuyệt đối không được!


“Ngài thứ sử à, chúng tôi đổi ý rồi, bây giờ chúng tôi quyết định sẽ đăng ký quyên góp ngay.”


Lê Dương Chính mỉm cười không đáp, thằng Quy đứng ra hất mặt nói: “Cậu chủ của chúng tôi nói rồi, làm ăn thì phải chắc chắn rõ ràng, các vị đã muốn về suy nghĩ lại thì cứ về đi, đừng ở đây mè nheo, không chừng người ngoài sẽ nghĩ cậu chủ nhà tôi ức hiếp các vị nữa đấy.”





Thái độ đuổi người thẳng thừng như vậy, dù da mặt của họ có dày đến đâu cũng không thể nán lại bèn lần lượt ra về, những người kéo dài thời gian thì trách bản thân không quyết đoán để vuột cơ hội tốt vào tay kẻ khác, còn các quản gia thì chỉ biết thở dài thầm than chủ nhân của họ làm cao không tôn trọng ngài thứ sử, nếu để họ biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ hối hận xanh ruột luôn cho coi.


Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch khiến tâm trạng của Lê Dương Chính vô cùng thoải mái, sau gần hai tháng bận rộn đầu tắt mặt tối, cuối cùng hắn cũng có thời gian nghỉ ngơi viết thư gửi về kinh thành rồi.


Một tháng trước hắn nhận được thư của Trương Ai Thống, cậu nói mình phải vào cung làm việc cho nhà vua, tuy không nói là việc gì nhưng hắn cũng đoán ra ít nhiều, nhóc con thông minh giỏi tính toán, đương nhiên nhà vua sẽ để cậu tham gia chế tạo vũ khí rồi.


Chỉ là hắn không biết nhóc con sẽ nghĩ sao nếu biết thứ mình làm ra được sử dụng trong chiến tranh nữa đây, trên chiến trường, cái chết là điều không thể tránh khỏi, vợ hắn lương thiện như vậy chắc chắn sẽ rất sợ hãi.


Một năm sau.


Tại điện Tử Khâm.


“Bẩm thánh thượng bệ hạ, thứ sử Chính đến Tây Châu nhậm chức hơn một năm nhưng không chịu làm việc đàng hoàng, hắn dám nhổ lúa trồng bông làm gián đoạn nguồn cung cấp lương thực, coi chuyện đói no của dân chúng như trò đùa, tội đáng muôn chết.”


“Bẩm thánh thượng bệ hạ, Đại Lịch đã phân chia rõ ràng, sĩ công nông thương, thương nhân xếp ở tầng chót trong xã hội vậy mà thứ sử Chính ngang nhiên nâng đỡ tầng lớp thương gia, phá bỏ quy định lưu truyền từ ngàn đời nay, tội không thể tha.”


“Bẩm thánh thượng bệ hạ, thứ sử Chính làm lũng đoạn việc mua bán vải khi sản xuất loại vải bông rẻ mạt phá giá thị trường, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến các thương lái buôn vải lâu đời, nếu không ngăn chặn sẽ gây hậu quả khôn lường ạ.”

Bình Luận (0)
Comment