Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 137

Đại Lịch năm thứ mười bốn, cảng biển đầu tiên của Đại Lịch được xây dựng xong, thứ sử Tây Châu Lê Dương Chính được sách phong làm Chính Quân Thiếu Úy dẫn đoàn thuyền lớn tiến thẳng về phía Tây, một mảnh đất xa xôi và kỳ bí với sứ mệnh đem lại cho đất nước những nguồn tài nguyên vô tận, đồng thời mở mang tầm nhìn phát triển non sông.1

Hai năm trước, Trương Ai Thống sinh cho Lê Dương Chính một bé trai kháu khỉnh, bây giờ trong bụng của cậu lại có thêm đứa nữa, ba cha con đứng phía trước phủ thái sư chuẩn bị tiễn chồng lên xe ngựa đi ra bến cảng.1

Lê Dương Chính vuốt ve gò má no đủ của cậu, nói: “Chuyến này đi không biết ngày về, ta không thể ở bên cạnh mình lúc sinh rồi, thiệt thòi cho mình quá.”’

Trương Ai Thống dịu ngoan cọ gò má vào lòng bàn tay của hắn, đáp: “Mình đừng nói vậy, em ở nhà có cha mẹ chăm sóc, không thiệt thòi gì đâu mà.”

Sau đó cậu đưa cho hắn một cái túi thơm rồi nói tiếp: “Đây là túi thơm chính tay em may, bên trong có một lá bùa bình an, chuyến này đường xá xa xôi, mình nhớ giữ gìn sức khỏe sớm ngày trở về bên em và các con nghe mình.”

Lê Dương Chính kéo cậu lại gần rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó bể bổng thằng nhãi con đã mở to mắt nhìn mình nãy giờ lên, nói: “Phụ thân sẽ vắng nhà một thời gian, con sẽ trở thành trụ cột tạm thời trong phủ, vì thế trọng trách của con là phải bảo vệ cha và em nhỏ cho tốt đấy biết không?”1

A Bảo gật gù cái đầu nhỏ bảo đảm: “Con là đàn ông trưởng thành rồi, con sẽ thay phụ thân bảo vệ cha và em.”

Lê Dương Chính vui mừng hôn vào má bé con một cái thật mạnh, sau cùng dưới sự quyến luyến của vợ con, hắn thúc ngựa chạy đến bến cảng, nơi đó nhà vua, các quan lại và binh lính đều đã đợi sẵn để đưa tiễn hắn lên thuyền ra khơi.

Lê Dương Chính vừa đi, Trương Ai Thống đã tự nhốt mình trong phòng âm thầm rơi lệ, Lý thị thấy vậy không nhịn được bèn khuyên: “Con đang mang thai, đừng buồn bã quá mức ảnh hưởng đứa nhỏ.”

Trương Ai Thống gật đầu lau nước mắt, nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn được, Lý thị lại nói: “Đây là thiệp mời của Thuận quý quân, hẹn con vào cung trò chuyện, hay là con cứ đi đi cho khuây khỏa đầu óc.”

Thuận quý quân chính là phong hàm của Nhân Lễ, sau khi xử tội phe đảng của thái tử và nhị hoàng tử xong, vua Định Ưng đã phong chức vị cho gã, quý quân ngang hàng với quý phi, trong trường hợp hậu cung vẫn không có chủ, gã là người có chức vị cao nhất.1

Chuyện này khiến rất nhiều quan thần phản đối, tuy nhiên bây giờ quyền lực đều đã về tay nhà vua, cho nên dù luôn miệng can ngăn nhưng lại không ai dám chen chân vào quyết định của ngài ấy.1

Trương Ai Thống cầm thiệp mời trên tay, sau cùng đồng ý vào cung gặp Nhân Lễ, bây giờ bụng cậu vẫn chưa lớn, chỉ cần ăn mặc cẩn thận một chút sẽ không có người nhận ra.

Đàn ông mang thai quá kỳ lạ, Lê Dương Chính nói trước khi thiên hạ thái bình, hắn muốn tạm thời giấu chuyện cậu có thể mang thai đi, tránh để kẻ tiểu nhân lợi dụng việc này làm hại đến cậu.

Hôm đó Trương Ai Thống ngồi kiệu tiến vào cung rồi đi thẳng đến điện Tâm Định của Nhân Lễ, lúc này gã đang đứng ở trong sân chờ cậu tới, thấy người xuất hiện, gã lại dẫn cậu vào trong phòng, trông dáng vẻ như có chuyện gì đó bí mật lắm.

Trương Ai Thống thấy trong phòng chỉ có mình và gã, trong lòng hơi mất tự nhiên, khi cậu định hỏi gã gọi cậu vào cung có chuyện gì thì gã đã nói trước: “Hiện giờ ngươi đang mang thai đúng không?”

Trương Ai Thống hoảng hốt vô thức đưa tay che lấy bụng của mình, Nhân Lễ mỉm cười, sau đó vạch áo khoác ngoài của mình ra, để lộ cái bụng to tròn.1

Cậu ngạc nhiên nhìn bụng gã, sau đó nghe gã nói: “Ta cũng đang mang thai, lúc mới biết ta sốc lắm, sau này điều tra thì phát hiện ngươi cũng có thể mang thai sinh con, ta nghĩ có lẽ là do máu của Trương Ngọc Nhi đã làm cơ thể ta thay đổi, hiện giờ đứa nhỏ đã được sáu tháng rồi, chỉ e sẽ không cách nào giấu giếm được nữa.”1

Trương Ai Thống khó hiểu hỏi: “Sao ngài lại phải giấu, bệ hạ rất thương yêu ngài mà.”

Gã lắc đầu đáp: “Ta không tin vào sự yêu chiều của ngài ấy nữa, ta sợ một khi để người khác biết ta mang thai và muốn bệ hạ thiêu sống cha con ta để yên lòng dân, ngài ấy cũng sẽ vì dân chúng mà làm theo.”

Đã từng có tiền lệ nhà vua chọn giang sơn mà hy sinh gã, gã không dám đặt cược mạng sống của con mình vào thứ tình yêu viển vông kia nữa.

Trương Ai Thống mím môi hỏi: “Ngài muốn tôi làm gì sao?”1

Thân là người đang làm cha và sắp đón chào một sinh linh mới, cậu rất hiểu cho nỗi lòng của Nhân Lễ, gần vua như gần cọp, vua Định Ưng đã hại chết hai đứa con ruột của mình chỉ vì đế vị, cậu cảm thấy đứa bé trong bụng gã cũng sẽ trở thành vật hy sinh.

“Ta muốn ngươi giúp ta tìm một nơi để ở, sẽ có khoảng thời gian ta không thể lộ diện, nhờ ngươi sắp xếp trong ngoài cho ta.”

Trương Ai Thống hiểu ý của Nhân Lễ, cả hai ở trong phòng trù tính trước sau, sau đó cậu ra về với vẻ mặt nặng nề.

Một tháng sau, vào hè thời tiết hanh khô, điện Tâm Định đột nhiên nổi lửa, vua Định Ưng nhìn ngọn lửa dữ dội như con quái thú cắn nuốt mọi thứ mà tâm như tro tàn, ngài ấy khuỵu xuống ngay tại chỗ, cả người như già đi chục tuổi.

“Bẩm thánh thượng bệ hạ, ngọn lửa đã được khống chế, cũng… cũng đã tìm được một cái xác trông khá giống Thuận quý quân.”1

Tên binh lính kia định hỏi nhà vua có muốn nhìn mặt cái xác hay không nhưng ngài ấy lại phất tay nói: “Tìm một nơi nào đó chôn cái xác kia đi.”

Trần Minh Du đứng gần đó nghe vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, đức cha yêu Thuần quý quân biết nhường nào, nhưng chỉ lại an táng gã một cách qua loa như thế thôi sao?

Tiếp đó vua Định Ưng nói với tổng quản thái giám: “Chuẩn bị quốc tang cho Thuần quý quân, đưa vào hoàng lăng, cả nước chịu tang ba năm.”

Trần Minh Du càng nghe càng mờ mịt, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã có đáp án, bởi vì trong một lần tình cờ, cậu ta nhìn thấy Nhân Lễ xuất hiện ở Tây Châu, hơn nữa trông có vẻ tăng cân khá nhiều với cái bụng to vượt mặt.

Mà chuyện sốc hơn còn ở phía sau, khi thấy đức cha ngày càng tiều tụy vì tưởng rằng Nhân Lễ đã chết, Trần Minh Du định ngỏ ý khuyên gã trở về kinh thành, nhưng đúng lúc gã chuyển dạ lâm bồn ngay trước mặt cậu ta, cậu ta lập tức ngơ ra, mãi cho đến khi ôm đứa bé đỏ hỏn trên tay, cậu ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Sau đó cậu ta nhìn thấy Trương Ai Thống vác cái bụng to xuất hiện thì lập tức chỉ vào nó mà hỏi: “Ngươi ngươi ngươi cũng mang thai hả?”

Trương Ai Thống mỉm cười gật đầu, lần này cậu sinh đôi nên cái bụng to quá mức đáng sợ, Trần Minh Du trực tiếp hóa đá trong gió.1

Thế giới này quá ảo diệu rồi, đột nhiên Trần Minh Du nghĩ đàn ông có thể sinh con, nếu cậu ta làm Lý Anh Kiệt mang thai vậy thì hắn ta có hồi tâm chuyển ý ở bên cạnh cậu ta không nhỉ?1

Cuối cùng Trần Minh Du giữ kín chuyện Nhân Lễ còn sống, cậu ta không hiểu hết khúc mắc của người trong cuộc, tốt nhất chỉ nên đứng quan sát thì hơn.

Ba năm sau Lê Dương Chính mang theo tài nguyên trở về, hắn dùng kiến thức và hàng hóa mình thu thập được phát triển Đại Lịch một cách toàn diện, nhờ toán học cơ bản phát triển sớm cho nên dân chúng rất nhạy bén trong việc tính toán làm ăn, thương nhân nước ngoài đừng hòng lừa được của người dân một đồng nào, chính vì thế mà kinh tế phát triển như vũ bão, ngân khố tràn đầy.

Kinh tế đất nước phát triển kéo theo quân sự phát triển, người dân không lo cái ăn binh sĩ cũng được nuôi béo tốt, cộng thêm vũ khí được trang bị đầy đủ, bây giờ có thể nói Đại Lịch không sợ bất kỳ kẻ thù nào nữa, không muốn sống thì cứ việc mang quân sang đây thử xem, nghe nói dạo này việc trao trả tù binh cũng kiếm được kha khá tiền chuộc đấy.1

Nhìn thấy đất nước đã không còn hiểm họa, Đại Lịch năm thứ mười tám, vua Định Ưng ban chiếu nhường ngôi cho lục hoàng tử Trần Minh Du, tân đế lấy niên hiệu Thiên Đức, nghĩa là trời ban phúc đức đến cho dân chúng Đại Lịch, chính thức bắt đầu một thế hệ vua chúa sẵn lòng cống hiến sức lực cho non sông đất nước.1

Tuy nhiên chỉ một ngày sau khi vua Thiên Đức lên ngôi, tam hoàng tử Trần Minh Viễn lập tức khởi binh nổi dậy, hắn ta cấu kết với Bắc Lý dẫn quân đánh chiếm các châu ven biên giới hai nước, sau đó tự mình phong vua lập quốc tuyên bố sẽ giành lấy toàn bộ non sông Đại Lịch.1
Bình Luận (0)
Comment