Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 52


Quả nhiên vào buổi lâm triều ngày hôm sau có người đứng ra lên án tiệm sách của thái sư khiến tâm trí của nhóm thư sinh bị xao nhãng, ảnh hưởng đến kỳ thi Hương sắp tới.

Người lên án chính là ông ngự sử Phạm Đỉnh Lộc, ông ta tâu rằng: “Bẩm thánh thượng, kỳ thi Hương đã cận kề, các thí sinh đang miệt mài ôn tập sách vở chờ ngày ghi tên bảng vàng, vậy mà tiệm sách Hoàng Hựu dưới danh nghĩa của thái sư lại cho bán quyển sách liên quan toán học khiến thí sinh đổ xô mua về rồi bỏ bê tứ thư ngũ kinh, xét thấy sự việc nghiêm trọng, kính xin thánh thượng phân giải, cho tiêu hủy những quyển sách bất hảo mà tiệm sách của này vừa bán ra ạ.


Lời ông ngự sử Lộc vừa nói ra, quan lại đứng trong điện đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó một vài người lại đứng ra tỏ ý ủng hộ ông ta về việc thu hồi sách, những người này đều không thuộc phe cánh của ai, nhìn như trung lập nhưng thực tế chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Vua Định Ưng nhìn biểu cảm thong dong của thái sư, trên mặt lộ ra ý cười, tiếp theo đó, Lê Dương Hoàng, hiện là Chánh tam phẩm phủ doãn kinh đô bước ra khom lưng tâu: “Bẩm thánh thượng, mặc dù toán học không được giảng dạy quá nhiều ở các trường lớp, danh mục thi cử cũng thấy rất ít, nhưng không thể phủ nhận sự thật nó vẫn là một môn phải học, không hiểu thế nào mà qua miệng của ông ngự sử lại biến thành loại sách tạp nham bậy bạ vậy? Chẳng lẽ ông ngự sử đây ám chỉ rằng các bậc văn nhân đời trước soạn thảo ra các quyển toán học đều là hạng lang băm mụ mị đầu óc con cháu đời sau ư?”
Lời này trực tiếp chọc giận Hộ bộ, họ chuyên lo việc thuế má kinh tế hộ tịch ngân khố của đất nước, cần nhiều nhất là nhân tài giỏi việc tính toán, coi toán học là tín ngưỡng, vậy mà bây giờ lại có người dám trèo lên đầu họ phun một bãi nước bọt, thử hỏi sao họ có thể nhịn?
Vì thế ông thượng thư Mã Tài Gia, người đứng đầu Hộ bộ lập tức lên tiếng: “Bẩm thánh thượng, việc quyển sách Toán học nhập môn xuất hiện không những không ảnh hưởng xấu đến thí sinh sắp tham gia thi Hương mà trái lại là một chuyện cực kỳ tốt, người có học không chê sách nhiều, đặc biệt là sách dạy kiến thức, biết đâu lại trở thành điểm nổi bật của thí sinh ở bên trong trường thi.


“Hừ, nổi bật ở chỗ nào chứ? Lỡ như đám học sinh chỉ mãi lo đọc quyển sách tầm phào đó rồi thi rớt, chẳng hay ai sẽ chịu trách nhiệm?” Ông ngự sử Lộc tiếp tục mỉa mai, dường như ông ta không hề nhận có cái bẫy đang chờ mình ở phía trước.


Quả nhiên Thị lang Hà Cầu lên tiếng: “Đọc sách toán là tầm phào, vậy ông ngự sử cho hỏi đọc tiểu thuyết yêu đương nhắng nhít, đắm mình trụy lạc thì gọi là gì?”
Sau đó không đợi ngự sử Lộc phản ứng, hắn đã khom lưng trước nhà vua, tâu: “Bẩm thánh thượng, nửa tháng trước thư viện Vĩnh Hà nằm ở thành tây bán ra một quyển sách rất được ưa chuộng, đám thư sinh mua đọc rất nhiều, nội dung bên trong phi thực tế mơ mộng hão huyền, vì để tránh đám học sinh mụ mị đầu óc, kính xin thánh thượng trừng phạt thật nặng tiệm sách này.


“Ngươi…” Ngự sử Lộc trợn mắt chỉ vào thị lang Hà Cầu.

“Sao? Chẳng lẽ ông ngự sử chỉ nhìn thấy người khác sai quấy chứ không nhìn ra đống rác trên đầu mình à?”
Thư viện Vĩnh Hà do chú ruột của ngự sử Lộc mở, trước giờ vẫn luôn là thư viện nổi bật trong kinh thành, đồng thời quyển tiểu thuyết trai gái kia bán chạy cũng là sự thật.

Ông ngự sử Lộc vội vàng nói: “Bẩm thánh thượng minh xét, từ trước đến giờ tiểu thuyết chỉ được xem là tạp ký đọc khi giải trí, nếu dễ dàng bị nó ảnh hưởng thì làm sao vững tâm mà làm quan được?”
Nói đến đây ông ta càng thêm tự tin, bẩm tiếp: “Thật ra thần không có ý coi thường toán học, càng không dám chỉ trích thái sư, chỉ là thần không thể trơ mắt nhìn các học sinh nhiều năm đèn sách lại bị hủy trong bước cuối cùng, có lẽ thái sư đây cũng bị con cháu trong nhà vạ lây, thần nghe nói tiệm sách Hoàng Hựu do con trai thứ ba của thái sư tiếp quản, lúc trước thanh danh của chàng trai này không tốt, làm việc thiếu suy nghĩ cũng là chuyện đương nhiên.


Lê Dương Hoàng nghe ông già kia dám công khai nói xấu em trai của mình bèn lên tiếng: “Nói đi nói lại ông ngự sử vẫn không chỉ ra được rốt cuộc quyển sách kia tạo ra ảnh hưởng gì, lại còn đổi trắng thay đen phỉ báng người vô tội nữa sao?”
Ông ngự sử Lộc không đáp lời Lê Dương Hoàng, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo như thể ông ta không để hắn vào mắt vậy, vua Định Ưng nhìn thái sư, hỏi: “Ý của Hạo khanh thế nào?”
Thái sư đáp: “Đều nghe theo thánh thượng bệ hạ.


Vua Định Ưng mỉm cười, sau đó nói: “Trẫm đã xem qua quyển sách kia rồi, đúng là không nên xuất hiện vào lúc này, nghe lệnh của trẫm, nội trong hôm nay thu hồi toàn bộ sách đã được bán ra, một quyển cũng không được để lọt.


Ông ngự sử vui mừng quỳ xuống vái lạy: “Thánh thượng anh minh.


Nhóm quần thần đứng về phía thái sư đều cảm thấy bất bình, nhưng ý vua đã quyết, họ chỉ có thể nhìn kẻ tiểu nhân đắc thắng.


Buổi lâm triều tiếp tục, một vị quan thuộc Binh bộ bước ra tâu: “Bẩm thánh thượng, hiện tại phía quân doanh đang thiếu thốn lương thực, thần khẩn xin thánh thượng mở kho tiếp tế lương thực ạ.


Vua Định Ưng cau mày, ông thượng thư Mã Tài Gia cũng cau mày, ông ấy lên tiếng: “Bẩm thánh thượng, vụ trước lúa mất mùa, lương thực tuy không đến mức khan hiếm nhưng vẫn tạo nên gánh nặng rất lớn cho đất nước.


Vua Định Ưng thở dài, sau đó nói: “Vận chuyển hai tấn lúa đến quân doanh trước, chờ đợi vụ mùa sau sẽ viện trợ tiếp.


Sau đó ngài ta phất tay cho bãi triều, quần thần thấy thánh thượng phiền lòng cũng không dám nán lại mà lần lượt ra về, lúc đi ngang qua thái sư, ông ngự sử mở miệng: “Lần này thái sư vì con cái mà phải nhọc lòng, may mắn bệ hạ anh minh cho thu hồi rác phẩm, nếu không quý công tử ở nhà phải chịu tội lớn rồi.


Hàm ý mỉa mai vô cùng rõ ràng, Lê Dương Hoàng tức giận muốn mắng ông ta nhưng bị thái sư cản lại, ông nhìn ông ta, nói: “Ngự sử công chính liêm minh như thế quả thật đáng khen.


“Ha ha thái sư quá khen, trời không còn sớm, Lộc này xin kiếu.



Ngự sử Lộc chắp tay chào xong xoay người bỏ đi một mạch, dáng vẻ kiêu căng phách lối của ông ta khiến ai nấy đều phẫn nộ.

Đứng ở đằng xa, thân công Ninh Khánh nhìn thấy tất cả, lúc vào cung điện của nhà vua, hắn bèn hỏi: “Sao anh lại đưa ra quyết định như vậy? Chẳng phải anh cũng rất có hứng thú với quyển sách kia sao?”
Vua Định Ưng liếc nhìn Ninh Khánh, nói: “Hừ, nếu bây giờ không thu hồi, đợi thí sinh nào cũng học được cách tính toán thì sao trẫm còn phân được nhân tài để trọng dụng hả?”
Ninh Khánh lập tức được khai thông: “Hóa ra anh cho thu hồi là vì quyển sách đó quá hữu dụng sao? Người tên Thoại Quang kia đúng là nhân tài, nhưng chẳng lẽ anh định bỏ xó quyển sách đó luôn ư?”
Ánh mắt của vua Định Ưng lóe lên sự tính toán, một lúc sau ngài ta nói: “Hiện giờ không thể để quyển sách này xuất hiện là vì giữ công bằng cho các học sinh chưa tiếp xúc với nó, nhưng nếu đưa nó vào chương trình học vỡ lòng, ngươi nói vài năm sau trẫm có thể có thêm một lớp nhân tài xuất chúng không?”
- -
Lời của Gừng:
Tụi nhỏ: Hu hu, tam tự kinh quá nhiều chữ quá khó nhớ rồi, con hông học nổi đâu!
Thầy giáo: Thầy biết các con học tập mệt mỏi, vì thế thầy sẽ cho các con giải bài toán để giải trí nhé.

Tụi nhỏ:!.

Bình Luận (0)
Comment