Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 73


Ba vị quan phó chủ khảo hoảng hốt lùi về phía sau, lính canh lập tức chạy tới cầm giáo ngăn đám đông kích động lại.

Nhìn thấy giáo mác sắc nhọn, nhóm thí sinh chân yếu tay mềm cũng lo sợ không dám xông tới nữa.

Thấy đám đông đã bớt nhốn nháo, ba vị quan phó chủ khảo ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, một vị tức giận chỉ vào đám thư sinh trước mặt, mắng: “Các ngươi làm gì vậy? Thân là người có học lại hành xử như bọn côn đồ, thật mất mặt, các ngươi không sợ mình bị cấm thi sao?”
Nhóm thư sinh nhìn nhau, vừa rồi do quá kích động vì bản thân bị đánh rớt còn Lê Dương Chính đậu hạng cao, cộng thêm khí thế của đám đông khiến họ quên mất thân phận của mình, bây giờ nghe quan phó chủ khảo nói vậy, họ lại bắt đầu sợ hãi.

Lúc này Trương Hải ung dung bước vào, hai tay chắp sau lưng, cằm hất lên cao đi thẳng về phía ba vị quan phó chủ khảo, trông dáng vẻ của gã không khác gì cấp trên của ba ông, điều này khiến ba ông cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục.

“Học trò Trương Hải ra mắt ba vị phó khảo.

” Trương Hải khom lưng vái chào, chưa đợi ba ông lên tiếng gã đã đứng thẳng lưng trở lại.

Hành động này càng khiến ba ông quan bất mãn, nhưng ngại uy quyền của thừa tướng nên họ không tiện nổi giận, tuy nhiên sắc mặt cũng không hề vui vẻ gì cho cam.

“Nghe nói chính cậu Hải đây kích động đám thư sinh làm loạn trước cổng Đại Tự Giám?”
Trương Hải nhướn mày đáp: “Sao lại gọi là kích động? Ta chỉ đang đòi lại công bằng cho họ mà thôi, hơn nữa ta cũng muốn biết tại sao mình bị đánh trượt đấy.


Ba ông quan nhíu mày, nhìn điệu bộ của gã thì có vẻ không cho phúc khảo sẽ không yên thân, nhưng ông Đề chưa ra lệnh, họ không dám tùy tiện cho xem bài thi, vì thế một người đứng ra nói với đám đông:
“Các kỳ thi luôn được công khai minh bạch, không bao giờ xuất hiện tình trạng chấm sai hay hối lộ, nay các ngươi muốn phúc khảo chúng ta vẫn sẽ đồng ý, nhưng quan trên vẫn chưa có chỉ thị, các ngươi muốn tố giác hay trình bày gì thì cứ đợi đi.



Mặc dù rất bất mãn, nhưng nhóm thư sinh không dám làm căng với quan chủ khảo, vì thế chỉ có thể đứng trước sân trống mà chờ đợi, Trương Hải không nói gì, thằng Tí nhanh nhẹn lấy ghế cho gã ngồi, vừa rồi mới tức giận hộc máu, hiện tại gã cảm thấy trong người rất mệt, nhưng một khi chưa vạch trần được chuyện Lê Dương Chính gian lận, đồng thời chứng minh kết quả thi của mình có vấn đề, gã nhất quyết không về nhà.

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của cha, gã thà chết đi còn hơn, cha vốn đã khinh thường gã, bây giờ còn trượt luôn cả bảng phụ, chắc chắn ông ta sẽ càng thêm chán ghét gã.

Ba ông quan phó chủ khảo nhìn quanh một lượt, sau đó tầm mắt đổ dồn về phía đám người mặc vải thô ở phía sau.

“Cái tụi phía sau là ai? Có phải thư sinh hay không?”
Nghe quan trên hỏi, đám người phía sau lập tức lúng túng, một lúc sau có người đứng ra bẩm: “Bẩm quan, tụi con chỉ là dân thường, thấy nhóm thư sinh gặp bất công cho nên tới giúp…”
“Xằng bậy, Đại Tự Giám không phải cái chợ mà ai muốn ra vào đều được, luật pháp đã quy định, nếu kẻ nào không phải người đọc sách tự ý ra vào trường học hoặc trường thi dành cho con em thi cử sẽ bị bắt bỏ tù, các ngươi hiểu chưa?”
Vừa nghe vậy, đám dân thường vô cùng hoảng hốt, tất cả đồng loạt quỳ xuống cầu xin: “Xin quan tha cho chúng con, chúng con ngu dốt không biết chuyện ạ.


Quan phó chủ khảo nhăn mặt thở dài, các ông cũng không thể trách dân đen ngu dốt bèn phất tay đuổi họ ra ngoài, lúc này trong sân mới rộng rãi hơn một chút, nhóm thư sinh cũng tìm cho mình chỗ ngồi xuống để chờ đợi.

Tuy nhiên, sau khi đám dân thường vừa ra khỏi cổng Đại Tự Giám đã tụ họp lại với nhau, một người trong số họ hỏi: “Chúng ta cứ vậy đi về sao? Lỡ như thằng Chính thoát tội, chẳng phải chúng ta sẽ lỗ nặng à?”
Trong lúc họ đang hoang mang thì có một gã thanh niên chạy tới, nói: “Bây giờ các ngươi chạy đến trước cổng phủ thái sư ăn vạ đi, ngồi càng lâu càng tốt, đây là tiền của chủ nhân ta cho, đứa nào chịu đi thì nhận tiền.


Đám dân thường nhìn thấy tiền hai mắt lập tức phát sáng, họ nhanh chóng nhận tiền rồi kéo nhau tới trước công phủ thái sư ăn vạ.


“Bắt kẻ gian lận, trả công bằng cho hiền lương.


“Bắt kẻ gian lận, trả công bằng cho hiền lương.


Đám đông tụ tập hô hào khiến người qua đường bu lại chỉ trỏ bàn tán, chuyện Lê Dương Chính gian lận truyền ra khắp cùng làng cuối ngõ, người nào người nấy đều nhận định hắn đã dùng cách không sạch sẽ mới lấy được giải nguyên.

Bên trong phủ thái sư, thái sư lo lắng đi tới đi lui, Lý thị ngồi khóc rấm rứt không ngừng.

“Tại sao họ lại mắng chửi con trai của chúng ta chứ, mình à, mình mau làm gì để cứu con đi.


Thái sư cũng rất đau đầu, rõ ràng chỉ cần công khai bài thi là xong, nhưng bên phía chủ khảo lại không có động tĩnh gì khiến dư luận càng lúc càng dậy sóng, chẳng lẽ có người nào đó muốn hạ bệ thanh danh của con trai ông?
“Ta sẽ vào triều tâu chuyện này với thánh thượng, không thể để thằng Chính đeo danh gian lận được.


Dứt câu, thái sư định cất bước thì bị Lê Dương Chính ngăn lại, hắn mỉm cười lộ vẻ tự tin nói: “Không cần đâu cha, chuyện chúng ta cần làm là ngồi yên thôi, biết đâu chỉ trong ngày mai, tin đồn sẽ tự động được dập tắt.



Bên trong hoàng cung.

“Bẩm thánh thượng bệ hạ, toàn bộ danh sách những thí sinh thuộc phe phái của các hoàng tử đều được liệt kê vào quyển sổ này, xin bệ hạ xem qua.


Vua Định Ưng nhận lấy quyển sổ, nhìn tên họ lý lịch của các thí sinh bên trong, ngài ta khẽ cong môi cười.

“Các con của trẫm giỏi thật, không chỉ lôi kéo quan lại trong triều mà còn đánh dấu lên những nhân tài tương lai nữa chứ, ha ha, tụi nó tưởng trẫm đui mù rồi đây mà, nếu không nhờ trận bạo loạn lần này, có lẽ đám học trò kia cũng không lần mò tới tìm chủ nhân của mình đâu nhỉ?”
Vua Định Ưng ngoài mặt cười tươi nhưng ánh mắt lại thâm trầm lạnh lẽo, ngài ta gõ gõ ngón tay vào ngai vàng, sau đó hỏi: “Phía của thái sư không có hành động gì hết sao?”
Người quỳ bên dưới tâu: “Bẩm thánh thượng không có, cổng nhà đóng chặt, người bên trong không hề ra ngoài.


“Khà khà, im lặng trước sóng gió có lẽ là một cách trốn tránh, nhưng sao trẫm lại có cảm giác thằng nhóc kia đoán được dụng ý của trẫm vậy cà?”
Vua Định Ưng nghiền ngẫm một lúc rồi cho người nọ lui, lúc này trong đại điện chỉ còn ngài ta và Nhân Lễ.

“Lễ à, xoa đầu cho ta đi, ta mệt mỏi quá.

” Vua Định Ưng dựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền.

Nhân Lễ tiến tới giơ hai tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cho nhà vua.

“Thầy của ta thật có phúc, sinh bốn đứa con đứa nào cũng tài giỏi, đáng quý hơn là đoàn kết nâng đỡ lẫn nhau chứ không như đám súc sinh kia.



Nhân Lễ cụp mắt nhìn xuống, trong lòng cũng thương cảm cho sự vất vả và khó chịu của nhà vua, gã nói: “Không phải vị hoàng tử công chúa nào cũng có ý đồ xấu mà.


“Hừ, em nói thằng Du thằng Hiền đó sao? Một đứa quậy như khỉ không lo học hành suốt ngày chạy ra ngoài cung, một thằng thì suốt ngày tạo cái này tháo cái kia chẳng ra làm sao, ta có thể mong đợi gì ở tụi nó đây?”
Nhân Lễ biết nhà vua không vui cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng giúp ngài giải tỏa áp lực.

Đột nhiên vua Định Ưng nắm lấy bàn tay của Nhân Lễ rồi mở mắt ra nhìn gã.

“Nếu là con của em và ta chắc chắn sẽ tài giỏi lắm, ta nhất định sẽ dọn đường để nó nối ngôi ta.


Nhân Lễ hơi đứng hình một chút, sau đó nhanh chóng né tránh ánh mắt thâm tình của nhà vua.

“Bệ hạ khéo đùa.


Trong lời nói chất chứa bao nỗi niềm chua xót, thân là đàn ông lại còn là thái giám thì con cái ở đâu ra, lời hứa hẹn của nhà vua thật mỹ miều làm sao, chỉ có thể mơ chứ không thể ước.

- -
Lời của Gừng: Gần đây app hơi lag nên Gừng không thể xem cmt like bên mục tin nhắn nữa, nên có cmt riêng trong truyện thì Gừng rep, còn những cmt rep lại Gừng không biết nên có gì mọi người thông cảm nha.

.

Bình Luận (0)
Comment