Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 6

Rời khỏi Dược Hà Cốc, với một tên tạp dịch nghèo nàn như Nghiêm Dung. Một tên vừa bị bắt, không một xu dính túi như Phí Đình. Một kẻ vừa trùng sinh liền dùng hết ngân lượng trên người như Khuất Tử Dạ.

Cả ba lập tức trở thành những kẻ nghèo khổ gặp nạn, sinh sống với sáu bàn tay trắng.

Không còn cách nào khác, họ đành phải nương vào ở tạm trong một ngôi miếu bỏ hoang.

Phí Đình không biết tại sao từ lúc nàng xuất hiện, tên thuộc hạ Nghiêm Dung này đối với nàng rất kỳ quái, y lúc nào cũng dè chừng nàng. Nhưng khi biết được nàng là muội muội của Khuất Tử Dạ, thái độ của y liền trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

Hừ! Với trực giác của một nữ nhân, nàng liền nhận thấy có sự mờ ám!

Khuất Tử Dạ và Phí Đình là hai huynh muội cùng cha khác mẹ.

Phụ thân của họ là Khuất Phương, gia chủ nổi tiếng của Khuất Liệt Gia Trang. Ông có địa vị rất cao trong tu chân giới, cũng như Khuất Tử Dạ, được Ngũ đại môn phái thập phần kính trọng.

Khuất Phương thành thân khi còn rất trẻ, ông và nương tử mình yêu thương nhất là Mạn Phi Phi cùng nhau duy trì một Khuất Liệt Gia Trang hùng mạnh.

Sau này hai người sinh hạ một tiểu công tử, đặt tên là Khuất Tử Dạ. Nhưng không bao lâu sau Mạn Phi Phi vì bệnh mà qua đời, còn Khuất Phương thì đi thêm một bước nữa.

Người vợ thứ hai của ông là tiểu thư của một gia đình danh giá, tính tình hiền hậu thật thà, nàng cực kỳ yêu thương Khuất Tử Dạ, xem hắn không khác gì con ruột của mình.

Vài năm chung sống cùng nhau, vợ hai lại không thể sinh hạ được con cái, lập tức trở thành kẽ hở cho những nô tì có tham vọng trèo cao chen vào.

Trong một đêm Khuất Phương say rượu, một nô tì tên là Phí Huệ đã mê hoặc ông, dẫn đến mang thai, và sau này sinh hạ một đứa con gái.

Vợ hai dù tốt tính nhưng lại cực kỳ ghen tuông, nàng không thể chấp nhận được việc chia sẻ phu quân cùng với người khác, nên không cho con của nô tì nhận tổ quy tông, đứa bé gái đành phải theo họ mẹ, đặt tên là Phí Đình.

Mặc kệ người lớn ganh đua tranh giành lẫn nhau, Khuất Tử Dạ lại rất yêu thương tiểu muội muội nhỏ hơn mình bốn tuổi này.

Sức khỏe của Phí Huệ không tốt, sau một trận bạo bệnh thì qua đời. Mà Phí Đình từ nhỏ lại giống mẫu thân, sức khỏe cũng cực kỳ yếu ớt.

Trong một lần Khuất Tử Dạ theo Hà quản gia ra ngoài học vận chuyển lương thực, một tháng sau khi trở về, hắn hay tin muội muội vừa tròn bảy tuổi đã lâm bệnh mà mất. Lúc đó hắn còn rất nhỏ, tâm tư đơn thuần, cho nên thật sự tin tưởng muội muội đã chết. Không hiểu tại sao qua nhiều năm như vậy lại còn có thể gặp lại muội muội trong hoàn cảnh này.

Phí Đình lấy rơm rạ đắp thành một cái đệm êm ái, nàng nhảy lên chiếm lấy vị trí thoải mái, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện.

Sau khi Khuất Tử Dạ rời khỏi gia trang, vợ hai vì không muốn lưu lại đứa con của nô tì quá cố nên hướng phu quân đòi sống đòi chết đuổi Phí Đình đi.

Mà Khuất Phương cũng không yêu thích đứa con gái này. Cả đời ông chỉ yêu duy nhất một nữ nhân là Mạn Phi Phi, mẫu thân ruột của Khuất Tử Dạ.

Mạn Phi Phi là đệ tử của Thánh Y Khương Luân, người ta lưu truyền rằng, Khương Luân trước nay chỉ thu nhận đệ tử có cơ duyên và những đứa trẻ xấu số mệnh yểu. Vì một khi gia nhập dược tông Khương Luân, cho dù là người bệnh nặng đến đâu, chỉ cần còn ở trên núi, nhất định sẽ được mạnh khoẻ, thọ tận trăm năm. Nhưng một khi họ xuất sơn thì tuyệt đối không còn cơ hội quay trở về môn phái nữa.

Mạn Phi Phi từ nhỏ ở Khương Luân, nàng muốn một lần được khám phá thế giới bên ngoài nên không chút do dự liền rời núi. Trong lần đầu gặp gỡ, nàng và Khuất Phương đem lòng yêu nhau. Nhưng sau khi rời khỏi Khương Luân, vì không còn thần dược duy trì thể trạng nên sức khỏe của Mạn Phi Phi ngày càng suy nhược, hai năm sau khi sinh hạ Khuất Tử Dạ, nàng cũng qua đời.

Mà Khuất Liệt Gia Trang không thể không có chủ mẫu, Khuất Phương thường xuyên ra ngoài làm việc, trong nhà cần phải có người quản lý. Ông đành lấy một vị tiểu thư làm vợ hai, ông chọn nàng, không chỉ vì nàng từ đầu đã một lòng một dạ yêu thương ông, mà vì nàng còn... không có khả năng sinh sản.

Ông làm như vậy vì để gia trang sau này không vì chuyện tranh sủng mà nội bộ lục đục, cũng để nàng toàn tâm toàn ý yêu thương và chăm sóc đứa con trai yêu quý của ông và Mạn Phi Phi. Nhưng không ngờ, một nô tì tràn đầy dã tâm đã phá hoại hết tất cả sắp xếp chu toàn của ông. Ả lợi dụng lúc ông say rượu, mặc y phục của người vợ quá cố mà dụ dỗ ông.

Khuất Phương biết Phí Đình từ nhỏ sức khỏe không được tốt, không muốn nàng giống mẫu thân còn rất trẻ đã qua đời, đành thuận theo vợ hai đưa nàng đi.

Ông chu toàn dẫn Phí Đình giao cho Thánh Y Khương Luân nhận làm đệ tử. Thánh Y chẩn đoán đứa trẻ tuy sức khỏe có phần suy nhược nhưng thể trạng rất tốt, không có thần dược của Khương Luân vẫn sẽ bình an mà trưởng thành, cho nên không đạt được yêu cầu thu nhận đệ tử của Khương Luân. Nhưng bà và Mạn Phi Phi từng là sư đồ, đối với danh tiếng trượng nghĩa của Khuất Phương cũng thập phần kính nể. Vì giao tình đôi bên, bà đã thu nhận Phí Đình, hứa sẽ chăm sóc dạy dỗ đứa trẻ thật tốt.

Ở trên Khương Luân học y nhiều năm, tin tức Khuất Liệt Gia Trang bị tàn sát chấn động toàn tu chân giới khiến Phí Đình ở nơi xa xôi cũng nhận được tin tức. Nàng lập tức thỉnh cầu sư phụ rời núi.

Khi Phí Đình trở về Khuất Liệt Gia Trang, tất cả trước mắt nàng chỉ còn lại một đống tro tàn, nàng hay tin ca ca của mình vẫn còn sống nên đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không ngờ lại bị bọn người xấu xa của Dược Hà Cốc bắt lại.

Bọn họ làm như vậy vì đã nghe được một tin đồn thất đức trong thiên hạ. Đó chính là tất cả đệ tử của Khương Luân đều có sức khỏe suy nhược, nhưng ngày đêm đều được dùng thần dược của Thánh Y để duy trì sự sống, nên trong máu đã sản sinh ra một loại thuốc kỳ diệu có thể trị được bách bệnh, cải tử hoàn sinh.

Biết Phí Đình vừa từ Khương Luân xuống núi nên bọn họ đã bắt nàng về Dược Hà Cốc, muốn chế nàng thành tiên đan.

Khuất Tử Dạ nghe đến đây lập tức nổi trận lôi đình.

Dược Hà Cốc đường đường là một trong Ngũ đại môn phái của bạch đạo, lại làm ra loại chuyện kinh tởm lấy người sống để chế đan dược!

Nhưng Khuất Tử Dạ cũng cảm thấy thật may mắn, nếu không phải hắn vì Nghiêm Dung mà đến trộm thần đan thì sẽ không thể gặp được Phí Đình. Có lẽ kiếp trước muội muội duy nhất của hắn cũng đã chết vì lí do này.

Phí Đình nói xong thì cảm thấy buồn ngủ, nàng dứt khoát đuổi hai nam nhân ra ngoài, trả lại không gian bình yên cho nàng.

Ở trong miếu hoang chật chội rất nhiều nơi bị dột mà ướt sũng, vị trí tốt nhất sau bức tượng lớn đương nhiên để lại cho Phí Đình. Khuất Tử Dạ cùng với Nghiêm Dung ra góc tường phía ngoài tìm một vị trí khác để nghỉ ngơi.

Khuất Tử Dạ từ trong ngực áo lấy ra viên thần đan, ngắm nghía một lúc lâu, hắn nói: "Ngươi có biết Kết Tinh Diệu Linh Hoàn này có tác dụng gì không?"

Nghiêm Dung bắt đầu chất rơm rạ làm đệm, vừa bận rộn với đống rơm vừa đáp: "Ta không biết, công tử nói cho ta nghe."

Khuất Tử Dạ gật đầu, giọng nói trầm ấm vang lên: "Nếu để người có công lực cao cường ăn vào thì chính là thêu hoa trên gấm, sẽ giúp cho công lực người dùng đột ngột bộc phát, tăng cao gấp bội. Nhưng nếu cho người bình thường ăn vào thì sẽ từ từ kết thành nội đan, làm tiền đề để người đó có thể luyện được công lực thâm hậu."

Nghiêm Dung nghe xong cũng thấu hiểu, thật sự rất tốt cho việc tu luyện Bách Tà Tản Ma Công của Khuất Tử Dạ.

"Kết Tinh Diệu Linh Hoàn trong thiên hạ chỉ còn lại một viên duy nhất. Nghiêm Dung nói xem, người của Dược Hà Cốc có tức giận đến mức đưa người đến giết chết ta hay không?"

Nghiêm Dung chau mày, hiện tại hắn đã lâm vào tình trạng khốn đốn này rồi mà vẫn còn tâm trạng nói đùa, khiến y thật sự không thể hiểu nổi.

Thấy y vẫn bận bịu chất rơm, Khuất Tử Dạ lại tự mình luyên thuyên trả lời: "Hứa Lang là một tên rất keo kiệt, đây còn là thần đan trấn môn, hắn đương nhiên sẽ tức giận đến mức đưa người đến giết chết ta. Không những vậy, còn phải đem xác ta phanh thây thành trăm mảnh, như vậy mới thật sự hả dạ!"

Hắn cười tà: "Nghiêm Dung có sợ không? Lỡ ta chết rồi sẽ không còn ai bảo vệ ngươi nữa, lúc đó ngươi sẽ lại cô đơn một mình, không nơi nương tựa."

"......"

"Này! Sắc mặt của ngươi sao đột nhiên khó coi đến vậy? Ta cũng chỉ đùa thôi, bọn chúng làm sao có bản lĩnh lấy được cái mạng trân quý này của ta!"

Nghiêm Dung đặt rơm xuống sàn, y khó chịu xoay người lại, muốn nói hắn không nên đem chuyện sống chết của bản thân ra đùa giỡn, lại đột ngột bị hai ngón tay của hắn đưa đến trước miệng, đem thứ gì đó nhét vào trong, còn điểm vào ngực y hai cái, thứ đó liền một mạch chạy xuống yết hầu.

"!!"

Nghiêm Dung ôm lấy cổ họng, trố mắt nhìn gương mặt tươi cười đối diện.

"Công tử, người đừng nói, người đừng nói thứ ta vừa nuốt vào là... là..."

"Là Kết Tinh Diệu Linh Hoàn." Khuất Tử Dạ chớp mắt cười.

Thứ quý hiếm như vậy, sao người có thể?!

"Chính ngươi đã nói mà, một người bình thường mà sở hữu Hàn Linh kiếm thì rất lãng phí. Ta cảm thấy cũng không sai, vậy thì chỉ còn cách giúp ngươi kết đan để có căn cơ tu luyện, như vậy không còn phí phạm thần binh nữa."

Không phải chứ? Sao người có thể vô lý đến như vậy!

Nghiêm Dung vẫn cảm thấy bản thân không xứng đáng, y trong thời gian ngắn lại sở hữu hai thứ cường đại như vậy, mà những thứ này đáng lẽ ra nên thuộc về Khuất Tử Dạ, y cực kỳ bối rối: "Nhưng mà... như vậy vẫn là quá lãng phí!"

Khuất Tử Dạ rất bình thản, không nặng không nhẹ mà trả lời: "Hơn nữa, ta không cần thứ này để nâng cao công lực. Con đường sau này chúng ta đi rất nguy hiểm, nếu ngươi đã quyết định theo ta, vậy ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Cho nên một chút tấm lòng này của ta, ngươi tuyệt đối không được từ chối."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả!"

Khuất Tử Dạ vỗ nhẹ lên vai y mấy cái, giúp y trấn định lại tinh thần.

"Được rồi, không nói nữa, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi còn không mau nhanh lên."

Khuất Tử Dạ ngăn lại lời nói định phản bác của Nghiêm Dung, cố tình ngáp dài một cái, sau đó lập tức đi vào vị trí y đã làm sẵn cho mình mà nằm xuống.

Chỗ không bị ướt mưa thật sự rất hẹp, hắn và y đêm nay có lẽ phải chen chúc cùng nhau vào một chỗ.

Thấy hắn như vậy, Nghiêm Dung cũng không nói gì thêm, sự thật là y đã ăn thần đan, bây giờ có làm gì nữa cũng vô dụng.

Trời đã khuya, y đi đến bên cạnh hắn, nằm xuống nghỉ ngơi.

Khuất Tử Dạ từ nhỏ đến lớn chưa từng ngủ cùng người khác nên có chút không quen, hắn liên tục trở mình, mà mỗi lần như vậy đều đụng đến người bên cạnh, khiến Nghiêm Dung cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Hắn bỗng dưng thở dài một tiếng. Nghiêm Dung nằm kế bên cảm thấy hắn đang khó chịu, dù gì y cũng chỉ là một thuộc hạ thấp hèn, nằm cùng chủ nhân quả thật không được thỏa đáng.

Y liền lồm cồm ngồi dậy, còn định rời đi thì bị một bàn tay to lớn tóm lấy, kéo y trở lại. Động tác quá nhanh khiến y mất thăng bằng ngã người xuống, gương mặt xinh đẹp úp sát vào bờ ngực săn chắc của Khuất Tử Dạ, trên đỉnh đầu của y vang lên giọng nói trầm ấm.

"Khuya như vậy rồi còn định đi đâu?"

Nghiêm Dung cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người nọ, bờ ngực rộng rãi không ngừng phập phồng, hơi thở nam tính tỏa ra xung quanh, không hiểu tại sao y cảm nhận mặt mình nóng ran, trái tim cũng bắt đầu đập loạn.

Để che đi cảm giác xấu hổ, y lập tức bật người ngồi dậy: "Thuộc... thuộc hạ..."

"Hử? Ngươi làm sao?"

"Thuộc hạ chỉ là thấy công tử vì ta mà không thể ngủ được... Vậy ta không làm phiền người nữa, ta ra ngoài ngủ cũng không sao..."

Khuất Tử Dạ liếc nhìn ra bên ngoài, tiếng gió thổi mạnh vẫn còn vọng bên tai, hắn bèn nói: "Bên ngoài lạnh như vậy, ngươi làm sao chịu được?"

"Ta ở Tuyết Nguyệt Lâu thường xuyên ngủ ngoài mái hiên cũng quen rồi, đương nhiên có thể chịu được, công tử không cần lo lắng."

"Làm sao có thể không lo lắng? Bây giờ ngươi đã là thuộc hạ của ta, đương nhiên không thể sống như lúc còn ở Tuyết Nguyệt Lâu."

"Nhưng mà..."

"Vậy nếu ngươi bệnh rồi, ai sẽ chăm sóc cho ta?"

Mắt thấy Nghiêm Dung vẫn còn ý định rời đi, Khuất Tử Dạ lại lần nữa kéo tay y trở lại.

"Ngươi vừa dùng Kết Tinh Diệu Linh Hoàn, cơ thể sẽ có nhiều biến đổi bất thường, vẫn nên ở lại đây. Ta quả thật chưa từng ngủ cùng người khác nên có chút không quen, nếu làm ngươi cảm thấy không thoải mái, chi bằng để ta ra ngoài!"

Nghiêm Dung hoảng hốt giữ hắn lại: "Không được! Ta làm sao có thể để công tử ra ngoài chịu lạnh!"

Khuất Tử Dạ mặc dù nói như vậy nhưng cũng không thật sự có ý định rời đi. Hắn liền nép người ép sát vào một góc, đập đập tay xuống đống rơm.

"Vậy không ai đi cả, nào lại đây, chúng ta cùng ngủ."

Nghiêm Dung đương nhiên không thể để hắn ra ngoài, nên đành ngoan ngoãn nằm yên lại vị trí cũ.

Nhưng y cũng không tài nào ngủ được, lại tò mò một số chuyện, không hỏi lại cảm thấy khó chịu trong lòng, y dè dặt nói: "Công tử đừng trách ta phiền phức, ta chỉ là có chút tò mò. Người thật sự... chưa từng ngủ cùng người khác sao?"

"Đúng vậy, thì làm sao?" Khuất Tử Dạ rất nhanh đã trả lời.

Nghiêm Dung cảm thấy nếu đã có cơ hội, chi bằng tranh thủ hỏi rõ một phen: "Không có gì, chỉ là theo ta được biết, hình như công tử có một hồng nhan tri kỷ, người ta đều nói hai người là lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi..."

Khuất Tử Dạ không nghĩ y sẽ nhắc đến nữ nhân đó, khiến lòng hắn có chút buồn bực.

Lưỡng tình tương duyệt? Có chắc là lưỡng tình tương duyệt?

Nếu như nàng thật sự yêu hắn, đã chẳng có chuyện một kiếm xuyên tim!

"Không có!" Hắn đơn giản trả lời, sau đó quay lưng đi, không để người khác nhìn thấy biểu cảm trên mặt.

Trước đây Khuất Tử Dạ là chính nhân quân tử, làm việc quang minh lỗi lạc, nếu đã chưa thể đường hoàng cưới nữ nhân nhà người ta về nhà, thì đương nhiên sẽ không đụng chạm đến nàng.

Tình yêu đối với hắn không phải tràn đầy dục vọng cùng chiếm hữu, mà chỉ đơn giản là sự trân trọng cùng giữ gìn.

Nhưng đối với hiện tại, hắn cũng đã chẳng còn cái tư tưởng nhảm nhí đó nữa. Bởi vì nếu gặp lại Diệp Y Ninh, trong mắt hắn chỉ còn lại thù hận.

Hơn nữa...

Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng!

Hắn bắt đầu chán ghét nữ nhân, lòng thề tuyệt đối không chạm vào nữ sắc. Càng không muốn dính dáng vào tình cảm nam nữ, yêu vào chỉ khiến người ta trở nên ngu ngốc!

Hắn nói xong, lập tức nhắm mắt lại. Nghiêm Dung thấy hắn không muốn nói về vấn đề này nữa nên cũng không dám hỏi tiếp.

Lần đầu sao?

Đây có tính là lần đầu tiên Khuất Tử Dạ "chung chăn gối" cùng người khác không?

Nghiêm Dung một bên âm thầm mỉm cười, câu trả lời của người nọ, có lẽ sẽ khiến y vui vẻ thức trắng cả đêm...
Bình Luận (0)
Comment