Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 30

Edit: Vân Nhi

Lo lắng đêm dài lắm mộng, trời vừa sang, huynh muội hai người đã hóa trang cẩn thận, chờ cửa thành vừa mở liền điều khiển xe ngựa ra khỏi thành Lâm An. Cẩn thận hơn, Niệm Từ hỏi chưởng quỷ khách sạn mua mấy cái khăn trải giường, đem toàn bộ tang vật bọc lại, giả trang bản thân thành một lão thái thái đang bị bệnh nặng. Lão Ngoan Đồng giả trang thành một lão đầu tử đầu óc không tinh mẫn, không quá quen điều khiển xe ngựa, nên nói với binh lính thủ thành, mình là người giúp việc cho một bà lão bệnh tình nguy kịch, mình mượn xe ngựa đưa bà ấy về với ông bà. Trong xe tràn ngập mùi hôi thối do bệnh lâu ngày, khiến cho bọn lính không dám tiến lên lục xoát, xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành.

Rời khỏi cửa thành một đoạn xa, Niệm Từ cũng không chịu nổi mùi hôi thối do mình điều chế, nên đem toàn bộ chăn giường chôn ngay tại chỗ. Hai người trở lại nơi mình đã bày trận, đem tài bảo giấu ở đó mang ra ngoài, chính thức lên đường đi về phía bắc.

Bởi vì Lão Ngoan Đồng không tinh thông lắm, nên chỉ mua một xe ngựa bình thường với một con ngựa bình thường mà thôi. Hai người cũng không quan tâm điều khiển xe, cho nên trên đường đi rất chậm, thay phiên nhau thực tập tay nghề điều khiển xe ngựa. Mỗi khi đến một thành trấn nào đó, hai người liền điên cuồng mua đồ, đem tất cả tài bảo ngân phiếu đặt ở trong rương gỗ, mà rương gỗ đặt ở tận cùng bên trong xe ngựa, phía trên chất đống rất nhiều khăn giường xốc xếch, người bình thường căn bản sẽ không chú ý trong đó có càn khôn. Bên trong xe chất đống các loại đồ ăn vặt cùng với các món đồ chơi nhỏ. Huynh muội hai người rất hưởng thụ cái loại cuộc sống nhàn nhã chung đường này nên cũng không vội vã gì.

Thời gian đầu lên đường, cả hai người đều căng thẳng, cho đến khi đi xa rồi mới có thể thả lỏng được. Ngày hôm đó đến phiên Lão Ngoan Đồng điều khiển xe ngựa, Niệm Từ ở bên trong ăn đồ ăn vặt, cách màn vải kêu Lão Ngoan Đồng kể chuyện xưa. Đột nhiên đại ca lên tiếng nói:

“Muội muội, muội xem, muội ăn hết cả đồ ăn của ta mua rồi. Nhìn muội kìa, mới lên đường có mấy ngày đã mập lên một vòng rồi. Giờ mà chúng ta giả trang thành huynh đệ, người khác chắc chắn sẽ đều tin tưởng”

“Muội ăn đồ ăn của huynh lúc nào? Mà muội cũng có mập lên đâu”- Niệm Từ vẫn còn ăn, mạnh miệng nói. Sờ sờ thân thể của mình, hình như là y phục đã chật đi không ít. Động tác của nàng chậm lại, có phải mình đã để sót cái gì hay không. Không thể nào? Đêm hôm đó quá đột ngột, không có biện pháp gì dự phòng, mình không phải đã trúng giải thưởng lớn rồi chứ ?

“Đại ca, mau nhanh chóng đi đến thành trấn gần nhất, muội muốn tìm đại phu”- Mặc dù bản thân mình cũng có học qua y lý, nhưng mà chủ yếu thiên về làm đẹp dưỡng nhan, chữa trị các loại ngoại thương… các loại, nhưng nàng cũng chưa có học qua sản khoa, mặc dù đoán chừng nếu nàng muốn học, sư phụ cũng sẽ nghiêm chỉnh dạy nàng. Tự tay bắt mạch nhưng nàng cũng không thể nào bắt ra được gì.

“Muội muội, muội không khỏe chỗ nào? Có cần ta truyền cho muội chút nội lực không?” Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Lão Ngoan Đồng ghé đầu nhìn vào, quan tâm hỏi.

“Không có gì không thoải mái cả, chỉ là muội có điều không chắc chắn lắm, nên muốn tìm đại phu hỏi cho rõ một chút thôi”- Vẫn chưa rõ ràng mọi sự, nàng không muốn hù dọa đại ca.

“Vậy ta an tâm rồi” Đầu hắn lại rụt về, tốc độ cũng bắt đầu tăng nhanh.

“Chắc là không phải đâu? Mới chỉ có một lần thôi mà. Không đúng, là cả đêm thôi mà, rốt cục là có mấy lần, mình cũng không có rõ ràng lắm, dù sao cuối cùng mình cũng H (high) quá ngất đi mất rồi”- Trong lòng Niệm Từ âm thầm nghĩ, thật ra có một đứa con cũng không tệ. Nói thế nào thì đại ca cũng chỉ là một hài tử tính tình không kiên nhẫn, lại là trưởng bối của Toàn Chân Giáo, khẳng định là không thể ở bên mình lâu dài. Trong đoạn thời gian này nàng vắt hết đầu óc hành nghề ăn trộm, sống phóng túng một chút cũng chính là để tránh cho Lão Ngoan Đồng cảm thấy nhàm chán bỏ mình đi. Trong thâm tâm, nàng luôn lo lắng thân nhân duy nhất của nàng ở đây sẽ bỏ nàng mà đi, đem nàng bỏ ở một nơi xa lạ. Có đứa bé rồi thì khi tạm biệt nàng sẽ không có cảm giác cô độc cùng xa lạ. nàng cũng sẽ không sợ hãi việc đại ca rời đi nữa. Nghĩ tới đây, tận đáy lòng, nàng lại hy vọng mình đã mang thai. Nàng đã không thể ở bên Hoàng Dược Sư, thì có một giọt máu của hắn ở bên cạnh mình cũng không tệ.

***

Xe ngựa rất nhanh đi đến một trấn nhỏ, chạy đến trước cửa một y quán thì dừng lại. Niệm Từ, đã dịch dung thành một phụ nữ hai mươi mấy tuổi đã kết hôn bước xuống xe ngựa.

“Đại ca, huynh không cần phải theo vào đâu, cứ ở trên xe chờ muội. Cũng không lâu lắm đâu”- Nàng nói xong liền tiến vào y quán.

Trong y quán cũng không có nhiều bệnh nhân, chẳng mấy chốc đã đến phiên Niệm Từ vào khám. Lão đại phu vuốt râu, bắt mạch nàng một lát rồi nói:

“Vị phu nhân này, chúc mừng, cô đã có thai. Lão phu đoán chừng đã được năm tháng rồi. Mạch tượng cho thấy, thời gian gần đây, phu nhân làm việc chân tay rất khổ cực. Mặc dù cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng thai nhi lớn lên có chút chậm chạp. Hy vọng phu nhân có thể tĩnh tâm nghỉ ngơi, bồi dưỡng. Thời gian này, nếu lơ là thì thai nhi có thể dễ dàng chết non!”

“Ta có hài tử!” Niệm Từ mừng rỡ vuốt bụng của mình, không thể tin vào tai mình được. Đại phu, đã quá quen với cảnh này rồi, mỉm cười gật đầu một cái.

“Cám ơn đại phu. Nhất định tôi sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, không để cho hài tử có bất kỳ vấn đề gì.”

“Đại phu, tôi cùng chồng đang trên đường hồi hương, ngồi ở trên xe ngựa. Ngài cảm thấy có được không?”- Niệm Từ không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận hỏi.

“Chỉ cần không mệt mỏi quá là được. Xe ngựa chạy chậm một chút sẽ không có ảnh hưởng gì. Dù sao tĩnh dưỡng chính là không làm việc gì, trong xe ngựa tùy lúc có thể ngắm phong cảnh, phu nhân và hài tử sẽ không có buồn bực. Nếu bản thân cảm thấy không thoải mái hoặc là bị say xe thì không được phớt lờ, phải lập tức nằm ở trên giường, biết không? Tôi sẽ kê cho cô mấy thang thuốc dưỡng thai, mang theo uống ở trên đường. Đúng rồi, trên đường phải chú ý ăn uống. Thai nhi bắt đầu lớn, ăn uống nhất định phải đầy đủ.” Đại phu dặn dò nói.

“Muội muội, như thế nào? Không có sao chứ?”- Lão Ngoan Đồng nhìn thấy Niệm Từ cầm đơn thuốc đại phu kê đi ra khỏi y quán, quan tâm hỏi.

“Không có gì. Mà không phải, là có chuyện tốt. Đại ca, huynh sắp được làm cậu đấy” -Nàng không thể kìm chế được, muốn chia sẻ niềm vui sướng này với người thân nhất.

“Không thể nào? Tại sao ta lại không nhìn ra chứ?”- Nhìn lại bụng của Niệm Từ, Lão Ngoan Đồng lẩm bẩm tự nói.

“Thì từ giờ trở đi huynh sẽ nhìn thấy thôi. Muội đói bụng, chúng ta đi tìm chỗ nào ăn một bữa thật ngon để chúc mừng đi!”- Niệm Từ cẩn thận, vừa nhờ đại ca giúp đỡ leo lên xe ngựa vừa nói.

Hai người tìm được quán cơm lớn nhất, đem xe ngựa đỗ lại cẩn thận. Gọi một bàn lớn đầy thức ăn, không để ý tới chuyện gì nữa, cả hai vùi đầu ăn cho thật nhiều. Ăn no nê xong, lại mua một số mang theo, hai người hài lòng dóng xe rời đi.

“Muội muội có đứa nhỏ từ lúc nào? Thời gian này ta luôn ở bên cạnh muội, tại sao ta lại không biết? Chẳng lẽ lại là của ta?”- Lão ngoan Đồng lúc này mới nhớ tới hỏi lại.

“Chớ có nói nhảm! Huynh là cậu của hài tử. Hài tử đương nhiên là của sư phụ muội, huynh quên mất ta đã phạm sai lầm gì rồi sao?”- Niệm Từ có điểm dở khóc dở cười nói.

“Đó đã là chuyện lâu lắc rồi còn gì? Tại sao đến giờ mới có đứa nhỏ đây?”- Lão Ngoan Đồng tò mò muốn chết.

“Đứa nhỏ luôn ngủ trong bụng muội mà muội không biết thôi. Hiện tại nó đã lớn hơn, không bao lâu nữa, nó sẽ chui ra ngoài thôi mà”- Niệm Từ có cảm giác mình đang ở trong vườn trẻ giải thích cho bọn nhỏ về chuyện con người hình thành như thế nào quá.

“Đứa nhỏ kia chơi có vui không? Có phải cả ngày chỉ biết khóc nháo không? Như thế thì ồn ào chết mất” Lão Ngoan Đồng nồng nhiệt hỏi.

“Chơi rất vui nha. Nhìn hắn lúc mới ra đời cái gì cũng không biết, rồi từ từ sẽ học lật, tập ngồi, tập đứng, tập đi, học nói chuyện… quá trình vô cùng thú vị. Trẻ con hay lắm, chỉ cần không bị đói bụng, chúng sẽ không khóc. Huynh có thể ở bên cạnh nó chơi trò chơi, bày ra đủ trò vui”- Vuốt bụng, Niệm Từ bắt đầu có tình cảm dịu dàng của người làm mẹ.

“Đó là con trai hay con gái vậy? Ta không thích con gái, bọn chúng quá ồn ào, cũng quá yếu ớt”

“Chỉ cần là khỏe mạnh bình an, muội không quan tâm con trai hay con gái. Nếu là con gái, từ nhỏ huynh dạy nó không khóc, không yếu ớt, không phải là được rồi sao? Huynh là cậu cơ mà, đứa nhỏ phải nghe lời huynh nói đó”

“Đúng nha, ta là cậu nha. Hắc hắc!!!”- hai huynh muội đối với việc một sinh mệnh sắp ra đời tràn đầy mừng rỡ.

“Bụng muội lớn còn có thể đi dọn nhà cho người Mông Cổ sao?”- Lão Ngoan Đồng tỉnh lại đầu tiên nói.

“Đúng rồi, tạm thời không thể! Muội phải làm một ngôi nhà ấm áp cho đứa nhỏ mới được”- Niệm Từ lẩm bẩm trả lời.

“Vậy chúng ta đừng đi về phía bắc nữa. Ta dẫn muội cùng tiểu bảo bảo đi về Chung Nam Sơn đi. Toàn Chân giáo có nhiều người, có thể chơi với tiểu bảo bảo nha”- Lão Ngoan Đồng hưng phấn đề nghị.

“Muội không muốn đi.” Nếu rời đi, Niệm Từ cũng không muốn có chút liên lạc nào với người trong võ lâm, tránh để cho mình lại tức cảnh sinh tình, chìm ngập trong hồi ức không thoát ra được. Đã không chiếm được tình yêu của Hoàng Dược Sư, nàng chỉ muốn yên lặng ở trong lòng nhớ hắn, không muốn cả ngày cả đêm nhìn thấy đám người có liên quan, đâm đau tim mình.

“Vậy phải đi đâu? Nếu không, ta đưa muội trở về đảo Đào Hoa. Muội không phải yêu Hoàng Lão Tà sao, hiện tại đã có đứa nhỏ, chắc chắn hắn sẽ tiếp nhận muội mà”- Lão Ngoan Đồng đĩnh đạc nói.

“Đại ca, huynh nói cái gì vậy? Không lẽ muội có thể dùng đứa nhỏ uy hiếp sư phụ sao? Loại tình cảm miễn cưỡng đó muội không cần!”- Niệm Từ mất hứng nói.

“Vậy rốt cuộc muội muốn làm gì?”- Lão Ngoan Đồng mất đi hăng hái hỏi.

“Đại ca, huynh đừng xen vào. Muội tự có kế hoạch.”- Sau khi phát hiện có đứa nhỏ, Niệm Từ dường như đã trưởng thành. Có hài tử, nàng đã có thể chân chính ổn định ở Tống triều này. Cuộc sống trộm đạo nguy hiểm này cũng phải bỏ đi. Đứa trẻ ra đời, đã không có phụ thân thương yêu, thì ở những phương diện khác không thể để nó chịu thua thiệt được. Nhất định nàng phải tạo nên một nơi ấm áp để đón hài tử chào đời. Hiện giờ triều Tống không yên ổn, lòng người hoang mang. Đất Kim Quốc thì phần lớn đã bị người Mông Cổ chiếm lĩnh, thảo nguyên Mông Cổ tạm thời là tương đối an toàn nhất, nhưng thiên nhiên lại ác nghiệt, không thuận lợi cho hài tử lớn lên. Nghĩ tới đây, Niệm Từ nói:

“Chúng ta đi dọc Trường Giang, đi đến Kim Quốc mà người Mông Cổ đã chiếm lĩnh, tìm một thành trấn ổn định để sinh sống.”

“Đi tới nơi của người Mông Cổ? Bọn họ sắp cùng Đại Tống khai chiến, sao muội lại muốn tới đó?”

“Muội bất kể họ có giao chiến không. Muội chỉ tính toán chỗ nào an toàn, thích hợp để con của muội chào đời! Hơn nữa, sau khi muội sinh, chúng ta còn có thể đi giúp người Mông Cổ dọn nhà nha, còn có thể quấy rối ở phía sau, có gì mà không được chứ?”

***

Đã hạ quyết tâm, xe ngựa tiếp tục lên đường, vừa đi vừa hỏi thăm tin tức của Kim Quốc. Không bao lâu, họ đã tới bờ Trường Giang, nhìn nước sông mãnh liệt chảy, Niệm Từ bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ nhà. Tổng hợp lại tất cả tin tức thu thập được trên đường, nàng quả quyết ra quyết định.

“Đại ca, chúng ta sang sông đi về phía Phủ Tế Nam đi. Thứ nhất, nơi đó đã bị người Mông Cổ tiếp quản, từ xưa tới nay đó là điểm trọng yếu quân sự, khẳng định sẽ tương đối phồn vinh ổn định. Thứ hai, huynh biết không, nơi đó là cố hương của muội. Năm đó, tổ tiên muội đi theo triều đình nên mới đến Giang Nam. Hiện tại muội đi đến đó cũng như lá rụng về cội vậy”
Bình Luận (0)
Comment