Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 34

Edit: Vân Nhi

Niệm Từ đã mang thai được sáu tháng. Tuy nói là lúc trước, khi nàng không biết mình mang thai, cuộc sống rất là kích thích, cường độ làm việc rất lớn, nhưng về sau này nàng cùng Lão Ngoan Đồng tâm tình rất thoải mái, lại được thưởng thức thức ăn ngon đầy đủ dinh dưỡng, nên cũng không có ảnh hưởng gì tới thai nhi ở trong bụng. Hiện tại cuộc sống đã ổn định rồi, bảo bảo của nàng lớn lên rất nhanh, bụng đã mau chóng to lên vượt mặt. Trước khi biết mình mang thai, buổi tối nàng vẫn kiên trì luyện nội công, cho đến khi nàng phát hiện mình có thai, nói chuyện với Lão Ngoan Đồng một chút, lão nhận thấy việc luyện nội công này đối với thai nhi cũng có điểm ích lợi, có thể truyền nội lực cho hài tử, cho nên lão vẫn bảo nàng tiếp tục luyện tập.

Thai nhi lớn dần, Niệm Từ đã có thể cảm thấy thai máy. Một khắc kia khiến cho người làm mẫu thân như nàng kích động biết bao, chỉ đáng tiếc là nàng không có thể cùng ai chia sẻ khoảnh khắc vui mừng ấy. Nhưng cho dù phụ thân của hài tử ở đây, nàng cũng không có cách nào tưởng tượng được hắn giống như ba ba, ghé đầu vào trên bụng mẹ lắng nghe động tĩnh của hài tử. Nghĩ đến Hoàng Dược Sư luôn lạnh lùng lại làm ra hành động ngây thơ như vậy thì nàng không ngừng cảm thấy một trận buồn nôn.

Nhớ lại những kiến thức dưỡng thai thông thường, Niệm Từ mỗi ngày sáng tối luôn xoa xoa bụng, cùng tiểu bảo bối bên trong trò chuyện. Đặt tay ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve một lát là bên trong sẽ có phản ứng ngay. Nàng cùng tiểu bảo bảo rất hưởng thụ cái loại vui sướng này. Dần dần hài tử hoạt động ngày càng nhiều, Niệm Từ ngồi ở trên giường luyện nội công cũng cảm thấy thai nhi ở trong bụng nàng tuần hoàn, hài tử cũng bận rộn theo, giống như là đang cùng với người khác chơi trốn tìm vậy.

Mỗi ngày Niệm Từ đều cùng Lý Thẩm đi dạo tản bộ trong vườn hoa, đi đến bên hồ nhỏ ngắm cá vàng, sau đó hướng dẫn cho người làm vườn làm sao có thể kéo dài chu kỳ nở hoa của hoa nhài. Huynh đệ Dương thị cũng làm tròn trách nhiệm của mình, quản lý nội bộ, khảo sát hoàn cảnh đầu tư ở bên ngoài, dò xét vị trí của các bất động sản chung quanh, Niệm Từ chỉ điều hành chỉ huy một chút bề ngoài, cuộc sống cũng có chút tư vị thoải mái.

Một ngày nọ, huynh đệ Dương Thị tới hồi báo, nói Mông Cổ đã phái trưởng quan cao nhất đến, là Thiên Phu Trưởng, một thủ hạ của Thiết Mộc Chân. Bởi vì vị trí địa lý của Tế Nam rất quan trọng, phần lớn quân nhu và lương thảo đều phải đi qua đây, cho nên hắn mới phái tâm phúc tới đây quản lý, điều hành và bố trí quân sự. Nhìn những người nhà hắn mang tới, thì có thể đoán hắn sẽ ở chỗ này khá lâu. Niệm Từ suy nghĩ một chút rồi phân phó chuẩn bị đi bái phỏng trưởng quan cao nhất này.

Qua mấy ngày, áng chừng họ đã thu xếp xong, Niệm Từ mang theo Dương Nhị và Dương Tam, chuẩn bị lễ vật đi tới biệt thự của hắn. Sau khi Dương Tam kín đáo giúi cho binh lính trước cửa một ít bạc vụn thì bái thiếp được thuận lợi đưa vào, không lâu sau có người tới mời họ vào.

“Nhị cô nương, để tôi vào đó cùng cô. Tôi biết tiếng Mông Cổ, có thể phiên dịch cho cô nương”- Dương Nhị đỡ nàng xuống xe ngựa nói.

“Đúng thế, làm sao tôi lại quên mất chuyện bất đồng ngôn ngữ chứ, may nhờ có huynh nhắc”- Niệm Từ bừng tỉnh.

Một lúc sau, đi tới đại sảnh, đã thấy một người đàn ông Mông Cổ vóc người to lớn, khôi ngô, bộ mặt có râu quai nón đang ngồi đó. Hắn nhìn thấy Niệm Từ đang mang thai đi vào thì có mấy phần kinh ngạc, không biết được ý định của nàng.

“Tiểu nữ Hoàng Chu thị xin ra mắt đại tướng quân!”- Niệm Từ thi lễ nói. Cái gì là thiếp thân, tiện thiếp hai từ này có đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra miệng. Phía sau, Dương Nhị cũng thi lễ với hắn, sau đó mở miệng dịch lại những lời nàng nói. Người đàn ông kia không khỏi ngạc nhiên nhìn Dương Nhị.

“Đây chính là thủ hạ của tiểu nữ, từng cùng phu quân của tiểu nữ tới đại mạc buôn bán, nên nói được tiếng Mông Cổ”- Niệm Từ chỉ vào Dương Nhị, giải thích, sau đó nghe thấy hắn kỷ oa kỷ oa nói một hồi, có thể là đang tự giới thiệu bản thân mình.

Vị kia hài lòng gật đầu một cái, nói vài câu sau đó chỉ vào cái ghế mời họ ngồi. Niệm Từ ngồi xuống, Dương Nhị đứng ở sau lưng nàng, phiên dịch lời đối thoại của hai người. Thì ra người kia tên là Đại Tề Cát, vừa trở lại sau khi Tây chinh, mang theo người nhà đi tới Tế Nam. Niệm Từ bịa đặt đại một đoạn thân thế đáng thương, nói mình và phu quân là dân chúng bình thường ở Tống Quốc, đến kinh đô Kim Quốc buôn bán, trong lúc chiến loạn, cả nhà chuẩn bị chạy nạn thì đã bị lạc mất phu quân, không tìm ra được. Sau đó, trên đường cùng người nhà đi tới Tế Nam định cư thì nàng mới phát hiện mình mang thai. Nàng tới đây bái phỏng là hi vọng vì mình là cô nhi quả mẫu, xin hắn giúp đỡ cho nàng một con đường sống. Vừa nói, nàng vừa đưa lên một món lễ vật dày cộp nặng nề. Đại Tề Cát thấy Hoàng Chu thị trước mắt bộ dạng bình thường, nói năng cẩn thận, lại đưa ra lễ vật xa xỉ mang dáng vẻ một thương gia, người nhà của nàng tướng mạo xấu xí cũng cẩn thận hầu hạ, nên cũng tin nàng tám chín phần, đương nhiên hắn không biết cả hai người đều đang dịch dung. Hắn nhận lấy lễ vật, cũng nói nếu nàng rảnh rỗi thì tới bên trong kia trò chuyện cùng phu nhân một chút. Vợ hắn là một phụ nữ đại mạc, mới tới nội địa này rất xa lạ, hy vọng sẽ có được vào người bạn để chuyện trò. Niệm Từ khách sáo trò chuyện một lúc rồi mới cáo từ rời đi.

“Nhị cô nương, ngươi tại sao lại tốn tiền tạo dựng tình cảm cùng người Mông Cổ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, còn phải đi xem sắc mặt bọn chúng sao?”- ngồi trong xe trở về, Dương Nhị nhịn không được hỏi.

"Nhị tổng quản, huynh đệ các vị từ xưa tới nay chưa từng cầu xin người khác, chưa từng lợi dụng giao tình với người khác sao?”- Niệm Từ cười hỏi, thời gian càng dài nàng càng hiểu rõ được năm người này.

“Ừm, ừ… thì cũng có nha!”- hắn không biết phải nói như thế nào.

“Huynh đừng để ý lời nói của tôi. Bất kể trước kia như thế nào, chúng ta bây giờ là đang ở dưới sự thống trị của người Mông Cổ. Tạo tình cảm tốt với Đại Tề Cát, về sau chúng ta ở Tế Nam này có làm gì cũng dễ hơn, sẽ không phải chịu cảnh cây to đón gió. Bước kế tiếp tôi vốn tính tận dụng những cửa hàng trong tay bắt đầu buôn bán, có mối quan hệ này thì những ác bá ở đây cũng không dám xem nhẹ chúng ta, công việc buôn bán sẽ tốt hơn nhiều”- nàng giải thích.

“Cô không sợ hắn lòng tham không đáy, thấy chúng ta người ít thế cô, ức hiếp chúng ta sao?”- hắn tiếp tục hỏi.

“Riêng xem khuôn mặt cùng thân thể của tôi đã không thể khiến cho người ta có ý đồ bất chính rồi. Hơn nữa, lúc nãy không phải hắn nói muốn tôi lui tới cùng phu nhân của hắn nhiều hơn một chút sao? Tôi cũng muốn cùng nương tử của hắn giao lưu nhiều một chút, vạn nhất có chuyện gì bất trắc, còn có thể có người thổi gió bên gối. Bất kể ra sao, người Mông Cổ trời sinh tính tình lỗ mãng, cứ liên tục đốt giết cướp bóc khiến cho dân chúng khổ không thể tả. Chúng ta có thể leo lên cây đại thụ này, ngày sau sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.”

Sau khi trở về Niệm Từ lại tiếp tục giải thích cho những huynh đệ Dương thị khác. Nghe xong lời nàng kể, Dương Dịch nói:

“Nhị cô nương đối đãi cư xử khác xa với người khác, ánh mắt nhìn rất xa, cũng không xem tiền tài quá nặng. Thật không biết cô nương được tôi luyện trong hoàn cảnh nào?”

“Các vị cũng vậy mà, khí độ phi phàm có chút cảm giác giống hạc trong bầy gà, chưa bao giờ chân chính khom lưng cúi đầu với người khác”- nếu đã muốn thử dò xét, thì nàng cũng muốn dò xét tới cùng.

“Không phải vậy, chẳng qua là gia cảnh ngày xưa rất tốt thôi. Hảo hán không đề cập tới những chuyện đã qua!”- Dương Dịch khoát tay nói.

“Tôi cũng vậy. Thân tại giang hồ, không phải cái gì cũng theo ý mình được. Vì tôi và đại ca, còn cả hài tử chưa ra đời nữa, tiêu tiền để làm được chuyện cần làm chính là cách dễ nhất, để đổi lấy cuộc sống an nhàn ổn định thì cẩn phải cúi đầu trước người ta mà thôi. Tiêu tiền hết rồi thì còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu như vì tiết kiệm mà chọc phải phiền toái thì sẽ không thể bù lại được. Chúng ta mới đến đây, thân phận của năm huynh đệ các vị còn không rõ ràng, ở trong đất của người Mông Cổ làm ăn không thể không phòng bị người khác nghi ngờ được. Trước cùng Đại Tề Cát làm thân, một khi Tế Nam phủ gặp chuyện gì cũng sẽ không có người nào hoài nghi thân phận của chúng ta.”

Bây giờ là cuối triều Tống, triều Nguyên đang sơ khởi nhưng chế độ hộ tịch vẫn chưa bỏ, nếu không, nàng thật đã nghĩ tiêu ít tiền cho tất cả mọi người có một thân phận hợp pháp rồi.

Niệm Từ không cho là cùng người đầu não nắm quyền đi tặng lễ, nói vài lời hình thức có gì không đúng, nàng còn cho là chỉ kết sơ giao là không đủ. Ngày hôm sau nàng nghĩ kỹ, muốn đi ngõ sau phải nhắm vào phu nhân của Đại Tề Cát. Bên trong triều đình có người thì dễ làm việc, ở xã hội hiện đại nàng nhìn mãi đã thấy quen, nhưng đối với các nhân vật trong giang hồ như huynh đệ Dương Dịch thì có thể nói như vậy là tổn thương tôn nghiêm.
Bình Luận (0)
Comment