Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 51

Edit: Vân Nhi

Sau khi hai người tâm sự hiểu rõ tâm ý của đối phương, tiểu biệt thắng tân hôn, kích tình đêm đó lại được trình diễn. Hai năm dài chia cắt khiến cho bọn họ khẩn cấp muốn được thân cận với đối phương, hận không thể đem người yêu nhét vào trong cơ thể của mình. Niệm Từ lại càng đặt xuống tất cả căng thẳng, chủ động nhiệt tình dẫn dụ Hoàng Dược Sư đốt lên ngọn lửa kích tình trên người mình, không khí nóng bừng cơ hồ như muốn đem cả chiếc giường đốt cháy.

Kích tình đi qua, Niệm Từ không muốn ngủ, giống như lần trước cẩn thận dò xét khuôn mặt của người yêu, nhẹ nhàng chạm vào gò má càng gầy gò hơn của Hoàng Dược Sư. Hồi tưởng lại lời hắn nói, nàng không khỏi cảm khái vạn phần. Hoàng Dược Sư cao ngạo vì tìm kiếm mình mà trong hai năm này đạp nát cả Lĩnh Nam, chỉ từ một lời nói dối vô tình của mình. Dung mạo thoát tục nhưng hắn không tiếc dịch dung thành người làm xiếc, thăm viếng dân gian đi thám thính chuyện xưa mười mấy năm trước, tìm kiếm xuất xứ của bài hát Hoa Đào Nở để suy đoán tung tích của mình. Bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy, mặc dù mình dám theo đuổi chân ái, nhưng lại quá dễ buông tha, không thể làm được đến như trình độ của Hoàng Dược Sư.

“Sao còn không ngủ? Chẳng lẽ ta không có làm cho nàng tận hứng hay sao?”- Bất chợt Hoàng Dược Sư lên tiếng hỏi.

“Thật là đáng ghét, làm sao chàng lại có thể nói mấy lời đó chứ?”- Niệm Từ nghĩ tới chuyện vừa nãy, khuôn mặt không khỏi nóng lên, vùi đầu vào hõm vai của hắn.

“Thời gian dài như vậy không có tìm được ta, chàng có phải là đã thất vọng, muốn bỏ qua rồi hay không?”- Nàng hỏi.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới. Kể từ lúc ta nhận được thư của nàng ở đảo Đào Hoa, trong lòng cũng hoàn toàn sáng tỏ. Ta luôn luôn làm theo ý mình, không quan tâm tới suy nghĩ và ánh mắt của thế nhân, lần này tại sao lại lề mề như vậy, quả thật là thẹn với cái tên Hoàng Lão Tà! Sau khi thừa nhận tình cảm với nàng ở trước mộ A Hành, ta liền nghĩ tới việc, tìm được nàng rồi thì sẽ phải làm sao. Dung nhi đã gả cho Tĩnh nhi, hiện tại lại có Phù nhi, tuy nói là Tương Dương không yên ổn, nhưng một nhà ba người bọn chúng rất hạnh phúc. Trách nhiệm của ta đã có thể buông xuống, trọng tâm sau này chính là cùng nàng trải qua cuộc sống, tìm kiếm mới chỉ là bước đầu tiên, tại sao ta lại có thể buông tha chứ?”- Hắn nhắm hai mắt nói.

"Dung nhi biết chuyện của chúng ta không?"- Niệm Từ hỏi.

“Không biết. Lúc ta ở Tương Dương, nó không có thấy nàng nên đã từng uyển chuyển hỏi. Lúc ấy ta còn chưa có tin tức của nàng, nên cái gì ta cũng không nói. Sắp xếp mọi thứ xong, khi chúng ta trở về đảo Đào Hoa thì ghé qua thành Tương Dương một chút, đem chuyện của chúng ta nói cho Dung nhi và Tĩnh nhi biết”

"Nếu như bọn họ phản đối thì sao?"- Niệm Từ dựa vào trong ngực hắn, cẩn thận hỏi, nàng biết trong mắt hắn, Hoàng Dung có địa vị quan trọng như thế nào.

“Chúng ta là báo cho chúng biết, không phải là hỏi ý kiến của chúng. Sau đó chúng ta trở về đảo Đào Hoa không bao giờ ra ngoài nữa, liên can gì tới họ? Nàng yên tâm, nữ nhi ta dạy nên sẽ không để ý tới những quan niệm thế tục đâu”- Hắn mở mắt, vuốt ve má Niệm Từ.

“Vâng, tất cả nghe theo lời của chàng”- Niệm Từ xoay người, tìm được một vị trí ưa thích, hài lòng nhắm mắt lại.

“Ngạo Chi là xảy ra chuyện gì? Ta thấy dáng vẻ nó ngủ giống y như là đang tu luyện nội công”- Hoàng Dược Sư đột nhiên hỏi. Đêm đầu tiên gặp lại, Lão Ngoan Đồng biết ý đem Tiểu Mã câu tới phòng hắn ngủ qua đêm, Niệm Từ cùng với Hoàng Dược Sư ở đó đợi đến khi con trai ngủ mới đi về phòng.

“Ngạo Chi? Tiểu Mã Câu ư? Sư phụ, chàng có biết không, tiểu tử này có thể là do di truyền của chàng, đối với võ công rất có thiên phú đó. Trong lúc ta mang thai không có ngừng lại việc luyện công, nên khi hắn sinh ra thì trong người cũng có công lực. Dương Dịch đến từ Minh Giáo có biết Dịch Cân Kinh, từ khi nhi tử ra đời ngày nào cũng được hắn dùng Dịch Cân Kinh dịch cân tẩy tủy. Hiện tại ta vừa mới bắt đầu dạy nó luyện nội công đạo gia của Toàn Chân Giáo, sắp tới, nếu hắn có thể tự mình đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì hắn nhất định sẽ trở thành nhất đại cao thủ của võ lâm”- Niệm Từ cao hứng không còn buốn ngủ nữa, bắt đầu kể lể công tích vĩ đại hai năm qua của mình. Hoàng Dược Sư lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu hỏi. Niệm Từ báo cáo xong lại mãnh liệt yêu cầu hắn kể lại lịch trình của mình, hai người bất giác nhích lại gần nhau hơn. Khi hai người nói xong thì sắc trời đã gần sáng, ỷ vào nội lực cao thâm nên hai người chỉ nhắm mắt một chút rồi sáng láng rời giường.

Yêu một người là liền hoàn toàn ủng hộ nàng, không quan tâm thành công của nàng áp đảo mình, Hoàng Dược Sư chính là người như vậy. Từ ngày hôm sau, Niệm Từ bắt đầu chạy tới tửu lâu lo lắng mọi việc, chuẩn bị cho việc trở về đảo Đào Hoa, hắn thì ở nhà làm chức vú em, chăm sóc một lớn một nhỏ. Ngày đó Dương Nhị đã tới bái kiến chủ nhân chân chính của Hoàng gia. Minh giáo và Hoàng Dược Sư đều là tà đạo, đều có nghe biết danh tiếng của nhau, ngày hôm nay rốt cục cũng được gặp mặt. Hắn không khỏi âm thầm cảm khái, Nhị cô nương không gì không làm được lại cam nguyện thần phục dưới chân sư phụ, chả trách thiếu giáo chủ của mình bại trận bởi hắn.

Sau khi nghe được ý tưởng của Niệm Từ, Dương Nhị không dám chậm trễ, vội gửi thư gọi các huynh đệ trở về. Trừ hai vợ chồng Dương Dịch đang ở Chung Nam sơn, những người khác liền hỏa tốc trở về Tế Nam, cùng bàn bạc đại sự. Theo ý tứ của Hoàng Dược Sư, sản nghiệp trong tay của Niệm Từ đem bán đi, còn sản nghiệp do anhem họ Dương quản lý thì để lại cho bọn họ, coi như là thù lao chiếu cố Niệm Từ trong hai năm qua. Một nhà ba người quyết định trở về đảo Đào Hoa, còn Lão Ngoan Đồng muốn làm như thế nào thì tùy hắn quyết định. Nếu huynh đệ Dương Thị vẫn còn muốn hiệp trợ cho thành Tương Dương thì nàng sẽ viết thư nói rõ, còn nếu không thì cứ việc bỏ qua. Sau khi bàn bạc kỹ, đồng thời suy đoán quyết định của Dương Dịch, anhem họ Dương đã bày tỏ, vì ân cứu mạng của Niệm Từ, họ muốn cùng tiến cùng lui, tự nguyện tới đảo Đào Hoa làm nô làm bộc.

Ban đêm, Niệm Từ cùng với Hoàng Dược Sư thương lượng, không bằng nhân lần này đem sản nghiệp mở rộng ra đại giang nam bắc, vừa buôn bán vừa làm tai mắt thu thập tin tình báo cho Tương Dương. Sự trung thành của anhem họ Dương đã được kiểm chứng, nên nàng quyết định sẽ để mọi việc cho anh em họ quản lý: Dương Dịch tiếp tục làm đại chưởng quỹ quản lý toàn bộ, Lý Mạc Sầu là người giám sát tốt nhất. Mặc dù Mạc Sầu đã thành thân cùng Dương Dịch, nhưng trong cảm nhận của nàng, Niệm Từ là một hình tượng cao lớn dị thường mà nàng vô cùng sùng bái. Hoàng Dược Sư không quan tâm tới những thứ lề thói phàm tục cũ, nhưng cũng không muốn khiến cho Niệm Từ thất vọng, mấy chuyện này đối với Dung Nhi cũng trăm ích không có một hại, nên đã ngầm cho phép sản nghiệp của Hối Tuyền Lâu trở thành chi nhánh của đảo Đào Hoa, khiến cho mọi người hưng phấn dị thường, rối rít bắt đầu chuẩn bị khuếch trương sự nghiệp.

Rảnh rỗi không có gì làm, Hoàng Dược Sư mang theo con trai đi dạo khắp mọi xó xỉnh trong nhà, nghe con non nớt trò chuyện, thuật lại chuyện lúc ấy mẫu thân mang mình đi du lịch khắp nơi, người làm chồng làm cha như hắn cảm thấy rất tự hào. Hoa cỏ trong viện được thiết kế rất công phu, hoa nhài thì bày biện theo trận Thái Ất Cửu Cung, gia cụ bên trong thiết kế sắp đặt đã hoàn chỉnh, khu vui chơi bên trong nhà chính là ngưng kết của máu và trí tuệ của Niệm Từ… Trong lòng hắn âm thầm quyết định, đem từng cành cây ngọn cỏ trong viện, toàn bộ di chuyển tới đảo Đào Hoa, coi như là hồi báo lại tình cảm của Niệm Từ.

Máu huyết chảy xuôi khiến cho hai cha con họ Hoàng mới gặp như đã quen thân, không hề có chút cảm giác xa lạ nào. Cảm tạ Lão Ngoan Đồng đã chiếu cố cho vợ con mình, nên Hoàng Dược Sư đối với hắn cũng vui vẻ hòa hoãn không ít. Chẳng mấy chốc, ba nam nhân tụ họp cùng nhau chăm sóc cho Niệm Từ, bắt đầu công trình đưa toàn bộ đình viện tới đảo Đào Hoa. Hoàng Dược Sư chủ yếu phụ trách vẽ bản đồ, hai nam hài lớn nhỏ phụ trách mê hoặc Niệm Từ, không để cho nàng biết về kế hoạch này.

Đã cuối thu, bắt đầu có mùi vị của mùa đông, Niệm Từ nghĩ tới con chưa biết bơi, nếu bây giờ mà tới đảo thì không tốt, liền cùng Hoàng Dược Sư thương lượng xem có thể để đến đầu mùa xuân sang năm hãy dọn nhà được không. Khi đó, thằng bé cũng lớn hơn, dần có nội lực hộ thân rồi, khí trời cũng trở nên ấm áp, là thời cơ tốt nhất để dọn nhà.Đúng lúc công trình của Hoàng Dược Sư muốn làm cũng thật là to lớn, cần nhiều thời gian hơn, hai người liền vỗ tay nhất trí.

Tin tức nhà họ Hoàng muốn trở về Giang Nam lặng lẽ lan truyền trong phủ, lâu ngày làm việc ở đây, biết chủ nhân tâm tính nhân hậu, bên ngoài tình hình lại hỗn loạn, bọn hạ nhân biết không thể tìm thấy được một chủ nhân tốt như vậy ở đâ,y nên phần lớn mọi người đều hy vọng được đi theo nàng tới đảo Đào Hoa. Một người theo cũng vậy, mà hai người cũng không khác gì, thấy bọn hạ nhân ở đây biết an phận thủ thường, nên Hoàng đảo chủ đã đồng ý thỉnh cầu của bọn hắn, từ đó người làm của đảo Đào Hoa không còn chỉ có những người câm nữa.

Ôm triển vọng tốt đẹp với tương lai, cả gia đình buổi tối đều nằm mơ tới Đào Hoa đảo thế ngoại đào viên. Tin tức truyền tới cũng không phổ biến nên căn bản mọi người không biết, đảo Đào Hoa ở Giang Nam được mọi người gọi là Ma Quỷ đảo, là nơi mà không ai dám tới gần.
Bình Luận (0)
Comment