Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 38

Editor: Puck - Diễn đàn

Đêm hôm đó Tô Mặc Nhiên tái khám cho Từ Tường xong, sau khi mọi người ngủ say, cô vào không gian, cô phải chuẩn bị một chút đồ cần dùng để ngày mai giải độc.

Cô đi phòng thuốc trước tìm ra một hộp ngọc, theo sách thuốc ghi lại công cụ nuôi cổ trùng tốt nhất chính là hộp ngọc, hộp ngọc có thể bảo đảm sinh mệnh cho cổ trùng tốt hơn. Cô chuẩn bị nuôi hai con cổ trùng Thất nhật phệ tâm cổ, trong sách thuốc có ghi lại phương pháp nuôi cổ trùng, cũng không phải quá khó khăn. Cô làm việc luôn luôn thích đề phòng rắc rối có thể xuất hiện, vì dự phòng về sau gặp phải trả thù của, cô quyết định nuôi một con tử cổ.

Nếu như sau này người hạ cổ không tới trả thù, cô coi như nuôi một sủng vật khác loại, nếu như người hạ cổ tới, như vậy xin lỗi, đến lúc đó cũng đừng trách cô lòng dạ độc ác. Sách thuốc trong không gian ghi lại phương pháp thông qua tử cổ khống chế mẫu cổ tổn thương mẫu cổ vô cùng lớn, sau khi mẫu cổ bị thương tổn, làm thành vật dẫn của mẫu cổ và vật dẫn của tử cổ khác đều sẽ bị bị tổn thương tương ứng.

Nghe nói loại cổ trùng này có thể di truyền, nói cách khác có được mẫu cổ, người trong gia tộc trên căn bản đều là vật dẫn của tử cổ, đây là một loại thủ đoạn khống chế người.

Cô lại theo sách thuốc trong không gian ghi lại đã làm ra một loại bột thuốc, đến lúc đó có thể dùng để xử lý thi thể của cổ trùng. Thi thể của Thất nhật phệ tâm cổ cổ có thể làm thuốc, là thuốc hết sức quý giá, đặc biệt trong phương diện giải độc này, nếu như trúng độc do dùng cổ trùng làm thành thuốc dẫn, có thể nâng cao tác dụng của thuốc giải lên trên ba thành.

Băng gạc, cây kéo, ngân châm, bột thuốc, hộp ngọc, thuốc mỡ cầm máu.

Đủ.

Hôm sau, địa điểm giải độc vẫn chọn ở nhà họ Trương.

Tô Mặc Nhiên mang theo đồ vật đã chuẩn bị xong đi tới nhà họ Trương, Từ Tiền Tiến Từ Tường còn có Thạch Cương đã đợi ở chỗ này, còn có Trương Hoài Dật bọn họ cũng đều tới. Trong thôn cơ bản không ai biết chuyện Từ Tường có bệnh, cho dù Thạch Cương  kết hôn với Liễu Nghiên Vũ rồi cũng không tiết lộ tiếng gió, đây dù sao cũng là bí mật chết người của Từ Tường. diee ndda fnleeq uysd doon

“Giải cổ là quá trình rất khổ sở, mọi người phải có tâm lý chuẩn bị.” Cô nói với mấy người đứng trong phòng.

“Yên tâm đi, anh chịu được.” Từ Tường nói. Trong lòng anh hết sức kích động, muôn ngàn gian khổ cuối cùng đợi được đến ngày này.

“Vậy được rồi, Từ Tường cởi áo ra nằm xuống, sau đó cắn khăn lông này.” Tô Mặc Nhiên đưa cho Từ Tường một tấm khăn lông trắng sạch sẽ, để cho anh cắn đề phòng anh cắn vào đầu lưỡi của mình.

“Được.” Từ Tường nhận lấy khăn lông.

Tô Mặc Nhiên lấy mật ong Từ Tiền Tiến đưa tới, mật ong này được cô dùng nội lực chiết xuất, hương vị càng thêm ngon.

“Uống mật ong.”

Từ Tường nhận lấy mật ong uống một hơi cạn sạch, mật ong sền sệt ngọt ngào theo cổ họng trượt vào trong dạ dày.

Uống xong mật ong, Từ Tường cầm khăn lông trắng lên, cắn.

“Phiền toái chú Từ và Thạch Cương tới đây đè anh ấy lại, không để cho anh ấy lộn xộn.” Tô Mặc Nhiên nói với hai người đứng bên cạnh.

Công việc giai đoạn trước làm xong, chỉ chờ cổ trùng phát tác.

Ước chừng mười phút sau, mắt thường có thể nhìn thấy ngực và tứ chi Từ Tường có phồng lên đang ngọ nguậy rất nhỏ, phương hướng những thứ này phồng lên ngọ nguậy chính là dạ dày.

Khi cổ trùng ngọ nguậy, Tô Mặc Nhiên cầm ngân châm trong tay theo quỹ tích của những cổ trùng ngọ nguậy kia không ngừng đâm vào huyệt đạo của Từ Tường, chắn đường lui của cổ trùng lại khiến chúng nó không đường có thể lui.

Đau đớn khổng lồ khiến toàn thân Từ Tường phát run, hàm răng cắn chặt khăn lông, trán toát ra từng trận mồ hôi. Tứ chi bị hai người khác đè lại thật chặt, ngân châm ở trong huyệt đạo, giờ phút này ngàn vạn lần không thể lộn xộn.

Dần dần, những cổ trùng kia chậm rãi bò vào trong dạ dày.

Tô Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bước đầu tiên thành công, cũng liền có một nửa tỷ lệ thành công.  di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Bà nội, phiền bà cầm một chậu nước rửa mặt sạch sẽ cho cháu.” Từ ngày Trương Hoài Dật nói Tô Mặc Nhiên từ nay chính là người nhà họ Trương ông liền không tiếp tục để Tô Mặc Nhiên gọi ông là ông Tô rồi, để cho cô trực tiếp gọi là ông nội. 

Hoa Cầm đi ra ngoài tìm một chậu nước rửa mặt sạch sẽ cho cô.

“Hiện giờ, cháu muốn bức cổ trùng đi ra, hai người vẫn theo vậy giữ chặt anh ấy, khi cháu nói buông ra lập tức buông ra; Từ Tường khi giúp anh bức cổ, thân thể anh phải thả lỏng, không nên chống cự.”

Từ Tường gật đầu một cái, ý bảo mình biết rồi.

Tô Mặc Nhiên hít sâu một hơi, xòe bàn tay ra đè dạ dày Từ Tường lại, nội lực theo bàn tay dần dần tiến vào trong dạ dày của anh, bọc lại tất cả mọi thứ trong bụng, hành động lần này cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận nội lực sẽ chấn vỡ cơ quan của Từ Tường, vì vậy phải đặc biệt để ý.

Một tay Tô Mặc Nhiên khống chế đồ trong dạ dày, một tay nhanh chóng nhổ hết ngân châm trên người Từ Tường, sau đó bắt đầu dùng nội lực khống chế đồ trong dạ dày Từ Tường đi lên cổ họng.

Lúc này tất cả cổ trùng trong cơ thể Từ Tường đều đang khoái trá ăn trong dạ dày Từ Tường, mật ong ngon lành là thứ bọn chúng thích nhất. Đang lúc bọn chúng ăn được vui sướng lại phát hiện có một sức lực xông vào, bọn chúng bị nguồn sức mạnh này mạnh mẽ đẩy về phía trước, bọn chúng bắt đầu không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi lực lượng này, đáng tiếc cho dù bọn chúng vận động như thế nào vẫn bị chặt chẽ bao vây trong sức lực này, chỉ có thể theo nó không ngừng đi về phía trước.

Đột nhiên bọn chúng đi đến cuối con đường như bị thứ gì chặn lại, bọn chúng lập tức liều mạng giằng co, hình như bây giờ là cơ hội tốt nhất để thoát thân. 

Tô Mặc Nhiên hét lớn một tiếng. 

“Buông tay.” 

Từ Tường đầu tiên cảm thấy cổ họng mình bị thứ gì chặn lại, sau đó đồ vật bên trong bắt đầu không ngừng náo động, cổ họng ngứa ngáy, đột nhiên có một cảm giác muốn nôn mửa từ trong cổ họng truyền đến, sau đó chỉ nghe Tô Mặc Nhiên kêu một tiếng “Buông tay”, tứ chi của anh lập tức có thể động.

“Ọe… Ọe…” Từ Tường nhanh chóng cúi người xuống càng không ngừng nôn mửa. 

Kèm theo Từ Tường nôn mửa, trong chậu rửa mặt xuất hiện con trùng màu trắng lớn nhỏ giống như con giun hòa lẫn trong chất lỏng nồng đặc màu vàng, người xem nhìn thấy mà ghê. Những con trùng này vẫn còn sống, chính lúc này đang không ngừng ngọ nguậy trong chậu rửa mặt. di1enda4nle3qu21ydo0n

Chờ Từ Tường không hề nôn mửa nữa, Tô Mặc Nhiên lại để cho anh uống một ngụm mật ong, đặt ba ngón tay lên trên cổ tay anh, chia ra một tia nội lực tiến vào thân thể kiểm tra.

“Tốt quá, vận khí không tệ, một lần liền trừ sạch sẽ.” 

Hồi lâu, Tô Mặc Nhiên thu tay lại, chỉ nhẹ giọng nói.

Lần này vận số của bọn họ thật sự không tệ, cô vốn cho rằng ít nhất phải lặp lại hai lần mới có thể diệt trừ toàn bộ cổ trùng, xem ra mật ong trải qua nội lực chiết xuất quả nhiên không giống bình thường.

“Thật tốt quá, tiểu Tường, cháu không sao.” Từ Tiền Tiến ôm lấy thân thể cực kỳ yếu ớt của Từ Tường, trên mặt tái nhợt của Từ Tường cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Cái này chính là cổ trùng à, thật buồn nôn.” Hoa Cầm nhìn con trùng vẫn còn không ngừng ngọ nguậy trong chậu rửa mặt, ngực dâng lên từng trận buồn nôn, lông tơ trên cánh tay cũng từng sợi một dựng lên.

“Bà nội, đừng nhìn nó mắc ói, tác dụng lớn lắm đấy.” Tô Mặc Nhiên bưng chậu nước rửa mặt lên nói. 

“Con trùng này còn có thể có chỗ lợi gì.”

“Chờ cháu xử lý một chút bà sẽ biết.” 

Cô mang chậu nước rửa mặt đến bên cạnh giếng, càng không ngừng dùng nước rửa sạch, chờ rửa sạch sẽ xong cô dùng cái nhíp gắp hai con cổ trùng thu vào không gian trước, đặt ở trong hộp ngọc đã sớm chuẩn bị xong.

Cô cầm cổ trùng còn dư lại vào nhà, lấy ra một cái chén to, bên trong rót rượu cao lương nồng độ cao, rắc một chút bột thuốc ngày hôm qua cô vừa bào chế xong, cuối cùng ném tất cả cổ trùng vào.

Chỉ chốc lát sau, cổ trùng mới vừa rồi còn ngọ nguậy lung tung dần ngừng ngọ nguậy lại, thân thể màu trắng bắt đầu hòa tan, hòa lẫn rượu cao lương và bột thuốc dần dần ngưng kết thành một tinh thể màu trắng, nhìn giống như một chén bột ngọt.

“Cái này, cái này quá thần kỳ.” Hoa Cầm nhìn cổ trùng biến hóa, không nhịn được than thở.

Tô Mặc Nhiên bưng chén lên nói với Hoa Cầm: “Bà nội, ăn một miếng đi.”

“Cái gì? Không được, không được, thứ đồ ói ra như vậy, bà không muốn ăn.” Hoa Cầm vừa nghe Mặc Nhiên kêu bà ăn một miếng, bà cả kinh liên tiếp lui về phía sau càng không ngừng xua tay. 

“Bà nội, cháu còn có thể hại bà sao, ăn một miếng có chỗ tốt lớn với bà đó, đây chính là đồ tốt ngàn năm một thuở, không chỉ bà ăn, những người khác cũng ăn.” Tô Mặc Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc nói với Hoa Cầm và với người khác. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Mặc Nhiên, đây rốt cuộc là đồ tốt gì?” Bạch Minh Viễn tương đối tò mò với cái này, thật ra thì để cho ông ăn một miếng cũng không phải không được. 

“Thất nhật phệ tâm cổ này là một loại cổ trùng rất lợi hại, theo cháu được biết đương thời đã không có thứ nào lợi hại hơn nó rồi, ăn kết tinh của cổ trùng này cũng không phải sợ cổ trùng uy hiếp nữa, cổ trùng khác không thể vào trong thân thể, hơn nữa ăn cái này tỷ lệ trúng độc cũng sẽ hạ xuống rất nhiều, mặc dù không nói có thể giải bách độc, độc bình thường hoàn toàn không có vấn đề.”

“Lợi hại như vậy, thế còn chờ gì.”

Bạch Minh Viễn vừa nghe là đồ tốt, lập tức vê một ít vo nặn bỏ vào trong miệng, ăn xong rồi còn chậc chậc miệng: “Mùi vị không tệ, ngọt ngào, mọi người nhanh ăn đi.”

“Bởi vì bọn chúng ăn mật ong trước, cho nên mùi vị phải rất không tệ.”

Tô Mặc Nhiên bưng chén để ở trong phòng mọi người vo nặn ăn một ít, Hoa Cầm cuối cùng cũng nhắm mắt lại không thèm nghĩ nữa nó là thứ gì, coi như ăn bột ngọt, vê lên một ít vo nặn nhanh chóng bỏ vào trong miệng.

“Cái đó, Nghiên Vũ bọn họ…” Thạch Cương ăn xong còn do dự nói.

“Biết rồi, em còn có thể thua thiệt họ sao, chỉ có anh đau lòng bà xã.” Tô Mặc Nhiên liếc xéo anh ta, Thạch Cương bây giờ là tiêu chuẩn nô lệ của vợ, chuyện gì cũng lấy bà xã làm đầu.

Đợi mọi người đều ăn xong, cô lấy một bình sứ từ trong hòm thuốc ra đặt kết tinh còn dư lại vào. Ừ, còn có nửa bình, đoán chừng đủ phần mười người, quá ít nhưng mà không sao, cô không phải còn giữ lại hai con sao, một khi nuôi còn có thể nuôi sinh sôi nẩy nở.

Cô lại kê một phương thuốc cho Từ Tường, lại để lại mười viên dưỡng sinh hoàn, “Tiếp theo dùng cái đơn thuốc tắm này phối hợp với ăn dưỡng sinh hoàn, ăn xong đoán chừng bộ phận suy nhược trên thân thể có thể hoàn toàn khôi phục.” 

“Cám ơn, cám ơn cháu, thật sự rất cám ơn.” Từ Tiền Tiến nhận lấy phương thuốc và viên thuốc, trong miệng vẫn không ngừng nói cảm tạ.

Vừa bắt đầu ông còn không quá tin tưởng cô gái này, sau lại trải qua Trương Diệu Huy đề cử và Từ Tường thuyết phục ông mới quyết định thử một lần, không ngờ thật sự thành công, về sau Tô Mặc Nhiên liền là ân nhân của nhà họ Từ bọn bọn họ, ngày sau nhất định hết sức báo đáp.

“Không cần phải khách khí.”

Từ Tường giải độc xong, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cười cười nói nói bàn về đủ loại Thất nhật phệ tâm cổ.

Mà cùng lúc đó, trong nháy mắt khi cổ trùng trong cơ thể Từ Tường bị loại trừ, tại phía xa Vân Nam trong một sơn trại nào đấy, trong tòa nhà bằng trúc tinh sảo nhất, một ông lão tóc trắng trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

“Khụ… Khụ…” Ông cụ ôm ngực càng không ngừng ho khan. 

Nghe động tĩnh trong phòng, một nam thanh niên ở phía ngoài sợ hãi kêu chạy vào: “Tộc trưởng, ngài thế nào rồi? Như thế nào?”

Ông lão phất tay áo với cậu ta: “Không có việc gì.”

“Tại sao lại đột nhiên hộc máu?” Nam thanh niên lo lắng hỏi.

Ông lão nhận lấy khăn lông ướt nam thanh niên đưa tới, lau khô vết máu ở khóe miệng, “Đây là kết quả mẫu cổ cắn trả, chúng ta có phiền toái.”

Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói: “Tử cổ này cho đến bây giờ ta chỉ hạ trên người ba người, hai người đã chết, người thứ ba là người thừa kế của nhà họ Từ ở kinh thành, như vậy hôm nay mẫu cổ cắn trả hẳn là tử cổ của cậu ta được giải rồi.”

“Ban đầu ta ứng yêu cầu nhà họ Lưu hạ tử cổ trên người của người thừa kế ở nhà họ Từ, vốn tưởng rằng có thể thần không biết quỷ không hay khiến cho chết đi, nhà họ Từ cũng không phát hiện chúng ta hạ cổ, hiện giờ cổ được giải rồi, hiển nhiên nhà họ Từ biết được cái gì, không ngờ nhà họ Từ lại tìm được phương pháp giải cổ, cổ này đã mấy trăm năm không ai có thể giải rồi.”

“Cháu lập tức nói tin tức tử cổ trên người thừa kế nhà họ Từ bị giải rồi cho nhà họ Triệu, để cho bọn họ điều tra tìm kiếm là ai giải cổ cho nhà họ Từ, điều tra tìm hiểu rõ xong ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, trước khi chưa biết rõ tình huống nên lôi kéo tạo mối quan hệ tốt trước, người có thể giải Phệ Tâm Cổ cũng không phải hạng người tầm thường, nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Dạ, cháu biết rồi.” Nam thanh niên đáp tiếng lui ra.

Ông lão tóc trắng nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, “Ban đầu đáp ứng chuyện hạ tử cổ cho nhà họ Triệu, hôm nay xem ra, không biết là phúc hay là họa, haizzz!”

Xử lý xong bệnh của Từ Tường, Tô Mặc Nhiên liền thu thập đồ cùng Thạch Cương về nhà đi, mới vừa đi tới nửa đường đã nhìn thấy Tôn Hiểu Mỹ ở đối diện đã vội vã chạy tới.

“Nhanh, nhanh, Nghiên Vũ té xỉu, Mặc Nhiên, em mau đi xem một chút.”
Bình Luận (0)
Comment