Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Tô Mặc Nhiên mở cửa chính nhà họ Trương ra đã nhìn thấy nhìn vệ sĩ mặt than quen mắt đứng ở ngoài cửa.
“Là anh!” Tô Mặc Nhiên nói.
Vệ sĩ mặt than giữ cửa mở ra, mới khiến cho Kỷ Mân Huyên ngồi trên xe lăn ở phía sau anh lộ ra.
Kỷ Mân Huyên trải qua hai tháng điều dưỡng thân thể đã khôi phục, trải qua lần này thân thể của anh càng thêm suy bại. Lần này cố ý tới cảm tạ Tô Mặc Nhiên, anh sợ chờ tiếp có lẽ sau này cũng không có cơ hội.
Từ chỗ chủ nhiệm lớp hỏi thăm được nơi của Tô Mặc Nhiên, anh liền mang theo Ngô Chí Dũng tới.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Mặc Nhiên không ngờ Kỷ Mân Huyên lại có thể xuất hiện ngoài cửa nhà họ Trương, từ lần trước ở phòng học giúp anh châm kim xong liền chưa từng gặp, sao hôm nay chạy đến nơi đây? Thân thể như vậy còn chạy loạn khắp nơi, cũng không đàng hoàng tử tế ở trong nhà ngây ngô.
“Bạn học Tô, lần này tôi cố ý tới bày tỏ lòng biết ơn, cám ơn cô đã cứu tôi.” Kỷ Mân Huyên tỏ vẻ chân thành nói.
“Sao lại nói vậy?” Tô Mặc Nhiên không hiểu ra sao, cứu anh, cô đã làm chuyện tốt như vậy lúc nào, sao cô không nhớ rõ?
“Lần trước nhờ có cô giúp tôi châm kim, chữa hết ho khan cho tôi không gây ra viêm phổi, cho nên đã cứu tôi một mạng, nếu không cái mạng nhỏ của tôi chỉ sợ sẽ không giữ được.” Kỷ Mân Huyên cố ý dùng giọng điệu thả lỏng nói, đau đớn và gian khổ trong đó không đáng để nói với người ngoài.
“Nếu tốt rồi, cũng không cần khách khí như thế, dù sao đối với tôi mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay, anh thật ra không cần cố ý tới đây.”
“Như vậy sao được, cho dù như thế nào, tôi đều phải gặp mặt cảm tạ.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Mặc Nhiên cũng không biết nên làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là trước mời người vào nhà, cũng không thể vẫn để cho người ta đứng ở ngoài cửa nói chuyện đi.
“Đây chính là nam thần xe lăn ở trong lớp các em à?” Liễu Nghiên Vũ ôm Nhạc Nhạc, nhìn thấy Kỷ Mân Huyên ngồi lên xe lăn liền đoán được người này nhất định là người bạn học mà Tô Mặc Nhiên thường treo bên miệng kia, từ “nam thần xe lăn” này vẫn từ trong miệng Tô Mặc Nhiên nói ra.
Tô Mặc Nhiên gật đầu một cái.
Trong khoảng thời gian này bởi vì Tôn Hiểu Mỹ thay đổi, tình cảm của Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ nồng hậu hơn trước kia nhiều, rất nhiều chuyện Tô Mặc Nhiên đều chỉ nói với Liễu Nghiên Vũ, rất ít giống như trước kia ba người cùng nhau. Bây giờ mặc dù Tôn Hiểu Mỹ vẫn ở trong nhà họ Trương lại thường không trở lại, dọn đi ra là chuyện sớm hay muộn.
Hai người bọn họ không thể không nghĩ tới khuyên nhủ Tôn Hiểu Mỹ, đáng tiếc mặc kệ bọn họ nói thế nào đều không thể thay đổi ý tưởng của cô ấy, huống chi còn có một Hoàng Dương, bọn họ chỉ có thể vô lực nhìn Tôn Hiểu Mỹ cách bọn họ càng ngày càng xa.
Bọn họ còn có Khuynh thành, đây là một đường lui mà các cô nể tình về mặt tình cảm trong quá khứ mà lưu lại cho cô ấy, mặc kệ về sau cô ấy sẽ có kết cục như thế nào, Khuynh thành tóm lại có một phần của cô ấy, chỉ hy vọng bản thân cô ấy đừng cắt bỏ con đường lui này.
Mấy ngày trước Tôn Hiểu Mỹ nói với các cô muốn để cho chị gái cô ấy và em gái Hoàng Dương đến trong cửa hàng làm nhân viên phục vụ, kêu các cô xa thải hai nhân viên phục vụ trong cửa hàng, nói ra cho oai, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Đề nghị này Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ đều cự tuyệt, kể từ ngày đó Tôn Hiểu Mỹ bắt đầu tồn tại khúc mắc trong lòng với các cô, cảm thấy bọn họ không nể tình, hơn nữa Khuynh thành cũng có một phần của cô, cô cũng là bà chủ, định sắp xếp hai thân thích cũng không được, cảm thấy các cô cố ý làm khó cô. die nda nle equ ydo nn
Đối với cách làm của Tôn Hiểu Mỹ, hai người bọn họ cũng có thể hiểu, tiền lương của nhân viên bán hàng trong cửa hàng thêm trích phần trăm tháng trước cầm năm sáu chục đồng, cao hơn tiền lương của công nhân bình thường gấp hai ba lần, cô ấy định sắp xếp chị gái mình vào về tình có thể tha thứ, nhưng em gái Hoàng Dương tính toán chuyện gì?
Lại nói nhân viên bán hàng trong cửa hàng của bọn họ vừa mới thuê một tháng, tiền lương Cao lập tức xa thải người ta đổi thành thân thích của mình có phải quá không phúc hậu rồi không, cũng có ảnh hưởng đến danh dự của Khuynh thành.
Nhưng Tôn Hiểu Mỹ đều không suy tính những chuyện này, một lòng chỉ nghĩ đến bọn họ không đồng ý yêu cầu của cô, là làm khó cô khinh thường cô, cố ý để cho cô mất mặt ở trước mặt Hoàng Dương.
Nếu như bọn họ thật sự làm khó cô khinh thường cô, cần gì phải lôi kéo cô cùng nhau mở cửa hàng, có năm mươi đồng của cô hay không vốn không có ảnh hưởng với bọn họ.
Đáng tiếc, tất cả điều này, Tôn Hiểu Mỹ đều nghe không lọt.
Tô Mặc Nhiên giữ hai người Kỷ Mân Huyên ở đây ăn cơm trưa, buổi trưa Từ Tường và Trương Hoài Dật cùng trở về.
“Chào giáo viên Trương!” Kỷ Mân Huyên nói với Trương Hoài Dật.
“Kỷ Mân Huyên?” Từ Tường kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
“Cậu là?” Trương Hoài Dật hỏi.
“Em là Kỷ Mân Huyên, anh trai em Kỷ Mân Huy là học sinh của ngài.”
“Từ Tường, không ngờ ở đây gặp được cậu.” Kỷ Mân Huyên chia ra nói với hai người.
“Tôi cũng không ngờ.” Từ Tường như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến lại gặp mặt ở đây.
“Được rồi, được rồi, đừng đứng nữa, ăn cơm trước đi!” Trương Hoài Dật nói với mấy người bọn họ.
Tô Mặc Nhiên căn cứ tình huống thân thể của Kỷ Mân Huyên cố ý chuẩn bị một chút dược thiện, Kỷ Mân Huyên bày tỏ cảm kích vì cô tỉ mỉ săn sóc.
(*) Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
Sau khi ăn xong mọi người tụ tập chung một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, không ngờ Kỷ Mân Huyên đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Phụt.”
Ngô Chí Dũng kinh hãi, vội vàng đỡ cậu ấy, “Cậu làm sao vậy?”
Kỷ Mân Huyên đưa tay phải ôm ngực, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi nồng đậm, “Em, không sao.”
Mới vừa nói xong liền ngất đi.
“Đặt anh ấy ở trên ghế dựa nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy hòm thuốc.”
Tô Mặc Nhiên không ngờ anh thậm chí ngay cả hiệu lực của dược thiện không chịu nổi, xem ra bệnh tình càng thêm trở nên ác liệt hơn khoảng thời gian trước, tiếp tục như vậy cái mạng nhỏ của anh lúc nào cũng có thể bị Diêm Vương Gia lấy đi. d1en d4nl 3q21y d0n
Cô bước nhanh chạy về phòng mình, lấy ra hòm thuốc, lại từ bên trong không gian lấy ra một chai dưỡng sinh hoàn cùng một bình nhỏ linh tuyền, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Cô lấy gối kê tay ra trước bắt mạch cho Kỷ Mân Huyên, càng bắt mạch chân mày của cô nhíu lại càng sâu. Thân thể của anh đã suy bại toàn diện, các bộ máy trong cơ thể cũng đến gần suy kiệt, trong cơ thể các loại thuốc kiềm chế lẫn nhau. Cô thật bội phục Kỷ Mân Huyên đều đã như vậy rồi còn có thể biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra như thế.
“Cậu ấy rốt cuộc như thế nào?” Ngô Chí Dũng nóng nảy, anh bắt đầu cảm thấy hôm nay đồng ý Kỷ Mân Huyên đi ra ngoài là một quyết định sai lầm, hắn nên giữ Kỷ Mân Huyên ở trong nhà nghỉ ngơi, nhưng mà, bây giờ nói gì cũng đã chậm.
Tô Mặc Nhiên thu hồi gối kê tay, lấy bao châm ra chuẩn bị châm cứu, “Anh trước đừng gấp, hộc máu có lúc không nhất định là chuyện xấu, anh xem máu anh ấy nhổ ra đều là màu đen, nói rõ những máu ứ này ban đầu vốn có hại cho thân thể, hiện giờ phun ra ngược lại mới có lợi.”
Tô Mặc Nhiên kéo áo Kỷ Mân Huyên ra, châm mười mấy châm ở lồng ngực bụng cùng với đầu của anh, “Hôm nay coi như các anh may mắn gặp được tôi.”
Nói xong từ trong hòm thuốc lấy ra bình linh tuyền kia, nhỏ một giọt ở trong chén thêm một nửa chén nước trong, lại bỏ vào một viên dưỡng sinh hoàn. Thân thể lúc này của Kỷ Mân Huyên không chịu nổi thuốc có tác dụng quá mạnh mẽ, lợi dụng tính ôn hòa của linh tuyền để hòa hoãn tác dụng mạnh của dưỡng sinh hoàn.
Lần này cô dùng cũng không phải dưỡng sinh hoàn kém cỏi nhất, mà dùng mặc liên trong không gian thêm vị thuốc trong không gian thêm nước giếng trong không gian điều chế thành dưỡng sinh hoàn.
Dưỡng sinh hoàn này đã coi như là cao cấp, mặc dù không thể điều trị tốt thân thể của anh, nhưng tối thiểu có thể ngăn cản thân thể của anh tiếp tục suy bại.
Tô Mặc Nhiên cạy miệng Kỷ Mân Huyên ra đổ nửa chén nước thuốc vào.
Hồi lâu, cô thu hồi ngân châm trên người Kỷ Mân Huyên, Kỷ Mân Huyên cũng chậm rãi tỉnh lại.
“Tôi, thế nào.” Kỷ Mân Huyên đỡ đầu, miễn cưỡng muốn ngồi dậy.
Tô Mặc Nhiên nâng phía sau lưng của anh để cho anh ngồi dậy, “Anh đang yên ổn uống trà, đột nhiên phun ngụm máu sau đó liền ngã bất tỉnh.”
“Xin lỗi, hù sợ mọi người.” Kỷ Mân Huyên hơi ngượng ngùng nói.
Thân thể của anh đúng là càng ngày càng không còn dùng được, hơi mệt mỏi chút cũng không được.
“Cậu cảm thấy như thế nào?” Ngô Chí Dũng đứng ở bên cạnh hỏi.
Kỷ Mân Huyên vuốt vuốt ngực nói: “Cảm giác tốt hơn nhiều, ngực cũng không đau, không giống lấy trước kia luôn cảm thấy giống như có một tảng đá đè ép.”
Tô Mặc Nhiên nói: “Anh chính là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, dù sao phun một ngụm máu, sau này vẫn nên ở trong nhà nghỉ ngơi ít chạy ra bên ngoài, hiện giờ chính là giữa hè, thời tiết nóng bức.”
“Làm phiền cô.”
Ngô Chí Dũng ôm Kỷ Mân Huyên lên xe lăn, hai người liền cáo từ người nhà họ Trương.
Trở lại nhà họ Kỷ, nghe nói anh hộc máu, người nhà họ Kỷ lập tức đưa anh đến bệnh viện. Trước kia mặc dù thân thể của anh không tốt nhưng chưa từng xuất hiện phản ứng hộc máu nghiêm trọng như thế, người nhà họ Kỷ đột nhiên có một dự cảm xấu.
Sau khi đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra, cho ra kết quả lại khiến cho bọn họ hoảng hốt.
Căn cứ vào báo cáo các hạng mục kiểm tra cho Kỷ Mân Huyên đến xem, một vài chỉ tiêu của anh cũng đã dừng lên cao hoặc hạ xuống, nói cách khác thân thể của anh đã dừng suy bại, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu khôi phục. dinendian.lơqid]on
Nghe được giải thích của bác sỹ, mọi người nhà họ Kỷ thật vui mừng, cái này không phải có ý nghĩa Kỷ Mân Huyên sẽ có ngày khôi phục khỏe mạnh.
“Vậy miệng cậu ấy phun máu là xảy ra chuyện gì?” Anh cả của Kỷ Mân Huyên là Kỷ Mân Phong hỏi.
“Chắc là hành động thanh lý của hệ thống miễn dịch trong thân thể đi, dù sao cậu ấy nhổ ra là một ngụm máu bầm.” Bác sỹ nói.
“Vậy là không có vấn đề sao?”
“Tuyệt đối không có vấn đề.”
Lấy được đáp án khẳng định của bác sỹ, người nhà họ Kỷ cũng yên tâm.
Từ bệnh viện về đến nhà, người nhà họ Kỷ ngồi chung một chỗ tán gẫu.
“Cậu làm sao vậy? Từ bệnh viện trở lại lại liền có vẻ u sầu?” Kỷ Mân Phong hỏi cậu ba nhà họ Kỷ Kỷ Mân Huy.
Kỷ Mân Huy ngẩn người, nhìn về phía anh cả, “Em chỉ đang suy nghĩ sao thân thể của Mân Huyên đột nhiên lập tức tốt lên nhiều như vậy, em sợ là…”
Bốn chữ “Hồi quang phản chiếu” này Kỷ Mân Huy như thế nào cũng không cách nào nói ra khỏi miệng.
(*) Hồi quang phản chiếu: Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, hiện tượng người bệnh tự nhiên tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ chết.
Đều là anh em cùng mẹ, Kỷ Mân Phong tự nhiên cũng đoán được lời nói phía sau còn chưa nói ra của Kỷ Mân Huy, trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc.
“Không phải vậy, tuyệt đối không phải, Mân Huyên có thể như vậy chắc là…” Ngô Chí Dũng nghe được hai anh em nói chuyện với nhau lập tức bật thốt lên.
“Chắc là cái gì?” Kỷ Mân Phong lập tức hỏi, chẳng lẽ cậu em út đột nhiên thay đổi trong đó có điều bí ẩn gì?
“Cái này…” Ngô Chí Dũng liếc nhìn Kỷ Mân Huyên, thật ra thì anh cũng không xác định đến cùng có phải không, nên nói hay không đây? Anh đột nhiên có phần không quyết định chắc chắn được.
“Là thế nào anh nói ra đi.” Kỷ Mân Huy nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của anh, lập tức nổi trận lôi đình, thật gấp chết người.
“Tôi cũng không xác định rốt cuộc có phải bởi vì nguyên nhân kia không, cho nên…” Ngô Chí Dũng hơi khó xử, lúc ấy Kỷ Mân Huyên hôn mê không biết tình huống, nhưng anh nlại thật sự rõ ràng nhìn từ đầu tới đuôi.
“Có phải hay không, nói cho chúng tôi để phán đoán, anh nói trước đi.” Cậu hai nhà họ Kỷ Kỷ Mân Thịnh nói.
Ba anh em cảm thấy cậu em út đột nhiên thay đổi tốt đúng là hơi bất ngờ, nếu như có nguyên nhân cũng may, nếu như không có nguyên nhân chỉ sợ thật sự sẽ là hồi quang phản chiếu.
“Chuyện là như vậy.”