Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Một ngày nào đó, Từ Tiền Tiến và Từ Tường mang theo ba anh em nhà họ Kỷ tới cửa, anh cả Kỷ Mân Phong, cậu ba Kỷ Mân Huy, cậu tư Kỷ Mân Huyên. Kỷ Mân Huy từng là học sinh của Trương Hoài Dật, hôm nay tới đây cũng có ý tứ thăm viếng thầy giáo.
Một ngày trước khi tới thăm hỏi, Từ Tiền Tiến nhận việc trước chào hỏi với nhà họ Trương và Tô Mặc Nhiên, để cho bọn họ chuẩn bị.
Ngày đến thăm viếng, anh cả và cậu ba nhà họ Kỷ cầm quà tặng, Ngô Chí Dũng đẩy Kỷ Mân Huyên, bốn người đi theo Từ Tiền Tiến và Từ Tường cùng đi đến nhà họ Trương.
Ba anh em nhà họ Kỷ vừa tiến vào nhà họ Trương, Trần Tương Long vẫn luôn chặt chẽ giám thị Tô Mặc Nhiên lập tức nhận được tin tức. Trần Tương Long báo lại tin tức nhận được cho nhà họ Triệu, lúc này nhà họ Triệu cũng từ đường dây khác biết tin tức này.
Người đứng đầu quản việc nhà họ Triệu Triệu Kiến Quốc nói với Trần Tương Long: “Tương Long à, xem ra người con gái này của ông không đơn giản?”
“Hừ, đáng tiếc có phần không biết điều!” Trần Tương Long sa sầm mặt hừ lạnh một tiếng.
Trong khoảng thời gian này Trần Tương Long vẫn luôn tiếp xúc với Tô Mặc Nhiên, ý đồ khôi phục tình thân cha con hơn nữa để cho cô vào nhà họ Trần ở, nhưng Tô Mặc Nhiên vẫn dầu muối không vào, trái đẩy phải chắn vẫn không để cho ông như nguyện. Nếu như không phải cho đến bây giờ không tìm được thứ ông muốn, ông đã sớm cho người trói đứa con gái hư đốn này lại trừng trị một phen rồi.
“Ha ha, người trẻ tuổi ấy mà, chưa từng trải việc đời, dễ dàng bị người che mắt, cảm thấy ai đối xử tốt với mình thì người đó chính là người tốt, thật ra thì, chỉ có máu mủ mới đáng giá tin tưởng nhất, ông người làm cha này cũng phải có chút kiên nhẫn mới được.” Cặp mắt hẹp dài của Triệu Kiến Quốc nheo lại, trên mặt mang ý cười thản nhiên nói, nhưng mỉm cười y hệt gió xuân này, lại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy từng cơn gió lạnh.
“Đúng thế, tôi suy cho cùng vẫn là cha của con bé, còn có thể hại con bé sao, người làm cha mẹ không phải vì tốt cho con của mình.” Trần Tương Long cũng giả nhân giả nghĩa gật đầu nói, dáng vẻ cho người ta nhìn giống như là một người cha hiền, trong lòng chân chính nghĩ như thế nào chỉ có chính ông biết.
“Tương Long à, ông thật sự xác định trên tay cô ta có sách thuốc sao?” Triệu Kiến Quốc có phần không xác định hỏi.
“Nhất định là có, tôi từng nghe Tô Vận nói, trong nhà mẹ của bà ấy hành y nhiều đời, tổ tiên còn có một ngự y, có một bản sách thuốc tổ truyền, sách thuốc này hiện giờ khẳng định ở trong tay con nhóc đó, nếu không bằng vào nó một con nhóc mới hai mươi tuổi đầu làm sao có thể có y thuật cao siêu như vậy.” Giọng điệu Trần Tương Long kiên định trả lời.
Tô Vận đã từng giới thiệu về gia đình của mình với Trần Tương Long, nhà họ Tô là thư hương thế gia nền tảng vững chắc, trong nhà cũng không thiếu bảo vật. Mà mẹ của bà càng thêm xuất thân từ trong gia đình trung y, tổ tiên hành y nhiều đời, truyền lại một bản y thuật, ghi lại các biện pháp chữa trị bệnh tật khó chữa và tâm đắc.
Trần Tương Long cho rằng Tô Mặc Nhiên có thể chữa khỏi bệnh người khác không chữa được, dựa vào nhất định là bản sách y kia. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Triệu Kiến Quốc dựa vào trên ghế sa lon, cặp mắt khẽ híp, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Kể từ sau khi bên chỗ Vân Nam truyền đến tin tức nói cổ độc trên người Từ Tường nhà họ Từ bị giải, ông vẫn một mực điều tra chuyện này, tra tới tra lui cũng chỉ có Tô Mặc Nhiên này khả nghi nhất. Ban đầu khi hạ cổ, Triệu Kiến Quốc liền nghe được cổ độc này không có thuốc nào chữa được, cho nên ông mới yên lòng để cho người hạ xuống trên người Từ Tường. Ngay từ đầu đúng là không ai nhìn ra được cũng không có cách nào điều trị, không ngờ Từ Tường khi bị nhà họ Từ đưa ra ngoài vài năm sau lại khỏi.
Tô Mặc Nhiên này rốt cuộc là y thuật cao siêu thật, có khả năng người thường không có, hay là đúng như Trần Tương Long nói, là dựa vào một quyển sách thuốc tổ truyền?
Vì biết rõ tình huống, ông phân phó Trần Tương Long tiếp xúc Tô Mặc Nhiên làm rõ ràng lai lịch của cô, không ngờ tên phế vật này đến bây giờ vẫn không giải quyết được. Hiện giờ nhà họ Từ mang theo nhà họ Kỷ tới cửa, mười phần chính là muốn cầu y, thấy vậy Tô Mặc Nhiên này thật sự có bản lĩnh.
“Ông nghĩ cách mau sớm lấy được bản sách thuốc kia.” Triệu Kiến Quốc nói.
Hiện giờ ở kinh thành, ba nhà Triệu, Lưu, Kỷ tạo thế chân vạc, ban đầu vì phá hư nhà họ Kỷ và nhà họ Lưu kết thành đồng minh, nhà họ Triệu tốn tâm tư cực lớn và giá cao, tự tay chặt đứt không ít trợ thủ mới không lộ ra hành tung.
Trong thời gian mấy năm này, ông vẫn luôn tiếp xúc với nhà họ Lưu muốn đạt thành nhận thức chung, nhưng nhà họ Lưu vẫn luôn không đáp ứng. Khó khăn lắm khoảng thời gian trước nhà họ Lưu cuối cùng đồng ý gả con gái cho nhà họ Triệu bọn họ, hai nhà kết hợp lại đối phó nhà họ Kỷ, ông cũng không muốn vào lúc mấu chốt này lại xảy ra sự cố.
Bởi vì Kỷ Mân Huyên, hai nhà Kỷ, Lưu thế như nước lửa, nhà họ Triệu mới có cơ hội tận dụng mọi thứ, nếu như lúc này Kỷ Mân Huyên khỏi rồi, quan hệ hai nhà Kỷ Lưu có lẽ sẽ hòa hoãn, như vậy nhà họ Lưu có lẽ sẽ thay đổi chủ ý sẽ không tiếp tục hợp tác với nhà họ Triệu. Ông tuyệt đối không chấp thuận xảy ra chuyện như vậy, cuộc đời này ông nhất định phải hung hăng giẫm nhà họ Kỷ ở dưới chân.
Nhóm người Từ Tường đến nhà họ Trương.
Trương Hoài Dật nhìn thấy học sinh đắc ý cũ của mình, trong lòng thật vui mừng, vẫn lôi kéo Kỷ Mân Huy nói chuyện không ngừng.
Kỷ Mân Phong từ sau khi tiến vào nhà họ Trương nhìn thấy Tô Mặc Nhiên vẫn một mực quan sát cô, may mà trong mắt không có ác ý, Tô Mặc Nhiên cũng liền theo anh ta đi.
Tô Mặc Nhiên bình tĩnh uống trà, thỉnh thoảng nói một đôi câu với Kỷ Mân Huyên, hỏi một chút tình trạng thân thể của anh.
Gợn sóng giữa hai người chỉ có Kỷ Mân Huyên chú ý tới, hơi xấu hổ cười cười với Tô Mặc Nhiên, trong đôi mắt mang theo áy náy, Tô Mặc Nhiên lắc đầu một cái với anh bày tỏ không sao. die nd da nl e q uu ydo n
Đối với thân thể mình, Kỷ Mân Huyên đã biết đến, đã chống đỡ không được bao lâu, bởi vì thân thể anh mà người trong nhà gần như đã nát tâm, anh vì thế mà cảm thấy hết sức có lỗi. Lần này tới tìm Tô Mặc Nhiên, thật ra thì trong lòng anh cũng rất mong đợi, mong đợi có kỳ tích xuất hiện, không để cho cha mẹ của anh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Kỷ Mân Phong để tách trà trong tay xuống nói với Tô Mặc Nhiên: “Bạn học Tô, tôi nghĩ cô cũng đã nghe nói tới mục đích lần này chúng tôi tới tìm cô.”
“Vâng, chú Từ đã nói với tôi rồi.” Tô Mặc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện cô.
“Vậy thì tôi không nói nhiều, không biết cô có nắm chắc có thể chữa khỏi cho em tư của chúng tôi không.” Ánh mắt Kỷ Mân Phong khóa lại Tô Mặc Nhiên thật chặt, trên mặt hòa toàn trấn định.
Tô Mặc Nhiên có chút kinh ngạc, cô không ngờ Kỷ Mân Phong lại đi thẳng vào vấn đề như thế, được rồi, cô vừa đúng cũng là người không thích nói nhiều lời vô nghĩa, “Không nắm chắc.”
Sau khi cô nói xong, ánh mắt Kỷ Mân Huyên tối sầm lại, quả nhiên, trong lòng anh thả lỏng, đã sớm biết không nên ôm lấy ảo tưởng không thực tế.
“Thật sao?”
Nghe câu trả lời của cô, Kỷ Mân Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc, nếu như cô một mực chắc chắn nói “Có nắm chắc”, vậy anh thật sự muốn hoài nghi, vì vậy anh hỏi tiếp: “Vậy cô có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”
Tô Mặc Nhiên lắc đầu một cái nói: “Đối với một người một chân đã bước vào quan tài, ngài cảm thấy có thể có bao nhiêu nắm chắc?”
Nghe miêu tả của cô, cho dù tố chất nội tâm của Kỷ Mân Phong vô cùng mạnh mẽ cũng không nhịn được trái tim run một cái.
Kỷ Mân Huy ngồi ở bên cạnh liền trực tiếp nhảy lên: “Vậy thật sự không cứu được sao?”
“Vậy cũng không nhất định.”
“Vậy cô rốt cuộc có ý gì?” Kỷ Mân Huy tính khí nóng nảy không nhịn được gầm lên một tiếng giận dữ.
“Chú ba.” Kỷ Mân Phong kêu một tiếng, sử dụng ánh mắt ý bảo em trai không được vô lễ.
“Xin lỗi, anh ba của tôi anh ấy chỉ vì quá lo lắng cho tôi.” Kỷ Mân Huyên nói với Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên có thể lý giải nóng nảy trong lòng bọn họ, cũng thấy cảm động vì tình anh em nồng đậm giữa bọn họ, “Không sao.”
“Vậy cô rốt cuộc có thể trị không?” Kỷ Mân Phong hỏi.
“Có thể, nhưng mà tôi lại không thể bảo đảm chữa khỏi, chỉ có thể hết sức, có lẽ kết quả cuối cùng anh ấy không thể nào hoàn toàn khỏi, nhưng không đến nỗi giống như bây giờ tùy tiện một cảm mạo cũng có thể muốn tính mạng của anh ấy.” [email protected]
Tô Mặc Nhiên không dám cam đoan, y thuật của cô thừa kế từ chủ nhân thân thể này, chủ nhân thân thể này chẳng qua chỉ học từ chỗ bà nội mười năm, cô vẫn kém lão trung y học ở bệnh viện chính quy một chút. Cô mạnh hơn người ta ở chỗ là ở cô có nội lực, có sách thuốc trong không gian, có nguyên liệu thuốc trong không gian, có linh tuyền. Trước chữa bệnh giúp Trương Diệu Huy và Từ Tường hoàn toàn dựa theo sách thuốc trong không gian ghi lại cộng thêm nguyên liệu thuốc trong không gian, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc thì có thể chữa khỏi. Xem bệnh giúp nhà họ Trương và bệnh nhân trong thôn thì càng không có vấn đề, bệnh bình thường cô vẫn có thể chữa trị.
Lần này Kỷ Mân Huyên không giống vậy, anh không phải ốm đau đơn giản, mà là các loại bệnh chứng trộn lẫn. Trước kia cô chưa bao giờ gặp người bệnh như vậy, lại không có kinh nghiệm gì mà nói, chỉ có thể ôm tảng đá qua sông, vừa điều trị vừa tìm tòi. Chỉ có điều cô có lòng tin với không gian của mình, tin tưởng bằng vào linh tuyền trong không gian và nguyên liệu thuốc nhất định có thể đủ để chữa khỏi cho Kỷ Mân Huyên.
Cô nói xong ba anh em nhà họ Kỷ đều trầm mặc, sau hồi lâu, Kỷ Mân Phong với giọng nói khẩn cầu: “Chuyện này chúng tôi còn phải về nhà thương lượng một chút với cha mẹ, để bọn họ quyết định, cho dù kết quả như thế nào, chúng tôi cũng cực kỳ cảm ơn cô.”
“Hi vọng đến lúc đó nếu như chúng tôi quyết định chữa trị, xin có thể đồng ý chữa trị, hơn nữa dùng cố gắng lớn nhất chữa trị em tư của chúng tôi, có yêu cầu gì có thể nói, nhà họ Kỷ chúng tôi quyết không từ chối.”
Tô Mặc Nhiên liếc nhìn ba anh em nhà họ Kỷ, đặc biệt là Kỷ Mân Huyên, lại liếc nhìn Trương Hoài Dật và Từ Tiền Tiến, cuối cùng gật đầu một cái. Không nói quan hệ nhà họ Từ và nhà họ Kỷ, quan hệ của Trương Hoài Dật và Kỷ Mân Huy, cô từ trong lòng cũng không nỡ để Kỷ Mân Huyên cứ chết đi như vậy, hơn nữa hiện giờ tình huống nhà họ Trần còn không rõ ràng, nếu như có một ngày thật sự muốn chống lại bọn họ, cô một thân một mình khó tránh khỏi ăn thiệt thòi, nếu như sau lưng cô có nhà họ Kỷ ở đây, nhà họ Trần liền không cần lo ngại.
Tổng hợp mấy nguyên nhân, Tô Mặc Nhiên đồng ý thỉnh cầu của Kỷ Mân Phong.
Sau khi ba anh em nhà họ Kỷ về nhà, nhà họ Kỷ bộc phát tranh chấp mãnh liệt, đều người phản đối nhiều người tán thành thì ít, trừ Kỷ Mân Phong và Kỷ Mân Huyên ra vốn không có ai tán thành giao Kỷ Mân Huyên cho Tô Mặc Nhiên chữa trị.
Năm ngày sau, khi Tô Mặc Nhiên cho rằng nhà họ Kỷ sẽ không đồng ý để cho cô chữa trị Kỷ Mân Huyên, cậu cả nhà họ Kỷ Kỷ Mân Phong lại đến rồi.
Cuối cùng tộc trưởng nhà họ Kỷ Kỷ Cẩm Thư sau khi nói chuyện với con lớn nhất đã gạt bỏ ý kiến của nhiều người đồng ý để Tô Mặc Nhiên chữa trị cho Kỷ Mân Huyên. Lần này Kỷ Mân Phong tới chính là để hỏi chút, chữa trị cho Kỷ Mân Huyên cần chuẩn bị những thứ gì.
Tô Mặc Nhiên nói thân thể Kỷ Mân Huyên quá yếu, bây giờ có thể làm chính là chậm rãi điều dưỡng thân thể của anh, để cho các bộ máy trong cơ thể anh lại hiện ra sức sống. Bây giờ phương pháp có thể dùng chỉ có ngâm nước thuốc, dùng dưỡng sinh hoàn lại kết hợp với châm cứu.
Nếu như vậy liền cần chữa trị ở gần đây, cuối cùng bọn họ quyết định chuyển Kỷ Mân Huyên đến nhà họ Trương. Vốn Kỷ Mân Phong muốn mời Tô Mặc Nhiên đến nhà họ Kỷ ở, nhưng Tô Mặc Nhiên lại nói đổi một hoàn cảnh mới có lợi cho điều trị cho Kỷ Mân Huyên, hơn nữa người nhà họ Kỷ đông đảo, khung cảnh ầm ĩ, không có lợi cho điều dưỡng.
Kỷ Mân Phong trầm tư một lúc, vỗ bàn quyết định đưa Kỷ Mân Huyên đến nhà họ Trương, vì thế nhà họ Trương cũng tiến hành một loạt cải tạo, dù sao trong nhà có một người ngồi xe lăn, có nhiều chỗ vẫn nên thay đổi một chút.
Ngày Kỷ Mân Huyên dọn tới, Tô Mặc Nhiên cũng không ở nhà, cô bị Trần Tương Long đón về nhà họ Trần.
Ngồi ở trong ôtô, Tô Mặc Nhiên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt không hiểu ra sao.