Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 63

Editor: Puck - Diễn đàn

Tô Mặc Nhiên vừa bắt mạch cho ông cụ Chu vừa nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, thật ra thì ngay từ khi mới vừa vào cửa cô đã coi rõ ràng tình huống thân thể của ông cụ Chu.

Bệnh nghiêm trọng nhất là xương đùi gãy tiếp theo sau đó nhận điều trị trễ lưu lại di chứng, phổi có diện tích bớt đen lớn, loét dạ dày, ngoài ra còn có bệnh mãn tính phong thấp, cao huyết áp, đường huyết cao.

Dưới điều kiện chữa bệnh hiện tại những bệnh này muốn chữa cực kỳ khó khăn, nhưng ở trên tay cô thật sự không phải việc khó. Cao điều trị phong thấp trừ ẩm đã nghiên cứu ra, xương gãy nối lại sách thuốc trong không gian cũng có ghi lại cao nối xương, loét dạ dày dùng thuốc bột nuôi dạ dày, phổi có vết đen dùng châm cứu phối hợp với nội lực loại trừ hoàn toàn không có vấn đề, về phần cao huyết áp tăng đường huyết, chỉ cần dùng dưỡng sinh hoàn điều dưỡng một đoạn thời gian tự nhiên sẽ khỏi hẳn.

Qua một lúc, cô mới buông cổ tay Chu lão ra, cân nhắc một chút nói: “Cháu đã rõ ràng tình huống cụ thể của Chu lão, chủ yếu vẫn là xương gãy, phong thấp, loét dạ dày, viêm phối mức độ nặng, mặt khác còn có huyết áp cao tăng đường huyết, về phần phương án điều trị, cháu còn cần suy nghĩ một chút.”

Hai cha con nhà họ Chu nghe cô nói xong bệnh tình của ông cụ Chu một chút cũng không kém mới chính thức ý thức được, cô gái nhìn tuổi không lớn này có bản lĩnh thật sư

Trong mắt Chu Tiến Nhân lóe lên một tia mừng rỡ; “Không biết cháu có bao nhiêu phần nắm chắc chữa khỏi được cho cha chú.”

“Cái này, nhìn tình huống, nếu như tình trạng thân thể Chu lão tốt, có thể tìm được thuốc tốt, cháu ít nhất có sáu thành nắm chắc có thể chữa khỏi”

“Thật sao?”

“Vô cùng chính xác.”

“Vậy thì quá tốt, không biết cần chính là thuốc gì, có thể kê đơn không, chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị tốt nhất.” Lại có hy vọng quá nửa, Chu Tiến Nhân càng thêm kích động.

“Cái này, về đơn thuốc, cháu còn phải cẩn thận cân nhắc một chút, hiện giờ có kết luận vô cùng qua loa, đợi hai ngày nữa cháu nghiên cứu xong phương án điều trị sẽ kê đơn thuốc ra.” di1enda4nle3qu21ydo0n

“Được, được, đúng, nên cẩn thận một chút.”

Lúc này, ông cụ Chu mới mở miệng nói: “Vậy bệnh của lão già đây liền nhờ cháu.”

Tô Mặc Nhiên lắc đầu, lập tức nói: “Chu lão ngài quá khách khí, đây là phải làm.”

Sau khi từ nhà họ Chu ra ngoài, Tô Mặc Nhiên không đi theo ông cụ Trần về nhà, mà lấy lý do đi tìm tài liệu có liên quan đến bệnh tình của Chu lão mà tách ra với ông ta. Cô đi thẳng đến nhà họ Trương, chuyện này cô nhất định phải thương lượng với nhà họ Trương một chút.

Sau khi hai người bọn họ đi, ông cụ Chu mới nói với con trai: “Con thấy chuyện này như thế nào?”

Khóe miệng Chu Tiến Nhân chứa đựng ý cười châm chọc: “Còn thấy thế nào, Trần Vĩnh Lâm gióng trống khua chiêng như vậy mang cháu gái thần y đến, không phải muốn ra ơn cho nhà họ Chu chúng ta sao, giống như còn sợ người khác không biết, nhưng mà cháu gái của ông ta dường như có một thân bản lĩnh, cũng không biết có phải có thể thật sự biết bệnh của ngài không.”

“Nhìn dáng vẻ cô bé kia, chắc có điểm nắm chắc..”

“Cha, đến lúc đó rốt cuộc chúng ta có nên dùng thuốc của cô ta không, lỡ như nhà họ Trần sinh ra ý xấu, gian lận trong thuốc, vậy làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, nhà họ Trần không dám, đây cũng không phù hợp với tác phong hám lợi của nhà họ Trần.”

“Vậy chúng ta thật sự để cho cô ta điều trị?”

Ông cụ Chu suy nghĩ sâu xa một chút nói: “Chờ kê ra phương thuốc, con  tìm người kiểm tra một chút, hơn nữa lúc này đoán chừng các thế gia khác cũng đã nhận được tin tức, nhìn tình thế phát triển một chút rồi mới quyết định.

“Vâng.”

Thái độ của cha con nhà họ Chu, Trần Vĩnh Lâm và Tô Mặc Nhiên đều không biết. Tô mặc Nhiên còn chưa nghĩ ra phải thương lượng với nhà họ Trương một chút nên ứng đối như thế nào, còn Trần Vĩnh Lâm thì không có chuyện gì, bởi vì ông vốn chính là định dùng dương mưu, đường đường chính chính thoải mái, thật ra thì ông muốn chính là để cho nhà họ Chu cam tâm tình nguyện nhận tình này của ông.

Thật ra thì chuyện ông cụ Trần mang Tô Mặc Nhiên đến nhà họ Chu, từ lúc cô tiến vào cửa chính nhà họ Chu  đã bắt đầu truyền ra trong giới thế lực ở Kinh thành, vốn không lừa được người.

Đợi đến khi cô chạy tới nhà họ Trương, Trương Hoài Dật cũng mới vừa nhận được tin tức từ Từ Tường vừa mới chạy đến.

“Sao anh lại tới đây?” Tô Mặc Nhiên nhìn thấy Từ Tường ở nhà họ Trương hơi kinh ngạc.

“Còn do em đưa tới, nghe nói em mới vừa đi nhà họ Chu?” Từ Tường thấy ánh mắt kinh ngạc của cô liền tức giận, còn không phải bởi vì cô gây ra động tĩnh lớn như vậy, bằng không anh sẽ tới sao, giờ phút này anh nên đang hẹn hò với bạn gái mình mới làm quen, chứ không phải ở nhà họ Trương uống trà với ông cụ Trương. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Tô Mặc Nhiên ngồi xuống ghế dựa, nâng tách trà lên uống một ngụm, nghe câu hỏi của Từ Tường, nhíu mày hỏi: “Ah, nhanh như vậy các anh đã biết rồi.”

“Sợ rằng hiện giờ tất cả thế gia ở kinh thành đều biết.”

“Có cần khoa trương như vậy không?”

“Em nghĩ sao?”

Đang nói, ngoài cửa lớn lại vang lên tiếng gõ cửa, người tới lần này thật sự còn có phần ngoài ý muốn.

Là Kỷ Mân Huyên và Ngô Chí Dũng.

“Nhìn xem anh nói cái gì.” Từ Tường liếc mắt nhìn Tô Mặc Nhiên, dáng vẻ đã sớm đoán được.

Chờ hai người ngồi vững vàng, Tô Mặc Nhiên mới hỏi: “Các anh cũng nhận được tin tức?”

Một khoảng thời gian không thấy, Kỷ Mân Huyên đã khôi phục bảy tám phần, hiện giờ tinh thần không tệ, nhà họ Kỷ cũng sẽ không lo nghĩ cho anh, để cho anh tự do hoạt động.

“Đúng vậy, động tĩnh này đoán chừng muốn không biết cũng khó khăn, hai người đi nhà họ Chu rốt cuộc vì cái gì? Xem bệnh cho Chu lão?” Kỷ Mân Huyên cũng không nói nhảm, hỏi thẳng.

Tô Mặc Nhiên gật đầu một cái nói: “Đúng, đúng là đi xem bệnh cho ông cụ Chu.”

“Vậy bệnh của Chu lão rốt cuộc như thế nào?” Trương Hoài Dật vội vàng hỏi, ông cụ Chu có ơn với nhà họ Trương, còn là ơn lớn.

“Thật ra thì Chu lão cũng lớn tuổi, thân thể suy thoái, lúc tuổi còn trẻ lại bị thương rất nhiều, hai thứ hợp lại bộc phát ra tự nhiên không thể khinh thường, lấy trình độ chữa bệnh trước mắt, muốn chữa khỏi đó là không thể nào.”

“Vậy cháu có thể điều trị hết không?” Lần này, Trương Hoài Dật sốt ruột hơn.

“Ông nội, ông trước đừng có gấp, cháu có thể chữa khỏi bệnh cho Chu lão, nhưng không biết có cần điều trị hay không thôi.”

“Điều trị, đương nhiên là phải trị, Mặc Nhiên, cháu không biết chứ, ban đầu Chu lão từng cứu mạng của ông.” Lúc này Trương Hoài Dật mới chậm rãi nói ra quan hệ của ông với Chu lão, thì ra lúc Trương Hoài Dật còn trẻ khi đánh Nhật Bản từng bị bọn xâm lược bắt làm tù binh, nhưng là ông cụ Chu xông vào vòng vây mang ông ra ngoài.

Tô Măc Nhiên không biết Trương Hoài Dật và nhà họ Chu còn có sâu xa như vậy, bệnh này nhất định phải trị rồi.

“Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dốc hết toàn lực chữa khỏi bệnh của Chu lão, nhưng mà, rốt cuộc trị như thế nào, chúng ta còn phải nghiên cứu một chút, nhân tình này ngàn vạn lần không thể rơi vào nhà họ Trần.”

Nhà họ Kỷ và nhà họ Từ cũng không biết Trương Hoài Dật và Chu lão còn có sâu xa như vậy, vốn còn đang nghĩ làm như thế nào phá hư tính toán của nhà họ Trần, hiện tại rốt cuộc tìm được cửa đột phá.

Theo ý tứ của Kỷ Mân Huyên, đó chính là để chú Trương thúc đợi đến khi trời tối đen lại mang Tô Mặc Nhiên đi tới nhà họ Chu một chuyến, so với thiếu nhân tình của nhà họ Trần, không bằng để cho nhà họ Trương dùng báo đáp ơn cứu mạng lấy cớ để điều trị cho Chu lão, dù sao Tô Mặc Nhiên cũng coi là nửa người nhà họ Trương, cô là cháu gái nuôi của Trương Hoài Dật, cháu gái thay ông nội báo ơn, là chuyện đương nhiên.

Chủ ý của Kỷ Mân Huyên nghe khá vô cùng, nhưng mà chỉ sợ đến lúc đó nhà họ Chu suy nghĩ nhiều.

Nhưng Trương Hoài Dật cảm thấy không cần lo lắng, ông và Chu lão chung đụng, Chu lão không phải một người tính toán chi li.

Đã như vậy, Tô Mặc Nhiên liền quyết định đợi đến khi trời tối đen lại đi theo ông nội một chuyến.

Giải quyết chuyện đè ở trong lòng, Tô Mặc Nhiên lập tức nhẹ nhõm không ít, lúc này mới nở nụ cười nói với Kỷ Mân Huyên: “Sao hôm nay anh lại có rảnh rỗi tới đây, thân thể thế nào, trong khoảng thời gian này có cảm thấy không thoải mái không, tới đây em lại bắt mạch cho anh.” die nd da nl e q uu ydo n

Nói xong định đứng lên bắt mạch cho anh.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Mặc Nhiên, Kỷ Mân Huyên không biết sao gương mặt hơi nóng, chợt nhìn cô đứng lên, liền vội vàng xua tay nói: “Không có, không có, trong khoảng thời gian này anh cảm thấy rất tốt, không cần bắt mạch đâu.”

Giọng nói chuyện của anh hơi vội vàng, thật giống như sợ Tô Mặc Nhiên đi tới.

Từ Tường ngồi ở bên cạnh mím môi cười không ngừng, anh đương nhiên biết bạn tốt rốt cuộc tại sao như vậy, nhưng mà anh chỉ tính toán xem cuộc vui.

“Thật sự không có vấn đề sao? Dưỡng sinh hoàn cần ăn đúng hạn, chờ qua đoạn thời gian bận rộn này em lại đi điều trị một lần cho anh.” Tô Mặc Nhiên thấy anh xua tay, không thể làm gì khác hơn là xoay người ngồi trở lại vị trí của mình, khóe mắt liếc thấy Từ Tường đang cười trộm, trong lòng hơi buồn bực, cái này có gì buồn cười.

“Được, đợi qua một thời gian ngắn lại nói.” Nhìn thấy cô ngồi xuống lại, trong lòng Kỷ Mân Huyên thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không biết tại sao, chỉ cần một khi tới gần Tô Mặc Nhiên anh sẽ khẩn trương, đầu óc liền bắt đầu hỗn loạn. Trước kia anh cũng không phải chưa từng chạm vào những người phụ nữ khác, nhưng chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy, anh chỉ coi tình huống này thành hậu di chứng sau chữa bệnh. Từ Tường tỉnh táo duy nhất trong mơ hồ lại tư tưởng xấu mà chưa từng nhắc nhở bạn tốt của mình.

“Đúng rồi, cửa hàng bán quần áo kia của em hiện giờ như thế nào, không phải nghe nói khoảng thời gian trước có một đối tác rút lui ra?” Từ Tường vẫn cảm thấy rất hứng thú với làm ăn, trước kia không có điều kiện, hiện giờ quốc gia bắt đầu cải cách cởi mở, anh đang suy nghĩ làm lớn một hồi.

Nói đến “Khuynh thành”, Tô Mặc Nhiên cũng không biết nên nói cái gì, kể từ sau khi Tôn Hiểu Mỹ rút lui, cô và Liễu Nghiên Vũ liền kéo Thẩm Xuyến vào, dựa vào quan hệ với Thẩm Xuyến, thành lập công ty hữu hạn phục sức Khuynh thành, hợp tác với nhà máy quần áo Hongkong chuyên môn kinh doanh trang phục và phụ kiện Khuynh thành. Khuynh thành cũng đã mở ra hai mươi sáu đại lí ở các thành phố chính của cả nước, về sau đoán chừng sẽ tiếp tục mở rộng. Tô Mặc Nhiên làm nhà thiết kế và cổ đông của Khuynh thành nhận lấy lấy 35% cổ phần công ty Khuynh thành, Thẩm Xuyến và Liễu Nghiên Vũ làm quản lý và cổ đông chia ra nhận lấy 35% và 25%, còn dư lại 5% dùng để làm phần thưởng cho nhân viên công ty.

Bây giờ mỗi tháng Tô Mặc Nhiên chỉ cần nộp lên năm bản thiết kế cho công ty liền có thể nhận được hoa hồng gần mười vạn đồng, cũng may trong máy vi tính trong không gian của cô nhiều vô số kể bản vẽ thiết kế, mỗi tháng năm cái hoàn toàn không có vấn đề.

“Cũng không tệ lắm đúng không, hiện giờ Khuynh thành đều do chị Xuyến và Nghiên Vũ quản, em không nhúng tay vào, tình huống cụ thể em không hiểu rõ lắm, em chỉ để ý nhận hoa hồng.” Tô Mặc Nhiên không chút để ý nói.

Vừa nói hoa hồng, mắt Từ Tường liền sáng, anh bây giờ muốn làm lớn hơn một trận nhưng khổ nỗi không có tiền bạc, sao anh lại không nghĩ tới trước mắt không phải có sẵn vị kim chủ sao, theo đời sau lời nói chính là cường hào.

“Bây giờ một tháng em được chia hoa hồng bao nhiêu tiền?” Từ Tường hỏi.

“Hiện giờ? Không sai biệt lắm mười vạn đi, khi làm ăn khá còn có thể nhiều một chút.” Ở đây đều không phải người ngoài, cô cũng không có ý định che che giấu giấu.

“Nhiều như vậy?” Nghe mấy chữ này, Từ Tường và Kỷ Mân Huyên bọn họ giật nảy mình, thời đại này nhân dân tệ rất đáng tiền, một tháng tiền lương chẳng qua chỉ mười mấy đồng, Tô Mặc Nhiên một tháng có thể kiếm mười vạn, một năm chính là hơn một trăm vạn, nếu như chi nhánh mở ra tiền có thể càng nhiều hơn.

“Trời ạ, nhiều tiền như vậy.”

Thật ra thì tài sản của Tô Mặc Nhiên không chỉ nhiều như vậy, không nói lấy được tài sản từ nhà cũ nhà họ Tô và tài sản vốn có bên trong không gian, chỉ mấy năm hạ phóng này lấy được đồ từ trạm thu hồi và từ những người đầu cơ trục lợi đồ cổ kia chính là một món của cải khổng lồ, đoán chừng cô mấy đời đều dùng không hết. Những thứ này lại cái gì cũng không dễ giải thích nguồn gốc, cho nên trên mặt nổi tài sản của cô vẫn chỉ có thu vào từ Khuynh thành và mấy chỗ bất động sản.

“Không bằng chúng ta hùn vốn làm ăn đi!” Từ Tường kích động nói.
Bình Luận (0)
Comment